CuuDinhky21-23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21:Chuyển hàng

Dịch : A Hoàn + tap_chung_quoc

Nguồn : Bàn Long Chiến Đội -2T

Nay post thay lão tap 1 hôm, mời anh em

" Không thành vấn đề." Đằng Thanh Sơn đáp.

Đằng Vân Long liền nhắc nhở nói :" Các ngươi hãy chuẩn bị thêm một ít lông da dã thú, khi đó sẽ bảo vệ tốt được Hàn Bích Đao, chuyện thợ săn đi trong thành bán da thú sẽ không gây nên sự chú ý của bọn cường đạo thổ phỉ." Đằng Vân Long đối với sinh ý lần này vô cùng coi trọng, dù sao việc này cũng liên quan đến số lượng bạc quá lớn.

Có lẽ đối với Diêm thương thì gần như không đáng kể, chỉ khác là Đằng gia trang thì gần như phải lấy ra toàn bộ ngân sách của trang.

" Ngoại công, người yên tâm, ai chỉ cần có chủ ý dám động tới Hàn Bích Đao, tới một người ta giết một người." Đằng Thanh Sơn nói.

" Được !" Đằng Vân Long vỗ vỗ vai Đằng Thanh Sơn, rồi lập tức đứng dậy :" Tốt lắm, ta phải cùng phụ thân ngươi bận bịu thêm một chút nữa, ngươi hãy về trước đi, chờ một lúc nữa ngươi hãy bảo mẹ ngươi mang cơm trưa đến cho cha ngươi."

" Vâng."

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn phụ thân đang hết sức chăm chú chế tạo binh khí cách đó không xa, rồi xoay người bước ra khỏi tiệm binh khí.

********

Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn vô cùng tối, phần lớn người của Đằng gia trang còn chưa rời khỏi giường, những đội viên của đội thợ săn cùng với Tộc trưởng của Đằng gia trang, sư phụ thương pháp và một số thành viên trọng yếu đã tụ tập ở bên ngoài tiệm binh khí.

" Mười thanh Hàn Bích Đao làm một bó, chia ra làm mười tám bó, bó cuối cùng có mười hai thanh Hàn Bích Đao." Đằng Vĩnh Phàm ở một bên chỉ huy, " Thanh Sơn, các ngươi hãy dùng lông da dã thú đem bọc bên ngoài mỗi bó Hàn Bích Đao thật cẩn thận, sau đó cất vào trong túi đi. Từ bề ngoài nhìn vào sẽ không thấy giống hình dáng binh khí."

Đội viên của đội thợ săn liền cẩn thận bao bọc lại.

Hầu hết da lông dã thú đã săn bắn được giờ này đều đem hết ra, một lúc sau, một trăm tám mươi hai thanh Hàn Bích Đao đã được nguỵ trang rất tốt.

" Vĩnh Phàm, Thanh Sơn." Đằng Vân Long đi tới, nhìn hai người," Dọc đường đi các ngươi nhất định phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần không được để mắc bẫy."

" Vâng, ngoại công." Đằng Thanh Sơn cười nói.

Đằng Vĩnh Phàm cũng nói :" Sư phó, người hãy chờ chúng ta mang bạc về."

" Thanh Sơn, chúng ta xuất phát." Đằng Vĩnh Phàm nói, Đằng Thanh Sơn lúc này ra lệnh một tiếng, đội viên của đội thợ săn liền cầm trường thương sắc bén, lưng đeo cung tên, cả đám người liền dời đi. Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Tương cùng một đám nguời trong tộc, đều nhìn đám người này xa dần, trong lòng chỉ có thể mong chờ đi đường thuận lợi.

........

Nửa canh giờ sau, trời hoàn toàn sáng.

Trên đường rộng lớn, đám thợ săn của Đằng gia trang cảnh giác nhìn bốn phía, thật nhanh đi tới trước.

" Cha, người xem." Đằng Thanh Sơn chỉ tay về phía trước, ở xa xa bên cạnh đường lờ mờ có thi thể," Mọi người cẩn thận một chút." Đằng Vĩnh Phàm khẽ quát, đồng thời cả đám người tiếp tục cẩn thận đi tới. Khi đến gần, mọi người đều thấy rõ, tộng cộng có mười hai cỗ thi thể, đều là nam nhân.

Vết máu đã sớm cạn khô biến thành màu đen, mười hai người này đã sớm bị cướp sạch.

" Bọn họ gặp phải cường đạo, xem hình dạng thi thể có lẽ sự tình phát sinh vào nửa đêm ngày hôm qua." Đằng Vĩnh Phàm nhìn thoáng qua, " Được rồi, đừng xem nữa, chúng ta tiếp tục đi."

Đằng Thanh Sơn đi bên cạnh liền hỏi dò:" Cha, thi thể bọn họ có ai nhận không?"

" Thi thể đương nhiên là có người nhận! Thiên hạ mỗi ngày đều có vô số người chết, thi thể nếu không có ai nhận thì sẽ hoả thiêu, để tránh sinh ra ôn dịch." Đằng Vĩnh Phàm vừa rồi nhìn qua thi thể nhưng tâm tình không có một tia biến hoá, hắn khẽ mỉm cười," Khu vực này thuộc về thôn trang nào thì chờ người của thôn trang đó đi trồng trọt nhìn thấy sẽ nhận lấy thi thể này."

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói," Cường đạo hung hăng ngang ngược như vậy, không phải chúng ta trên đường đi sẽ gặp cường đạo sao?"

" Thanh Sơn." Một hán tử trung niên ở bên cạnh cười nói:" Cường đạo này giết người cũng phải xem đối tượng. Nếu mục tiêu có tiền lại có ít người thì bọn chúng đương nhiên sẽ cướp! Nếu là nhiều người, lại mang theo nhiều vàng bạc thì bọn họ có lẽ cũng điều động nhân mã hành động. Còn giống như mấy người thợ săn nghèo chúng ta, vừa thấy đã biết không có bao nhiêu tiền, hơn nữa giết đám thợ săn bọn ta thì người bọn họ chết càng nhiều. Không đáng bọn họ sẽ không làm đâu!"

Đằng Thanh Sơn thầm nhủ, gật đầu.

Cường đạo cũng phải tính toán đáng giá bao nhiêu, thợ săn nghèo, không nhiều vàng bạc, nhưng lại cực kỳ khó chơi, cường đạo sẽ rất ít khi động đến.

" Đi nhanh lên, vào thành sớm một chút cho yên tâm." Đằng Vĩnh Phàm nói.

Trên đường đi, dần dần ở những ruộng cày hai bên đường đã có thể thấy người làm việc rồi.

Đằng gia trang cách Nghi Thành không phải là gần, nhưng cũng không phải là quá xa, nếu dựa vào hai chân thì bình thường đi khoảng hai canh giờ mới có thể đến nơi.

Bên ngoài cửa thành Nghi Thành, xuất hiện một đội ngũ thợ săn khoác áo da thú, chính là đám người Đằng Thanh Sơn. Lúc xuất phát trời còn không có một chút ánh sáng nào, đến giờ khắp trời đất đã tràn ngập ánh sáng, đám người Đằng Thanh Sơn rốt cuộc cũng đã đến được Nghi Thành. Điều đáng để vui mừng chính là dọc đường đi không có gặp bất kỳ cường đạo nào.

" Rốt cuộc đã tới." Trên mặt Đằng Thanh Sơn hiện lên vẻ tươi cười, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào thành.

Bởi vì thời cuộc quá loạn cho nên mấy đứa nhỏ trong sơn trang không có cơ hội vào thành.

" Một người hai đồng tiền." Thủ vệ ở cửa thành lười biếng nói, phí vào thành này cũng xem người mà đưa ra, giống như loại thợ săn này, vừa hoang dã lại vừa nghèo, bọn họ cũng chẳng muốn dây dưa, chỉ lấy phí vào thành với số thấp nhất.

Giao nộp sáu mươi hai đồng tiền, đám người Đằng Thanh Sơn rốt cuộc cũng vào được thành.

"Ha ha, lại là trong thành náo nhiệt" Đằng Thanh Hổ bên cạnh hai mắt phát sáng "Thanh Sơn, ngươi xem, trên đường có biết bao nhiêu người, bên đường đều là quầy hàng, nhìn không thấy đầu! chậc chậc, trong trang chúng ta, có bao giờ thấy được nhiều quầy bán hàng như vậy, nhiều thứ thật hấp dẫn"

Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được phồn hoa nơi đây, tiếng rao hàng của người bán, tiếng chào khác của các khách sạn, tửu lâu, một mảnh ồn ào náo nhiệt.

"Trong thành, không đến lúc tất yếu thiên vạn lần đừng động thủ." Đằng Vĩnh Phàm nhắc nhở, "Cho dù gặp mấy thằng hỗn đản, muốn động thủ, nhớ kỹ, đừng làm chết người! Ở ngoài thành sát nhân không sao nhưng một khi sát nhân trong thành, chỉ chạy chậm một chút, bị bắt được, phải vào đại lao, đời này coi như xong."

Mọi người đều hiểu quyền lực của quan phủ chỉ quản trong thành, còn như ngoài thành, bất kể thổ phỉ cường đạo hung hăng thế nào, vị thành chủ đại nhân cao cao tại thượng kia chẳng có tâm tình đâu mà quản, mà cũng chẳng đủ nhân mã đi quản.

"Lần này, mọi người đừng chạy loạn, chúng ta bán hàng xong đi dạo một chút rồi quay về, hiểu chưa?"

"Biết." từng người gật đầu.

Lúc bình thường, mỗi lần lại Nghi thành đều thoải mái vui chơi, dù sao cũng ít khi vào thành. Tỷ như đi dạo đổ tràng, chơi một hai ván. Nhưng lần đi giao hàng này liên quan đến số lượng vàng bạc quá lớn, mọi người không dám cẩu thả.

--------------

Trên con đường rộng lớn yên tĩnh, người qua lại rất ít, bọn người Đằng Thanh Sơn đang bước đi trên con đường này.

Đằng Thanh Hổ bên cạnh cười nói "Thanh Sơn, ngươi đừng thấy nơi này người ít, dù sao tới tối nơi này chính là nơi náo nhiệt nhất Nghi thành. Người xem tòa lầu ba tầng kia, ngươi biết là chỗ nào không? Ha ha, ngươi khẳng định đoán không ra, đàn bà chỗ đó nha, khuôn mặt thật là non, từng người một, bóp nựng vào muốn chảy nước ra luôn"

"Ha ha..." mọi người bên cạnh nghe xong đều cười to.

"Thanh Hổ nha, tiểu tử ngươi có nựng mấy em này chưa?" Đằng Vĩnh Phàm cười hô hố nói.

Đằng Thanh Hổ vuốt mũi "Chỗ đó vui thì vui nhưng mà quá đắt, vào đó uống tách trà mất hai lượng bạc. Nghe nói muốn kiếm đàn bà càng đắt thấy sợ luôn"

Đằng Vĩnh Phàm cười hố hố nói "Thanh Hổ, ngươi không thử nghĩ, ba nhà kĩ viện xung quanh là ba chỗ cao cấp nhất ở Nghi Thành này. Hơn nữa lại xây dựng bên cạnh cơ ngơi của các đại thương hội là để làm gì? Khách của họ chính là các đại thương nhân có tiền, không phải giống những người như chúng ta"

"Thanh Hổ, nếu ngươi muốn thưởng thức tư vị đàn bà, ra mấy hàng đậu hủ đầu đường, quất một cái cũng chỉ một quan tiền" Các tộc nhân cười nói.

"Cút cút." Đằng Thanh Hổ cười nói "Ta còn chưa cưới vợ nha."

"Được rồi, đừng nói nữa, phía trước là tới Dương Châu thương hội quán rồi." Đằng Vĩnh Phàm nói.

Tiền thế của Đằng Thanh Sơn là ở xã hội hiện đại, đã thấy qua rất nhiều đại đô thị. Những đại đô thị này, chạy xe xuyên qua thành thành phố phải mất một hai giờ đồng hồ, nào phải Nghi Thành có thể so sánh được? Đương nhiên, tiền thế đều là các kiến trúc bê tông cốt thép, còn các kiến trúc nơi này mang đầy phong cách cổ đại, ngắm chúng lại có một hương vị khác.

"Khu vực này, hội quán của các thương hội đều ở đây. Trong đó Dương Châu thương hội chiếm diện tích lớn nhất." Đằng Vĩnh Phàm chỉ phía trước nói "Kia chính là Dương Châu thương hội quán"

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua, không khỏi hít vào một hơi.

Đại môn của Dương Châu thương hội quán rộng mười trượng, hoàn toàn có thể để hai ba mươi người dàn hàng ngang đi vào. Bên cửa, hai con sư tử đá cao lớn tỏa kim quang càng tăng thêm uy thế của nó. Đằng Vĩnh Phàm cảm thán nói "Thanh Sơn, hai con sư tử đá kia làm bằng Thanh Kim thạch, lại to như vậy, mỗi con tuyệt đối nặng vạn cân. Chỉ một con sư tử đá kia đã trị giá mấy ngàn lượng bạc"

Dương Châu diêm thương, giàu nứt khố đổ vách, không phải là khoe khoang.

"Cút ra xa đi" Một trong bốn gã đại hán gác cửa Dương Châu thương hội quán mắng bọn Đằng Thanh Sơn.

"Chúng ta tới giao hàng, là Lý lão gia ở Giang Trữ quận đặt hàng chỗ chúng ta" Đằng Vĩnh Phàm nói.

"Lý lão giao ở Giang Trữ quận?" một người nhướng mày nói "Các ngươi chờ ở đây, ta đi thông báo một chút"

Đám người Đằng Thanh Sơn yên lặng đứng chờ ở cửa, chỉ một lát sau hai hắc y hán tử chạy tới nhìn ra ngoài, sau khi thấy Đàm Vĩnh Phàm, một người liền cất giọng nói "Đằng gia trang hả, vào đi" nói xong quay đầu đi trước. Bọn Đằng Thanh Sơn liền đuổi theo.

Phía ngoài thương hội quán mới chỉ lộ ra một phần xa xỉ nhỏ. Đi vào bên trong mới biết được sinh hoạt của cự thương.

"Chao ôi!" Đằng Thanh Hổ trừng to mắt.

Đằng Thanh Sơn cũng hít vào một hơi, toàn bộ đường lát bằng đá xanh thật lớn, nhiều đá xanh chỉnh tề đồng dạng như vậy, cần tốn bao nhiêu nhân lực? Các loại thực vật hoa lá bên cạnh, rất nhiều loại không phải là sinh sống sẵn có tại Nghi thành, tuyệt đối là từ nơi khác mang tới trồng. Còn có các hệ thống nước ở các hồ lớn bên cạnh, còn có hệ thống suối nước nhân tạo.

"Các biệt thự hào hoa ở hậu thế cũng chỉ đến như thế mà thôi." Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ "Hơn nữa đây mới chỉ là một cơ sở của thương hội."

Dương châu diêm thương, thiên hạ đệ nhất, chỉ có Vũ Châu cự thương mới có thể so sánh được.

Kiến trúc trong thương hội quán là những tòa phủ đệ to lớn.

"Các ngươi cẩn thận một chút, nếu làm hư những thứ kia, các ngươi không bồi thường nổi đâu." Hắc y hán tử dẫn đường phía trước nói "Những phủ đệ xung quanh có những cái có người ở, mỗi người ở đó đều là đại nhân vật như lão gia chúng ta. Các ngươi mà va chạm với bất cứ người nào, thì đám người các ngươi đừng nghĩ còn sống rời khỏi đây. Cẩn thận một chút."

"Dạ, chúng ta biết" Đằng Vĩnh Phàm cười nói.

Mọi người đều cẩn thận hơn một chút. Dương Châu diêm thương dù sao cũng là một siêu cấp cự phú đoàn thể có quan hệ với cửu châu bát đại tông phái, giết một vài người, chính là thành chủ Nghi thành cũng không thèm quan tâm.

"Chính là chỗ này." một hắc y hán tử nói "Loại làm ăn cỏn con này nói với quản gia là được, đừng đi cửa chính, quấy nhiễu đến lão gia thì các ngươi thảm rồi. Theo ta, từ đi cửa sau đi vào" nói xong, theo con hẻm giữa hai tòa phủ đệ đi tới cửa sau.

Không ít người hầu, hộ vệ sống ở nơi này.

"A, các ngươi tới rồi," vị thủ lĩnh kị binh lúc trước đến Đằng gia trang đặt hàng, lúc này đang rất ra dáng ngồi trên ghế, liếc nhìn bọn Đằng Thanh Sơn "Tiến lại, lấy hàng ra, bỏ xuống dưới đất."

Chương 22: Tham tâm.

Dịch: Tiền Như Mạng+Vbi

Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Lấy đao!" Đằng Vĩnh Phàm ra lệnh một tiếng, các tộc nhân ai nấy đều gỡ túi từ trên lưng xuống,mỗi người lôi từ trong bao da thú ra một bó các thanh Bích Hàn Đao được buộc chặt lại với nhau.

Những bó các thanh Bích Hàn Đao được hạ xuống mặt đất phát ra tiếng vang trầm thấp. Gã thủ lĩnh kỵ binh ngồi ở trên ghế, cao ngạo liếc mắt nhìn đống Bích Hàn Đao ở trên mặt đất : "Lão Trương, các ngươi đem những thanh Bích Hàn Đao này ra kiểm tra kỹ từng thanh một, đề phòng mấy tên sơn dân này giao hàng nhái!"

"Vâng, đại nhân." Một gã trung niên nhân thân hình cao lớn bước tới, đồng thời còn gọi thêm những người khác: "Đến hết đây đi, xem kỹ từng thanh một."

Sợi dây vừa được cởi ra! Bích Hàn Đao vung vãi tản ra trên mặt đất.

Một tên hộ vệ cầm một thanh Bích Hàn Đao trên tay cẩn thận quan sát. Thanh Bích Hàn Đao này toàn thân toả ra ánh sáng mầu xanh nhạt, nắm lấy chuôi đao còn có thể nhận thấy được một cảm giác mát lạnh, lưỡi dao sắc bén, tuyệt đối là một thanh đao tốt.

"Đại nhân." Lão Trương ném một thanh Bích Hàn Đao cho tên kỵ binh thủ lĩnh.

Tên thủ lĩnh đón nhận thanh Bích Hàn Đao, cẩn thận đánh giá trong chốc lát rồi khẽ gật đầu: "Nhìn qua thì cũng có vẻ là ổn nhưng không biết khi sử dụng thì thế nào."

"Các vị đại nhân xin yên tâm." Đằng Vĩnh Phàm cười tự tin: "Mỗi thanh Bích Hàn Đao trước khi đưa tới đây thì chúng ta đều kiểm tra kỹ, Bích Hàn Đao mà Đằng Gia Trang chúng ta bán ra, trước nay chưa từng có một thanh thứ phẩm nào."

"Hừ, phải kiểm nghiệm thì mới biết được." Gã kỵ binh thủ lĩnh liếc mắt nhìn lão Trương, lão Trương ngầm hiểu ý.

"Mang bó củi đến đây." Gã hộ vệ có tên lão Trương cất cao giọng.

Một bó củi to được mang đến, quăng xuống,tung toé văng dưới mặt đất.

"Mỗi người thử dùng một Bích Hàn Đao bổ củi xem sao." Lão Trương nói.

Những tên hộ vệ liền nắm lấy Bích Hàn Đao tùy ý hướng bó củi bổ tới, chỉ thấy những cây củi bị bửa ra , không hề có một lưỡi Bích Hàn Đao nào bị quằn. Đằng Vĩnh Phàm thấy một màn này, đáy lòng chỉ cười lạnh, tuyệt kỹ chế luyện Bích Hàn Đao dù sao cũng là từ ngàn năm qua, các thế hệ tiền bối của Đằng Gia Trang sáng tạo ra, làm sao có thể kém?

"Ừm?"

Tên kỵ binh thủ lĩnh đột nhiên đứng dậy, tiếp nhận một thanh Bích Hàn Đao từ tay của tên hộ vệ, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao một cái, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Đằng Gia Trang cả đám người trong lòng như muốn mọc mụn.

"Cái gì thế này,lưỡi thanh đao này sao lại bị quăn ?"

Tên kỵ binh thủ lĩnh giận dữ, quăng mạnh thanh Bích Hàn Đao xuống đất , Bích Hàn Đao vang lên một tiếng, rơi xuống trước mặt đám người bọn Đằng Thanh Sơn.

"Làm sao có thể vậy được?" Đằng Vĩnh Phàm ngay lập tức nhặt lên.

Các tộc nhân ở chung quanh vừa nhìn qua đã nhận ra, đích xác là thanh Bích Hàn Đao này đã bị quăn.

Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt đại biến.

Dựa theo chứng từ đã lập, một khi chất lượng có vấn đề thì ... sẽ có phiền toái lớn.

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng." Đằng Vĩnh Phàm liên tục lắc đầu, sắc mặt hết sức khẩn trương, "Mỗi một thanh, ta đều tự tay kiểm nghiệm qua, làm sao có thể như vậy được?"

"Không có khả năng hả." Tên thủ lĩnh cười lạnh.

"Vị đại nhân này!"

Thanh âm Đằng Thanh Sơn đột nhiên vang lên,âm thanh phi thường vang dội, trong vòng trăm trượng đều có thể nghe được, tên kỵ binh thủ lĩnh liền biến sắc khiển trách nói: "Tiểu tử, ngươi nhỏ giọng lại một chút, quấy rầy đến Đại lão gia đang nghỉ ngơi ở phía trước,các ngươi..tất cả chuẩn bị vào ngục mà ngồi đi."

Đằng Thanh Sơn chưa đến mười tuổi, xem ra thì vẫn chỉ là một thiếu niên.

"Đại nhân, đây là nội kình của ngươi?Là nội kình trong truyền thuyết?" Đằng Thanh Sơn tỏ vẻ hâm mộ,bộ dáng kích động nhìn tên thủ lĩnh.

Gã thủ lĩnh ngẩn ra.

"Ta mới vừa rồi thấy, tay ngươi sờ vào thanh Bích Hàn Đao này, chỗ lưỡi dao sắc bén. . . . . ." Đằng Thanh Sơn còn chưa dứt lời, tên thủ lĩnh sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận quát:

"Tiểu tử, câm!"

Đằng Thanh Sơn khuôn mặt tỏ ra vô tội nhưng trong lòng lại cười lạnh, người khác không nhìn ra nhưng là Đằng Thanh Sơn cả sáu giác quan đều rất linh mẫn, hắn mới vừa rồi rõ ràng còn thấy rõ, thanh Bích Hàn Đao này vốn là rất hoàn hảo, sau khi bị tên thủ lĩnh vuốt nhẹ trên lưỡi dao một cái, lưỡi dao liền bị quằn lại, thật ra thì Đằng Thanh Sơn cũng có thể làm được.

Dưới lực lượng của nội kình, từ mặt bên tác động vào lưỡi đao, lưỡi đao không bị quằn lên mới là chuyện lạ.

Đằng Thanh Sơn nhìn ra, rõ ràng là tên thủ lĩnh này đã giở thủ đoạn để quang minh chánh đại xù nợ, đánh một cú áp đảo đám người bên mình .

"Có chuyện gì xảy ra?"

Một đạo thanh âm vang lên, chỉ thấy một đám người đang từ bên trong phủ đệ đi tới, dẫn đầu là một trung niên nam tử mặc áo lông cừu đen, sắc mặt trắng nõn, thoạt nhìn đã thấy là kẻ ngồi mát ăn bát vàng. Đi cạnh hắn là một thiếu nữ láu lỉnh mặc chiếc áo khoác lông chồn mầu trắng, mái tóc thắt thành hai cái đuôi sam trông rất khả ái, đứng phía sau bọn họ là hai tên người hầu cùng với hai tên thiếp thân hộ vệ.

"Lão gia." Cả đám người bên trong hậu viện lập tức khom người.

"Sao, Bích Hàn Đao giao đến rồi hả? Đã giao tới thì hãy mau trả tiền để bọn họ còn đi. Ầm ĩ cái gì thế!" Trung niên nam tử nhíu mày nói.

"Dạ, lão gia." Tên thủ lĩnh nói.

"Hải, Tần Tam, các ngươi mới vừa rồi ầm ĩ lên vì chuyện gì vậy?" Thiếu nữ láu lỉnh chớp to con mắt, nghi hoặc hỏi, rồi liền tò mò nhìn đám người mặc áo da thú-Đằng thị nhất tộc.

Gã kỵ binh thủ lĩnh liền khom người nói: "Tiểu thư, là như vậy, chúng ta đến chỗ bọn họ đặt hàng, hôm nay thì hàng đã giao tới, chúng ta mới vừa rồi kiểm hàng. . . . . . Chỉ là, trong đó có một thanh Bích Hàn Đao chất lượng rất kém, bổ củi cũng bị quăn."

Thiếu nữ khả ái nghe xong liền nhìn về phía đám người bọn Đằng Thanh Sơn, nhíu mày, hừ một tiếng nói: "Một trăm năm mươi lượng một thanh Bích Hàn Đao, đắt như vậy mà chỉ chém một cái cũng bị cong,binh khí kiểu gì vậy hả!"

Đằng Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm cùng cả đám người trong lòng cả kinh.

Một trăm năm mươi lượng một thanh?

Nhưng tên kỵ binh thủ lĩnh kia đặt hàng lại chỉ là một trăm lượng bạc mà thôi, hơn nữa bây giờ xem ra, ngay cả cái khoản còn lại cũng không muốn trả nốt.

"Tần Tam,các thanh Bích Hàn Đao khác thì thế nào?" Trung niên nhân sắc mặt trắng nõn lạnh nhạt nói.

"Các thanh Bích Hàn Đao khác đều tốt cả."

Tên kỵ binh thủ lĩnh liền nói theo:"Bất quá còn chưa xem kỹ lưỡng."

"Tần Đại, ngươi đi xem thế nào." Trung niên nhân nói.

Tại phía sau hắn, hai tên thiếp thân hộ vệ, trong đó một người trực tiếp đi tới chỗ những thanh Bích Hàn Đao, đồng thời trợn mắt liếc nhìn gã kỵ binh thủ lĩnh một cái, lúc này mới cầm lấy một thanh Bích Hàn Đao, tùy ý vung vảy vài vòng rồi quay đầu lại nói: "Lão gia, những ...thanh Bích Hàn Đao không tồi, để cho bọn hộ vệ sử dụng, tuyệt đối là được."

"Tốt lắm, Tần Tam, đem bạc giao cho họ, để bọn họ đi nhanh đi,còn hung hăng cái gì nữa."

Trung niên nam tử lạnh nhạt nói xong, lập tức nhìn về phía nữ nhi bên cạnh, "Ngọc nhi, đi thôi, chúng ta hôm nay còn phải đi bái phỏng Lưu bá bá của ngươi, đừng nên chậm trễ."

"Đúng vậy, cha."

Thiếu nữ khả ái tò mò nhìn đám người bọn Đằng Thanh Sơn vài lần, rồi sau đó cùng vị trung niên nam tử rời đi.

Gã hộ vệ tên gọi Tần Đại đi tới trước mặt tên kỵ binh thủ lĩnh hạ giọng nói: "Tam sư đệ, đừng có tham lam, những người này kiếm chút bạc cũng không dễ dàng gì, làm lớn chuyện, lão gia tức giận, đừng trách vị làm sư huynh này không giúp được ngươi." Nói xong, Tần Đại liền đi theo vị trung niên nam tử rời đi.

"Một điểm mặt mũi cũng không cho ta." Tên kỵ binh thủ lĩnh thấy đám người kia rời đi, mới oán hận nói,"Sư huynh là cái gì chứ, con mẹ nó, luôn xem thường ta, chờ khi ta luyện đến tầng thứ sáu,còn để ngươi vào mắt sao."

Lập tức,gã kỵ binh thủ lĩnh lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn Đằng Vĩnh Phàm.

"Đám sơn dã các ngươi,chỗ này Bích Hàn Đao có một thanh bị quằn lưỡi, bất quá, ta cũng không thèm cùng các ngươi so đo, lão Trương,cho bọn chúng ngân phiếu một vạn lượng, để chúng lăn đi."Gã kỵ binh thủ lĩnh phân phó nói.

Đằng Thanh Sơn nghe xong liền nhướng mày.

Một vạn lượng?

Số tiền hàng còn lại là một vạn hai trăm lượng bạc,chỉ một câu nói của tên kỵ binh thủ lĩnh,hai trăm lượng trong đó liền không thanh toán. Hai trăm lượng,cái này không phải là con số nhỏ. Dù sao vụ làm ăn này,bao gồm toàn bộ nhân lực Đằng Gia Trang cùng các loại chi phí vật dụng khác,tiền lời rất ít, hai trăm lượng bạc này tính ra cũng không nhỏ.

"Đại nhân. . . . . ." Đằng Vĩnh Phàm vừa muốn mở miệng.

"Hừ."

Tên kỵ binh thủ lĩnh ánh mắt phát lạnh, "Hôm nay một thanh Bích Hàn Đao bị quăn lưỡi, ta còn không tính sổ với các ngươi ,còn ở đây nói nhiều, cẩn thận lão tử phế hết các ngươi,cút đi cho ta."

Lúc này,lão Trương cũng lấy ra ngân phiếu một vạn lượng, đưa cho Đằng Vĩnh Phàm.

Đằng Vĩnh Phàm tiếp nhận ngân phiếu, nhìn kỹ rồi hạ giọng nói: "Chúng ta đi!"

Mặc dù nam nhân Đằng Gia Trang ai nấy sôi máu,nhưng cũng chẳng muốn lấy trứng chọi đá, vì hai trăm lượng bạc mà để mọi người lao đầu vào thì không đáng giá. Tất cả mọi người cố nén một hơi,rời khỏi hội quán Dương Châu thương hội.

Ra khỏi hội quán Dương Châu thương hội,tất cả Đằng thị tộc nhân nhịn không nổi chửi um lên.

"Cái tên gọi Tần Tam kia,mưu tính trước rồi, một trăm năm mươi lượng một thanh,tính có một trăm lượng. Hôm nay còn không muốn giao bạc." Đằng Thanh Hổ tức giận thẳng mắng: "Nếu không phải thanh âm của Thanh Sơn lớn khiến vị lão gia kia đến, chỉ sợ tên Tần Tam kia,số tiền còn lại cũng không thanh toán."

Đằng Vĩnh Phàm cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Thanh Sơn, ngươi nghĩ như thế nào mà đến khiến cho vị lão gia kia chú ý ?"

"Con chỉ nóng nảy mới hô lên." Đằng Thanh Sơn vừa cười vừa nói:"Lúc đó con thấy cái tên kỵ binh thủ lĩnh vuốt lưỡi đao một cái, lưỡi đao liền quăn lại."

Tuy lời của Đằng Thanh Sơn nói là vậy, nhưng trên thực tế là hắn cố ý lớn tiếng, khiến cho các diêm thương chung quanh chú ý.

Cho dù không khiến cho lão gia nhà đó đến,nhưng khiến cho các nhà diêm thương chung quanh chú ý tới, đều tính là thành công!

Đám Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Hổ dù sao hàng năm sinh hoạt tại thôn trang, đối với những ý nghĩ của giới diêm thương còn không hiểu rõ.

Nhưng Đằng Thanh Sơn kiếp trước thân là siêu cấp sát thủ,tâm ý của một số các siêu cấp phú hào, thượng tầng nhân vật hắn đều rất hiểu. Đối những người đó mà nói,tiền bạc là việc nhỏ,thể diện mới là chuyện lớn.

Nếu như truyền ra. . . . . . Một diêm thương, vì một chút bạc lại cùng một đám sơn dân tranh chấp.Diêm thương kia phỏng chừng sẽ trở thành trò cười. Cho nên, mặc kệ thế nào, tại trong khu vực quản lý của Dương Châu thương hội,diêm thương kia vô luận như thế nào, cũng không thể vì một chút bạc nhỏ mà theo chân bọn họ tranh chấp.

"Mặc kệ thế nào, lần này cũng coi như hữu kinh vô hiểm."

Đằng Vĩnh Phàm cười nói:"Thanh Sơn, đây là lần đầu tiên ngươi tới Nghi Thành, trước khi trở về , ta dẫn ngươi đi tới một chỗ.Vừa vặn,ta cũng muốn mua vài thứ."

"Địa phương nào?" Đằng Thanh Sơn có chút tò mò.

"Vạn Tượng lâu." Đằng Vĩnh Phàm nói.

Chương 23:Địa Bảng

Dịch : A Hoàn + tap_chung_quoc

Nguồn : Bàn Long Chiến Đội -2T

2T cả chiều ko vào đc nên hàng muộn, ae thông cảm

Tại trung ương của Nghi Thành, có một tòa lầu ba tầng chiếm một khoảng cực rộng, trên cửa chính có treo một bức hoành phi, bên trên có viết ba chữ vàng to -- Vạn Tượng Lâu!

Bên cạnh Vạn Tượng Lâu, cách mấy chục thước có một cái ngõ hẻm.

" Ta cùng Thanh Sơn đi Vạn Tượng Lâu một chuyến, các ngươi theo lão Vương đến chỗ cũ, đem da thú bán hết đi. Sau đó chúng ta tập họp ở cái ngõ nhỏ này." Đằng Vĩnh Phàm phân phó, lập tức liếc mắt nhìn Đằng Thanh Hổ," Thanh Hổ, ngươi cũng chưa vào Vạn Tượng Lâu bao giờ, có muốn cùng nhau đi dạo một chút không?"

" Đương nhiên muốn." Đằng Thanh Hổ ngẩng cao đầu nói.

" Vậy đem binh khí đều giao cho bọn lão Vương tạm thời bảo quản." Đằng Vĩnh Phàm vừa nói," Thanh Sơn, ngươi cũng đem thương tới đây, tiến vào Vạn Tượng Lâu không được phép mang binh khí."

" Quy củ đúng là nhiều." Đằng Thanh Sơn cũng đem thương làm bằng thép ròng của chính mình giao cho các tộc nhân.

Sau đó, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ ba người liền đi tới Vạn Tượng Lâu, ở cửa chính của Vạn Tượng Lâu có hai nữ tử tư thế oai hùng hiên ngang, bên hông đeo lợi kiếm, mỉm cười nghênh đón từng vị khách, đồng thời nhắc nhở những vị khách này không nên mang binh khí tiến vào Vạn Tượng Lâu.

Ba người Đằng Thanh Sơn một thân trang phục thợ săn, trực tiếp đi vào, hai người nữ tử kia cũng không có ngăn cản.

" Chỗ này vẫn thật là lớn a." Ánh mắt Đằng Thanh Hổ lập tức tròn xoe nhìn trừng trừng.

Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy thất kinh, không gian bên trong Vạn Tượng Lâu này thật lớn, nơi nơi đều là quầy, chỉ riêng tiểu nhị của Vạn Tượng Lâu đứng bên trong quầy đã hơn một trăm, hơn nữa đây mới chỉ là lầu một.

" Thanh Sơn, Vạn Tượng Lâu này Tam giáo Cửu lưu đều có thể tiến vào, hơn nữa nơi này có rất nhiều đồ, cần cái gì cũng đều có." Đằng Vĩnh Phàm cảm khái nói," Lầu một và lầu hai đều là nơi bán đồ bình thường, cho tới lầu ba.... căn bản rất ít người ngoài đi vào, bởi vì đồ tốt nhưng giá tiền lại đắt quá mức."

Đằng Thanh Sơn nhìn trên quầy bày đặt từng kiện vật phẩm bán, âm thầm tán thưởng:" Vạn Tượng Lâu này cũng thật là giàu có, đem vật phẩm trân quý đều trực tiếp đặt ở bên ngoài, căn bản không sợ người trộm cắp." Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua liền phát hiện, ở bên trong Vạn Tượng Lâu này, ngoại trừ một loại tiểu nhị ra vẫn còn có một loại người chuyên môn tuần tra.

" Phỏng chừng phải là cao thủ nội kình, phòng ngừa có người trộm cắp..." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

Đằng Thanh Hổ mắt trừng to, nhìn chăm chú vào một cái vòng tay ở bên cạnh :" Đây không phải là vòng tay Lam Hoa Thạch sao? Chúng ta vào núi gặp may thu thập được một khối Lam Hoa Thạch lớn, cũng chỉ bán được một trăm lượng bạc. Một khối Lam Hoa Thạch như thế cũng đủ làm hơn mười cái vòng tay thế này, nhưng một cái vòng tay này lại bán đến một trăm hai mươi lượng bạc."

Tiểu nhị đứng ở bên trong quầy chỉ khinh thường liếc mắt nhìn Đằng Thanh Hổ.

Vừa nhìn là biết những người miền núi, như vậy căn bản không có khả năng mua những chiếc vòng tay được chế tạo tinh xảo này.

" Được rồi, đến bên trong này xem một chút." Đằng Vĩnh Phàm nhướng mày, trợn mắt liếc nhìn Đằng Thanh Hổ, rồi lập tức đi tới một bên, hạ giọng nói," Thanh Hổ, ngươi đừng có động một tí là gào to như thế, mất mặt lắm biết không?"

Đằng Thanh Hổ cười hắc hắc, không nói thêm gì nữa.

" Cha, người đến đây mua cái gì?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

" Mua một ít tài liệu chế tạo binh khí, lần này luyện chế Hàn Bích Đao đều hao phí không sai khác nhiều lắm, cần mua thêm một ít. Những địa phương khác trong Nghi Thành căn bản không có, chỉ ở đây mới có." Đằng Vĩnh Phàm lập tức đi thẳng vào bên trong," Đi, đến quầy bán tài liệu chế tạo binh khí xem một chút, cho các ngươi mở rộng tầm mắt."

Hầu hết nam nhân lần đầu tiên đến Vạn Tượng Lâu đều há hốc mồm trợn mắt.

Chỉ là đối với Đằng Thanh Sơn mà nói, so sánh với những khu vực mua sắm cực lớn trong kiếp trước thì còn nhỏ hơn nhiều, vật phẩm của Vạn Tượng Lâu cũng ít hơn rất nhiều, cũng không làm cho hắn kinh hãi lắm.

Đám người Đằng Thanh Sơn đi tới quầy bán tài liệu chế tạo binh khí.

" Đúng là loạn tùng phèo hết cả." Đằng Thanh Hổ thầm nói.

Chính xác trên quầy này là những khối kim khí từng khối từng khối khác nhau, hoặc là hòn đá, thậm chí là một ít vật phẩm ở dạng phấn, tóm lại những thứ đó thoạt nhìn thì chẳng ra cái gì, nhưng mà giá tiền lại rất kinh người.

" Thanh Sơn, ngươi nhìn xem." Đằng Vĩnh Phàm chỉ vào một khối kim khí màu bạc có những vệt hoa văn đặc thù ở trên quầy," Cái này gọi là Tinh Văn Cương, phải nói là sau khi luyện chế ra thì có tính dẻo dai và cứng rắn tốt nhất, chính là tài liệu luyện chế cán trường thương tốt nhất. Đương nhiên, giá tiền cũng rất cao."

Tiểu nhị bên trong quầy, thấy Đằng Vĩnh Phàm biết hàng, liền tự đắc tán dương nói :" Tinh Văn Cương này nếu chế tạo thành cán trường thương, theo truyền thuyết kể cả nhóm cường giả vô địch đạt tới Tiên thiên cảnh giới cũng khó có thể bẻ gãy."

" Tiên thiên cảnh giới?" Đằng Thanh Sơn cả kinh.

Cũng như Thiên Niên Kỷ Sự nói, vào thời kỳ thiên địa linh khí đầy đủ liền có thể sinh ra những Tiên thiên cường giả.

" Cái gì?" Đằng Thanh Hổ trừng mắt, nhìn chăm chú vào mảnh giấy hé ra phía dưới một khối Tinh Văn Cương," Một cân tinh văn cương giá một cân hoàng kim?"

Đằng Thanh Sơn cũng nhìn về phía giá tiền, thầm giật mình.

Tinh Văn Cương này không ngờ lại bằng giá với hoàng kim, ở cái thế giới này, giá trị của hoàng kim là vô cùng kinh người, một lượng Tinh Văn Cương tương đương một lượng hoàng kim, tức là tương đương một trăm lượng bạc.

" Tinh Văn Cương rất nặng, muốn có một thanh trường thương hoàn toàn do Tinh Văn Cương chế luyện, tối thiểu phải dùng một trăm cân Tinh Văn Cương." Tiểu nhị kia khẽ cười nói," Đó chính là một trăm cân hoàng kim a, cũng là mười vạn lượng bạc! Không phải cự phú hoặc võ giả lợi hại, căn bản không kiếm nổi số bạc này."

Đằng Thanh Sơn hút một ngụm lương khí.

Trời ơi, mười vạn lượng bạc? Để chế luyện một cái cán thương? Tiền thừa trong Đằng gia trang cũng chỉ còn khoảng khoảng trên dưới hai vạn lạng bạc.

" Ngàn năm hàn thiết?" Đằng Thanh Sơn chăm chú nhìn một hòn đá màu đen bên cạnh khối Tinh Văn Cương, một cỗ hàn khí bức người tỏa ra khiến cho người ta không chạm vào được.

" Đúng, ngàn năm hàn thiết này không có cách nào luyện chế ra, đều là từ các khu vực khác đào được, bất quá giá tiền so với Tinh Văn Cương thấp hơn không ít, một cân Ngàn năm hàn thiết giá là hai lượng hoàng kim." Đằng Vĩnh Phàm ở bên cạnh nói, giá trị của ngàn năm hàn thiết tuy rẻ hơn Tinh Văn Cương một chút nhưng đương nhiên cũng không phải cái mà đám người Đằng Thanh Sơn có thể mua được.

" Những loại tài liệu này ...." Đằng Thanh Sơn đáy lòng tán thưởng không ngừng. Không hổ là thời đại thiên địa linh khí sung túc, có thể sản sinh ra rất nhiều tài liệu thần kỳ. Ở thế giới trước, loại ngàn năm hàn thiết này chỉ có miêu tả ở trong sách, xã hội hiện đại đã sớm không thấy mặt loại kim loại thần kỳ này rồi.

" Thanh Sơn, các ngươi đi chỗ khác xem đi, ta đi mua sắm hết tài liệu sẽ gọi các ngươi cùng về." Đằng Vĩnh Phàm nói.

" Vâng, cha."

Đằng Thanh Sơn cùng biểu ca Đằng Thanh Hổ cùng nhau đi đến những quầy hàng khác của Vạn Tượng Lâu dạo chơi.

" Thanh Sơn, Thanh Sơn." Đằng Thanh Hổ đột nhiên kéo Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhìn về phía hắn :" Làm sao vậy?" Đồng thời theo ánh mắt Đằng Thanh Hổ, hướng đến cửa chính của Vạn Tượng Lâu nhìn, chỉ thấy một gã nam tử tuấn mỹ mặc y phục màu xanh nhạt cùng với một nữ tử đáng yêu y phục điêu cừu màu trắng, đang cùng nhau tiến vào Vạn Tượng Lâu.

Ở phía sau bọn họ còn có người hầu.

" Là nữ nhân của Đại diêm thương kia." Đằng Thanh Hổ hạ giọng nói.

" Đúng là nàng." Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện ra, chỉ là sự chú ý của hắn tập trung trên người nam tử kia, bây giờ là ngày trời đông giá rét nhưng nam tử tuấn mỹ kia chỉ vẻn vẹn mặc một chiếc áo bên ngoài, một chút cũng không cảm thấy lạnh. Xem ra cũng là cao thủ tu luyện nội kình.

" Thanh Sơn." Đằng Thanh Hổ lén lút nhìn ra chỗ xa xa, hạ giọng nói :"Vị thiên kim tiểu thư này không giống như những nữ hài tử bên trong trang chúng ta, ngươi xem làn da trắng kìa, khuôn mặt .... so với gái trong thanh lâu còn nõn hơn." Đằng Thanh Hổ nói khiến cho Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.

" Muốn xem thì tới gần mà xem, ở xa xa liếc trộm thì nói làm gì, sau khi về trang thì không còn cơ hội nhìn lại đâu." Đằng Thanh Sơn cười nói.

Những cô gái trong sơn trang từ nhỏ đã phải lao động, phơi nắng phơi gió, sao có thể so sánh cùng với vị tiểu thư nhà giàu, đến bữa cơm là há mồm ra được?

" Được, tới gần nhìn xem." Đằng Thanh Hổ thật sự có can đảm, quả nhiên hướng bên kia đi đến.

" Lưu đại ca, ngươi nói với ta thì thổi phồng ngươi có nhiều lợi hại, ta liền hỏi ngươi, trên Tiềm Long Bảng có tên ngươi không?" Đang đến gần, Đằng Thanh Sơn liền có thể nghe thấy nữ nhân Diêm thương đó đang hướng về phía người thanh niên mặc áo xanh kia đặt câu hỏi.

" Thanh Ngọc, có thể ở trên Tiềm Long Bảng tức là tuấn kiệt cả Cửu châu trong thiên hạ đều biết đến, người nào không phải từ nhỏ đã tu luyện nội kình? Ta chỉ là do tu luyện muộn hơn ....Bất quá ta cũng không để ý đến Tiềm Long Bảng, mục tiêu của ta là hướng về có tên Địa Bảng. Có tên trên Địa Bảng mới chính thức là hào kiệt."

Diêm thương nữ nhân Lý Thanh Ngọc che miệng nở nụ cười :" Không lên được cả Tiềm Long Bảng mà còn muốn vào Địa Bảng sao?"

Thanh niên kia sắc mặt có chút hơi đỏ lên :" Thanh Ngọc, người đừng có giễu cợt ta, đó chính là mục tiêu của ta. Còn có Thanh Hồ đảo Đại sư huynh ta vang danh chính là đại hào kiệt trong Tiềm Long Bảng. Thế còn Quy Nguyên Tông các ngươi? Trên Tiềm Long Bảng, Quy Nguyên Tông các ngươi đến một người cũng không có."

" Đại sư huynh của các ngươi lợi hại chứ không phải là ngươi lợi hại." Thanh Ngọc hắng giọng hừ một tiếng.

" Thôi được, Thanh Ngọc, đừng nóng giận." Người thanh niên kia vội nói sang chuyện khác," Ngươi không phải muốn tới mua Tiềm Long Bảng, Sồ Phượng bảng sao? Tiểu nhị, Tiềm Long Bảng cùng Sồ Phượng Bảng, hai loại lấy ra đây."

Đằng Thanh Sơn chứng kiến rõ ràng tiểu nhị kia lấy ra bốn quyển thư tịch, mỗi quyển chỉ dày chừng một đốt ngón tay, phía trên của quyển đầu tiên có viết bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa - Tiềm Long Bảng. Người hầu đi theo sau thanh niên đó lập tức trả tiền, đó là tờ ngân phiếu bốn trăm hai mươi lượng bạc.

" Bốn trăm hai mươi lượng?" Đằng Thanh Sơn trong lòng thất kinh," Bốn quyển sách mà đã đến bốn trăm hai mươi lượng bạc. Tại sao lại đắt như vậy?"

Thư tịch, lẽ ra phải rất rẻ mới đúng.

Đôi nam nữ tuấn mỹ kia cũng đã quay mặt hướng đi quầy khác, mà Đằng Thanh Sơn cũng vừa đi tới quầy bán sách ban nãy. Trên quầy, bắt mắt nhất chính là ba quyển sách, ba quyển sách này phân biệt là : Tiềm Long Bảng, Sồ Phượng Bảng, cùng với một quyển Địa Bảng duy nhất rất mỏng.

Trong đó hai quyển trước mỗi quyển trị giá một trăm hai mươi lượng bạc, mà Địa Bảng chỉ có mười hai lượng bạc.

" Ba quyển sách này nói về cái gì?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

Tiểu nhị bên trong quầy nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn vẫn còn là thiếu niên, cười nói:" Tiểu tử kia, ba quyển sách này chính là miêu tả những hào kiệt nổi danh khắp Cửu châu thiên hạ cùng với tiểu sử của bọn họ. Nếu muốn mua thì đại nhân ngươi phải có bạc a." Mua sắm mấy loại thư tịch này, phần lớn là những người tu luyện nội kình, hoặc là những đệ tử nhà giàu sùng bái những võ giả, cho nên giá cả của mấy bộ thư tịch này đều rất đắt đỏ.

Đằng Thanh Sơn trong lòng thoáng động.

Mặc dù đến bây giờ, biết trên Cửu châu thiên hạ có Bát đại siêu cấp tông phái, nhưng mà vẫn còn nhiều sự tình hắn vẫn như nửa tỉnh nửa mê.

" Quyển Địa Bảng này, ta mua." Đằng Thanh Sơn vừa nói, đồng thời lấy trong ngực ra một thỏi bạc mười hai lượng.

Thân là thủ lĩnh của đội thợ săn trong tộc, hàng tháng đều được cấp cho mười hai lượng bạc. Ở trong tộc, thủ lĩnh đội thợ săn, sư phó thương pháp, đệ nhất thợ rèn, trong tộc là có cống hiến nhiều nhất, nên cũng được cấp nhiều bạc nhất. Kỳ thực lương tháng mười hai lượng bạc so với một ít hộ vệ ở Nghi Thành thì vẫn là còn thấp.

Chỉ là bọn họ dù sao làm là vì phục vụ trong tộc , nên cũng không có khả năng yêu cầu cao.

" Thanh Sơn, mười hai lượng bạc một quyển sách?" Đằng Thanh Hổ ở một bên, vừa mới chuyển sự chú ý từ trên người Diêm thương nữ nhân lại đây, thì phát hiện ra Đằng Thanh Sơn tiêu phí mười hai lượng bạc để mua sắm một quyển sách.

" Đúng, đối với ta quyển sách này rất giá trị." Đằng Thanh Sơn cười, sau đó nhận quyển sách từ tiểu nhị.

" Hừ, cha ngươi mà biết khẳng định sẽ mắng ngươi một trận." Đằng Thanh Hổ bĩu môi nói.

Mà Đằng Thanh Sơn cũng đứng ngay tại chỗ, lật xem quyển thư tịch này.

--------------------

Tam giáo Cửu lưu : Nho Đạo Phật giáo; Cửu lưu : hình như là 9 tầng lớp trong xã hội : nông, trí, binh, quan, thương,... - ý nói đa dạng, đầy đủ các loại người đều vào được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay