chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu thích nhìn như vậy, hay là ngồi gần lại đây mà nhìn?

|

Con ngõ nhỏ hẹp chật chội.

Hai bên mặt tường dán nham nhở những tờ quảng cáo cầu con với số tiền trả cao đã bị xé mất một nửa. Trong con hẻm vang ra từng hồi tiếng động cùng âm thanh va đập của nắm đấm, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài lời rủa xả thô tục.

Hoàng Phúc chạy đến nơi cùng lúc với một tiếng nức nở thảm thiết khôn cùng. Trái tim run lên, cậu ta lao vọt vào trong con ngõ hẹp với cây gậy bóng chày vừa trộm từ trong nhà, hét to: "Đm thằng khốn nạn đánh lén này, dám động đến anh em của tao! Hôm nay đừng một ai trong lũ chúng mày hòng chạy trốn! Ngọc Quý mày cố cầm cự, tao tới ——"

Nhìn rõ cảnh tượng trong con ngõ nhỏ, bước chân Hoàng Phúc khựng lại, nuốt lời còn chưa nói dứt vào trong bụng.

Cậu ta nhìn mấy kẻ nằm vặn vẹo ngang dọc trên đất, ai nấy đều vừa che chỗ đau vừa há mồm thở hồng hộc, trong đó tên con trai tóc húi cua trông tã nhất còn đang phì phò hít thở vì đau đớn.

Bên cạnh thằng húi cua có một người khác đang đứng.

Nam sinh cao ráo, tay áo xắn đến khuỷu, lộ ra cánh tay vừa trắng vừa gầy.

Ngọc Quý lau khóe môi, phủi bụi bặm bám trên người, thong thả ngồi xổm xuống, cụp mắt nhìn kẻ nằm trên đất.

Cầm trong tay một con dao gấp đang trong trạng thái gập lại, cậu vỗ vào mặt húi cua, hạ thấp giọng hỏi lại: "Sau này gặp tao lần nào đánh lần đó?"

Húi cua chỉ vừa mới nghênh ngang ra oai giờ phút này nhắm nghiền hai mắt, nằm rất thanh thản: "Không phải... Lúc đó tao không nói như vậy..."

Ngọc Quý nói: "Lần sau đưa thêm mấy đứa nữa."

"..."

Hai mươi phút trước, Hoàng Phúc gọi điện thoại cho Ngọc Quý định rủ cậu đi chơi net, không ngờ mới nói được hai câu, đầu bên kia điện thoại đã xảy ra chuyện —— Ngọc Quý bị người ta chặn đường, nghe tiếng động hình như đối phương còn dẫn theo mấy người.

Ngọc Quý nhanh chóng ném lại một câu "Lát nữa nói sau" rồi cúp điện thoại làm Hoàng Phúc cuống cả lên, cũng may cậu ta đã hỏi trước vị trí của Ngọc Quý, lập tức sốt sắng gọi xe tới.

Hoàng Phúc xấu hổ buông cây gậy bóng chày, đếm được có năm tên nằm trên mặt đất, ai nấy đều cao to.

Hoàng Phúc đứng dậy, tiện tay cất con dao gấp kia vào trong túi, lúc đi qua người đối phương vứt lại một câu: "Đi thôi."

Mãi đến khi Ngọc Quý đã đi được một đoạn, Hoàng Phúc mới sực hồi tỉnh, vác gậy bóng chày quay đầu đuổi theo.

Mấy trăm mét ra ngoài con ngõ là khu phố quen thuộc, sang phải vài bước nữa là cổng trường học của hai người.

Bởi vì vẫn chưa khai giảng, khu vực xung quanh trường vắng tanh.

Hai người bước vào tiệm trà sữa ngày thường hay đến.

Sau khi chào hỏi cô chủ, Hoàng Phúc nhìn cửa tiệm quen thuộc cùng người qua kẻ lại trên đường, cuối cùng cũng nhẹ cả lòng: "Đệt, tao sợ gần chết! Sao mày không đợi tao tới cùng?"

Ngọc Quý mua một gói khăn giấy, ngồi bừa xuống một băng ghế dài ngoài cửa hàng: "Đợi mày? Với tốc độ này của mày thì lúc tới chỉ kịp đắp cho tao một tấm vải trắng là cùng."

"Xùy xùy xùy!" Hoàng Phúc nói, "Có bảo mày trơ mặt ra đứng chờ đâu, không chạy được à? Bọn nó đông như thế, lỡ như mày không đánh lại thì sao?"

"Mệt, không muốn chạy."

Hoàng Phúc gật gù, đúng là như vậy thì mệt hơn một đánh năm một chút.

Trên mặt Ngọc Quý có hai vết bầm, khóe môi vương máu, quần áo cũng lấm bẩn, thỉnh thoảng có mấy người đi đường ngang qua cũng không kìm đặng liếc nhìn.

Cậu rút khăn giấy lau hai cái qua quít: "Vừa nãy mày bảo đi đâu chơi net?"

"Mày ra thế này rồi còn đi gì? Thôi nghỉ." Hoàng Phúc cầm điện thoại, bấm gửi tin nhắn thoại, "Này bọn mày đừng tới đây, mình Ngọc Quý đo ván hết lũ đó rồi, đừng tới đừng tới."

"Mày còn gọi thêm người?"

"Đương nhiên, không thì bọn mình hai chọi năm chịu thiệt biết bao! Ầy, tao còn trộm cả gậy bóng chày của bố tới..." Bỗng nghĩ đến cái gì đó, Hoàng Phúc nhìn về phía túi cậu, "Phải rồi, mày ra ngoài còn mang theo dao làm gì?"

"Không phải tao, của đám người kia."

"Bọn nó đã chặn đánh một mình mày rồi lại còn mang theo dao?!" Hoàng Phúc rùng cả mình, lập tức đánh giá cậu từ trên xuống dưới, "Trước đây tao nghe nói cái lũ trường bên không biết giới hạn là gì, không ngờ lại chó như vậy!"

Ngọc Quý không nói chuyện, lấy điện thoại trong túi ra.

Cũng may, chưa hỏng.

Trên màn hình điện thoại hiển thị hơn hai mươi thông báo tin nhắn messenger, đoán cũng ra là tin nhắn trong nhóm chat Hoàng Phúc thêm vào, cậu lười không xem.

Hoàng Phúc bên cạnh mải nói hăng say, cậu ta ấn tin nhắn thoại, giễu cợt: "Còn là ai được nữa? Cái bọn ở trường bên cạnh đấy. Không phải lần trước có hai đứa bên đó đi trấn tiền ở khu vực quanh trường chúng ta sao? Trấn tiền trên đầu bọn tao, thế là gây sự đánh nhau một trận, nào ngờ bọn nó là tay chân của thằng trùm đầu húi cua trường bên, húi cua biết chuyện mới tuyên bố rằng về sau gặp bọn mình lần nào sẽ đánh lần đó. Uầy bọn mày không nhìn thấy cái điệu bộ rúm ró vừa rồi của thằng đó đâu, bị Ngọc Quý đánh đến mức không dám kêu một tiếng cơ mà."

Hoàng Phúc đặt điện thoại xuống, quay đầu lại thấy Ngọc Quý đang cầm khăn giấy chạm lên miệng vết thương nơi khóe môi.

Cậu ta nhăn mặt: "Shh..."

Ngọc Quý dừng động tác lại: "Làm đau lên mặt mày à?"

"Tao nhìn thấy đau." Hoàng Phúc suy nghĩ rồi đứng dậy, "Hay là đi bệnh viện đi?"

"Ừ, mày gọi xe tới nhanh lên." Ngọc Quý hất cằm, "Chậm thêm hai phút nữa là nó lành rồi."

"..." Hoàng Phúc lại ngồi về, "Bị thương ở đâu không bị lại toàn trên mặt. Ngày mai khai giảng rồi, Thiên Hà nhìn thấy mặt mày mà không mắng cho mới là lạ."

Thiên Hà là chủ nhiệm lớp hai người, họ Lê. Mấy đứa trong lớp đều thích ngầm gọi thẳng tên ông.

Nói đến khai giảng, Ngọc Quý theo bản năng nhìn về phía trường học.

"Sao cổng trường đã mở rồi?" Ngọc Quý nhướng mày.

"Lớp mười hai đi học rồi, bọn họ khai giảng trước nửa tháng." Hoàng Phúc hút một ngụm trà sữa, "Khối bọn mình cũng khai giảng sớm, hình như nhà trường chọn ra mấy chục học sinh mũi nhọn tổ chức lớp vào kì nghỉ đông. Làm học sinh mũi nhọn cũng xui xẻo thật."

Ngọc Quý thu hồi ánh mắt, đáp một tiếng bâng quơ.

Sắp đến giờ tan học, quầy thịt nướng ở đường đối diện đã bắt đầu mở bán, mùi thịt nướng cháy lẫn trong thì là lan tới cách một con đường.

Hoàng Phúc ba chân bốn cẳng chạy tới đây nào đã kịp ăn tối, cậu ta hích hích mũi, ngồi không yên: "Mày đánh nhau cả buổi chắc mệt lắm rồi đúng không, đi, chúng ta đi ăn chút gì đó bù lại."

"Tao không ăn, mày tự đi đi." Ngọc Quý xua tay với cậu ta.

"Ừ, mày đợi tí, tao gói mang về cho."

Điện thoại trong túi cứ kêu hoài, ting ting mãi nghe nhức đầu. Ngọc Quý mở nhóm chat xem lướt qua, chỉ mỗi việc đi mua thịt nướng thôi mà Hoàng Phúc cũng có thể lắm chuyện đến 99+ tin nhắn.

Cậu bật chế độ không làm phiền, lúc nhét điện thoại lại vào túi thì đụng phải đồ vật bằng kim loại bên trong.

Ngọc Quý khựng lại hai giây, sau đó lấy con dao gấp chuyên dụng màu đen kia ra.

Tan học, đám học sinh mặc đồng phục lần lượt rời khỏi cổng trường.

Hai nữ sinh khoác tay nhau cười nói rôm rả đi ra.

"Bài kiểm tra trên lớp lần này thi thế nào?"

"Đừng nói nữa, khó chết đi được, câu hỏi khó cuối cùng tớ mò bừa thôi. Cậu thì sao?"

"Tớ á? Chắc lại đội sổ rồi. Ài, rốt cuộc làm sao mà tớ trà trộn được vào lớp cấp tốc kỳ nghỉ đông được nhỉ, rõ ràng tớ không ở cùng một thế giới với thiên tài mà!" Người nọ nói xong liền vươn vai, "Thôi, dù sao đến mai chính thức khai giảng là tớ lại về tiếp tục lười biếng ở lớp thường rồi. Tớ định đi mua cốc trà sữa nóng, đi cùng không?"

Nữ sinh còn lại gật đầu đồng ý, xoay người vừa mới đi được hai bước về phía tiệm trà sữa, người bên cạnh đã đột ngột giữ chặt lấy vạt áo cô, cương quyết kéo lại.

"Sao thế?" Cô gái sửng sốt.

"Thôi, bọn mình đừng đi nữa..." Cô bạn nhìn tiệm trà sữa không chớp mắt, thì thầm, "Cậu xem ai đang ngồi đó kìa!"

Theo hướng chỉ của người bên cạnh, cô nhìn về phía tiệm trà sữa.

Cửa tiệm này đã mở gần trường lâu năm, vừa ngon vừa rẻ, ngày nào đến giờ tan học bàn ghế trong tiệm cũng kín người.

Thế nhưng hôm nay, trong tiệm vẫn có khách gọi đơn nhưng đều nhận lấy rồi về ngay, bên ngoài cửa tiệm chỉ có một người ngồi.

Người nọ ngồi thoải mái, đôi chân dài thản nhiên duỗi ra, tóc mái trên trán sắp dài tới lông mi, bởi vì làn da quá trắng nên vết thương xanh tím trên mặt gây chú ý vô cùng, khóe môi còn rướm máu.

Mọi người xung quanh đều mặc đồng phục mùa đông rất nghiêm chỉnh, chỉ có mình cậu mặc hoodie trắng dơ hầy.

Cậu cúi đầu ngắm nghía con dao gấp chuyên dụng. Lưỡi dao bị khảy ra, cậu thờ ơ đè trên mu bàn tay như đang xác nhận xem con dao này sắc bén bao nhiêu.

Mặc dù không biết cậu, cô nữ sinh vẫn lùi về sau một bước theo bản năng: "Cậu ta là..."

"Nguyễn Ngọc Quý!" Cô bạn nói, "Lớp 11-7 ấy!"

"Hình như trên mặt cậu ta có vết thương phải không?"

"Bình thường thôi, chắc là vừa mới đánh nhau xong." Cô bạn không thể tin nổi, "Cậu chưa nghe đến Ngọc Quý bao giờ á?"

"Chưa." Nữ sinh lắc đầu, ngẫm nghĩ, "Nhưng mà hình như từng nghe thông cáo phê bình cậu ấy trong lễ chào cờ nhiều lần rồi thì phải."

Cô bạn giả vờ đứng chọn đồ trong quầy bán quà vặt, ánh mắt len lén liếc về phía kia, "Tớ có một người bạn cùng lớp với cậu ta, nghe nói cậu ta... năm lớp mười vừa mới vào trường đã quần nhau một trận với lớp mười hai, mà còn đánh cho người ta khóc luôn cơ, ngày thường không ngủ thì trốn học, còn rất cục tính nữa! Có người chỉ liếc mắt nhìn một cái trong nhà ăn thôi mà cậu ta ném cả bàn thức ăn vào mặt người ta đấy, à, hình như còn từng đánh giáo viên nữa... Nói chung là cực kì hư hỏng!"

Đáng sợ vậy sao?

Nữ sinh ngơ ngác nghe kể, vừa định nói vậy chúng ta đừng uống trà sữa nữa thì cậu trai đằng xa kia bỗng nhiên có động tác tiếp theo.

Có lẽ vì không kiểm soát được lực, lưỡi dao rơi xuống mu bàn tay cậu, lập tức có máu chảy ra từ miệng vết thương.

Cô nữ sinh nổi cả da gà. Còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã thấy Ngọc Quý ném con dao sang bên cạnh, nhíu mày rút giấy ấn vào vết thương, sau đó ngước lên —— nhìn về phía hai người.

Ngẩng đầu rồi, cô gái cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mặt Ngọc Quý —— Thật ra đã từng gặp trong buổi lễ chào cờ, nhưng từ đằng xa không thấy được rõ ràng như hiện tại.

Đôi mắt Ngọc Quý hẹp dài, đuôi mắt phải có một nốt ruồi rất nhỏ, xuống dưới nữa còn có một nốt ở má. Mí mắt cậu hẹp, trên mặt lại có vết thương, khuôn mặt ấy chỉ liếc nhìn thoáng qua cũng khiến cô nàng ớn lạnh trong lòng ——

Xong rồi.

Cậu ta muốn hất trà sữa lên người tôi rồi.

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra điều không đúng.

Hình như Ngọc Quý... không nhìn hai người?

Cô gái sửng sốt hai giây, quay đầu lại mới phát hiện ra còn một nam sinh đứng đằng sau mình.

Cậu trai ấy rất cao lớn, đứng giữa đám đông như cây tùng thẳng tắp. Hắn đeo cặp một vai, đồng phục trên người sạch sẽ gọn gàng, thậm chí không có nếp nhăn nào.

Cô còn ngửi được mùi bồ kết nhẹ nhàng.

Giờ phút này, ánh mắt hắn cũng giống với hai người, dừng lại ở cửa tiệm trà sữa.

Cô gái hơi mở to hai mắt —— Cô không biết Ngọc Quý, nhưng người này thì có ấn tượng sâu sắc.

Nói cho cùng, mỗi lần xếp chỗ ngồi theo thứ hạng thi, người này luôn luôn ngồi ở vị trí đầu tiên ở hàng đầu tiên của lớp số một.

Ngọc Quý đã phát hiện ra có người ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình từ lâu.

Chỉ là không ngờ khi cậu quay sang nhìn, đối phương vẫn thẳng thắn đối diện với cậu bằng khuôn mặt vô cảm ấy, vài giây sau, có lẽ vì nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, nam sinh kia còn hơi nhíu mày ghét bỏ.

Lần này, trong lòng Ngọc Quý vô cớ bùng lửa.

Một lát sau, khi đã xác định được nam sinh kia đúng là đang đánh giá mình một cách trắng trợn, Ngọc Quý cất con dao nhỏ đi, gõ gõ vào vị trí bên cạnh mà nói với người nọ: "Nếu thích nhìn như vậy, hay là ngồi gần lại đây mà nhìn?"












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro