1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đại thúc thu hoạch

Sờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được.Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha.

Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là "may mắn", Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón:"A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?"

"Chát!" Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay."Phi! Cái từ 'ông' là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?"

Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết sức của ông đã làm mái tóc đen mềm mại của Bạch Vĩnh rối tung lên, dấu hồng ấn trên làn da trắng nõn do không thường ra ánh sáng mặt trời càng hiện rõ ràng hơn. Lấy tay lau đi chút tơ máu ở khóe miệng, ánh mắt Bạch Vĩnh lại càng ảm đạm, khuôn mặt vốn bình thường lúc này đây lại trông vô cùng dịu dàng xinh đẹp."Thiếu chút nữa quên luôn đi mua thuốc lá."

Vừa nói Bạch Vĩnh vừa mang theo chút bất đắc dĩ mà chậm rãi đi vào trong vườn hoa."Xin ngài cẩn thận suy nghĩ lại!""Không cần."

"Nói thế nào thì Tiểu Vĩnh cũng là cháu của ngài mà.""Cái tên tạp chủng kia không xứng làm cháu ta! Bạch quản gia, chú ý thân phận của ngươi. Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta nói là được."

Vốn đang đưa lưng về phía quản gia, đột nhiên lão gia xoay người lại trừng mắt nhìn hắn."Vâng.... đúng vậy, tôi hiểu rồi, lão gia." Tay vô thức mà nắm chặt lại, quản gia hơi run trả lời.

"Ngươi cũng không cần phải trưng cái bộ mặt sinh ly tử biệt đó với ta, ta đã viết một tấm ngân phiếu rồi, số tiền này đủ để hắn sống cả đời."Lão gia mỉa mai tươi cười, sau đó xoay người chậm rãi rời đi:

"Nhớ cho kỹ, đừng để hắn xuất hiện tại Lâm gia một lần nào nữa."Đợi lão gia đi, Bạch quản gia mới chậm rãi cúi đầu, thân thể vì tức giận mà không ngừng run rẩy.

"Đây là máu mủ tình thâm sao..... ha ha ha ..."Bạch quản gia ngửa mặt lên trời cười to, trong phút chốc lại cuộn mình lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Vĩnh, Vĩnh, xin lỗi..."Chương 2: Ngụy H

Bạch Vĩnh chậm rãi ngồi xổm xuống, chuẩn bị bò qua cái lỗ thủng vào khu vườn.Ai~ ngồi xổm mà cũng khó khăn, quả nhiên là người già, đầu khớp xương cứ cứng đơ... Có lẽ ta nên đi xin Bạch thúc đục cái lỗ này to ra mới được

(=.=").Lần đầu chui qua cái lỗ này là lúc nào nhỉ? Chính bản thân hắn cũng chẳng nhớ rõ, đại khái hình như là lúc ba tuổi, ai bảo hắn ngu, đi bắt bướm lại bị Lâm lão gia phát hiện, thế là từ lúc đó hắn cũng không được phép đi ra bằng cửa nữa, thôi quên đi, nói thế nào hắn cũng may mắn rồi, ít nhất bây giờ còn có cái lỗ để hắn có thể trốn đi mua thuốc lá. Bạch Vĩnh vừa nghĩ vừa bò vào trong, đột nhiên chân bị một lực túm chặt, kéo Bạch Vĩnh ra ngoài.

Hôm nay thật đúng là "quá may mắn" mà!Bạch Vĩnh suy nghĩ trong đầu, sau đó vẻ mặt hắn lập tức chuyển thành nịnh nọt ton hót, vội đứng dậy nói:

"Ôi chao, hôm nay cơn gió nào đưa Lục thiếu gia, Đoạn thiếu gia tới vậy, mà sao hai vị lại đứng đây, nơi này nóng bức lắm, mau vào nhà ngồi đi."Đối mặt với hai vị thiếu gia tướng mạo anh tuấn như thiên sứ hạ phàm mới hơn hai mươi tuổi này làm Bạch Vĩnh trong lòng toát mồ hôi lạnh, ở cùng bọn họ một thời gian, hắn biết chắc thế nào cũng xảy ra chuyện chẳng lành. Quả nhiên một vị thiếu niên tóc vàng nâng cằm Bạch Vĩnh lên, sau đó ấn xuống làm Bạch Vĩnh quỳ trên mặt đất.

"Lão già, đừng lảm nhảm nữa, ta đi tìm ngươi lâu như vậy, ngươi cũng biết lý do rồi, cái miệng của ngươi chỉ cần cố gắng hầu hạ ta là được, nói nhiều làm gì."Một vị thiếu niên đứng bên thiếu niên tóc vàng đột nhiên há miệng hét to:

"A Đoạn, anh thật hèn hạ mà! Em cũng muốn!"Đoạn Dịch, con trai độc nhất của tập đoàn Đoạn thị, một trong năm mươi tập đoàn lớn nhất thế giới.

Đoạn Dịch khẽ thở dài nhìn về phía thiếu niên rồi cưng chiều nói:"Tiểu Triệt đừng nóng vội, lập tức đại thúc sẽ chơi đùa với em, chỉ có điều..."

Đột nhiên Đoạn Dịch âm lãnh nhìn về phía Bạch Vĩnh đang quỳ dưới đất:"Chỉ có điều không biết lúc đó đại thúc có còn sức mà chơi đùa với em nữa không thôi?..."

Bầu trời thoáng chốc trở nên mù mịt, Bạch Vĩnh liếc nhìn khuôn mặt Đoạn Dịch, rõ ràng trông như một thiên sứ, vì sao trời sinh tính cách lại như ác ma đây? Đang lúc Bạch Vĩnh thẫn thờ, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai hắn:"Này, lão già, sao tự dưng đờ cái mặt ra vậy?"

Đoạn Dịch túm tóc Bạch Vĩnh kéo lên:"Được rồi, chỉ cần ngươi làm cho ta thoải mái, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, thế nào?"

Bí mật...? Từ nhỏ đến lớn ta làm gì có bí mật nào, nhưng mà, dù ngươi không nói cho ta biết, ta cũng phải giúp ngươi phát tiết thôi, ha ha, quả nhiên ta thật tiện.Đang tự cười giễu cợt mình, đột nhiên một cái tát mạnh mẽ giáng xuống.

"Cười cái gì? Nhanh lên!"Hai tròng mắt bị tóc che khuất, Bạch Vĩnh cởi quần thiếu niên ra, cầm dục vọng sớm đã trướng to lên của đối phương cho vào miệng:

"A... ư.... miệng của ngươi đúng là chỉ dùng để hầu hạ người mà, ha ha, quả đúng là tiện nhân."Nhìn thân thể nam nhân có chút run rẩy, Đoạn Dịch cười càng lớn hơn.

Thật ghê tởm, khó chịu quá... dạ dày lại bắt đầu đau lên rồi."Thằng oắt con, dám phá phách lúc lão gia đang nghỉ ngơi trong vườn hả?""Không phải! Cháu chỉ muốn bắt con bướm thôi!"

Trời lạnh như thế hắn bị ném xuống nước, thật khó chịu quá, hắn sắp không thở được rồi."Này, dừng lại được rồi đấy, coi bộ nó sắp chết đuối kìa, mau kéo nó lên đi."

Dạ dày... đau quá....Ánh mắt Bạch Vĩnh từ từ mơ hồ, chuyện quá khứ cùng hiện tại đan xen lẫn nhau. Lục Triệt lo lắng nhìn Bạch Vĩnh, sau đó nhìn Đoạn Dịch nói:

"A Đoạn, đại thúc hình như không ổn lắm."Đoạn Dịch lúc này vừa tức vừa giận, bản thân thì đang sắp cao trào, nhưng lúc nhìn nam nhân đang thất thần như vậy, hắn lại thở hồng hộc tát cho nam nhân một cái, sau đó tinh dịch trực tiếp bắn vào trong miệng nam nhân.

"Khụ khụ..." Bạch Vĩnh ho khan một trận nhưng lại càng khiến mình khó chịu hơn."Cấm nhổ ra, nuốt vào cho ta! Tiện nhân!"

Bạch Vĩnh cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm mà nuốt tinh dịch xuống."Được rồi, lão già, nói cho ngươi biết, mà dù không nói thì lát nữa ngươi cũng sẽ biết thôi."

Thiếu niên vẻ mặt cười nhạo nói tiếp:"Lập tức sẽ có người đuổi ngươi ra khỏi Lâm gia. Ngươi cái gì cũng không biết, vậy thì sau này ngươi sống thế nào đây? Dùng cái miệng của ngươi cố gắng hầu hạ ta, biết đâu ta sẽ cho ngươi ít tiền. Ha ha ha..."

Đoạn Dịch cười nhạo xong liền ôm Lục Triệt ra khỏi Lâm gia.Ánh tà dương đỏ tươi như máu, khu vườn trở nên âm u, chỉ còn sót lại một nam nhân đang cuộn mình trong góc tường.

Vừa rồi Đoạn Dịch nói cái gì... chắc chỉ là lừa gạt thôi...Ôi... dạ dày lại bắt đầu đau rồi...Chương 3: Đêm cuối cùng của hai người nam nhân

Bạch Vĩnh ngồi trên đất một hồi lâu, đợi dạ dày bớt đau sau đó hắn mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ bụi trên quần áo, nhưng quần áo hắn nhiều chỗ bị rách, mồ hôi cũng đã ướt đẫm chiếc áo sơ mi cùng với một bên mặt bị sưng đỏ, nhìn là biết nam nhân chật vật đến mức nào.Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, dưới ánh tà dương trông lại càng thêm cô đơn tĩnh mịch.

Bạch Thúc bây giờ chắc chắn đang đi tìm ta.Bạch Vĩnh xoa xoa vết máu khô trên khóe miệng rồi chậm rãi ra khỏi khu vườn.

"Cháu về rồi."

"A! Tiểu Vĩnh, rốt cục cháu cũng về rồi, thúc còn tưởng cháu lại lạc đường..." Đang mừng rỡ đột nhiên quản gia thay đổi sắc mặt:"Cháu.... làm sao vậy?"

"Bạch thúc, không sao, chẳng qua lúc nãy tản bộ trong vườn không cẩn thận bị ngã thôi."Bạch Vĩnh miễn cưỡng cười cười, chạy nhanh về phía phòng khách, vừa chạy vừa hét lớn:

"Bạch thúc, cháu đói bụng quá à ~~~~~~~!"Bạch quản gia nhìn hắn chạy, sủng nịch cười cười, sau đó đi về phía phòng bếp:

"Được rồi, thúc lập tức mang đồ ăn cho cháu."Tối đó là buổi tối hạnh phúc nhất của Bạch Vĩnh, Bạch thúc không chỉ chuẩn bị đồ ăn mà hắn thích nhất, lại còn chuẩn bị loại rượu mà hắn thích uống nữa. Bạch quản gia không kết hôn, cũng chưa có vợ, cho nên hôm đó, Bạch Vĩnh và Bạch quản gia ăn uống vui vẻ cả đêm.

"Ha ha, Tiểu Vĩnh à, cả đời này thúc hạnh phúc nhất chính là gặp được cháu, nhìn cháu lớn lên, cháu không biết thúc hạnh phúc đến mức nào đâu! Nhưng mà, ở trong Lâm gia này, thúc chỉ là một quản gia nhỏ bé, nhìn cháu bị lão gia và tiểu thư bắt nạt... cũng không có cách nào giúp được. Bây giờ, lão gia còn... còn...""Bạch thúc đừng nói nữa." Bạch Vĩnh ngắt ngang lời quản gia: "Hôm nay để cháu thoải mái uống đi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, cũng chẳng cần nói gì hết!"

"Được được. Uống nào!"Cả một đêm, điều "bí mật" kia tuy không được nói ra nhưng trong lòng ai cũng đều biết... cũng không thể trốn tránh được...

Đêm khuya, Bạch quản gia đi vào phòng Bạch Vĩnh, lúc này Bạch Vĩnh đã ngủ say."Vĩnh..."

Vuốt ve mái tóc đen của Bạch Vĩnh, Bạch quản gia nói tiếp:"Lão gia bảo cháu không được xuất hiện ở Lâm gia nữa. Thúc cũng biết, điều đó chính là cháu sẽ phải đi nơi khác, lần này cháu đi... bao lâu thúc mới được nhìn thấy cháu đây... Vĩnh..."

Đêm nay... dài dằng dặc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuuthuc