Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị ôn nhu ánh mặt trời Dao cứu rỗi người bị ung thư hậm hực Kỳ

Buồn phiền cũng là một phần trong cuộc sống của chúng ta, may mắn thay chúng ta gặp được sự cứu rỗi.

Viên Nhất Kỳ không có bất kỳ kỳ vọng gì trên thế giới này, nàng bị ung thư, mặc dù đang được điều trị nhưng cơ hội khỏi bệnh hoàn toàn là rất nhỏ, làm sao biết được khi nào sẽ tái phát, nàng lo sợ nhưng không thể làm gì được.

Kỳ thật trước khi mắc bệnh ung thư Viên Nhất Kỳ cũng là một cái phi thường chờ mong ánh mặt trời mỗi ngày, nỗ lực tích cực làm việc nhưng là hiện tại thay đổi trở nên phi thường phi thường thê thảm, nàng mỗi ngày đều phải uống rất nhiều rất nhiều thuốc để duy trì bệnh tình, nàng đem bên người tất cả mọi người đẩy ra cũng không muốn lại đi quen biết những người mới, nàng không muốn cùng bất luận kẻ nào sinh ra liên hệ, nàng sợ hãi chính mình tùy thời sẽ chết đi.

Hôm nay Viên Nhất Kỳ như thường lệ bước vào quán cà phê gọi một ly cà phê, nàng đi đến góc tường ngồi xuống, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lũ trẻ đang nô đùa nghịch ngợm nhìn bên ngoài một đám người vui vui vẻ vẻ trò chuyện ngất trời, nhìn bên ngoài người đến người đi cứ như vậy nhìn lâu đến khi bên tai truyền đến một trận dễ nghe âm nhạc kích thích nàng cảm xúc.

Nàng quay đầu hướng về phía phát ra âm nhạc nhìn đến, một người có mái tóc màu nâu mặc váy liền thân màu đen ngồi ở dương cầm trước đàn tấu, Viên Nhất Kỳ nhìn đến mê mẩn, nhìn cho đến khi nhạc kết thúc còn không có phản ứng lại.

"Xin chào, xin hỏi ta có thể ngồi ở nơi này sao?" Có lẽ là cảm giác phía sau có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm chính mình mãnh liệt cảm giác, Thẩm Mộng Dao hướng tới Viên Nhất Kỳ đi qua, nàng ở Viên Nhất Kỳ trước mắt phất phất tay, Viên Nhất Kỳ lập tức liền hoàn hồn "A? Hảo" nàng nhìn người trước mặt, miệng phản ứng nhanh hơn não, không hiểu sao nàng lại có cảm giác bị người trước mặt làm cho mê muội.

"Xin chào, ta tên là Thẩm Mộng Dao, như thế nào phát ngốc a? Nga nga nga ngỗng ngỗng..."

"Ta tên là Viên Nhất Kỳ mới không có chính là... Ngươi đàn rất êm tai..." Viên Nhất Kỳ khuôn mặt nhỏ đỏ lên cúi đầu.

Cứ như vậy các nàng trò chuyện một buổi trưa cũng trao đổi liên hệ phương thức, Viên Nhất Kỳ về đến nhà liền thông qua đối phương yêu cầu kết bạn, Viên Nhất Kỳ đột nhiên liền có một loại muốn vì đối phương sống sót ý chí, các nàng dần dần quen thuộc nhau, Thẩm Mộng Dao cũng biết chuyện của Viên Nhất Kỳ thường xuyên tìm nàng ra ngoài đi chơi, làm nàng hít thở không khí trong lành hơn, nhìn xem bên ngoài nhiều hơn, đi bộ nhiều hơn, đừng suốt ngày ở nhà, nói cho nàng ung thư khỏi hẳn sự kiện vẫn là rất nhiều, làm nàng đem sở hữu sự vật đều hướng tốt đẹp sự tình nghĩ đến.

Từ khi Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao gặp nhau hết thảy đều đã xảy ra thay đổi, các nàng cùng nhau uống trà sữa, cùng đi du lịch, cùng nhau chơi game, cùng đi mật thất, cùng đi công viên giải trí, cùng nhau mặc áo mưa đứng ở trong mưa, cùng nhau đối với bờ biển hô to, cùng nhau xem hoàng hôn, cùng nhau ở bờ biển tay nắm tay xem mặt trời lặn, cùng nhau ở buổi tối bò lên trên nóc nhà nhìn ngôi sao, ... Viên Nhất Kỳ cũng dần dần thích Thẩm Mộng Dao, đối với Thẩm Mộng Dao yêu thích chỉ tăng mà không giảm

Mọi người luôn như vậy, luôn bắt đầu lo lắng khi mọi thứ đang hướng đến điều tốt đẹp và sợ hãi những điều chưa xảy ra bởi vì để ý nên sợ hãi mất đi.

Viên Nhất Kỳ bắt đầu sợ hãi, nàng không dám thổ lộ, nàng sợ hãi mới vừa đem thật tình đem ra tới cho Thẩm Mộng Dao, chính mình liền cách xa nàng mà đi, nàng nằm trong phòng máy lạnh, lạnh lẽo và bất lực, phàn nàn tại sao nàng bị ung thư, oán trách chính mình vì cái gì cùng Thẩm Mộng Dao quen biết, nàng đem chính mình cuộn lại thành một đoàn ở một góc nhìn chính mình cùng Thẩm Mộng Dao lịch sử trò chuyện

"Em như vậy hắc ta liền kêu ngươi Tiểu Hắc đi"

"Em đang làm gì đâu bồi chị đi uống trà sữa"

"Chị ngày hôm qua thấy được một con mèo giống như em nha, luôn cau mày nga nga nga ngỗng ngỗng"

"Chúng ta chơi game đi"

"Chúng ta đi bờ biển đi"

"Hôm nay cũng muốn hảo hảo ăn cơm ân!"

Ta nhìn theo, tự dưng một giọt nước mắt ấm nóng chảy ra trên gối thế này, ta chỉ biết nằm nhìn suốt đêm.

Bởi vì quen với Thẩm Mộng Dao nên thường xuyên cùng nàng chơi cho nên Thẩm Mộng Dao có chính mình chìa khóa nhà cho nên ngày hôm sau buổi sáng Thẩm Mộng Dao giống thường lui tới giống nhau tới trong nhà tìm Viên Nhất Kỳ đi ra ngoài, ở bên ngoài gõ cửa đã lâu cũng chưa người đáp lại cho nên lấy chìa khóa mở đi vào liền phát hiện Viên Nhất Kỳ nằm ở trên giường cuộn thành một đoàn

Thẩm Mộng Dao thật hoảng loạn, nàng đi qua đi đem Viên Nhất Kỳ kéo tới liền thấy được rõ ràng cả đêm không ngủ, hai cái quầng thâm mắt lớn, gương mặt còn có chút nhợt nhạt nước mắt "Làm sao vậy Tiểu Hắc?", Thẩm Mộng Dao nhìn nàng, đem nàng ôm vào trong ngực không ngừng nhẹ nhàng vỗ về nàng

"Thẩm Mộng Dao ta muốn đánh cuộc một lần, ta muốn làm giải phẫu chẳng sợ tỷ lệ thành công không lớn"

"Hảo ta bồi ngươi"

"Thẩm Mộng Dao ta sợ hãi ta lại không nói, ta sẽ lưu tiếc nuối lúc nhận thức ngươi trước đó, ta đã đối sinh hoạt không có bất luận cái gì kỳ vọng, thẳng đến ngày đó ở tiệm cà phê gặp được ngươi, ngươi cứ như vậy xông vào ta sinh hoạt, Thẩm Mộng Dao ta thích ngươi, thật thích thật thích là ngươi làm ta có sống sót động lực nếu ta vượt qua lúc này đây, chúng ta liền ở bên nhau có được hay không?"

"Hảo ta chờ ngươi"

Hai người liền ôm đã thật lâu như vậy Viên Nhất Kỳ gắt gao ôm Thẩm Mộng Dao, nàng đem giấu ở trong lòng đã lâu nói đều nói ra

Giải phẫu cùng ngày, Viên Nhất Kỳ nằm ở trên giường bệnh bị đẩy vào phòng giải phẫu, Thẩm Mộng Dao còn gắt gao lôi kéo Viên Nhất Kỳ tay, hai mắt đỏ bừng nhìn Viên Nhất Kỳ, một bàn tay nâng lên tới sờ mặt nàng nói, chính mình không sợ hãi là giả nhưng càng sợ hãi, trước mắt người lo lắng cho mình cho nên còn nói giỡn "Dao Dao làm sao vậy, sao thấy thế nào không đến ngươi hàm răng trắng ai u"

"Ngươi không thể gạt ta, ngươi phải hảo hảo ra tới, bằng không ta nhất định chán ghét ngươi"

"Hảo ta như thế nào sẽ lừa ngươi đâu, ta như thế nào bỏ được ném xuống ngươi"

Viên Nhất Kỳ bị đẩy vào trong phòng giải phẫu, bên ngoài đèn cũng sáng lên, Thẩm Mộng Dao ở bên ngoài gắt gao nắm bùa phù hộ vì phù hộ phù cầu tới hy vọng có thể vượt qua

Thời gian trôi thật lâu thật lâu, Thẩm Mộng Dao gắt gao nhìn chằm chằm đèn phòng phẫu thuật, khi đèn tối xuống nàng vội vàng đứng lên, hộ sĩ đẩy giường bệnh đi ra, Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ suy yếu nằm ở trên giường bệnh, bác sĩ nói "Chúc mừng ngươi a, người bệnh thật là có mãnh liệt sinh tồn ý thức, thật là kỳ tích a" Thẩm Mộng Dao nước mắt liền không ngừng vui vẻ mà rơi xuống

Viên Nhất Kỳ được chuyển tới phòng bệnh, Thẩm Mộng Dao liền ở mép giường nắm tay của nàng

"Dao Dao chị xem em không có lừa chị cho nên ... Chị hiện tại là bạn gái của em! Không thể đổi ý, đổi ý không có hiệu quả"

"Không đổi ý"

Nếu ngươi gặp như vậy một người có thể ở lúc đối mặt với những vấn đề khó khăn đều không hề quan tâm lý do mà đứng ở ngươi bên này bồi ngươi, ngươi nhất định phải hảo hảo quý trọng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro