Chương 1: Nhận nuôi ca ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời một mảnh tối đen, ven đương le lói ánh đèn bầu trời đầy tuyết trắng, Nhan Mộ quấn chặt trên người màu đen áo khoác, giầy cao gót dẫm trên nền tuyết để lại những dấu chân đằng sau.
Chịu đựng những bông tuyết rơi trên áo về đến nhà, mở ra trong nhà đèn, sáng ngời trong nhà không một bóng người. Căn nhà hai tầng, rộng hai trăm mét vuông, liền có một mình cô sống.

Từ khi cha mẹ qua đời, mấy năm nay cô đều một người vượt qua.

Quăng giầy trên chân đi, thả mình nên ghế sô pha, để người máy gia dụng bưng ly rượu đến, cọi như ngủ trước trợ miên.

Đột nhiên phát hiện trên người tuyết tan làm ướt quần áo, cô có chút bực bội mà cởi áo khoác, bị mùa đông tuyết làm tâm tình càng thêm phiền muộn.

Khi nhỏ cô yêu nhất là tuyết, mỗi lần tuyết rơi ngày đầu tiên, cha mẹ đều mang theo cô cùng nhau ở trong sân đắp người tuyết rồi chơi ném tuyết, mọi người đông lạnh đến tay đỏ bừng, cuối cùng tám cánh tay đặt ở trước lò sưởi, tám chân ngâm mình ở chậu rửa chân....

Từ từ, cô xoa đầu mình, nơi nào tới tám cánh tay? Rõ ràng bọn họ một nhà ba người cũng chỉ có sáu cánh tay.

Tóm lại cô là yêu tuyết rơi, năm kia chờ ở cha bên giường bệnh đón năm ngoái trận đầu tuyết rơi, người một nhà lần đầu không có đi ra ngoài chơi tuyết, mẹ cô nắm tay cô, lo láng hỏi: " Nhà chúng ta Mộ Mộ khi nào mới có bạn trai a?'
"Bạn trai? " Cô cười nhạo một tiếng," Sẽ không có".

Cô trời sinh không để í tình cảm nam nữ, 25 năm trời không đối bất kì người con trai nào có tình cảm, cô cảm thấy hôn nhân là một cuộc đầu tư thất bại, không thể nào tốt hơn cô một người sống tự tại.

"Nhưng là ai rồi cũng nên tìm một người tới chiếu cố ". Mẹ thở dài, "Bằng không sẽ rất cô đơn".

Cô đơn? Lời nói không có căn cứ đó.

Nhan Mộ cảm thấy mẹ không đủ hiểu cô, cô là một người thông minh, xinh đẹp có lý tưởng có sự nghiệp thành công nữ nhân, như thế nào sẽ sa đọa đến yêu cầu dựa hôn nhân tới để có người bầu bạn?

Nếu cô cần đàn ông thì tìm mấy cái để chơi chơi là được, cô cũng không phải chưa bao giờ chơi qua, phần lớn là chơi qua vài lần liền chán.

Cô liền như vậy tự tin, thẳng đến ............... Cha mẹ mất đi............

Một mình ở căn nhà trống trải hai năm, từ đầu cảm thấy không cô đơn bao nhiêu thì giờ cô lại cảm thấy mình cô đơn mà không rõ lý do, liền ở cô một mình tồn tại trong ngôi nhà không có hơi người nhà này.

Cô đột nhiên cảm thấy cô đã từng chắc chắn và tự phụ nơi phát ra ở cha mẹ cô, mà khi cha mẹ không có ở bên, cô cái gì cũng không có.

Trên tay rượu vang đỏ một ly nối tiếp một ly uống xong đi cũng không có ngừng lại, thẳng đến cô đầu óc có chút không tỉnh táo, hai mắt mơ màng mà nhìn trần nhà, cô đột nhiêu suy nghĩ, nếu cô có một người anh trai thì tốt rồi.

Anh trai cô nhất định là giống cô, là một người không hôn chủ nghĩa, hai người ở cùng một chỗ có thể lẫn nhau an ủi người kia.

"Đinh linh linh........định linh linh........''

Di động tiếng chuông như ở trong mộng vang nên. Nhan Mộ nhắm mắt không phản ứng.

Nhưng tiếng chuông di động cũng không buông tha mà vang nên giống như đang gọi hồn.

Nhan Mộ cau mày ấn nghe: "Alo"

"Alo, xin chào cô là Nhan Mộ sao?"

"Ân?"

"Chào cô, chúng tôi là x thị tổng cục cảnh sát"

Nhan Mộ chớp đôi mắt hơi mang men say.

"Anh trai cô trước mắt ở chúng tôi nơi này, xin cô mau chóng tìm xx khu xx lo xx tới đón ca ca cô về nhà"

"Ân?"

Nhan Mộ đột nhiên từ sô pha bật dậy.

"Đúng vậy, hiện tại thời gian quá muộn, nên ngày mai mong cô có thể đến đón anh trai của mình về, anh trai cô trạng thái tinh thần không quá lạc quan, yêu cầu người nhà quan tâm."

Nhan Mộ trừng mắt nhìn di động hồi lâu, rồi đem di dộng tắt máy ném nên bàn, thấp giọng mắng"Bệnh tâm thần".

Lúc sau liền đã ngủ.
.......................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro