Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mua! Mua!" Thạch Ý lao đến, không chút do dự giao ra 22 tệ.

Cô quay đầu, nói với Bạch Á Lâm còn ngồi tại chỗ: "Á Lâm, cậu tới đây mau! Tới ăn cùng nào!"

Sắc mặt Bạch Á Lâm không dễ coi lắm, trầm giọng nói: "Chúng ta chỉ có 23 tệ."

Thạch Ý không để bụng: "Không phải còn 1 tệ sao? Hết tiền chiều chúng ta kiếm lại, mau tới đây, ăn thịt bò trước rồi nói!"

Bạch Á Lâm im lặng một lát, từ từ đi tới, ngồi bên cạnh Thạch Ý.

Tuyên Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Na Na, cháu còn muốn đổi cái gì không?"

Đội Tuyên Nhạc chỉ còn 1 tệ, muốn mua vé buffet cũng không mua nổi, Trần Vinh Luân nhúng chín số thịt bò kia, vừa ăn vừa nói: "Lão Tuyên à, anh chờ xíu, em tiết kiệm một chút trong kẽ răng lát về cho anh."

Tuyên Nhạc cười không nổi: "Tôi tình nguyện chết đói!"

Đường Na hỏi: "Chú Tuyên Nhạc muốn ăn không?"

Tuyên Nhạc nghe xong có hi vọng, vội vàng gật đầu liên tục như chim gõ kiến.

Đường Na cười ngọt ngào: "Na Na không thu tiền của chú Tuyên Nhạc."

Thạch Ý và Tuyên Nhạc đồng thời hét lên kinh ngạc, Tuyên Nhạc nhảy bật dậy kích động dựng tay, đi nhanh tới ngồi vào bàn.

"Vì sao lão Tuyên có thể trực tiếp ăn? Không công bằng rồi Na Na!" Trần Vinh Luân hỏi nghi vấn của mọi người, anh ta còn chưa dứt lời đã bị Tuyên Nhạc bên cạnh đánh một cái.

Tuyên Nhạc cười mắng: "Đồ ngốc! Rốt cuộc cậu với tôi có phải một đôi không hả?!"

Đường Na nói: "Bởi vì Đản Đản từng nói với em, vào lúc anh ấy sống không tốt, chỉ có chú Tuyên Nhạc vẫn đối xử với anh ấy như trước đây, anh ấy luôn muốn báo đáp chú ấy."

Lời nói của Đường Na làm trong phòng yên tĩnh giây lát.

Tuyên Nhạc xua tay, trên mặt đầy vẻ cảm động: "Nên thôi, cậu chớ để ở trong lòng, nói báo đáp cái gì!"

Vẻ mặt Ngu Trạch có chút quẫn bách, anh lườm Đường Na một cái, Đường Na lại không sợ hãi, lời cô nói là thật, ngoại trừ Ngu Trạch chưa từng nói ra miệng thôi.

Người ngồi quanh bàn, ngoại trừ Bạch Á Lâm tất cả đều vui vẻ hòa thuận cùng nhau ăn lẩu bò.

Lúc Đường Na có mặt, tiêu điểm không có khả năng rơi xuống những người khác, chủ đề trên bàn thay đổi liên tục, nhân vật trung tâm trước sau vẫn là Đường Na hoặc Ngu Trạch.

Sắc mặt Bạch Á Lâm càng ngày càng tệ, nồi lẩu trên bàn nóng hôi hổi, nét mặt của anh ta lại như băng sương.

Ăn cơm trưa xong, nhà sản xuất bảo mọi người nghỉ ngơi một lát, sau một tiếng sẽ đến bể bơi tiếp tục ghi hình.

Sau khi tắt máy quay phim, Bạch Á Lâm không để ý ánh mắt khác thường của người khác, mặt mày vô cảm đi ra ngoài quán lẩu, Tuyên Nhạc đi đến trước mặt nhà sản xuất, cười khổ mà nói: "Có cần tôi đi dỗ không?"

Nhà sản xuất đang sầu não, vội vàng nói: "Vẫn phải làm phiền anh."

"Phiền phức cái gì, lúc đầu Ngu Trạch do tôi đề cử tới mà." Tuyên Nhạc xua tay: "Tôi đi ra xem thử."

Tuyên Nhạc đi ra ngoài thì trông thấy Bạch Á Lâm đang gọi điện thoại ở cửa ra vào. Anh ta vô ý thức bước nhẹ chân, tiếp đó nghe thấy tiếng tức giận đè nén loáng thoáng từ ngoài cửa kính:

"Lúc bọn họ mời Ngu Trạch đến ghi hình có hỏi qua tôi không? Nếu bọn họ cảm thấy tôi là râu ria, Ngu Trạch mới là công thần tăng tỉ lệ người xem của chương trình này, vậy bảo bọn họ mời Ngu Trạch đi! Tôi không ký tiếp hợp đồng nữa!"

Tuyên Nhạc đi tới, cố ý tăng tiếng bước chân của mình, Bạch Á Lâm nghe thấy tiếng động, nhìn thoáng qua phía sau, thấp giọng nói: "Thầy Tuyên tới... Cứ như vậy đi, gặp mặt rồi nói."

Anh ta cúp điện thoại, nhìn Tuyên Nhạc đẩy cửa đi ra, nói: "Thầy Tuyên, anh ra đây làm gì vậy?"

Tuyên Nhạc giả bộ như không nghe thấy những lời vừa rồi, đi tới ôm vai anh ta và nói: "Cậu ra đây làm gì? Ghi hình không vui à?"

Bạch Á Lâm nói: "Không, em ra hít thở không khí."

Tuyên Nhạc tận tình khuyên bảo: "Giới giải trí rất lớn, muốn hoàn toàn phòng ngừa chung khung hình là không thể nào, cậu ấy là khách quý tạm thời, mọi người tặng ống kính cho cậu ấy là lẽ thường thôi, tập này cậu ấy có lộ diện nhiều, có thể so với cậu ư?"

Sắc mặt Bạch Á Lâm hơi dao động, Tuyên Nhạc nói tiếp: "Từ khi cậu đến chương trình này, tỉ lệ người xem tăng 2.1%, ai không cho rằng cậu là phần quan trọng của chương trình này? Nếu cậu so đo với một khách quý tạm thời, vậy rớt giá của cậu lắm đúng không? Mọi người chúng tôi đều thấy những gì cậu đã làm vì tổ tiết mục mà!"

"Thầy Tuyên..."

"Trở về đi, ghi hình tiết mục thật tốt, bốn người chúng ta mới là người một nhà."

Tuyên Nhạc vỗ đầu vai của anh ta, không nói thêm lời.

Trong căn phòng trên tầng hai, khách quý ăn uống no say ngồi trên ghế nói chuyện phiếm nghỉ ngơi, tổ chế tác ăn cơm bên căn phòng cách vách, Bạch Á Lâm rời đi một lát lại trở về cùng Tuyên Nhạc.

Những người khác thức thời làm như không thấy.

Đường Na không hề hứng thú với hành động của bọn họ, cô leo lên người Ngu Trạch, dựa đầu vào người anh che miệng ngáp một cái rõ to.

"Buồn ngủ hả?" Giọng nói trầm thấp của Ngu Trạch từ đỉnh đầu truyền đến.

"Tự dưng buồn ngủ quá." Đường Na còn chưa dứt lời, lại ngáp to một cái, cô phờ phạc nói: "Mệt mỏi quá."

Ngu Trạch cho rằng buổi sáng cô chạy nhiều trong bảo tàng khoa học kỹ thuật, nói: "Ngủ một lát đi, bắt đầu tôi gọi cô."

Đường Na khẽ gật đầu, lông mi dày càng ngày càng rủ thấp, sau một hồi khá lâu, rốt cuộc khép lại.

Ngu Trạch ôm Đường Na ngồi nửa tiếng, tổ chế tác ở sát vách đã ăn xong, bắt đầu gọi khách quý tập hợp.

Anh đánh thức Đường Na, ôm cô đang dụi mắt đi theo những khách quý khác ngồi lên xe buýt.

Ghi hình kế tiếp ở bể bơi thành phố, người thua trò chơi sẽ bị tổ tiết mục dùng súng phun nước, bị ướt nhẹp ở bể bơi vào tháng mười hai không phải trải nghiệm tốt gì, tất cả mọi người dồn hết sức lực không muốn chơi thua.

Mặc dù Đường Na không thua, nhưng không hiểu sao lại hắt xì hơi.

Tuyên Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Na Na sao vậy?"

Ngu Trạch đang chơi trò chơi phân tâm vì Đường Na hắt xì hơi, bị Bạch Á Lâm đẩy ngã xuống nước.

Sau khi anh từ trong nước leo lên bờ, không để ý Bạch Á Lâm đẩy anh xuống nước, nhanh chân đi về phía Đường Na.

Một người vươn tay theo bản năng, một người đưa tay ôm lấy theo bản năng, Ngu Trạch trông thấy tay mình mới phản ứng được, vội thu tay lại.

"Cô qua đây, đừng đứng bên cạnh bể bơi." Anh nhíu mày nói với Đường Na.

Đường Na nghe lời cách xa bể bơi, cô lại hắt xì hơi một cái vang dội, lần này hay rồi, Tuyên Nhạc, Trần Vinh Luân, còn có Thạch Ý, mọi người đều vây quanh, lo lắng hỏi thăm phải chăng Đường Na bị cảm lạnh.

Sắc mặt Bạch Á Lâm tái xanh đứng cách đó không xa, anh ta giành chiến thắng, nhưng không ai đặt lực chú ý ở trên người anh ta!

Ngu Trạch! Ngu Trạch! Chỉ cần có anh, mãi mãi không ai nhìn anh ta!

"Ối, quần áo Na Na bị ướt rồi!" Thạch Ý sờ lưng Đường Na, bỗng nhiên hô một tiếng.

Đường Na hít mũi một cái, đưa tay sờ đằng sau, đúng là sờ được một chỗ bị ướt.

Cô cũng không chú ý quần áo bị ướt lúc nào.

"Chắc là vừa rồi chơi bắn súng nước bị bắn phải." Sắc mặt Tuyên Nhạc nghiêm túc: "Có cần bảo nhân viên công tác đi mua một ít thuốc cảm không?"

Đường Na quả quyết lắc đầu: "Không uống thuốc, Na Na không bị bệnh."

Thạch Ý ngẩng đầu hỏi nhân viên công tác xung quanh: "Ai mang dư quần áo trẻ con không?"

Đương nhiên không có, ghi hình tiết mục, ai lại mang quần áo trẻ con chứ?

Ngu Trạch cũng không mang.

Anh nhíu mày nhìn Đường Na một hồi, bỗng nhiên bước nhanh về phía nhà sản xuất.

"Nhà tôi cách bể bơi chỉ mười lăm phút đi đường, có thể để tôi mang Na Na trở về đổi quần áo rồi quay tiếp không?" Ngu Trạch mở miệng nói.

Nhà sản xuất do dự một chút, nói: "Nếu không để nhân viên công tác mang Na Na trở về thay quần áo, cậu và Bạch Á Lâm đang chơi trò chơi, Na Na có thể tạm thời không có mặt, nhưng trong màn ảnh không thể không có cậu được."

Ngu Trạch gật đầu.

Nhà sản xuất gọi một nhân viên công tác tới dặn dò vài câu, sau đó cô ấy dắt Đường Na rời đi.

Đường Na vừa đi vừa hắt hơi.

Kỳ lạ, cô làm sao vậy? Theo lý mà nói, bây giờ cô sẽ không bị bệnh mà?

Hắt hơi thì thôi đi, cô còn rất mệt mỏi nữa, nhân viên công tác nói mang cô trở về thay quần áo, cô nghĩ ngợi cũng đồng ý.

Cô đón ánh mắt lo lắng của Ngu Trạch, nói: "Na Na trở lại mau thôi."

Lúc Đường Na được nhân viên công tác dắt đến cửa bể bơi, cô quay đầu nhìn thoáng qua, Ngu Trạch còn đang nhìn cô. Mặc dù cô cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, nhưng vẫn giơ tay lên vẫy vẫy với anh.

Nhân viên công tác dẫn cô ngồi lên xe thương vụ của tổ chế tác, vừa khởi động ô tô vừa hỏi: "Na Na, chị mua thuốc cảm cho em nhé? Uống xong có thể nhanh khỏi."

Đường Na kiên quyết từ chối lần nữa.

Trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không cô tuyệt đối không uống thuốc!

Nhân viên công tác lái xe, rất nhanh đưa Đường Na đến dưới nhà, sau khi Đường Na nhã nhặn từ chối ý tốt của đối phương, một mình tới cửa mở khóa mật mã vào nhà.

Vừa vào cửa, cô lại hắt hơi một cái.

Thật sự là gặp ma.

Đường Na quyết định tắm nước nóng rồi hẵng thay quần áo, tuy nói chắc sẽ không bị cảm... Nhưng cơ thể này, ai biết được?

Mỗi lần như này cô lại muốn ở trong lòng kéo bò sát nhỏ ra ngoài mắng một trăm câu, đều tại Ngu Trạch! Làm hư sách ma pháp của cô! Nếu như không phải tại anh, cô cũng sẽ không xuất hiện những bệnh vặt không thể hiểu được này!

Đường Na hít mũi một cái, cầm quần áo mới đi vào phòng tắm tắm rửa.

"La là la, là lá la, ở bên kia núi, bên kia biển..."

Bởi vì nhảy lên cũng không treo lên móc được, cục nhỏ tóc vàng tiện tay vắt quần áo sạch trên nắp bồn cầu.

"Có một ma nữ xấu xa..."

Vừa ngâm nga câu hát, cô vừa cởi ra quần áo bẩn ném vào giỏ quần áo bẩn.

Chân trần mập mạp bước vào bồn tắm lớn, cô vừa hát vừa vén mái tóc dài đã ướt đẫm ở bể bơi, chú vịt vàng hàng ngày tắm với cô đọng nước bơi tới bơi lui quanh bồn tắm.

Hơi nước dần dần giăng đầy tầm gương trên bồn rửa tay.

Đường Na nghĩ đến nhân viên công tác còn chờ mình dưới nhà, nhanh chóng tắm rửa gội đầu rồi ra khỏi bồn tắm.

"Cô tà ác lại xinh đẹp, cô nguy hiểm lại đáng sợ, cô sống không có phép tắc trong toà thành màu đen..."

Bàn chân mảnh khảnh xỏ vào dép khủng long, nửa bàn chân đều giẫm lên mặt đất. Cô xỏ đôi dép không vừa chân, trầm mê trong buổi hoà nhạc trong phòng tắm của mình, khoan thai đi đến trước bồn rửa tay, rút khăn trên kệ để lau tóc.

Soi mặt gương mờ ảo, cô lau xong tóc, tiện tay dùng khăn lau tóc trong tay lau mặt gương...

Một khuôn mặt xán lạn như đóa hoa xuân hiện ra.

Cô nhìn thoáng qua, như không có việc gì xoay người ném khăn mặt vào giỏ quần áo bẩn, vừa hát vừa đi về phía cửa.

"Là lá la... Là la... Ối?"

Đường Na xoay người, bước nhanh chạy về trước gương.

Trong gương, một thiếu nữ tóc vàng mắt to chống lại mắt to, khiếp sợ bốn mắt nhìn nhau.

Cô... Lại biến lớn rồi?

Trong bể bơi thành phố, mấy tiếng kêu kinh ngạc vang lên liên tiếp.

Ngu Trạch có một màn phản công đặc sắc, anh áp chế chân phải của Bạch Á Lâm và lật ngã anh ta rơi khỏi đệm khí.

Bạch Á Lâm rơi xuống nước "ùm" một tiếng, Ngu Trạch thở hổn hển đứng dậy trên đệm khí nổi bồng bềnh trên bể bơi.

"Ngu Trạch thắng!" Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.

Ngu Trạch không nhìn Bạch Á Lâm rơi xuống nước, nhảy xuống nước bơi về bờ.

Tuyên Nhạc kéo anh từ trong nước lên, Ngu Trạch nhìn về phía ven bờ tập trung rất nhiều nhân viên công tác, thấp giọng hỏi: "Con bé quay lại chưa?"

Tuyên Nhạc lắc đầu.

Nhà sản xuất từ trong đám người đi ra, lớn tiếng nói: "Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát, ai mang theo quần áo để thay thì đi thay, ai không mang có thể mượn thiết bị sấy khô quần áo ở đây, nửa giờ sau chúng ta sẽ đến địa điểm ghi hình kế tiếp."

Sau khi nhà sản xuất sau nói xong, khách quý khác đều đến phòng thay đồ thay quần áo, Ngu Trạch đi thẳng về phía nhân viên công tác trông giữ đồ vật quan trọng, muốn lấy lại điện thoại di động của mình.

Sau khi anh mở khoá điện thoại, nhấn số của Đường Na trên bàn phím quay số, điện thoại vang lên thật lâu, mãi đến khi tự động cúp máy cũng không có người bắt máy.

Ngu Trạch nhíu chặt lông mày.

Anh tìm nhà sản xuất, xin số điện thoại của nhân viên đưa Đường Na trở về thay quần áo, sau khi gọi đi, không mấy giây có người bắt máy.

"Tôi là Ngu Trạch." Ngu Trạch đi thẳng vào vấn đề.

"Thầy Ngu! A, tôi đang muốn liên lạc với anh đây!" Nhân viên công tác nói: "Na Na đi lên một lúc lâu cũng không có động tĩnh, bây giờ tôi đang ở cửa nhà anh, gõ cửa cũng không người đến mở, anh cần tôi vào nhà xem không?"

Ngu Trạch vừa định nói "có", lại nghĩ tới tính cách ngoài dự liệu của Đường Na, sợ nhân viên công tác vào nhìn thấy thứ gì không thực tế, anh dừng một chút, nói: "Không cần đâu, tôi trở về ngay."

Anh cúp máy, lại đi tìm nhà sản xuất, đề nghị muốn mượn thời gian nghỉ ngơi chạy về nhà xem thử.

"Quần áo cậu vẫn còn ẩm ướt đây này." Nhà sản xuất kinh ngạc nhìn anh một cái.

Quần áo trên người Ngu Trạch ướt đẫm, bây giờ còn đang nhỏ nước róc rách xuống chân, bên ngoài âm mấy độ, anh mặc quần áo ướt ra ngoài muốn đông lạnh thành một khối băng sao?

Ngu Trạch nói: "Không sao."

Nhà sản xuất nhìn ra sự kiên quyết và lo lắng trên mặt anh, trầm ngâm một lát rồi nói: "Cậu đi sấy khô quần áo trước đi, lát nữa chúng ta đi chung với cậu đón Na Na, được không?"

Ngu Trạch sững sờ, nhà sản xuất cười nói: "Yên tâm, chúng tôi chờ ở dưới nhà, tổ chế tác không đi vào."

Không có lý do chần chừ, Ngu Trạch nói cảm ơn nhà sản xuất, đồng ý một lát nữa cùng tổ chế tác trở về đón người.

Tiếng máy sấy tràn ngập phòng tắm.

Đường Na nghiêng đầu, ở trước gương dùng máy sấy sấy mái tóc vàng óng.

Sau khi sờ mái tóc hầu như đã khô, Đường Na tắt máy sấy, soi gương vén mái tóc dài hơi xoăn. Thiếu nữ xinh đẹp trong gương cũng vén tóc, khuôn mặt cô tinh xảo, đôi mắt to màu tím nhạt vô cùng động lòng người.

Cô chớp mắt với bản thân trong gương, khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.

Cô còn chưa kịp mặc quần áo người lớn mua lần trước đã nhỏ lại, lần này cô nhất định phải mặc mỗi bộ một lần!

Cô trở lại phòng ngủ của mình, lấy hết quần áo mua lần trước trong tủ quần áo ra, chọn đến chọn đi cũng không biết phối hợp thế nào.

...Còn không bằng mặc quần áo thể thao của Ngu Trạch nữa. Cảm giác mới mẻ của cô nhanh chóng biến mất vì rắc rối.

Được rồi, vẫn là mặc nội y trước.

Cô lấy ra thứ gọi là áo ngực từ trong túi, học dáng vẻ trong video hướng dẫn mặc vào, kéo hai đầu dây đai và cài chúng lại sau lưng.

Cô cài nhiều lần cũng không cài được.

Tâm trạng Đường Na càng ngày càng nóng nảy, cô tức giận vừa định ném miếng vải rách chết tiệt này đi, cửa phòng ngủ bỗng nhiên không hề có điềm báo trước bị mở ra.

"Na..."

Đường Na quay đầu, đối mặt với Ngu Trạch vội vã đi vào rồi phanh gấp ở cửa.

"..."

Khuôn mặt cô mới vừa hiện lên sự vui vẻ, một giây sau, Ngu Trạch rời khỏi cửa phòng và đóng sầm cửa lại.

Đường Na nhảy xuống giường, dây áo ngực theo động tác của cô trượt xuống cánh tay, cô chạy tới cạnh cửa, hô to: "Anh đừng đi! Tới giúp tôi mặc quần áo với!"

Cô nắm chốt cửa muốn mở cửa ra, chốt cửa lại không nhúc nhích tí nào, sau khi dùng hết sức cũng không thể chuyển động chốt cửa, Đường Na rốt cuộc ý thức được có người ở ngoài cửa đè chặt chốt cửa.

"Anh để tôi ra ngoài!"

Cô tức hổn hển nói.

Âm thanh trầm thấp của Ngu Trạch từ ngoài cửa truyền đến: "Cô mặc quần áo vào trước đi."

"Tôi không biết cái này!"

"Không biết thì học, lúc nào học được thì ra."

"Tôi đốt cửa!"

"Trước khi đốt cũng phải mặc quần áo vào."

Đường Na giơ chân đá vào cửa, hầm hừ đi trở về tiếp tục phấn đấu với áo ngực.

Ngoài cửa, sau khi Ngu Trạch cảm giác người rời xa cửa, rốt cuộc buông bàn tay nắm chặt chốt cửa.

Anh đi đến phòng bếp, lấy một chai soda lạnh trong tủ lạnh ngửa đầu ực mạnh mấy hơi.

Anh còn tưởng rằng Đường Na bị bệnh, lo lắng chạy về nhìn thấy lại là phần lưng trắng nõn như đậu hũ và chiếc eo thon nữ tính, yểu điệu.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, Ngu Trạch cảm giác tốc độ tim đập lại không bình thường, anh cầm chai nước, một hơi uống sạch hơn nửa chai còn lại.

Ngu Trạch cảm thấy, anh cần phải giáo dục khác biệt nam nữ càng sớm càng tốt.

Giọng nói khó chịu của Đường Na từ ngoài phòng bếp truyền đến: "Mặc xong rồi! Anh mau tới đây!"

Ngu Trạch đi ra phòng bếp, khi anh trông thấy Đường Na mặc bộ nội y viền ren màu trắng đứng ở cửa diễu võ giương oai nhìn anh, anh lập tức dời mắt nhìn xuống đất.

Làn da mịn màng trắng như tuyết của cô và nụ hồng ngọt ngào trên áo lót vẫn còn quanh quẩn trong mắt anh không xua đi được.

Mái tóc vàng óng ả xoã trên đầu vai như ánh nắng chiếu muôn nơi, lặng lẽ xuyên qua lồng ngực của anh.

"Vì sao anh không nhìn tôi?" Cô hầm hừ nói.

Ngu Trạch không nhìn cô, đi thẳng vào phòng ngủ của cô, nhanh chóng tìm ra áo len lông cừu, quần jean, và cả một chiếc áo khoác nhung màu vàng hạnh trong đống quần áo trên giường để riêng qua một bên, sau đó không nói một lời ra khỏi phòng ngủ... Còn không quên đóng cửa lại cho cô.

Giọng nói càng thêm tức giận của cô từ trong cửa truyền ra: "Vì sao anh không nhìn tôi?!"

Việc giáo dục khác biệt nam nữ cho sách tinh là vô cùng cấp bách.

Ngu Trạch im lặng trở về phòng bếp, lại lấy một chai nước soda lạnh rồi uống mấy ngụm xử lý hơn nửa chai.

Tỉnh táo, anh nghĩ, đây chỉ là phản ứng tự nhiên khi đột ngột bị hoảng sợ mà thôi.

Anh buông nửa chai nước soda xuống, hơi thở mất bình tĩnh làm lồng ngực của anh cũng phập phồng theo.

Anh nhìn hoa văn gạch men trang nhã trên tường, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ không thể hiểu được...

Cô nghe thấy tiếng tim đập của anh không?

Lúc Đường Na thay quần áo, Ngu Trạch nhận được điện thoại của nhà sản xuất.

Nhìn thấy tên nhà sản xuất xuất hiện trên điện thoại di động, lúc này anh mới sực nhớ mục đích ban đầu bị mình lãng quên... Dưới nhà còn có một đám người đang chờ bọn họ.

Ngu Trạch cầm điện thoại không ngừng rung lên ra khỏi phòng bếp, đứng trước cửa phòng Đường Na, gõ cửa một cái.

"Cô có thể thu nhỏ không?"

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Thiếu nữ mặc quần áo tử tế tức giận trừng mắt nhìn anh: "Tại sao tôi phải thu nhỏ?"

Ngu Trạch giơ điện thoại di động lên, tên nhà sản xuất xuất hiện trước mắt cô.

"Tôi quên mất." Cô giật mình mở to mắt, một lát sau, cặp mắt màu tím nhạt mở lớn hơn: "...Lúc tôi thay quần áo, sao anh không nhắc nhở tôi?"

Ngu Trạch nói: "...Tôi cũng quên mất."

Bởi vì chịu cơn khiếp sợ tột độ.

"Anh muốn tôi tức chết mà!"

Đường Na giơ nắm đấm đấm anh, Ngu Trạch nắm cổ tay cô theo phản xạ có điều kiện.

Tiếp đó cô nâng đầu gối chân phải huých anh, Ngu Trạch chỉ có thể đè cô lên tường, dùng sức mạnh cơ thể ngăn chặn cái chân không an phận của cô.

Đường Na giãy mấy lần cũng không được, cô trừng to mắt, không thể tin nhìn anh: "Anh còn dám đánh trả!"

...Cái này gọi là đánh trả sao?

Nếu như có người vung tay đấm đá anh, còn muốn dùng đầu gối huých anh như cô, Ngu Trạch cam đoan, nhất định sẽ ấn đầu đối phương vào trong bồn cầu.

"Đây là phòng vệ chính đáng." Ngu Trạch nói.

"Đây là phòng vệ quá đáng!" Cô nói.

Anh không thể tiếp tục nhượng bộ được, nhất định phải để cô biết, nũng nịu, không phân rõ phải trái, quát tháo, khóc lóc không thể giải quyết mọi vấn đề.

Sắc mặt Ngu Trạch nghiêm nghị: "Cô..."

Thiếu nữ yên lặng nhìn anh, trong đôi mắt màu tím nhạt lấp lánh ánh lệ giống như mặt hồ lay động khi vừa thả đóa hoa sen.

Giọng anh không tự giác yếu đi: "...Cô đừng đánh người được không."

Bây giờ Ngu Trạch muốn ấn đầu của mình vào trong bồn cầu để tỉnh táo lại.

Cuộc gọi trên điện thoại di động tự động tắt máy vì không có người nhận.

"Không cần che giấu." Cô lã chã chực khóc nói: "Tôi hiểu hết..."

Ngu Trạch: "...Cô hiểu cái gì?"

Cô nghiêng đầu, cụp mắt nhìn dưới mặt đất, đau thương nói: "A, đàn ông..."

"..."

Ngu Trạch muốn yên tĩnh.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Ngu Trạch vô ý thức buông sức mạnh cơ thể đang áp chế cô, nhìn về phía cửa. Thiếu nữ nắm lấy cơ hội, nhấc đầu gối huých về phía giữa hai chân anh.

Sau khi thành công, cô chui khỏi cánh tay anh như một con lươn nhỏ, dương dương đắc ý làm mặt quỷ với anh: "Lại là huyết tinh ma nữ chiến thắng!"

Ngu Trạch đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn cô.

Chỗ bị huých không đau lắm, cô cũng không phải thực tình muốn làm đau anh, cô để ý là có "thắng" hay không. Đối với cô mà nói, chỉ cần đánh được anh thì đó chính là một chiến thắng mỹ mãn.

Cô vốn là như vậy, luôn mồm "huyết tinh ma nữ", giống như làm rất nhiều chuyện xấu người và thần đều căm phẫn, nhưng quen biết đến nay, cô cũng chỉ là tiểu ác ma thích đùa ác mà thôi.

Nhìn cô chạy về phía cửa, Ngu Trạch ở sau lưng nhắc nhở: "Xem là ai đã, đừng mở cửa ngay."

"Tôi biết rồi! Bò sát nhỏ ngu xuẩn!" Cô không ngoảnh đầu mà nói.

Đường Na bước nhanh đi tới trước cửa, thông qua camera nhìn thấy một cậu bé mười mấy tuổi đứng ở trước cửa.

Cô còn chưa mở miệng, chợt thấy cậu bé ngẩng đầu nhìn ống kính một chút, quy củ nói: "Xin chào, tôi thay ngài Trác đến đưa danh sách đồ đầu giá ở hội đấu giá."

Đường Na mở cửa, nửa tin nửa ngờ nhìn cậu bé còn chưa cao đến eo mình: "Sao mỗi lần Trác Vũ đều phái người khác nhau đến thế này?"

Trên mặt cậu bé hiện ra vẻ lúng túng: "Chúng tôi không đủ người, việc vặt vãnh đều thay nhau làm..."

"Cậu nói đưa thư cho tôi là việc vặt vãnh?" Đường Na nguy hiểm nheo mắt lại.

"Xin lỗi..." Mặc dù chỉ cao ngang con chuột kia, nhưng cậu bé trước mắt lại nho nhã lễ độ, ánh mắt cậu ta rơi trên tóc vàng trên vai Đường Na, hỏi: "Tôi có thể vào nói chuyện không?"

"Đưa thư cho tôi, cậu có thể đi rồi." Đường Na nói.

Cậu bé nói: "Xin lỗi, tôi còn chưa xác nhận cô là người nhận thư, vẫn chưa thể giao thư cho cô được."

Ngu Trạch từ trong phòng khách đi ra, anh nhìn thoáng qua cậu bé đứng ở cửa ra vào, hỏi: "Làm sao vậy?"

Đường Na nghiêng người, xoay người đi vào, không kiên nhẫn nói: "Sao lần nào Trác Vũ cũng sai mấy người không có đầu óc đi làm việc thế nhỉ?"

Cậu bé đi vào theo, Ngu Trạch thấy cậu ta đi thẳng vào, không thay giày anh có thể nhịn, thế nhưng không đóng cửa...

"Đóng cửa lại." Ngu Trạch nhíu mày nói.

Dưới nhà còn có một đám tổ quay phim đấy.

Cậu bé đi thẳng đến cửa sổ: "Tôi thích hoàn cảnh thông gió, cửa sổ của các người cũng nên mở ra, không khí không lưu thông sẽ sinh sôi rất nhiều mấy thứ bẩn thỉu, mặc kệ là hít thở hay là..."

Đường Na híp mắt nói: "Cậu dám mở một khe cửa sổ nhỏ, tôi sẽ mở một lỗ trên cơ thể cậu."

"...Được thôi, tôn trọng lựa chọn của các người." Cậu bé xoay người lại, nhìn Đường Na: "Tôi muốn tìm cô Đường Na."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro