Chương1: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 14 năm 423 Nam quốc lịch, màn sương đêm hoàn toàn bao phủ vùng đất sống cuối cùng của nhân loại. Cả đại địa bị bao phủ bởi một màu đỏ tươi như máu, trên cao huyết nguyệt lặng yên nằm đó như chứng kiến tất cả.

"Grào, hú,..."

Âm thanh chấn ong ong lỗ tai từ đám quái vật liên tục phát ra, kiến trúc đổ nát cùng thi thể khắp nơi có thể thấy được, có cả nhân loại cũng có của quái vật .Tường thành với chiều cao lên đến hàng trăm mét bảo vệ con người sốt 400 năm cũng bị đánh sập hoàn toàn, những mảnh tường lớn nằm ngổn ngang. Mặt đất lúc này sớm đã bị nhuộm đỏ, trên bầu trời nước mưa cũng dần trở thành huyết vũ.

" Rầm rầm, uỳnh uỳnh,

Từng đàn từng đàn quái vật đủ loại hình dáng ly kì cổ quái dẫm đạp đại địa lao nhanh về phía trước, liên tục không ngừng nghỉ tấn công bất cứ thứ gì chúng nhìn thấy. Thậm chí có một số con lao ra cắn xé lẫn nhau, tiếp đó lại đạp qua từng phiến chồng chất thi thể điên cuồng lao lên.

Giếttttttt....."

Từng tiếng từng tiếng la giết rung trời, thình thoảng lại có ánh sáng chiếu rọi xẹt qua soi sáng một mảnh thiên địa. Vô số quái vật tử vong hóa thành thịt nát, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt những khu vực này lại bị chúng lấp đầy.  Trong đó có những con quái vật có kích thước cực kì lớn cơ thể cao đến hàng vạn trượng, thân thể như nối liền trời đất. Chúng há miệng phun ra từng cột sóng năng lượng, những nơi cột sóng đi qua toàn bộ đều hóa thành hư vô.

Từng bóng người bay vụt lên trời cao trong thoáng chốc hóa thân thành một cự nhân to lớn, liên tục huy quyền tấn công.

    -Ầm ầm.

     Mỗi một lúc sẽ có một đầu quái vật lớn bị đánh bạo tạc tạo thành một trận mưa máu, những rãnh nước cấp tốc hóa thành huyết thủy dâng lên chảy lênh láng khắp nơi. Thỉnh thoảng có vài đầu quái vật liên tục bị đánh giết thì lại có tôn hư ảnh cự nhân ảm đạm biến mất, một tiếng cười giòn vang đầy bi thương vang lên kèm với đỏ là tiếng nổ lớn.

    "Đùng đoàng"

Họ đã tự bạo.

Mỗi lần như vậy sẽ có ánh quang mang chiếu sáng đại địa kèm cùng với vô số quái vật bị nổ thành hư vô, dù cho ngay lập tức, quái vật từ màn sương lao ra với tốc độ cực nhanh đem chỗ trống lấp đầy. Từng màn từng màn liên tục lặp đi lặp lại, từng tiếng hô giết từng tiếng cười lớn vang lên.

"Ầm, ầm"

Tiếng nổ chấn thiên lại lần nữa vang lên, dường như bên trong có mang theo giọng chửi mắng ẩn chứa sự bất đắc dĩ.

    - Phải chi sinh sớm mấy năm ta đã được bồng cháu rồi.

Âm thanh quanh quẩn thiên địa, lúc này cũng có một tiếng nổ lớn vang lên ánh sáng chiếu rọi thiên địa, cùng với đó là tiếng cười hào sảng.

    - Lão quỷ, tiêu chuẩn của ngươi cao vậy dù sống thêm mấy năm cắc gì đã có cháu, hahaha.

Những người còn sống lại như nghe thấy chuyện cười cũng đều cười giòn vang, sau cùng thì họ sử dụng phương thức như vậy để bộc bạch bí mật.

- Ầm,ầm......

....

Quang mang lần lượt chiếu rọi lên sở chỉ huy tối cao của nhân loại, nơi được trang bị những loại vũ khí tân tiến nhất cũng đã bị dư ba chiến đấu đánh thành một đống đổ nát, tàn phá không chịu nổi.  Bên trong tầng hầm, nơi sâu nhất của trụ sở dù chưa bị tấn công nhưng sớm đã trở thành một mảnh hỗn loạn. Nhân viên công tác chạy tới chạy lui, trên người ai đổ mồ hôi hột, mùi hôi chua lan tỏa trong không gian.

    Liên tục là âm thanh vang lên, đầy vội vã báo cáo kết quá nghiên cứu.

" Độ ổn định không gian thông đạo hiện tại là 80%, truyền tống vật thể có 50% tỉ lệ bị lạc trong không gian"

" Chiến sĩ chiến đấu bên ngoài đã tử vong hơn 90%, nếu trong vòng 15 phút nữa không thể nâng độ ổn định lên 100% thì kế hoạch sẽ có nguy cơ thất bại".

" Kế hoạch hỏa chủng đã đầu tư tất cả mọi thứ nhân loại có vào rồi, không thể thất bại được!"

"Nhà ngươi giỏi thì làm đi, đứng đó nói nhăng nói cuội cái gì"?

"Cmm, nhà ngươi ngứa đòn sao"

"......"

Mọi người trong phòng lúc này lại bắt đầu tranh cãi, khả năng nảy sinh xô sát, vấn đề liên quan đến tồn vong của nhân loại quá khó để giữ được bình tĩnh. Đột nhiên, một nhân viên nghiên cứu tác chiến vội vàng hét lên khiến tất cả mọi người im lặng trong phút chốc.

" Báo cáo, lượng lớn quái vật tự bạo, cường giả phòng thủ cuối cùng của nhân loại đã ngã xuống, chúng ta chỉ còn khoảng 5p nữa quái vật sẽ tìm thấy và lao xuống dưới này"

Lúc này một người đàn ông trung niên đứng trước màn hình lớn, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm số liệu, đôi mắt lộ ra vẻ sầu lo. Trên bảng hiển thị độ ổn định thông đạo lúc này là 90%, khả năng truyền tống vật thất bại cao đến 30%. Nhưng thời gian không còn nhiều, họ có thể nghe thấy âm thanh quái vật đang công phá từng tầng phòng thủ lao nhanh xuống đây.

" Chỉ huy, nếu cứ tiếp tục thế này thì kế hoạch hoàn toàn có thể thất bại"

Người đàn ông trung niên khẽ nhắm mắt suy nghĩ thoáng chốc liền hạ lệnh.

" Làm đi chúng ta chỉ có thể đánh cược một ván, tất cả nhân viên không phận sự mặc trang bị chiến đấu đi theo ta câu thời gian, kế hoạch này không thể thất bại"

Dứt lời gần như toàn bộ nhân viên nghiên cứu đều mỗi người cầm lấy một khẩu súng đặc chế, bắt đầu di chuyển lên trên chặn giết. Sau một lát, tiếng xẻ thịt, tiếng súng, tiếng nổ cùng tiếng la hét vang lên. Trong phòng nghiên cứu chỉ còn lại một cậu thanh niên, mắt nhìn thấy độ ổn định thông đạo không gian đã lên đến 95% liền khởi chạy chế độ tự động. Sau đó đứng dậy cầm theo khẩu súng đặc chế bước ra khỏi phòng nghiên cứu, trong miệng lẩm bẩm.

" Vì tồn vong của nhân loại, không thể sai sót"

Chân anh vừa bước ra thì cánh cửa tự động được làm từ loại hợp kim cứng nhất dần dần kéo xuống. Căn phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh, thoán chốc âm thanh chém giết lần nữa vang lên rồi cũng im bặt, chỉ còn lại tiếng nhai nuốt cùng vô số tiếng bước chân. Sau một lát, cánh cửa hợp kim bắt đầu vang lên tiếng kim loại va chạm, tần suất càng lúc càng lớn, dần dần xuất hiện những lỗ thủng nhỏ sau đó lớn dần và cuối cùng là hoàn toàn bị đánh nát.

Một bầy quái vật có hình dạng tựa như những con nhện lớn ồ ạt tuân vào bên trong, như nhận được mệnh lệnh. Chúng điên cường giẫm đạp lên nhau lao thẳng về phía thiết bị dịch chuyển, với ý định phá hoại nó nhưng cũng ngay thời khắc móng vuốt tiếp cận thiết bị dịch chuyển thì trên màn hình độ ổn định thông đạo cũng đã đạt đến 100%.

Một viên bi cỡ nắm tay nằm trên thiết bị dịch chuyển cũng ngay lập tức biến mất, một vết rách không gian nhỏ xuất hiện rồi biến mất, nó đã đi vào thông đạo không gian. Lúc này, âm thanh của một nữ tử ngọt ngào lanh lảnh vang lên khắp sở nghiên cứu.

" Thiết bị đã được đưa vào không gian thông đạo tỷ lệ thành công đạt đến 100%, đây là hi vọng cuối cùng của nhân loại. Cảm ơn tất cả mọi người đã cố gắng! Bắt đầu tiến trình tự hủy.

Ánh sáng lóa mắt dần dần xuất hiện, một cột lửa lớn từ dưới lòng đất lao lên. Sau đó dần dần nhanh chóng lan ra, bao phủ phân nửa hành tinh.

"Ầm"

Một vụ nổ dường như không có âm thanh kèm với quy mô cực lớn tiêu diệt tất cả mọi thứ nó đi qua, xóa hết mọi dấu vết của nhân loại trên mảnh đất này. Kèm theo đó là tiếng vô số quái vật gào thét không cam lòng, nhưng cũng rất nhanh biến mất, ánh sáng chói lọi chiếu sáng cả tinh cầu vốn chìm trong bóng đêm, rồi cũng nhanh chóng dập tắt.

.....

Tại một ngọn đồi nhỏ, trên thảm cỏ linh lam phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ đung đưa, một gốc cây bạch dương già cũng nhẹ nhàng đung đưa tán cây theo gió. Một thiếu niên khoảng tầm 12 13 tuổi đang nằm ngủ dưới gốc cây. Đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt non nớt có nét thanh tú, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng cũng nhẹ nhàng đung đưa, đem đến cảm giác yên bình đến lạ. Trên bầu trời có một vầng trăng lớn sáng tỏ, đem lại ánh sáng cùng sức sống cho toàn bộ nơi đây.

Bỗng nhiên một khe hở nhỏ xuất hiện giữa không gian, một viên bi cỡ lòng bàn tay rơi từ trong đó rơi ra.

" Cốp,...oái"

Một tiếng đụng giữa xương sọ và kim loại vang lên, thiếu niên đang ngủ giật mình bật dậy kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó là bắt đầu lăn lộn trên thảm cỏ. Vừa lăn vừa dùng tay xoa liên tục vùng đầu thì cảm giác choáng váng cùng đau đớn liền đỡ hơn, cậu đứng dậy chửi ầm lên.

" Đứa nào ném đá đấy, có biết là trúng đầu nguy hiểm lắm không hả?"

Không gian vẫn là một mảnh tĩnh lặng không thấy ai đáp lời, cậu nhìn ngang ngó dọc một lát cũng không thấy ai, không tự chủ lại đưa mắt nhìn lên bầu trời. Vầng trăng kia vẫn sáng, vẫn tròn vẫn đẹp như vậy, cậu đã từng nghe giáo viên lịch sử kể về thế giới này đã từng rất rực rỡ nhiều màu sắc như thế nào, không khí ấm áp nhu hòa ra sao, quang mang phủ khắp đại địa bởi một vầng thái dương trên đầu. Cậu khẽ lắc đầu không nghĩ về những điều viển vông đó nữa, dù sao từ ngày cậu có nhận thức rõ ràng thì thế giới vẫn luôn chìm đắm trong ánh trăng.

Khẽ đưa ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm vật thể vừa rơi vào đầu, nhưng kì quái là nhìn kiểu gì cũng không thấy. Thiếu niên bắt đầu cúi xuống cẩn thận sờ sờ đám cỏ, sau một lát giống như tìm thấy vật gì đó liền thò tay vào, một cảm giác giống như bị kim đâm xuất hiện khiến cậu vội rụt tay lên. Lúc này đầu ngón trỏ của cậu bị đâm một lỗ nhỏ, máu dần rỉ ra từng giọt.

Thiếu niên có chút sợ hãi nên lấy một cây gậy gỗ gảy gảy bụi cỏ vừa rồi, âm thanh "cộc cộc" vang lên, từ bên trong một viên bi lớn lăn ra. Thiếu niên nhìn nhìn ngó ngó, cảm giác đau do kim đâm vẫn còn nên cậu chưa dám động vào viên bi. Lần nữa lấy gậy gỗ chọc chọc, miệng thì khẽ lẩm bẩm

- Đây rốt cuộc là thứ gì?

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro