chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thích hung dữ.

|

Ngọc Quý kéo hắn đi với vẻ mặt ghét bỏ.

Không biết có phải do sức khỏe suy nhược không, rõ ràng vừa mới chạy xong 400 met mà tay Lai Bâng lạnh ngắt.

Lê Thiên Hà đứng từ đằng xa gom trọn toàn cảnh vào trong mắt mà không khỏi bất ngờ.

Mối quan hệ giữa hai người kia trở nên tốt đẹp thế này từ khi nào vậy?

Ông đi tới, nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại cũng khá hài lòng, nhưng ngay sau đó lại càng tức tối hơn.

"Nếu lần trước các cậu tự giác hơn một chút, ngoan ngoãn tham gia đại hội thể thao thì lớp chúng ta sẽ lạc xuống tận hạng cuối cùng chắc?" Lê Thiên Hà nói, "Đặc biệt là cậu! Ngọc Quý!"

Ngọc Quý túm người từ dưới đất lên rồi lập tức buông tay ra: "Thầy không thể khiến những bạn khác trong lớp nỗ lực nhiều hơn sao?"

"Cậu không thể có một chút niềm vinh dự tập thể với lớp sao?" Lê Thiên Hà vỗ nhẹ giáo án lên đầu cậu, khi quay đầu nhìn sang nam sinh đang khẽ hổn hển, thái độ ông mềm mỏng hơn rất nhiều, "Lai Bâng, không sao chứ? Còn chạy được nữa không?"

Lai Bâng gật đầu, rũ mi mắt, dường như vẫn chưa ổn định lại: "Được ạ."

"Ừm, nếu thật sự không được thì cứ tập luyện thêm đi, ngày thường đừng chỉ lo mỗi chuyện học tập, thể lực cũng nên cân đối."

"Vâng."

Lê Thiên Hà gật đầu, sau đó hỏi người bên cạnh: "Hoàng Phúc, hay là giờ cậu tập chạy 3000 met luôn đi?"

"Thầy, không phải em nói dối thầy." Hoàng Phúc nghiêm túc nói, "Với em mà nói, 3000 met là thứ cả đời chỉ có duy nhất một lần, hôm nay mà chạy, đến buổi đại hội thể thao em chỉ còn nước ngồi xe lăn tới."

"..."

Nữ sinh cách bọn họ vài bước cầm chai nước khoáng trên tay, thấy Lê Thiên Hà cũng đứng đó, cô do dự chốc lát, cuối cùng đành tiếc nuối xoay người đi.

Lai Bâng đảo mắt, mím môi, tỉnh rụi bắt đầu thở lại ổn định.

Lê Thiên Hà tập trung học sinh lại nói thêm một tràng về kĩ thuật chạy bộ và nhắc nhở không có việc gì làm thì bản thân tự rèn luyện nhiều hơn, sau đó mới tuyên bố giải tán.

Hoàng Phúc bò dậy từ trên mặt đất: "Cuối cùng cũng được đi, mệt chết mất."

Tú Anh trừng mắt nhìn cậu ta: "Mày ngồi dưới đất có làm gì đâu? Mệt cái đéo gì?"

"Tao mệt giùm người anh em của tao." Hoàng Phúc nói, "Ngọc Quý, đi, đến tiệm trà sữa ngồi tí nhỉ?"

Ngọc Quý nhận lấy áo khoác từ tay cậu ta: "Ừ."

Hoàng Phúc phủi cỏ dính trên mông, ánh mắt thoáng liếc sang người bên cạnh, cậu ta buột miệng hỏi, "Học sinh giỏi, đi cùng không?"

Tình nghĩa chạy trốn từ quán net hôm nọ cộng thêm khi nãy mới trò chuyện hai câu, Hoàng Phúc tự tỏ ra quen thân cũng tự nhận quan hệ thân thiết với học sinh giỏi.

Nhưng lần này cậu ta chỉ bâng quơ hỏi thôi.

Nghĩ cũng biết sẽ không đời nào Lai Bâng lại đi tụ tập với đám học sinh được coi là côn đồ trong mắt người khác như bọn họ ——

"Được." Lai Bâng đáp.

Hoàng Phúc: "?"

Ngọc Quý nhíu mày định nói đừng có đi theo, nhưng khi quay đầu đối diện với ánh mắt Lai Bâng, cậu lại im lặng.

Thôi kệ, chân mọc trên cơ thể người ta, muốn đi đâu thì liên quan gì đến cậu.

Trong tiệm trà sữa đặt mấy cái bàn cho khách, giờ phút này đã ngồi hơn một nửa.

Bọn họ lấy một bàn, những người xung quanh đều đang nhìn theo.

Nghe tiếng động, Hữu Đạt ngậm điếu thuốc nên hỏi khá khó nghe: "Sao giờ mới đến? Chờ bọn mày cả buổi đấy."

Thời gian này tiệm trà sữa chẳng buôn bán gì mấy, bọn họ lại ngồi sâu bên trong, mấy nam sinh hút thuốc đánh bài không kiêng dè, khói thuốc lượn lờ trong tiệm.

Hoàng Phúc nói: "Tại Thiên Hà túm đầu bắt chạy đấy."

"Không phải bọn mày định tham gia đại hội thể thao đấy chứ?" Có người hỏi.

"Đúng vậy, hưởng ứng tích cực lời kêu gọi của Thiên Hà." Hoàng Phúc nói với người pha chế, "Chị chủ, vẫn như cũ, hai trà sữa khoai môn, một trong hai thêm thật nhiều trân châu cho em —— Học sinh giỏi, cậu uống gì? Tôi mời cậu."

"Học sinh giỏi? Gọi ai đấy?" Hữu Đạt khó hiểu quay đầu, "Vãi cứt."

Mặc dù hai hôm trước cậu ta từng đánh team với vị học sinh giỏi này, nhưng cảnh tượng người thật xuất hiện cùng đám Ngọc Quý vẫn vô cùng ảo diệu.

Hơn nữa —— không biết có phải do đã nghe Lai Bâng đọc phát biểu quá nhiều lần trong lễ chào cờ không, Hữu Đạt muốn dập tắt điếu thuốc ngay khi vừa nhìn thấy hắn.

"Không cần, tôi tự thanh toán." Lai Bâng lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, "Giống mấy người họ, cảm ơn."

Hoàng Phúc trêu: "Học sinh giỏi, hôm nay có Facebook rồi à?"

"Ừm." Lai Bâng nghiêm túc trả lời, "Mới tạo một tài khoản."

"..."

Ngọc Quý ném áo lên sô pha, biếng nhác ngồi xuống.

Đây là sô pha hai chỗ, nhưng cả đám đều đã quen để cho Ngọc Quý ngồi một mình.

Gọi xong trà sữa, Hoàng Phúc kéo ghế lại: "Học sinh giỏi, tới đây, cậu ngồi ——"

Tay Ngọc Quý nhẹ bẫng.

Lai Bâng đặt cặp sang bên cạnh, cầm lấy áo khoác đồng phục của Ngọc Quý lên gấp gọn lại hai lượt, để trên cặp sách.

Sau đó ngồi xuống cạnh Ngọc Quý một cách hết sức tự nhiên.

Ngọc Quý: "?"

Động tác tay của những người xung quanh đều cứng đờ, kinh ngạc nhìn hai người.

Cho đến khi có ai đó kêu lên vì bị tàn thuốc rơi bỏng tay: "Ai ui mẹ kiếp..."

Ngọc Quý hoàn hồn, huých đầu gối vào người bên cạnh: "Sang chỗ khác ngồi."

"Không sao." Lai Bâng nói, "Tôi ngồi đây là được."

"?"

Ngọc Quý nhíu mày, Hữu Đạt biết đây là dấu hiệu cảnh báo cậu sắp nổi cơn điên, cậu nhả khói thuốc hóng biến.

Song cậu ta chỉ nghe Ngọc Quý chậc lưỡi rồi quay sang nhìn mình: "Mày nhả khói thuốc vào chỗ tao một lần nữa thử xem?"

Hữu Đạt: "?"

"Không cố ý mà." Hữu Đạt nghĩ ngày thường mày ngửi mùi khói có ít ỏi đéo gì đâu, nhanh tay đưa cho cậu một điếu thuốc, "Làm điếu không?"

"Không hút." Ngọc Quý nói, "Quay đầu đi đi."

"..."

Hoàng Phúc bê trà sữa tới, Ngọc Quý lấy cốc của mình uống một ngụm, sau đó rảnh rỗi lấy điện thoại ra bắt đầu sự nghiệp chơi rắn săn mồi của mình.

Lai Bâng nhìn ngón tay chuyển động liên hồi của cậu: "Cậu không chơi bài à?"

"Không."

Đám Hữu Đạt chơi trò Tạc Kim Hoa, là đánh bài ăn tiền. Bình thường chỉ khi chơi Đấu Địa Chủ vẽ lên mặt Ngọc Quý mới làm hai ván, còn lại nhất quyết không đụng tới. Những người khác biết cậu như vậy nên cũng sẽ không mở miệng rủ chơi.

Lai Bâng: "Vậy làm bài tập về nhà."

Ngọc Quý: "..."

Những người khác: "??"

Ngọc Quý siết chặt điện thoại, vừa định bảo hắn cầm cặp biến đi, ngoài cửa cửa tiệm bỗng vang lên một giọng nói.

"Cho một chanh mật ong —— không..." Thấy người ngồi trong tiệm, người nọ vội quay đầu chực đi.

"A, không phải Quang Thiện đây sao?" Nhìn rõ mặt người mới bước vào, Hữu Đạt cười với vẻ nghĩ ngợi, gọi cậu ta lại, "Đứng lại, sợ cái gì? Mua xong hẵng đi."

Nghe thấy cái tên này, Hoàng Phúc quay đầu nhìn ra cửa, khuôn mặt vốn đang cười tít mắt lập tức không còn chút cảm xúc nào.

Chỉ có Ngọc Quý vẫn đang cúi đầu chiến đấu với con rắn nhỏ.

Lai Bâng cũng nhìn về phía cửa cửa hàng.

Đó một nam sinh cao ráo, hơi mập mạp. Nghe giọng Hữu Đạt, sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch.

Vài giây sau, cậu ta thu bước chân về, nắm quai cặp cố nói với vẻ cứng cỏi: "Một ly chanh mật ong."

"Lại đây ngồi chờ này." Hữu Đạt giễu cợt.

"Thôi bỏ đi." Hoàng Phúc nói, "Nhìn nó uống không trôi, lát nữa lại phí hoài cốc trà sữa khoai môn của tao."

Nam sinh tên Quang Thiện mặt lúc đỏ lúc trắng, trông như đang chịu giày vò vô cùng.

Cho đến khi cậu ta thoáng nhìn thấy xe của phụ huynh nhà mình.

Chỉ trong nháy mắt, dường như cậu ta đã được tiếp thêm tự tin, nước chanh vừa mới pha xong liền lập tức nhận lấy bỏ đi, còn nghiến răng rít từng chữ: "Một lũ cặn bã."

Hoàng Phúc đứng phắt dậy, vừa mở miệng đã chửi bậy: "Mày nói ai? Lại đây nói lại lần nữa cho tao?"

Hữu Đạt cũng ném bài xuống muốn đứng dậy.

Nhưng tất cả vẫn chưa đáng sợ bằng cái nhướng mắt của Ngọc Quý. Đụng phải ánh mắt cậu, trái tim Quang Thiện giật thót, cậu ta lập tức quay đầu đi, vừa đi còn vừa gọi: "Mẹ! Mẹ!"

Khùng.

Ngọc Quý cúi đầu tiếp tục.

"Mày bị thiểu năng à! Còn chưa chạm vào mà đã gọi mẹ, mày là con trai cưng của mẹ chắc!"

Hoàng Phúc chửi vọng ra ngoài cửa, chửi xong vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Lai Bâng.

Lúc này, Hoàng Phúc mới nhớ ra trong đám bọn họ có một học sinh ngoan.

Cậu ta kéo ghế tới ngồi xuống, vẻ tươi cười trên mặt nhanh chóng quay trở về: "Đệt, học sinh giỏi, cậu đừng sợ nhé, bình thường bọn tôi không như vậy đâu."

Hữu Đạt đánh mắt theo tiếng, nói thầm trong lòng mày nhìn ra cậu ta sợ hãi ở điểm nào vậy? Đấy chỉ là một bản mặt liệt thôi mà?

Lai Bâng hỏi: "Cậu ta là ai?"

"Lê Quang Thiện ấy, lớp (2) —— ngay bên cạnh lớp cũ của cậu luôn mà, cậu không biết sao?" Hoàng Phúc hỏi.

"Không có ấn tượng."

"Vậy cậu đã nghe qua chuyện Ngọc Quý từng ném đồ ăn đánh người ở trong căn tin hồi năm lớp mười bao giờ chưa?" Hoàng Phúc nói, "Cậu ta là người bị đánh."

Đến tận bây giờ, Hoàng Phúc vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ấy.

Hôm đó, cậu ta ngủ trọn buổi sáng, giữa trưa thức dậy đói không chịu được bèn kéo Ngọc Quý xuống căn tin ăn trưa cùng, cậu ta còn gọi món sườn xào chua ngọt mà mình thích nhất.

Bàn ghế trong căn tin trường kê rất gần nhau, có ai đi qua còn phải nhờ người ngồi hai bên nhường chỗ một chút.

Vậy nên người đằng sau nói chuyện gì, bọn họ có thể nghe được hết.

—— "Con bé ngồi bàn trước tao tỏ tình với Ngọc Quý bên lớp bảy bị từ chối, lúc về khóc liền một tiết học, phiền chết đi được."

—— "Tao ghét nhất là thứ con gái kiểu đó, thành tích học tập thì kém, ngày nào cũng mặc đồ lót màu đỏ xuyên thấu qua đồng phục, không biết là mặc cho ai ngắm nữa, à... Có khi là mặc cho Ngọc Quý ngắm đấy, tiếc là hàng nó không đủ to để lọt mắt Ngọc Quý, ha ha."

—— "Lần nào nó tìm tao nói chuyện cũng cố kéo cổ áo xuống rõ thấp, chắc cũng thích tao đấy, nhưng tao là ai nào? Ngay cả Ngọc Quý còn không theo đuổi được mà đòi theo đuổi tao chắc."

—— "À, tao có bức ảnh chụp lúc con bé đó buộc dây giày đấy, muốn xem không? Cổ áo nó mở toang hoang, nhìn được rõ lắm ——"

Chính vào lúc ấy, Ngọc Quý ném thức ăn lên đầu cậu ta.

Khi đó Hoàng Phúc còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thức ăn đã trượt theo tóc của Quang Thiện vãi khắp sàn.

Đó là lần đầu tiên Ngọc Quý bị phạt kể từ khi lên cấp ba đến nay.

"Đệt, cậu không biết lúc đấy Ngọc Quý đáng sợ cỡ nào đâu. Động tác đó, ánh mắt đó cực kì hung dữ, tất cả những người khác trong căn tin đều sợ đến mức không ai dám động đậy." Hoàng Phúc nghĩ ngợi, "Nhưng tiếc nhất là suất sườn xào chua ngọt kia, cậu ấy còn chưa ăn được hai miếng đã cho Quang Thiện cả rồi."

Hoàng Phúc kể chuyện đầy hăng say.

Ngọc Quý định cắt lời cậu ta giữa chừng, nhưng nghĩ thế nào lại nhịn xuống.

"Nếu sớm biết rằng mày có thể thương nhớ đến tận bây giờ," Ngọc Quý di chuyển con rắn săn mồi, "Nhất định tao sẽ nhặt lại mấy miếng thức ăn trên tóc cậu ta xuống cho mày."

Hoàng Phúc: "Không cần đâu."

Hữu Đạt lại châm điếu thuốc nữa: "Ngọc Quý, rốt cuộc làm sao mà mày kiềm chế được giỏi vậy, nếu là mày thì tao sớm đã ——"

Ngọc Quý: "Kéo vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, cầm gậy gộc thủ thêm dao, đánh cho rụng nửa hàm răng, cạo tóc, cắt móng tay... Tao lại không biết những cái này à? Đợi đến lượt mày dạy chắc?"

Hữu Đạt: "?"

Hoàng Phúc: "???"

Phóng đại quá mức rồi người anh em, không phải trước nay chúng ta đều đối xử với nhau chân thành, dùng nắm đấm kết bạn sao? Từ khi nào dùng đến cả dao nữa?

"Tao lười tốn sức cho cậu ta, hơn nữa ——" Ngọc Quý lạnh lùng nói, "So với cậu ta, tao còn muốn đánh mấy kẻ vướng víu hơn."

Lai Bâng cầm lấy cặp của mình.

Ngọc Quý: "Cả mấy đứa mở miệng ngậm miệng đều là học tập với chả bài tập nữa."

Lai Bâng mở cặp sách.

Ngọc Quý: "Những người như thế về sau tao gặp lần nào đánh lần đó."

Lai Bâng lấy bài tập về nhà ra.

Ngọc Quý: "."

Ngọc Quý cố kìm nén cơn kích động muốn đánh người, cầm lấy điện thoại nằm trở về.

Những người khác cũng giật mình trước những thứ Lai Bâng bày ra.

Hoàng Phúc sáp lại gần: "Học sinh giỏi, cậu muốn làm bài tập tại đây luôn à?"

"Xem qua thôi."

"Đỉnh thật, học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi." Hoàng Phúc cười đầy nịnh nọt, "Vậy... Học sinh giỏi này, cậu làm xong... có thể gửi cho tôi một bản được không?"

Lai Bâng nhìn cậu ta: "Được."

"Cậu đúng là người tốt mà!" Hoàng Phúc lập tức lôi điện thoại ra, "Vậy học sinh giỏi, chúng ta kết bạn Facebook trước đã nhé?"

Thêm được Facebook, Hoàng Phúc sung sướng điền tên ghi chú cho Lai Bâng, tiện nhìn lướt qua ảnh đại diện của hắn.

"Đệt, học sinh giỏi." Cậu ta sửng sốt, nói, "Ảnh đại diện của cậu ngầu vãi. Chó nhà cậu nuôi à?"

Lai Bâng đáp "Ừ".

Hoàng Phúc: "Trông oách quá đi! Ngày thường có dắt đi dạo không, nó không kéo cậu chạy à?"

Lai Bâng đáp: "Không."

"Chà chà." Hoàng Phúc trầm trồ bức ảnh, "Sao cậu lại muốn nuôi giống chó này, không thấy nó quá hung dữ sao?"

"Không." Lai Bâng nhẹ nhàng quét mắt, "Tôi thích hung dữ."

Ngọc Quý: "..."

Lê Thiên Hà chọn điểm bắt đầu cho cuộc chạy tiếp sức, gọi các học sinh đăng kí tiếp sức tới tập luyện truyền gậy.

Ngọc Quý quét mắt qua người bên cạnh.

Lai Bâng đang nửa quỳ buộc dây giày. Hắn cởi áo khoác, áo phông đồng phục áp sát vào lưng phác họa ra đường nét bờ vai.

Cái người chạy hai bước đã thở hổn hển này có chạy tiếp sức được không?

Khoảnh khắc Lai Bâng ngẩng đầu lên, Ngọc Quý lập tức đánh mắt đi nơi khác.

Kệ, liên quan gì đến cậu, cậu ta tự tìm mà.

Số học sinh thể dục trong lớp bọn họ ít nhất toàn khối, chỉ có một nam sinh.

Lê Thiên Hà giao trọng trách cầm gậy chạy đầu tiên cho cậu ta, lớp trưởng thứ hai, Lai Bâng thứ ba, Ngọc Quý cuối cùng.

Sau khi Lai Bâng nhận gậy, đầu Hoàng Phúc cứ chuyển động theo hắn: "Ầy, tốc độ của Lai Bâng ổn phết đấy, không tính là chậm... Nhưng cũng đúng, tối hôm đó cậu ấy theo kịp tốc độ của Ngọc Quý cơ mà."

Nhìn vầng trán sân bay và lỗ mũi phình to theo gió của các nam sinh khác, Tú Anh tấm tắc: "Quan trọng là lúc chạy cậu ấy không xấu trai."

"Ngọc Quý chạy cũng không xấu."

"Ừ, nên mày có thấy gì kia không?" Tú Anh đảo con ngươi, "Xung quanh lớp chúng ta có bao nhiêu nữ sinh kìa."

Ngọc Quý không hé răng. Cậu chạy chậm đến đường băng phía trước, vươn tay về sau.

Nhận lấy gậy tiếp sức trong tay Lai Bâng, cậu cất bước chạy vọt đi như một cơn gió.

"Được đấy học sinh giỏi." Hoàng Phúc khoác vai Lai Bâng, "Chạy nhanh lắm."

Lai Bâng nhíu mày, song không đẩy cậu ta ra: "Cảm ơn."

Hoàng Phúc: "Uống nước không?"

Lai Bâng nhìn sang một phía khác của sân thể dục: "Không cần."

Hoàng Phúc nhìn theo tầm mắt của học sinh giỏi, thấy được người anh em tốt của mình với mái tóc bay tán loạn vì chạy làm lộ ra khuôn mặt đẹp trai phát điên.

"Hoàng Phúc, nhìn thấy nữ sinh bên kia không? Đứng cạnh vạch đích ấy." Tú Anh huých cánh tay Hoàng Phúc.

Nghe vậy, Lai Bâng liếc mắt nhìn sang.

Hoàng Phúc: "Thấy rồi. Hình như lớp (4), tao từng nghe nói qua, xinh thật."

Tú Anh trừng cậu ta: "Tao xinh hay nó xinh?!"

"Mày mày mày." Hoàng Phúc nói, "Thế làm sao?"

"Chờ xem." Tú Anh quả quyết, "Chai nước trên tay bản chắc chắn là cho Ngọc Quý."

Khi Ngọc Quý chạy đến vạch đích, quả nhiên nữ sinh kia cầm chai nước đi về phía cậu.

Nhưng Ngọc Quý không nhìn thấy, cậu nâng mu bàn tay lau mũi, đi thẳng một mạch về phía bọn họ.

"Đệt, Ngọc Quý, mày đúng là thế này." Thấy cậu đi tới, Hoàng Phúc sửng sốt bật ngón tay cái, "Nhưng mà đã mày, đằng sau ——"

Ngọc Quý nhíu mày: "Cậu không chạy được thì đừng chạy."

Hoàng Phúc: "?"

"Thật ra 3000 met cũng hơi khó, nhưng hết cách rồi, Thiên Hà bảo nếu tao không chạy thì phải phụ trách bưng trà rót nước cho vận động viên —— Mày đi đâu đấy?" Hoàng Phúc chưng hửng nhìn Ngọc Quý đi ngang qua người mình ra phía sau.

Hoàng Phúc quay đầu nhìn lại, đực mặt ra.

Người mới khi nãy chạy xong không thở nặng nề lấy một hơi giờ phút này đang ngồi bệt trên cỏ, trông rệu rã như thể vừa đấu với mười con bò.

"Vẫn chạy được, chỉ là hơi nhũn chân." Lai Bâng nói, "Đỡ tôi một chút được không?"

Hoàng Phúc: "..."

Hả?

Có phải phản ứng sinh lý của người này đến hơi chậm quá rồi không?












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro