Vương Cửu - Chớ làm điều ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: baiyiqingxiang29826.lofter.com/post/4b6e9e21_2bbf209d1

Long Quyển Phong mơ thấy một đứa trẻ.

Trong sòng bạc ồn ào náo nhiệt, mỗi người đều nắm một nắm chip như những con thú hoang không biết mệt mỏi, há miệng chực nuốt trọn xúc xắc trên bàn. Đứa trẻ đứng bên cạnh, thậm chí phải nhón chân mới nhìn thấy hết mọi thứ trên bàn, nhưng đôi mắt của nó sáng rực, tham lam, chẳng khác gì những người khác trong sòng bạc.

Long Quyển Phong nhìn vết sẹo trên đầu đứa trẻ, cau mày.

Thiếu Lâm Tự sao lại nuôi dạy ra một đứa trẻ như vậy? Lục căn chưa tịnh, làm sao có thể chứng đắc được đại đạo?

Nhưng hắn không có hứng thú để quản đệ tử của Thiếu Lâm. Hắn nhìn quanh, tìm một chiếc gương, chỉ thấy trong gương người râu tóc vẫn đen, dấu vết của năm tháng trên mặt hắn lúc này đã biến mất hoàn toàn.

Trong cơn mộng, thời gian đảo lộn, hắn đứng trong khoảnh khắc của ba mươi năm trước.

Trong lúc mải suy nghĩ, đứa trẻ đã đặt toàn bộ số chip của mình lên bàn, phát ra tiếng cười ngạo nghễ giống như những người khác. Giọng cười của nó cao vút, nghe chói tai hơn.

Xúc xắc vừa mở, tiếng hò reo vui buồn khắp nơi, tiền của đứa trẻ đã thua sạch. Không cam lòng, nó cắn môi. Đảo mắt một vòng, nó nhanh chóng phát hiện ra vài vị trí và lập tức ra tay. Dáng người của đứa trẻ chỉ cao đến eo người lớn, hành động vừa nhanh vừa chuẩn. Nhân lúc đám đông hỗn loạn, nó lượn vài vòng, trong tay đã nắm chặt một nắm tiền.

Nó cười đắc ý, dựa vào dáng người nhỏ nhắn, chen vào hàng đầu của đám đông, cúi sát bàn để đặt cược cho vòng tiếp theo.

Đây có lẽ là giấc mơ tỉnh, Long Quyển Phong nghĩ. Mọi thứ trong giấc mơ đều là hư ảo, ta không cần làm gì, chỉ cần đóng vai khán giả là đủ.

Hắn đang nghĩ vậy thì đứa trẻ đã đặt số tiền mới trộm được lên bàn. Nó chăm chú nhìn xúc xắc trong tay nhà cái mà không để ý đến vị khách bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào số tiền nó vừa đặt xuống. Vị khách kia sờ vào túi của mình, nhận ra tay mình trống rỗng.

Người đó nổi giận, vươn tay tóm lấy vai đứa trẻ. Đứa trẻ hoảng hốt, nhận ra chuyện gì đang xảy ra, liền quay người bỏ chạy. Nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn, đứa trẻ không thể thoát khỏi.

Sự xáo trộn này thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Người đàn ông hét lớn: "Thằng nhóc này đã trộm tiền của ta! Tiền của ta bị dính mực trước đó, không thì ta đã không nhận ra!"

Nghe vậy, những khách chơi khác cũng phát hiện ra túi của mình trống rỗng. Một đám cờ bạc không biết đến sự khoan dung với trẻ em, nắm đấm và chân không chút nương tay đập tới thân hình nhỏ bé của đứa trẻ.

Đứa trẻ giơ hai ngón tay lên, hét lớn trong đám đông: "Chịu đựng! Chịu đựng! Chịu đựng đi!"

Long Quyển Phong lúc này mới bước lên vài bước, muốn nhìn rõ sự việc.

Hóa ra đứa trẻ này đã luyện được một thân công phu cương khí chính tông, nhưng tuổi còn quá nhỏ, mà cơn giận của đám người kia quá mạnh. Công phu của nó không phát huy hiệu quả liên tục, phần lớn nắm đấm và cú đá đều đánh trúng nó.

Nếu cứ tiếp tục thế này, đứa trẻ có thể bị đánh chết, và xác của nó chỉ bị vứt ở đống rác bên ngoài mà thôi.

Long Quyển Phong thở dài, cảm nhận dòng nội lực mạnh mẽ trong cơ thể đã lâu không xuất hiện. Hắn tung ra một chưởng về phía đám đông, dùng năm phần lực, đánh văng vài người ra ngoài nhưng họ vẫn rơi xuống đất an toàn. Lực đạo được khống chế một cách hoàn hảo khiến người khác không khỏi thán phục.

Đám đông lập tức dạt ra, những người đàn ông kia sợ hãi trước sức mạnh của Long Quyển Phong, lùi lại để lộ đứa trẻ nằm giữa, thân đầy vết bầm tím.

Đứa trẻ sợ hãi ngước lên, thấy một người đàn ông đứng ngược sáng, dung mạo tuấn tú, nhưng lại có sức mạnh đè ngàn quân. Nó thấy người đàn ông quỳ xuống trước mặt mình, ánh mắt từ bi, hoàn toàn không hợp với nơi bẩn thỉu như sòng bạc ngầm này. Hắn giống như đại anh hùng trong truyện, nhưng lại giống hơn bức tượng vàng trong Đại Hùng Bảo Điện.

Nó nghe thấy người đàn ông nói: "Ta đưa ngươi ra ngoài."

Nó biết mình không có quyền từ chối, đành khó khăn gật đầu, đứng dậy, lẽo đẽo theo bước chân của người đàn ông trong ánh mắt dã thú của đám người chơi cờ bạc xung quanh.

Gió đêm lành lạnh, Long Quyển Phong châm một điếu thuốc.

"Ngươi là người của Thiếu Lâm?"

Đứa trẻ biết rằng vết sẹo trên đầu mình quá rõ ràng, không thể phủ nhận.

Long Quyển Phong lại hỏi:

"Ngươi tên gì?"

Đứa trẻ im lặng trong giây lát, rồi mở miệng đáp:

"Vương Cửu."

Long Quyển Phong ngạc nhiên:

"Không phải đệ tử Thiếu Lâm đều phải có pháp danh sao? Như Viên Giác, Linh Thông, những cái tên như vậy."

Vương Cửu nghe xong, cười lạnh, đôi mắt tròn long lanh lóe lên tia khinh miệt, nhún vai:

"Trụ trì nói ta cả đời này không có duyên với Phật, không có số bái dưới chân Như Lai. Ông ấy nói rằng ông đã thấy trước cuộc đời ta, rằng ta sẽ mang đến vô số trận gió tanh mưa máu. Ông giữ ta lại ở Thiếu Lâm chỉ để cố trì hoãn ngày đó."

Đột nhiên, nó ngẩng đầu nhìn Long Quyển Phong, ánh nhìn sắc lạnh, ác độc như một con rắn độc không bao giờ ấm lên, khiến Long Quyển Phong cuối cùng cũng nhìn thấu đứa trẻ này:

"Ông ấy không thay đổi được số mệnh của ta, nhưng cố gắng cứu nhiều người khác, vì vậy nhốt ta lại ở Thiếu Lâm, nhốt ta trong cái ngôi chùa đó. Ông ấy thật ngây thơ, số mệnh là do trời định, theo cách của họ mà nói, đó là duyên pháp. Sớm muộn gì ta cũng sẽ rời khỏi Thiếu Lâm, và sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện lời tiên tri của ông ấy."

Long Quyển Phong chỉ cười nhẹ, dập tắt điếu thuốc đang cháy, đưa tay xoa đầu trọc của Vương Cửu. Vương Cửu ngạc nhiên, bàn tay ấm áp của người đàn ông áp lên da đầu nó, khiến nó cảm nhận được sự ấm áp.

"Này! Ta nói ta sau này sẽ giết rất nhiều người! Ngươi không sợ sao?"

Nó tức giận nhảy dựng lên, như thể bị xúc phạm.

Nhìn dáng nhảy nhót của nó, Long Quyển Phong bỗng thấy đứa trẻ này cũng có chút đáng yêu. Người chưa giết thì làm gì đã có công trạng, máu chưa đổ thì chưa thể gọi là tội lỗi. Hắn chỉ hỏi:

"Ngươi đã đến được sòng bạc này, chứng tỏ ngươi có thể rời khỏi Thiếu Lâm. Vậy tại sao ngươi không chạy trốn?"

Vương Cửu trả lời như thể đó là điều hiển nhiên:

"Vì ta chưa luyện thành cương khí công! Lão già kia không chịu dạy ta, ta phải lén học, lén luyện. Đám vô dụng kia còn không bằng ta, học cũng không nhanh bằng ta. Đợi ta luyện thành rồi, tự nhiên sẽ đi."

Long Quyển Phong lắc đầu. Có lẽ vì thói quen nuôi dạy trẻ con trỗi dậy, khi nhìn thấy một đứa trẻ chuẩn bị bước vào con đường sai lầm, hắn luôn muốn kéo chúng lại. Hắn kiên nhẫn khuyên:

"Ngươi không đi, vì ngươi không có nơi nào để đi. Thế giới bên ngoài đúng là rất rộng lớn, nhưng ngươi cũng sợ hãi. Ngươi không thích Thiếu Lâm, nhưng chỉ ở Thiếu Lâm ngươi mới cảm thấy an toàn. Ngươi đã bao giờ nghĩ đến điều đó chưa? Có lẽ ngươi không hề căm ghét Thiếu Lâm như ngươi tưởng. Ngươi có thể thử yêu thương nó. Hôm nay nhìn ngươi thế này, chắc chắn không phải lần đầu tiên ngươi đến sòng bạc, ngươi nghĩ trụ trì thật sự không phát hiện ra sao? Không phải đâu, ông ấy chỉ chắc rằng ngươi sẽ quay lại, vì ông ấy thật sự quan tâm đến ngươi. Thiếu Lâm Tự là nhà của ngươi."

Nhưng từ "nhà" này đã chạm vào nỗi đau sâu nhất của Vương Cửu, nó giận dữ hơn, giọng nói trở nên sắc bén:

"Thiếu Lâm Tự không phải là nhà của ta! Nhà không phải như vậy. Sách nói rằng nhà có cha mẹ, có bạn thân, có tình yêu chứ không có hận thù. Thiếu Lâm Tự không phải nhà, họ chỉ xem ta là quái vật. Chỉ vì một lời tiên tri vô căn cứ mà họ nhốt ta như một tù nhân! Không cho ta học võ, không ban cho ta pháp danh, chỉ có mỗi thứ này!"

Nó chỉ vào vết sẹo trên đầu mình:

"Chỉ cho ta cái gông này!"

Cả người nó bắt đầu run lên, lời của Long Quyển Phong không những không làm nó nhẹ lòng mà còn khơi ra vết thương sâu nhất trong lòng nó. Trước đây nó chưa từng nghĩ đến điều này, cũng chưa bao giờ nhận ra rằng mình thực sự không có nhà. Các đệ tử khác trong Thiếu Lâm đều đã đoạn tuyệt với thế tục, nhưng lại dồn hết tình cảm của mình cho Thiếu Lâm, coi ngôi chùa cũ kỹ đó là nhà.

Còn Vương Cửu thì sao? Nó bị cha mẹ bỏ rơi, và nó cũng chẳng có tình cảm gì với Thiếu Lâm. Thứ mà mọi người đều có, nó lại không. Vậy thì nó còn gì gắn kết với thế gian này?

Nó nhìn người đàn ông cô độc trước mặt, bỗng nhiên hỏi:

"Vậy còn nhà của ngươi ở đâu?"

Long Quyển Phong im lặng một lúc.

"Nhà của ta... ở Thành Trại."

Vương Cửu từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Thiếu Lâm chưa bao giờ nghe nói đến nơi này.

"Thành Trại? Đó là nơi nào vậy?"

"Không phải là nơi tốt đẹp gì, vừa bẩn vừa hỗn loạn, người nào cũng có, cá mập lẫn rồng, đủ loại phiền phức."

"Vậy sao ngươi vẫn muốn ở lại đó?" Vương Cửu không hiểu.

Long Quyển Phong như nhớ ra điều gì, cúi đầu:

"Bởi vì đó không chỉ là nhà của ta, mà còn là trách nhiệm của ta."

Vừa dứt lời, Long Quyển Phong cảm thấy chóng mặt, cảnh vật xung quanh hóa thành những bông tuyết bay lơ lửng rồi biến mất nhanh chóng.

Có lẽ là đã phải trở về, nhưng giấc mơ tối nay vẫn khá thú vị.

Vương Cửu nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trong đời mình rồi đột ngột biến mất vào trong bóng đêm, ngây người. Hai giây sau, nó bỗng nhận ra điều gì, hét lớn ra xung quanh:

"Này! Ngươi rốt cuộc là người hay ma! Ngươi vẫn chưa cho ta biết tên của ngươi!!!"

Nó hét cả nửa ngày không có phản hồi, cuối cùng nhận ra người đó đã hoàn toàn biến mất, nhưng giọng nói của người đó dường như vẫn vang vọng bên tai.

Trong Thành Trại, có rất nhiều người sống, tốt xấu đủ cả, nhiều người.

Vậy còn ta thì sao?

Vương Cửu từ từ ngồi xuống, ôm đầu gối, những vết thương trên cơ thể vẫn còn đau.

Người như ta, được số phận định sẵn là sẽ mang đến bất hạnh cho người xung quanh, một người đáng thương không tìm được nơi nào để gọi là nhà, liệu có thể ở lại Thành Trại, trở thành một phần của nơi đó không?

Vương Cửu không nghĩ ra được, nhưng nó thực sự quá mệt mỏi, cơ thể ngả nghiêng, rồi chìm vào giấc ngủ sâu trong con hẻm tăm tối vào giữa đêm.

Khi Long Quyển Phong tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà quen thuộc, hắn ngây người ba giây mới nhận ra mình đã trở lại thế giới thực. Giấc mơ này quá chân thực, thậm chí khiến hắn cảm thấy như thật sự trở về một đêm cách đây ba mươi năm, cứu một tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm khỏi bị đánh gần chết.

Một tiểu hòa thượng đáng thương, đầy ấm ức và oán hận.

Hắn ấn huyệt thái dương. Nếu đây không chỉ là một giấc mơ, hắn hy vọng đứa trẻ đó thực sự có thể nhìn thấy những gì Thiếu Lâm đã làm cho nó và quan tâm đến nó. Trong thế giới này, mỗi người đều như con diều, cần có dây để an tâm sống, Vương Cửu cũng vậy.

Hắn căm ghét thế tục, coi thế tục và Thiếu Lâm như kẻ thù, nhưng một người không có điểm tựa trong lòng khó lòng đi xa được. Vì vậy hắn mới nói những lời đó, hy vọng Vương Cửu có thể thử tiếp nhận Thiếu Lâm, cũng là tiếp nhận chính mình.

Long Quyển Phong tự thấy buồn cười, sao lại đi bận tâm về một đứa trẻ trong giấc mơ? Nhưng ánh mắt của đứa trẻ như ngọn lửa đang cháy rừng rực, như con sói non, khiến hắn không khỏi muốn kéo nó lại.

Tín Nhất bước vào, báo cho biết rằng Đại Lão Bản tính tổ chức một bữa tiệc vào tối nay, muốn mời các đại nhân vật cùng tham dự, thảo luận về công việc kinh doanh.

Long Quyển Phong gật đầu đồng ý. Hắn và Đại Lão Bản không phải bạn bè, cũng không phải kẻ thù, chỉ là những mối quan hệ lợi ích, không có lý do gì để từ chối.

Những người làm việc trong thế giới ngầm thường phải dẫn theo vài tay chân để tăng cường uy thế, nhưng Long Quyển Phong không để ý điều đó, chỉ dẫn theo Tín Nhất. Nhưng Đại Lão Bản là người rất coi trọng vẻ bề ngoài, dẫn theo một đoàn người đông đảo. Long Quyển Phong đã quen với cách làm của ông, chỉ lướt qua đám đông, không để ý nhiều.

Hắn không thấy giữa đám đông, có một người dưới kính mát ánh lên ánh sáng khi nhìn thấy hắn, như một con chó hoang vừa phát hiện con mồi đã canh giữ từ lâu, nuốt nước bọt đầy thèm thuồng.

Đại Lão Bản làm nghề buôn bán ma túy, ai cũng biết, lẽ ra không liên quan gì đến Long Quyển Phong và đồng bọn. Nhưng gần đây, Đại Lão Bản nhắm đến một miếng đất đang có triển vọng tươi sáng ở Hồng Kông, muốn tham gia vào lĩnh vực bất động sản, không ngờ miếng đất đó lại có liên quan đến hoạt động của Địch Thu, hai người vì chuyện này mà xung đột dữ dội.

Đại Lão Bản là người khôn khéo, tổ chức bữa tiệc này để hòa hoãn với một số người thân thiết của Địch Thu, coi như một cách xin lỗi.

Hắn ra hiệu một tên tay chân đến trước bàn ăn, tay cầm chai rượu quý đưa đến tay Địch Thu, cúi người cung kính, nở một nụ cười cực kỳ nịnh hót, tiếng cười gắt trong cổ họng nghe thật kỳ quái.

Long Quyển Phong không khỏi ngước lên nhìn, thấy tên tay chân để kiểu tóc dài xù, trong chiếc áo ngoài có vẻ đơn giản lại mặc một chiếc sơ mi cầu kỳ, trên mũi là một cặp kính râm đỏ hoa hòe, lộ ra đôi mắt sáng loá.

Hắn cảm thấy người này có chút quen quen, nhưng suy nghĩ mãi mới khẳng định mình thực sự chưa gặp qua người này.

Vương Cửu nhận lệnh của Địch Thu, rót rượu cho từng vị đại nhân vật trên bàn. Khi đến bên Long Quyển Phong, hắn cảm thấy như bị xâm phạm lãnh thổ, thậm chí động tác châm thuốc cũng khựng lại. Cảm giác này thật sự lạ lẫm với hắn, nhưng đây không phải là ảo giác, đôi mắt dưới kính râm của tên tay chân không hề rời khỏi hắn, mà từ trên xuống dưới, cứ như muốn nuốt chửng từng phân da thịt lộ ra ngoài, nhấm nháp không ngừng.

Chén rượu nhỏ đã đầy tràn, rượu văng ra bàn, Long Quyển Phong nhíu mày.

Đại Lão Bản quát to:

"Đồ vô dụng! Rót rượu cũng không xong!"

Vương Cửu bừng tỉnh, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, lại nở một nụ cười như trước, nhưng là nụ cười giả dối, không thật lòng, và đầy hiểm họa.

"Long ca, xin lỗi nhé."

Long Quyển Phong vẫy tay, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng. Hắn cảm giác như bị một con quái vật ẩm ướt quấn lấy, mỗi ánh mắt của tên tay chân đều khiến hắn cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

Nhưng hắn không muốn so đo với đàn em của Đại Lão Bản, hắn vốn dĩ bao dung như vậy.

Khi Vương Cửu cúi người rút lui khỏi phòng, ánh mắt từ mép kính râm của hắn vẫn dõi theo, chằm chằm nhìn vào người mờ ảo trong làn khói thuốc, không rõ biểu cảm.

Người đó không chỉ một lần đột ngột xuất hiện trong cuộc đời hắn, liên tục ảnh hưởng đến sự phán đoán và quyết định của hắn, thay đổi quỹ đạo cuộc đời rồi lại đột ngột biến mất.

Cuối cùng lại gặp lại ngươi, Long Quyển Phong.

Trong mắt ngươi, ta vẫn còn lạ lẫm như trước, nhưng số phận của chúng ta đã sớm đan xen, như một sợi chỉ tơ khó tách rời, nếu không cháy trong ngọn lửa thì đời này không thể cắt đứt.

Long Quyển Phong không ngờ rằng mình lại trở về giấc mơ này, và gặp lại đứa trẻ đó.

Thời gian trong giấc mơ trôi qua rất nhanh, đứa trẻ đó đã lớn lên nhiều. Long Quyển Phong mới nhận ra tại sao tên tay chân ban ngày lại có vẻ quen thuộc, nhìn vào thiếu niên gầy gò trước mặt, hắn nhận thấy họ có gương mặt giống nhau.

Long Quyển Phong đột ngột xuất hiện trong phòng thiền, giống như lần đầu tiên hắn đột ngột xuất hiện trong sòng bạc.

Vương Cửu giật mình, nhìn người đàn ông mà nhiều năm trước đã chỉ cho hắn một con đường rồi không xuất hiện nữa, lẩm bẩm:

"Thành Trại..."

Long Quyển Phong không nghe rõ, hỏi:

"Cái gì?"

Vương Cửu lắc đầu.

Kể từ lần đầu gặp ở sòng bạc, đã qua ba năm. Trong ba năm đó, hắn luôn nghĩ về nơi mà người đàn ông đã nhắc đến, một nơi chứa chấp rất nhiều người lang thang tìm chỗ nương tựa, nơi mà người đàn ông gọi là nhà, Thành Trại.

Hắn như tìm thấy ánh sáng trong cuộc sống, luôn hy vọng sớm học xong võ nghệ, ra khỏi cái lồng giam tăm tối này, thoát khỏi âm thanh chói tai của Phạn Âm và tiếng chuông vang dội, đến nơi mà hắn hình dung là quê hương của mình.

Long Quyển Phong cũng đang quan sát hắn. Thiếu niên giờ đã có cơ bắp rắn rỏi, không còn là đứa trẻ dễ bị giết trong sòng bạc, ánh mắt sắc bén hơn, nhìn hắn không còn vẻ phòng bị như năm đó.

Hắn tìm một chiếc ghế ngồi trong phòng thiền. Thiếu Lâm khổ luyện, trong phòng chỉ có một số đồ đạc cơ bản, không có những cuốn truyện tranh hay tiểu thuyết của Tín Nhất, suốt ngày đêm chỉ có thể đối diện với bức tường xỉn màu, lắng nghe âm thanh gió lướt qua lá cây ngoài cửa sổ.

Vương Cửu nhẹ nhàng bước lại gần.

"Ngươi chưa nói cho ta biết tên ngươi là gì."

Long Quyển Phong sờ vào túi, thật sự lấy ra được một điếu thuốc.

"Trương Thiếu Tổ, những người trong giới thường gọi ta là Long Quyển Phong."

Vương Cửu cười. Chỉ khi đổi tên mới coi như là bạn bè, mặc dù hắn vẫn chưa biết đối phương là người hay quỷ, nhưng hiện tại họ có thể coi như bạn bè.

Hắn chưa bao giờ có bạn bè. Phật gia nói chúng sinh bình đẳng, nhưng các sư khác chưa bao giờ thực sự coi hắn là bạn đồng hành, mà lúc nào cũng nhớ câu tiên tri của trụ trì, cảm thấy hắn sẽ mang lại bất hạnh cho Thiếu Lâm. Họ tụng kinh luyện võ, đều tránh xa hắn, chỉ có trụ trì đôi khi quan tâm đến hắn, nhưng cũng chỉ là chút nước trong xe cạn.

Chỉ có người đàn ông này, Trương Thiếu Tổ, Long Quyển Phong, dù tên gọi gì cũng được. Chỉ có hắn mới cứu mạng hắn, mới vỗ đầu hắn nói Thiếu Lâm là nhà của hắn. Hắn biết, người đàn ông đó muốn hắn đừng bị giận dữ và thù hận nuốt chửng, mà hãy mở ra thất tình lục dục, hòa hợp mọi thứ xung quanh.

Hắn, Vương Cửu, không ngốc, hiểu được lòng tốt của Long Quyển Phong. Hắn chỉ không dám đồng ý, cũng không làm được.

Hắn không phải như Long Quyển Phong, một vị Bồ Tát sống, đôi mắt từ bi có thể bao dung vạn vật, hắn chỉ là một người trần tục, không thể xem Thiếu Lâm là chốn quê hương của mình.

Nhưng hắn vẫn rất cảm kích Long Quyển Phong, chính nhờ những lời của hắn năm xưa, hắn mới biết đến Thành Trại, mới thắp sáng một ngọn lửa chỉ đường trong cuộc đời mình.

"Ngươi có thể kể thêm cho ta về câu chuyện Thành Trại không?"

Long Quyển Phong hơi ngạc nhiên, không ngờ qua bao năm, Vương Cửu vẫn nhớ đến nơi hắn chỉ nói qua một lần.

Vì vậy, hắn bắt đầu kể về cơm xá xíu nổi tiếng của Thành Trại, về dây điện lộn xộn như sương mù, về những chiếc diều không bay ra khỏi Thành Trại của trẻ con, và về tiệm cắt tóc nhỏ của hắn, được nhiều người khen ngợi.

Hắn lại sờ đầu Vương Cửu, tóc hắn có lẽ đã lâu không cắt, nên đã mọc thành sợi nhỏ, có chút cứng tay.

Vương Cửu lại dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, nói rằng người như ngươi uy phong lẫm lẫm, sao lại chỉ mở một tiệm cắt tóc?

Long Quyển Phong hít một hơi thuốc, nicotine thấm vào phổi, mới làm dịu bớt chút đắng cay.

"Thực ra nếu có thể, ta chỉ muốn mở một tiệm cắt tóc, cắt tóc và cạo râu cho khách. Cuộc sống như vậy, thật sự rất tốt."

Vương Cửu đã nghe nói, ở chỗ cao không chịu nổi lạnh, người quá mạnh mẽ ngược lại dễ dàng mất hết mọi thứ, trở thành cô độc trên đỉnh cao. Long Quyển Phong có phải cũng vậy không? Hắn nhìn biểu cảm u sầu của Long Quyển Phong, đột nhiên có cảm giác muốn xoa dịu cái trán của hắn.

Vì vậy, hắn cười và chỉ vào đầu mình.

"Từ nay về sau ta sẽ không cắt tóc nữa, ta muốn để tóc dài, đến tiệm của ngươi để ngươi cắt tóc cho ta."

Long Quyển Phong bị hắn làm cho vui, nhẹ nhàng gõ vào trán hắn.

"Tiểu hòa thượng để tóc gì chứ, ngươi đã mọc tóc mới rồi, nên đi tìm sư phụ ngươi để cắt tóc."

Vương Cửu lại cúi đầu, tránh ánh mắt trực diện của hắn.

Không cắt nữa.

Vương Cửu nghĩ.

Không cắt nữa, sẽ để tóc dài, ngồi trước mặt ngươi, để tay ngươi vuốt qua tóc của ta, biến ta thành bất kỳ hình dạng nào ngươi muốn.

Hòa thượng không thể để tóc dài, vậy thì không làm hòa thượng nữa.

Long Quyển Phong đã lâu không mơ thấy Vương Cửu, cũng không gặp Vương Cửu trong hiện thực, dù sao hắn và Đại Lão Bản không phải là mối quan hệ quá thân thiết, ngày thường không có giao tiếp nhiều.

Nhưng hắn nghĩ về đứa trẻ cô đơn trong giấc mơ, cũng nghĩ về tên côn đồ xấu xa trong bữa ăn, làm sao có thể là cùng một người? Ánh mắt của hắn tối hôm đó nhìn về phía mình còn đầy hy vọng, thậm chí có thể nói là ngoan ngoãn, sao bây giờ chỉ còn lại ánh mắt độc ác.

Long Quyển Phong cảm thấy mình bị cuốn vào vòng xoáy của số phận, dù cố gắng vươn lên, nhưng chỉ càng bị kéo sâu vào vực thẳm.

Cho đến sau này, khi Vương Cửu trở thành tay chân đắc lực của Đại Lão Bản, họ mới có cơ hội gặp lại nhau.

Long Quyển Phong dù bản tính hòa nhã, nhưng rốt cuộc cũng là một xã hội đen, đánh đấm dù không thích, nhưng cũng thường xuyên xảy ra.

Một băng nhóm nào đó của thế lực Thành Trại chặn Tín Nhất ở bến cảng, dùng dao thật và súng thật nhuộm bãi lầy thành màu đỏ. Tín Nhất là môn đồ của Long Quyển Phong, có kỹ thuật tuyệt vời, nhưng đối mặt với số đông, cũng không tránh khỏi bị thương. Bộ quần áo đẹp đẽ của hắn bị rách, cơ bắp lộ ra đầy vết dao. Nhưng hắn vẫn kiên cường chống cự, một thanh hồ điệp đao thẳng tấn công vào yết hầu.

Vương Cửu là tay chân đắc lực của Đại Lão Bản, lúc đó đang chờ một lô hàng mới đến bến cảng. Hắn đứng ngoài quan sát một lúc, nhìn thấy Tín Nhất bị tấn công liên tục đến thương tích đầy mình, không nhịn được mà lườm mắt.

"Đồ vô dụng."

Dù nói vậy, hắn vẫn cầm chiếc ô đen, nhanh chóng lao ra, chỉ trong chớp mắt đã lấy mạng của nhiều người.

Tín Nhất chỉ thấy người đó từ trong bóng tối lao vào vòng vây, giết người như chém cỏ, bất cứ sinh vật nào cũng phải bỏ mạng ở đây, như những lễ vật dâng lên sát thần.

Tín Nhất không phải chưa tham gia ẩu đả, cũng không phải chưa thấy máu, chỉ là chưa từng thấy người như Vương Cửu, rõ ràng không còn chút nhân tính nào, khiến hắn cảm thấy rùng mình.

Việt Nam bang vốn ở gần bến cảng, khi Long Quyển Phong đến nơi, Vương Cửu đã đứng bên cạnh Đại Lão Bản. Long Quyển Phong kiểm tra vết thương của Tín Nhất trước, rồi mới đến trước mặt Đại Lão Bản, muốn cảm ơn.

Đại Lão Bản cầm điếu xì gà, cười nhẹ một tiếng, dùng hai ngón tay chỉ sang bên cạnh, Vương Cửu thuận tay đưa ra bàn tay, lửa xì gà bị dập tắt trên lòng bàn tay, phát ra tiếng xì nhẹ, nhưng không để lại dấu vết nào.

Long Quyển Phong từ từ nhíu mày. Hắn biết Vương Cửu có công phu cứng rắn, nhưng thân thể máu thịt, không đau không có nghĩa là không có cảm giác.

Nhưng Vương Cửu dường như hoàn toàn không để ý đến sự bẩn thỉu trước mặt Long Quyển Phong, mà giữ lại đoạn xì gà bị dập tắt của Đại Lão Bản, như một cái gạt tàn người sống.

"Long ca không cần cảm ơn, đây chỉ là việc nhỏ. Nó xảy ra ngay bên cạnh Việt Nam bang của bọn ta, sao ta có thể không giúp chứ?"

Lúc này Long Quyển Phong mới chuyển ánh mắt từ Vương Cửu sang Đại Lão Bản.

"Nhưng mà ơn cứu mạng, Long ca dự định đền đáp thế nào? Không bằng nói với Thu ca, bán rẻ Thành Trại cho ta một chút đi."

Long Quyển Phong biết Đại Lão Bản đã nhòm ngó Thành Trại từ lâu, nhưng Thành Trại là giới hạn của hắn, không thể nhượng bộ cũng không thể từ bỏ. Vì vậy, hắn nghiêm mặt từ chối đề nghị của Đại Lão Bản.

"Thành Trại ta tuyệt đối không thể nhường cho người khác, chuyện hôm nay ta rất cảm kích, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp."

Vương Cửu đứng bên cạnh nghe, cảm thấy thật nhàm chán.

Như hắn tưởng tượng, Thành Trại quả thực là nhà của Long Quyển Phong, cũng như hắn nói năm xưa, là trách nhiệm của hắn. Hắn sẽ không cho phép bọn tiểu nhân chạm vào Thành Trại của hắn, sẽ không nhường nơi này cho bất kỳ kẻ nào không xứng đáng. Thành Trại và Long Quyển Phong là sự tương sinh, Long Quyển Phong cung cấp dưỡng chất cho Thành Trại, Thành Trại duy trì sự sống cho Long Quyển Phong.

Đúng vậy, không có Thành Trại, Long Quyển Phong sẽ chết.

Vương Cửu xoay xoay đầu thuốc trong tay, lạnh lùng nhìn thân thể của Long Quyển Phong, nheo mắt lại.

Nếu thực sự có ngày đó, ta hy vọng Thành Trại sẽ bị hủy diệt bởi tay ta.

Ngươi cũng vậy.

Long Quyển Phong nhìn ánh đêm dày đặc xung quanh, nhận ra mình lại một lần nữa bước vào giấc mơ đó.

Không, đây không phải giấc mơ, mà là cuộc đời của Vương Cửu.

Hắn đứng giữa rừng rậm, máu lan rộng dưới chân, chỉ hướng xa xăm. Có người kéo lê cơ thể bị thương, chạy xa về phía đó, để lại những vết máu đầy đất.

Long Quyển Phong đi theo dấu máu, nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng không xa, và tiếng thở dốc vì đau đớn của người đó.

Có phải là Vương Cửu không? Nhưng hắn luyện công cứng rắn, sao lại đau đớn như vậy, chắc chắn bị thương rất nặng?

Long Quyển Phong bước nhanh hơn, chỉ thấy người trước mặt có mái tóc dài rối bù, lại vì máu mà như dây rêu quấn lấy nhau. Người đó ôm đầu kêu gào đau đớn, Long Quyển Phong mới thấy đầu của hắn đã bị đập nát, như một cái giếng đỏ tươi.

"Vương Cửu?"

Người đó đột nhiên run lên, quay lại, thấy người mà hắn suốt ngày mơ tưởng đang đứng trước mặt. Hắn ngẩn ra, như một đứa trẻ bị tổn thương, đột nhiên nước mắt tuôn trào.

"Trương Thiếu Tổ, sao người giờ mới đến..."

Long Quyển Phong cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt.

Nhìn sự trìu mến trong ánh mắt của Vương Cửu như một mũi kim sắc nhọn đâm vào trái tim hắn, khiến hắn không thể không từ từ ôm chặt Vương Cửu vào lòng. Sự ấm áp chưa từng cảm nhận bao trùm lấy Vương Cửu, trên người Long Quyển Phong còn vương mùi hương của đền thờ Thiên Hậu, nhẹ nhàng, thoang thoảng, khiến Vương Cửu không sao dứt ra được.

Vương Cửu dựa vào lòng hắn, như thể đầu bị đập vỡ cũng đỡ đau hơn.

Long Quyển Phong ôm lấy hắn, từng bước kéo hắn ra ngoài. Hắn sợ Vương Cửu ngất đi thì sẽ không tỉnh lại nữa, nên chỉ biết liên tục trò chuyện với hắn để giữ hắn tỉnh táo.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị thương nặng thế này?"

Vương Cửu miễn cưỡng nở một nụ cười.

"Bởi vì, ta muốn rời khỏi nơi này... Ta muốn..."

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt mờ ảo của Long Quyển Phong trong ánh đêm, và mái tóc đã bạc của hắn.

"Ta muốn đến Thành Trại tìm ngươi."

Long Quyển Phong chững lại. Hắn không biết bao nhiêu năm đã trôi qua trong giấc mơ, nhưng lúc này Vương Cửu đã là một người đàn ông trưởng thành, hắn chỉ cảm thấy người đang dựa trên vai mình quá nặng, nặng đến mức khó khăn.

Không biết nặng là Vương Cửu, hay là trách nhiệm chứa đựng trong lời hắn nói.

"Chính ngươi đã nói với ta, Thành Trại có rất nhiều người, những người lạc đường đều sẽ đến đó, và đó sẽ trở thành nhà của họ. Ta không có nhà, Trương Thiếu Tổ, cha mẹ ta không cần ta, sư phụ ta không yêu ta, vì vậy ta muốn đến Thành Trại. Liệu đến đó, ta có thể tìm được nơi thuộc về mình không."

Giọng nói của hắn ngày càng nhẹ.

Long Quyển Phong kéo hắn lên, hô vào tai hắn.

"Đừng ngủ! Sẽ được! Ngươi sẽ được! Đến Thành Trại, Thành Trại chính là nhà của ngươi! Ngươi thích gì ta sẽ mua cho ngươi, ngươi sẽ không còn cô độc nữa!"

Vương Cửu muốn cười, nhưng vừa mở miệng, máu lại trào ra, từ cổ họng bắn ra.

"Cố gắng thêm một chút, sắp tới bệnh viện rồi."

Long Quyển Phong tăng tốc.

"Trương Thiếu Tổ, thực ra suốt những năm qua, ta luôn tìm kiếm tin tức của ngươi, biết nhiều truyền thuyết về ngươi. Ngươi đã giết Trần Chiếm, chiếm lấy Thành Trại, trở thành long đầu hắc đạo Hồng Kong, mọi người đều sợ ngươi. Địch Thu, Đại Lão Bản, họ đều không bằng ngươi, thật sự rất uy phong, không hổ là ngươi mà ta nhìn trúng."

Máu của Vương Cửu đã làm ướt đẫm quần áo của Long Quyển Phong, dính chặt vào da, ướt sũng và dính. Long Quyển Phong không muốn nghe những lời như di ngôn của hắn, giọng nói của hắn cũng dần trở nên khàn khàn.

"Thấy ta uy phong thì hãy đi theo ta, ngươi cũng sẽ giống như ta. Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một căn phòng sạch sẽ rộng rãi nhất ở Thành Trại, đầy đủ truyện tranh và tiểu thuyết, nếu ngươi thích đánh bạc, ta cũng có thể cùng ngươi chơi. Đừng ngủ, Vương Cửu, đừng ngủ."

Long Quyển Phong lại nhớ đến Vương Cửu bên cạnh Đại Lão Bản, không còn phẩm giá, không còn mặt mũi, gần như bỏ rơi tất cả những gì thuộc về nhân cách con người. Hắn cảm thấy đau đớn, không hiểu vì sao Vương Cửu lại đi đến bước đường ấy, nhưng đến tận hôm nay, hắn vẫn muốn kéo Vương Cửu một lần nữa.

Trước khi gần như bất tỉnh, Vương Cửu đã cố gắng tập trung tinh thần, chỉ để nghe rõ những lời Long Quyển Phong thì thầm bên tai hắn.

"Vương Cửu, chớ làm ác, hãy làm việc thiện. Vương Cửu, A Cửu, hãy là người, đừng làm chó."

Khi Vương Cửu tỉnh dậy, hắn đã ở trong bệnh viện. Bên giường không có ai, hắn nghĩ có lẽ Long Quyển Phong lại một lần nữa biến mất. Hắn lấy tiền từ túi ra để trả viện phí, số tiền đó hắn lấy được nhờ bán trộm bí kíp của Thiếu Lâm, vốn để làm lộ phí đi đến Thành Trại.

Hắn nhìn thấy tiền được tiếp nhận ở quầy lễ tân bệnh viện, và những lời hắn nghe trước khi hôn mê chợt vọng lên.

Hắn nói, chớ làm ác.

Vậy đây sẽ là lần cuối cùng. Đây vốn không phải tiền của hắn, là tội lỗi cuối cùng của hắn trên thế giới này.

Trái tim hắn trở nên sáng tỏ. Tiếp theo, hắn chỉ cần đến Thành Trại, đến đó, hắn sẽ có một căn phòng sạch sẽ rộng rãi nhất, đầy đủ truyện tranh và tiểu thuyết, còn có Long Quyển Phong cùng hắn chơi bài.

Thật tốt.

Hắn trong bệnh viện yên tĩnh cười lớn, khiến các bác sĩ và bệnh nhân xung quanh giật mình. Hắn cũng không quan tâm, chỉ cười suốt ra ngoài, như thể đang ôm lấy sự tái sinh sau luân hồi.

Hắn lần tìm và chạy bộ, cuối cùng cũng tìm thấy tòa thành đồ sộ đó. Đúng như Long Quyển Phong đã nói, rộng lớn nhưng xuống cấp. Các phòng chen chúc nhau, các tòa nhà chồng chất lên nhau, hỗn loạn mà có trật tự, như một mê cung, nhìn còn không bằng chất lượng sống ở Thiếu Lâm.

Nhưng không sao.

Hắn đến đây, có lẽ không phải vì Thành Trại, mà chỉ vì người đó mà thôi. Vì người đó ở đây, nên nơi đây cũng sẽ là nhà của hắn.

Xa xa, hắn nhìn thấy người đó. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của người đó như một hồ nước mùa xuân, đầy ắp hương xuân.

Hắn chạy về phía người đó, vừa chạy vừa gọi.

"Trương Thiếu Tổ!"

Người đó như nghi ngờ mình nghe nhầm, sau hai giây mới quay đầu lại.

Vương Cửu mới thấy bên cạnh người đó còn có một người nữa, cùng tuổi, tóc uốn tinh tế, ăn mặc rất đẹp, giống như một diễn viên trẻ trong tạp chí.

Tất cả sự dịu dàng trong ánh mắt của Long Quyển Phong trước đó đều dành cho người đó, không có chút nào dành cho người khác.

Vương Cửu đột nhiên dừng lại.

Thực sự khiến hắn phải dừng bước không phải là sự dịu dàng của Long Quyển Phong đối với người khác, mà là ánh mắt lạnh lùng và xa lạ khi nhìn vào hắn.

Hắn cảm thấy sợ hãi.

Hắn đột nhiên nhận ra, người mà hắn biết là Long Quyển Phong, thực sự có phải là Long Quyển Phong không? Hắn luôn đột ngột xuất hiện rồi đột ngột biến mất, như một bóng ma, như một giấc mơ chỉ mình hắn thấy. Vương Cửu nhìn gương mặt trước mắt, giống hệt nhưng hoàn toàn khác biệt, lòng hắn như bị một sợi dây vô hình cắt đứt.

Trong lúc tuyệt vọng và đau khổ, có thật sự có một người chỉ đường cho hắn không? Khi hắn bị treo lơ lửng giữa sự sống và cái chết, có thật sự có một người cứu hắn từ cõi chết không?

Nhưng Thành Trại đúng là tồn tại, và hắn hiện tại vẫn sống.

Long Quyển Phong, Trương Thiếu Tổ, hay có thể nói là, Long Quyển Phong của ta, Trương Thiếu Tổ của ta...

"Ngươi ở đâu?"

Trong ánh mắt dò xét của Long Quyển Phong, hắn quay đi, vội vã che giấu khuôn mặt, nhỏ giọng xin lỗi và nói nhầm người rồi nhanh chóng rời đi, bước chân nhẹ bẫng.

Tín Nhất nghi hoặc nghiêng đầu.

"Đại lão, người đó vừa rồi gọi ngươi là Trương Thiếu Tổ phải không? Bây giờ còn có người gọi ngươi như vậy nữa à."

Long Quyển Phong không nói gì, thu ánh mắt lại, tiếp tục đi về hướng Thành Trại.

Chỉ là một người qua đường mà thôi, hắn không bận tâm.

Vương Cửu sau khi rời khỏi Thành Trại, đã chạy mãi không ngừng, cho đến khi tòa thành khổng lồ bị hắn bỏ lại phía sau, hắn mới dừng lại, mồ hôi đầm đìa. Những vết thương trên người đã rách ra, máu đỏ nhuộm đầy áo, nhưng hắn không còn cảm thấy đau nữa.

Hắn lạc lối trong Hồng Kong rộng lớn, đường phố hẻm nhỏ, không còn nhà cửa nào nữa.

Hắn lại cười lên, đứng giữa giao lộ đông đúc, tiếng cười sắc nhọn khiến mọi người tránh xa, coi hắn như một kẻ điên. Hắn cười đến mức cơ bắp toàn thân run rẩy, máu từ các vết thương không ngừng chảy ra, trở thành một kẻ điên loạn.

Cuộc đời hắn còn chưa đủ buồn cười sao?

Họ hàng nhạt nhẽo, bị người đời chối bỏ, hắn nắm giữ mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời mình, chỉ là một bóng ma không biết có tồn tại hay không. Hắn đã từ bỏ nơi trú ẩn duy nhất của mình, vì cái gọi là thiên đường trong lời người khác, liều mạng để đến thế giới rộng lớn này.

Nhưng trời đất rộng lớn, lại không chứa nổi hắn, một người nhỏ bé.

Hắn như một con diều sắp rơi, sợi dây liên kết với mọi sinh linh đã đứt.

Hắn lang thang nơi Hồng Kong phồn hoa, giá cả đắt đỏ, tiền còn lại sau khi trả viện phí đã gần hết, hắn đành phải xuống hầm đấu đấm.

Đó là địa bàn của Đại Lão Bản.

Hắn có tuyệt kỹ võ công, không tìm thấy đối thủ trong sới đấm lộn lạc. Đại Lão Bản ưa thích võ công của hắn, thưởng cho hắn một miếng bánh Mã Lai và một bát sô-cô-la.

Vương Cửu lâu lắm không ăn đồ ngọt, gặm nhấm chúng một cách tham lam, như một con thú đói.

Đại Lão Bản cười nói, đừng vội, từ từ ăn.

Hắn cúi xuống, gần gũi Vương Cửu, nói.

"Muốn ở lại làm chó của ta không?"

Hãy là người, đừng làm chó.

Vương Cửu vẫn nhớ.

Nhưng ngươi không cần ta, ngươi giống như những kẻ đã bỏ rơi và ghét bỏ ta, chỉ là kẻ lừa dối.

Để làm người mà không đạt được những gì mình muốn, trong thế giới bất ổn này, làm người thậm chí còn không có phẩm giá hơn làm chó.

Vương Cửu nuốt miếng bánh nướng nghẹn ngào. Là người hay là chó, là thần hay là ma, có gì khác biệt, có gì khác biệt trong kết cục?

Không có gì khác biệt, tất cả đều như nhau.

Hắn ngẩng đầu, nở nụ cười cực kỳ nịnh hót, như một con rối được thiết kế chính xác.

Hắn nói.

"Được rồi, Đại Lão Bản."

Long Quyển Phong đã ném Vương Cửu vào trong cửa hàng thịt nướng.

Vương Cửu nằm trên đống kim loại, không động đậy một lúc lâu. Hắn nghiêng đầu nhìn Long Quyển Phong đang khóa tay vào cổng, rồi cười lên.

"Ngươi sợ ta giết bọn họ sao?"

Long Quyển Phong chỉ im lặng. Hắn biết, Vương Cửu hiện tại không phải là Vương Cửu mà hắn đã cứu, hoặc có thể nói, cả hai đều là một người. Nhưng số phận thật trớ trêu, dù hắn có cố gắng bao nhiêu để kéo Vương Cửu ra khỏi vũng lầy, thì cuối cùng cũng chỉ là công cốc, vô ích.

Vương Cửu từ xung quanh lấy ra một con dao chặt thịt, cân nhắc một chút, rồi tiến đến trước mặt Long Quyển Phong.

"Khi nào ngươi lần đầu tiên gặp ta?"

Long Quyển Phong suy nghĩ một chút.

"Ba tháng trước, ở sòng bạc."

Vương Cửu cười lạnh một tiếng, cười không phải để chế giễu Long Quyển Phong, mà là tự chế giễu chính mình.

"Thật không công bằng. Ba tháng, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, những lần ngươi xuất hiện đã thay đổi cả cuộc đời ta."

Hắn đưa tay chạm vào cánh tay bị khóa của Long Quyển Phong, rồi từ từ di chuyển lên, chạm vào khuôn mặt của hắn.

"Có hối hận không? Nếu lúc đó ngươi để cho đám cờ bạc đánh chết ta, hôm nay Đại Lão Bản sẽ không thể chiếm được."

Hắn quay mặt Long Quyển Phong về phía mình, nhìn vào mắt hắn.

"Ngươi có cảm thấy cứu ta còn tồi tệ hơn là cứu một con chó, để ta sống còn tồi tệ hơn là chết không?"

Hắn đột ngột tiến sát vào Long Quyển Phong, lửa giận bốc lên.

"Long Quyển Phong, Bồ Tát tốt bụng. Ngươi đã từng làm rất nhiều việc để tiêu diệt sự thù hận trong lòng ta, để ta cố gắng coi Thiếu Lâm như nhà của mình. Nhưng cũng chính ngươi, đã gieo hạt giống ước vọng về Thành Trại trong lòng ta, khiến ta mơ tưởng ngày đêm khi nghĩ đến việc sống cùng ngươi ở đó! Ta đem Thành Trại trở thành chấp niệm, như một con chuột cống cuối cùng nhìn thấy tia sáng, tưởng rằng trời cao có tình, thật sự cho ta may mắn như vậy."

"Vẫn là ngươi, ngươi nói ngươi mở một tiệm cắt tóc, ta đã để lại tất cả sự tham lam và phiền toái trong đầu mình, nghĩ rằng một ngày nào đó, cũng có thể trở thành khách hàng của ngươi."

"Vẫn là ngươi, nói với ta sẽ cho ta một căn phòng sạch sẽ và rộng rãi nhất, ta còn chưa lành vết thương đã chạy ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi mới đến được đây, nhưng chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng và xa lạ của ngươi, xem ta như không tồn tại."

Hắn gần gũi môi mình, ánh mắt sắp rơi nước mắt, gần như đang than vãn, cũng như những lời thì thầm giữa các tình nhân.

"Trương Thiếu Tổ, nếu không phải ngươi, có lẽ ta đã sống mờ mịt cả đời ở Thiếu Lâm. Ngươi muốn dẫn ta đến điều thiện, nhưng bản thân lại đẩy ta vào địa ngục không thể cứu vãn. Tất cả những gì ta có hiện tại đều là nhờ ngươi, bước đến hôm nay cũng đều là vì ngươi."

Cánh tay của Long Quyển Phong vẫn đang dùng sức, nhưng vai hắn đã sụp xuống.

Hắn nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của Vương Cửu, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Số phận là như vậy.

Hắn nhớ lại lần đầu gặp Vương Cửu, khi đó Vương Cửu đã nói rằng trụ trì Thiếu Lâm đã tính ra hắn sẽ mang đến cơn mưa máu và sự tàn bạo cho vô số người, không ngờ rằng chính hắn mới là người thả con thú dữ đó ra khỏi lồng.

Hắn nghĩ rằng mình có thể kéo Vương Cửu ra khỏi con đường sai lầm, nhưng tình yêu và hy vọng, thật ra còn đòi hỏi sinh mạng hơn cả số phận tàn nhẫn. Điều có thể phá hủy Vương Cửu không phải là thù hận, mà là tương lai ánh sáng gần tầm với và tình yêu vô điều kiện không bao giờ có thể đạt đến.

Vì vậy hắn nhẹ nhàng nói.

"Giết ta đi."

Vương Cửu bất ngờ hôn mạnh lên môi của Long Quyển Phong, gần như là cắn xé, đưa lưỡi vào miệng hắn. Hắn ném con dao chặt thịt xuống, giữ chặt đầu Long Quyển Phong, liếm qua từng góc nhỏ trong miệng hắn.

Long Quyển Phong cố gắng đẩy ra, nhưng không thể buông bỏ cánh cửa, chỉ có thể bị động chịu đựng.

Khi bị hôn đến choáng váng, Vương Cửu mới dừng lại cái nụ hôn đắm đuối này. Hắn run rẩy buông Long Quyển Phong ra, ngồi quỳ xuống bên cạnh hắn, biết rằng, khoảnh khắc hắn buông con dao, hắn đã thất bại.

Thất bại hoàn toàn.

Hắn vẫn còn ngây thơ, vẫn còn mơ mộng, vẫn còn không cam lòng. Vẫn nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ có cơ hội để sống trong ngôi nhà của người không có gốc rễ này, sở hữu một căn phòng tràn ngập ánh sáng. Hắn sẽ có những người hàng xóm thân thiện, sẽ có những người bạn tri kỷ. Họ cùng nhau xem truyện tranh, chơi bài tiến lên, cùng nhau đấu tranh bảo vệ Thành Trại, không có đau khổ, không có lo âu, như cuộc sống mà hắn luôn tưởng tượng.

Nhưng hắn biết, điều đó không thể nữa, hắn đã chặt đứt đoạn ba ngón tay của Tin Nhất, làm nát đầu của AV, làm gãy chân của Thập Nhị Thiếu. Hắn đã biến Thành Trại thành địa ngục trần gian, máu tanh văng khắp nơi, không thể nào rửa sạch được nữa.

"Chớ làm điều ác."

Nhưng ta chính là kẻ ác, mang đến bất hạnh cho mọi người, dù ngươi xuất hiện trong cuộc đời ta mang đến ánh sáng thoáng qua, nhưng đêm dài mãi mãi, ta vẫn không thể tìm được con đường thuộc về mình.

Cuộc đời ta, không đáng tiếc, không nên, không xứng đáng.

Hắn lại cầm lấy con dao chặt thịt, lần này, lại đặt lên cổ mình. Hắn nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của Long Quyển Phong, nở nụ cười đầy bi thương.

"Nếu có sự lựa chọn, thực ra ta muốn chết ở tiệm cắt tóc của ngươi."

"Đừng... đừng!!"

Long Quyển Phong rút tay ra khỏi cánh cửa, nhưng đã quá muộn. Vương Cửu không nương tay với chính mình, cú đâm này mạnh đến mức gần như thấy được xương cổ, máu phun lên mặt Long Quyển Phong, văng ra tường và thậm chí lên trần nhà.

Khắp nơi đều là máu, máu của Vương Cửu.

Hắn co giật trên sàn, như một con cá sắp chết. Long Quyển Phong lao vào, cố gắng giữ vết thương của hắn, nhưng máu tiếp tục chảy ra qua các kẽ tay, mang theo sinh mệnh của hắn.

"Vương Cửu! A Cửu!"

Nhưng Vương Cửu đã không thể nói gì nữa, chỉ nhìn Long Quyển Phong, khóe miệng nở nụ cười.

Nhân lúc ta còn chưa tạo ra sai lầm không thể cứu vãn, hãy để ta ra đi trước nhé. Nhưng Trương Thiếu Tổ, ta thật sự rất cảm ơn ngươi.

Cũng rất yêu ngươi.

Nước mắt rơi từ khóe mắt hắn, đôi môi thì thầm nhưng không phát ra âm thanh nào.

Nhưng không thể nói ra thì cũng không sao, tình yêu của một con chó hoang có gì đáng tự hào đâu? Dù không thể chết ở tiệm cắt tóc, chết trong vòng tay của ngươi cũng coi như là một kết thúc đẹp.

Hắn không nỡ, đầy oán hận, nhắm mắt lại.

Thực ra hắn không căm thù ai, chỉ là căm ghét số phận. Thiên đạo vô tình, coi tất cả như cỏ rác, hắn sống cả đời, bị thế nhân coi như kiến cỏ, cho hắn hy vọng rồi lại đưa đến tuyệt vọng, liên tục kéo hắn xuống vực sâu.

Nhưng ta thật sự mệt mỏi rồi. Ta không muốn làm con cờ của bất kỳ ai nữa, không muốn theo sau bất kỳ ai làm một con chó không có danh dự. Có lẽ ta nên chọn như vậy từ sớm, bờ bên kia của cái chết, mới là nơi ta luôn tìm kiếm, là nơi ta thuộc về.

Vì vậy, Long Quyển Phong.

Hãy đến tìm ta sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro