chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làm tôi sợ gần chết.

|

Văn phòng của Hồ Bàng nằm trong tòa nhà dạy học, người bên trong to tiếng một chút, lớp học cách vách có thể nghe ngóng câu được câu chăng.

Tối hôm đó, câu chuyện này đã lan truyền trong nhóm chat của các lớp trong trường THPT XX.

[Hoàng Phúc: Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh lắm! Khoảnh khắc mẹ Quang Thiện xông lên, học sinh giỏi phản ứng lại cực nhanh! Lao ra chống đỡ! Cậu ấy chắn trước mặt Ngọc Quý, đập rơi cái ví của người phụ nữ kia, sau đó lạnh lùng thản nhiên nói bằng giọng trầm thấp —— "Đây là bạn cùng bàn của tôi, cô đừng hòng động vào."]

[Tú Anh: Xong sao?]

[Hoàng Phúc: Sau đó mẹ Quang Thiện nghi ngờ học sinh giỏi, Ngọc Quý nãy giờ không hề hé răng bỗng kích động đứng phắt dậy! Một tay chỉ vào Lai Bâng, tay còn lại chỉ thẳng vào mũi Quang Thiện cmnl, sau đó kiêu ngạo khoe khoang —— "Cậu ấy là giới hạn của tôi, cô có thể mắng tôi nhưng không được mắng bạn cùng bàn của tôi. Bàn cùng bàn của tôi là số một thế giới, đỉnh hơn con trai cô nhiều."]

[: Cút đi. Đứa nào bịa đấy?]

Ngọc Quý ngồi trước bàn học, vừa lau tóc vừa trả lời. Vì gõ quá mạnh, màn hình điện thoại đáng thương vang lên bộp bộp.

[Hoàng Phúc: Là thế này. Lớp (12) bên cạnh văn phòng của Hồ Bàng chính tai nghe thấy, sau đó chúng nó kể cho lớp (9), lớp (9) kể cho lớp (8), Hữu Đạt lại kể cho tao.]

[Hữu Đạt: Thế rốt cuộc chuyện đó thật hay điêu vậy? Chiều nay tao hỏi mày mày lại không trả lời.]

Hỏi vậy không thấy thừa sao?

Cậu có thể nói ra mấy câu kiểu như "Cô có thể mắng tôi, nhưng không thể mắng bạn cùng bàn của tôi" được chắc?

[: Out group đây.]

[Hoàng Phúc: Ấy ấy ấy, đừng mà. Ở đây bàn bạc chuyện đi chơi ngày mai đi.]

[Tú Anh: Học sinh giỏi chưa thấy nói gì mà, có gì đâu mà bàn bạc.]

[Hoàng Phúc: Tao nhắn tin riêng hỏi rồi, học sinh giỏi bảo bọn mình sắp xếp thế nào cũng được, cậu ấy ok hết.]

Ngọc Quý vắt khăn qua vai, dựa người ra sau nhìn cả đám thảo luận hành trình đi chơi ngày mai hết sức sôi nổi.

Điện thoại rung lên một tiếng.

Chín giờ, Lai Bâng đúng giờ gửi video giảng bài tới.

Ngọc Quý nhìn chằm chằm bàn tay lộ ra trên giao diện xem trước giây lát, gõ chữ —— [Sau này đừng gửi, không học nữa.]

Gõ xong, ngón tay cậu lần lữa ở nút gửi tin đi đến hai phút đồng hồ.

Trong lúc mải do dự, phía bên kia lại gửi đến hai tin nhắn thoại.

"Gần đây chọn mấy đề khó hơn một chút, cậu thử xem có theo kịp không. Ngọc Quý, chúng ta đặt mục tiêu vào top 600 của khối trong kì thi tháng lần sau đi."

Ai muốn vào top 600 của khối?

Ai "chúng ta" với cậu?

Ngọc Quý bấm mở tin nhắn tiếp theo.

"Tôi mua [Chim yếu] bản nâng cao rồi, mai mang đi cho cậu nhé?"

"..."

Đi ra ngoài chơi còn đem theo sách phụ đạo?

"Biến." Ngọc Quý ấn vào biểu tượng thu giọng nói: "Cậu thử mang đến đi, xem tôi có bắt cậu ngồi lề đường làm hết chỗ đó không."

Hôm sau ngủ dậy, Ngọc Quý mới chậm chạp xem lại hành trình đi chơi tối hôm qua cả đám đã bàn bạc.

Hữu Đạt và Tú Anh cũng muốn đi cùng. Bọn họ buôn tới mấy trăm tin nhắn, cuối cùng cũng quyết định xong: Đầu tiên là đến chơi một khu mật thất theo chủ đề khá nổi tiếng vừa mới khai trương, sau đó cùng đi ăn tối.

Địa điểm gặp mặt là khu mật thất theo chủ đề kia.

Bởi vì tin nhắn thoại kia, phản ứng đầu tiên của Ngọc Quý khi gặp Lai Bâng là nhìn xem hắn có cầm theo thứ gì khả nghi hay không.

May là hai tay trống trơn.

"Xin lỗi, kẹt xe giữa đường." Lai Bâng nói.

"Không sao, ban đầu bọn mình hẹn đi ba giờ mà, còn chưa đến giờ hẹn nữa." Hoàng Phúc lập tức nói, "Nào, học sinh giỏi, cậu xem xem muốn chơi chủ đề gì? Mấy chủ đề mới này đều nổi lắm đấy."

Ngọc Quý chẳng mấy hứng thú, cậu dựa vào quầy chơi rắn săn mồi, cảm giác mùi bạc hà nhẹ nhàng kia ngày càng gần mình hơn.

Hôm nay Lai Bâng mặc áo phông trắng quần đen, chiếc quần túi hộp như kéo dài chân hắn ra. Mọi ngày ở trên trường ai cũng mặc đồng phục thùng thình nên khó mà nhìn ra, bả vai người kia gầy mà rộng, lúc hắn đi tới, Hữu Đạt và Hoàng Phúc đứng bên cạnh đều trông có vẻ lùn hơn hẳn.

Lai Bâng rất thản nhiên đến đứng cạnh Ngọc Quý, hắn nhìn lướt qua bản giới thiệu về các mật thất trong tay Hoàng Phúc: "Tôi sao cũng được."

Hoàng Phúc lại nhìn Ngọc Quý, Ngọc Quý không buồn ngẩng đầu lên: "Tùy."

Cậu chẳng hứng thú gì với mấy thứ này hết.

"Thế chơi cái kích thích nhất đi!" Tú Anh chỉ vào poster chiếm vị trí trung tâm trên tường, "Cái này này!"

Ngọc Quý nhìn thoáng qua. Ở chính giữa poster là một người phụ nữ âm u trùm khăn voan đỏ ngồi trên giường cưới, bên cạnh là dòng chữ to đùng rướm sắc đỏ —— [Quỷ xuất giá].

Ông chủ búng tay: "Bạn nữ xinh xắn này có mắt nhìn đấy, đây là chủ đề đáng sợ nhất ở chỗ chúng tôi, cuộc rượt đuổi mang tính kinh dị nặng đô, trùng hợp còn là mật thất cho năm người! Những khách trước tới đây chơi không ai là không sợ hết, chơi siêu kích thích luôn!"

Hoàng Phúc nhũn cả chân: "Thôi đi, thật ra tao cảm thấy mật thất theo hướng giải mã truyện cổ tích ấm áp kia cũng không tệ đâu, 'Hoàng tử bị lạc trong rừng rậm không tìm thấy người đẹp đang say giấc nên đi theo hướng nào, tất cả đều phụ thuộc vào chuyến phiêu lưu xoay chuyển cục diện của chúng ta'..."

"Có mày giúp hoàng tử phế vật đi tìm thôi." Tú Anh trợn mắt, "Thế này đi, hai người kia sao cũng được thì ba bọn mình bỏ phiếu, hiện tại là 1 – 1 rồi. Hữu Đạt, mày sao đây? Muốn chơi cái nào?"

Hoàng Phúc buồn cười, năm lớp mười bọn họ lén sử dụng máy tính trong lớp bật xem [Ringu], Hữu Đạt đứng nhòm ngoài cửa sổ mà gào còn gớm hơn cả cậu ta, suốt một thời gian dài kể từ sau khi xem bộ phim đó, Hữu Đạt cứ như bị trói chặt lại với hai người bọn họ, lúc nào đi vệ sinh cũng phải cùng đi cùng về, có khi còn phải túm lấy Ngọc Quý ——

"Cái này mà còn phải hỏi à?" Hữu Đạt đi lên trước vỗ vỗ tấm poster [Quỷ xuất giá], cậu ta quệt mũi, vừa nhìn Tú Anh vừa nói, "Chỉ có mấy thằng chó hèn mới chơi truyện cổ tích, đàn ông đích thực chắc chắn phải chơi ải nặng đô nhất rồi. Đương nhiên là tao chọn cùng với mày."

Hoàng Phúc: "."

Cứ như thế, năm người được đưa tới cửa vào mật thất.

Nhân viên công tác yêu cầu phải bịt mắt lại, bám vai nhau đi vào.

Ngọc Quý đi đầu tiên, cậu bị người ta dẫn rẽ trái quẹo phải, vào một căn phòng.

Sau khi bộ đàm phát ra thông báo đã có thể tháo bịt mắt, bọn họ mới phát hiện ra trong căn phòng rộng rãi hơi hướm cổ đại mà bốn phía đen ngòm này chỉ có mỗi bốn người.

"A a a!!!!" Tiếng thét chói tai của Hữu Đạt loáng thoáng vang vọng lại, nghe chừng cách đó khá xa, "Cứu với! Không được rồi! Tại sao tôi lại phải tách riêng —— Mấy người đừng có bật cái nhạc này nữa ngất mất thôi..."

Giọng cậu ta lớn đến mức nhân viên công tác bên ngoài phải liên lạc với bọn họ qua bộ đàm: "Ờm, phần chơi này ở chỗ chúng tôi cần phải có một người đi riêng, mọi người có muốn đổi sang ai khác không?"

Hoàng Phúc áp tay bên miệng, gào lên đáp lại: "Hữu Đạt —— Không phải anh em không giúp mày —— Nói thật là anh em cũng sợ lắm ——"

"Chúng tôi không đổi." Tú Anh đưa bộ đàm lên trả lời, "Cậu ta thích làm lố vậy thôi, các anh cứ dọa cậu ta nhiều vào."

Chê ồn, Ngọc Quý trợn mắt, đang định bảo để mình sang thay thì góc áo bỗng bị người đằng sau níu lại.

Lai Bâng đứng trong góc tối, lúc quay đầu lại, Ngọc Quý chỉ có thể nhìn thấy dáng hình hắn mờ mờ.

"Ngọc Quý." Lai Bâng nhìn cậu, "Tôi cũng sợ."

"?"

Ngọc Quý nhíu mày: "Sợ sao nãy cậu không nói?"

Lai Bâng nói: "Không muốn bị mất mặt trước mặt cậu."

"...Giờ cậu còn mất mặt hơn."

"Đành chịu thôi." Lai Bâng níu góc áo cậu, nói bằng giọng đều đều, "Đáng sợ quá."

"..."

Bên ngoài lại vang lên tiếng hét chói tai thảm thiết của Hữu Đạt.

Ngọc Quý nhìn người đằng sau mấy giây bằng ánh mắt như nhìn phế vật, chợt nghĩ phỏng chừng ở trong hoàn cảnh này, Lai Bâng cũng không chịu được.

"Chết nhát." Cậu lại thu bước chân về, gằn từng chữ một.

Lai Bâng ừm một tiếng: "Đúng vậy."

"..."

Tú Anh định hỏi hai người thì thầm cái gì đấy, bỗng ruỳnh một tiếng, cửa trong mật thất bị NPC đá văng ra.

Một người mặt mũi xanh bợt mồm miệng nhuộm máu mặc trang phục tân lang thời cổ đại xiêu vẹo xông vào hòng tấn công trực diện mỗi người chơi: "Ả muốn giết tôi! Ả muốn giết tôi ——"

Ngọc Quý cảm nhận được góc áo mình bị kéo chặt hơn, Lai Bâng lùi về phía sau như bị dọa sợ.

"NPC này lùn hơn cậu cả khúc lận, cậu sợ cái gì??" Ngọc Quý theo bản năng duỗi tay ra sau vỗ nhẹ lên cổ tay Lai Bâng, ý bảo hắn bỏ tay ra.

Quần áo buông lỏng.

Ngọc Quý vừa định thu tay về, cánh tay đằng sau bỗng nhiên lần lên trên dọc theo ngón tay cậu, thình lình nắm lấy tay.

Lòng bàn tay Lai Bâng lành lạnh, lúc nắm hơi siết lại.

Nghe thấy lời cậu nói, NPC vọt tới trước mặt Ngọc Quý, thét lên chói tai: "Cậu ăn nói cho lịch sự —— À, ả muốn giết tôi!"

Ngọc Quý mặt lạnh như tiền nhìn mặt quỷ kia, ngón tay được nắm lấy tê rần. Cậu lắc tay Lai Bâng: "Lai Bâng, cậu lùi ra sau đi."

Lai Bâng cũng lắc tay cậu: "Không lùi được, tôi không dám mở mắt."

"..."

Chỉ trong chớp mắt ấy, Ngọc Quý bỗng nghi ngờ Lai Bâng đang giả đò.

Mẹ nó, làm gì có ai sợ đến mức nắm tay người khác lung tung như thế?

Ngay khi NPC rời đi, ánh đèn trong phòng bật sáng.

Hoàng Phúc ôm Tú Anh, vùi kín mặt vào trong vai cô. Tú Anh ghét bỏ vỗ lưng cậu ta: "Không sao, đi rồi... Đi thật rồi, tao lừa mày làm gì?"

Hoàng Phúc: "Huhuhu..."

Ngọc Quý: "..."

Cậu quơ tay Lai Bâng, lạnh lùng nói, "Thả lỏng ra, đừng có nắm chặt như thế."

Chơi được một nửa, Hữu Đạt mới tụ hội với bọn họ.

Cậu ta sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, lúc ôm cánh tay Hoàng Phúc vẫn còn sợ, vì vậy quay đầu sang hỏi người anh em còn lại của mình: "Ngọc Quý, hai bọn mình cũng nắm tay đi?"

Ngọc Quý vừa túm Lai Bâng vừa xách đèn, ánh đèn hắt từ dưới lên, rọi rõ khuôn mặt hết sức hung dữ của cậu: "Cút."

Hữu Đạt: "."

NPC thở hồng hộc quay trở lại phòng điều khiển, vén "bùa chú" trên mặt mình lên, chính xác là ông chủ vừa mới đón tiếp bọn họ ở bên ngoài.

Ông chủ vừa quan sát camera vừa dặn dò nhân viên công tác chuẩn bị đi ra dọa ——

"Lát nữa bọn họ sẽ phải làm nhiệm vụ riêng, phân tích cho cô chút nhé." Ông ta chỉ vào màn hình, "Bạn nữ này với cái cậu trông hung dữ kia thì khỏi dọa, hai người này gan lắm, chủ yếu là dọa ba người còn lại... Nhất là cái cậu cao nhất, ban nãy cậu ta cứ trốn sau lưng một cậu khác nên tôi không dọa được, lát nữa cố gắng hết sức dọa chết khiếp cậu ta nghe chưa!"

Nhiệm vụ riêng lẻ: Yêu cầu mỗi người chơi phải tự đi đến cuối hành lang để lấy một món đồ, những người chơi còn lại buộc phải chờ trong phòng.

Những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả Hữu Đạt cũng đã liêu xiêu bò về, chỉ còn lại mỗi người nhát gan cuối cùng ——

Lai Bâng đứng ở cửa, bỗng quay đầu lại hỏi: "Nếu tôi không về, cậu có ra ngoài tìm tôi không?"

Ngọc Quý: "Không."

"Cậu nói chuyện liên tục với tôi được không? Không nghe thấy tiếng gì tôi sợ lắm."

"Không."

"Cậu sẽ đứng đợi tôi ở cửa chứ?"

"ĐM, cậu đang chơi trò chơi, không phải ra chiến trường." Ngọc Quý không thể chịu được nữa, "Cậu có đi không? Không đi nữa là tôi đá ra đấy!"

Lai Bâng đi rồi.

Ông chủ nhìn chằm chằm máy giám sát, phấn khích gọi nhân viên công tác: "Mau mau mau mau! Dọa cậu ta đi! Dọa cậu ta một chuyến trước đã, sau đó bắt cậu ta đi lại một lượt!"

Lai Bâng vừa đụng đến đạo cụ nhiệm vụ, một NPC ma nữ mặc trang phục tân nương thình lình xuất hiện, điên cuồng bò về phía hắn như con nhện, rít lên chói tai đầy thảm thiết: "Á ——"

Người trước mặt không có phản ứng gì.

NPC ma nữ tưởng mình chưa đủ đáng sợ, vì vậy hét thêm một tiếng nữa: "Á ——"

Nam sinh kia cầm lấy món đồ, lạnh lùng nhìn cô.

Sau đó quay người bỏ đi.

Lúc đi, hắn còn cúi đầu nhìn sàn nhà, dịch bước chân để tránh không vướng vào trang phục nghề nghiệp của cô.

NPC ma nữ: "?"

Ông chủ: "???"

Đi đến khúc ngoặt, Lai Bâng bỗng quay đầu lại: "Chào chị, chị gào lại tiếng nữa được không?"

NPC ma nữ: "...Á ——"

Trong phòng.

Hữu Đạt khổ sở bịt tai lại: "Đéo gì lại gào nữa thế??"

"Sao học sinh giỏi vẫn chưa về? Lại còn không có tiếng gì nữa chứ." Tú Anh nói, "Liệu không bị bắt đi thật đấy chứ?"

Ngọc Quý đứng đợi ngoài cửa mấy giây, sốt ruột hừ một tiếng: "Tao đi tìm..."

Bịch, bịch, bịch.

Tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ phía cuối hành lang.

Ngọc Quý gọi thăm dò: "Lai Bâng?"

"Tôi đây."

Bên kia hành lang, Lai Bâng vội vã chạy về, Ngọc Quý đứng ngay ở cửa, theo bản năng vươn tay về phía hắn.

Lai Bâng ập tới ôm chầm lấy cậu, cũng giống như lần trước sau khi chạy 3000 met.

Ngọc Quý hơi sửng sốt, cậu còn chưa kịp làm gì, người kia đã buông ra.

Hữu Đạt: "Học sinh giỏi, ả kia cũng nhào lên người cậu đúng không? Cậu có sợ không?"

Lai Bâng đặt đồ lên bàn, liếc nhẹ qua cậu ta, đáp: "Ừm. Làm tôi sợ gần chết."

Ông chủ đứng trước camera quan sát toàn bộ hành trình: "."

Cậu sợ gần chết? Thật đấy à???

Trước đây chỉ thấy mấy cô nàng giả vờ sợ để nép vào người bạn trai, đàn ông đàn ang như cậu giả vờ làm gì? Mà dù có giả vờ thì cậu cũng phải nhào vào người bạn nữ xinh xắn kia chứ, sao lại nhào vào người một đứa con trai??

Ngọc Quý cũng không thể hiểu nổi. Cậu quá mệt với cái trò mật thất này rồi, tay thì phải dắt theo cái đồ nhát cáy, mấy NPC kia thì cứ nhằm cậu mà tấn công không chịu thôi.

Nhiệm vụ cuối cùng là chia tổ đội hai người thay phiên nhau đi siêu độ cho ma nữ, để lại một người nằm trong phòng chờ chiến thắng.

Cuối cùng vai trò này được trao cho Hữu Đạt.

Ngọc Quý dẫn Lai Bâng đến "đền thờ" để "làm phép" cho ma nữ.

Trên đường, ánh đèn xung quanh lờ mờ sáng, ít nhất là đủ để nhìn rõ mặt của đồng đội.

Trong con hẻm nhân tạo chật hẹp, Ngọc Quý quay đầu lại nhìn, Lai Bâng vẫn trưng nguyên cái bản mặt liệt ngày thường.

Tự nhiên cậu lại thấy tò mò, lúc nãy bị dọa sợ vẻ mặt Lai Bâng như thế nào?

Vài giây sau, Ngọc Quý thu hồi ánh mắt, lắc tay Lai Bâng: "Ở đây không có ai, buông tay ra đi, lòng bàn tay tôi mướt mồ hôi rồi."

Lai Bâng liếc nhìn cậu, buông lỏng tay ra.

Lúc rẽ vào, Ngọc Quý đi chậm lại, cố tình lùi về sau Lai Bâng một bước.

Sau đó vươn tay, chọc eo Lai Bâng một cái ——

Gần như là cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của "ma nữ" bất ngờ vang lên. Ngọc Quý sửng sốt, nhìn "ma nữ" ở đằng trước đang lao về phía bọn họ, thầm nghĩ ——

Cậu còn chưa kịp nghĩ.

Trước khi đèn tắt, cậu thấy Lai Bâng quay người lại.

Ngọc Quý định túm tay hắn chạy đi, nhưng ngay sau đó, chân cậu đột ngột lửng lơ ——

Cậu, bị, bế, lên, rồi.

Là kiểu luồn tay qua khoeo chân, đỡ sau lưng – bế công chúa.

Ngọc Quý lập tức ngu người, cậu gào lên: "Lai Bâng! Lai Bâng!"

Lai Bâng không đáp, hắn chạy rất nhanh, đường thì vô cùng hẹp. Tràng chửi thề đã chất cao thành núi nơi cửa miệng, cảm giác xóc nảy và khát khao sống buộc Ngọc Quý theo bản năng quay đầu lại choàng qua cổ Lai Bâng.

Cậu nhìn ra sau, chạm mắt với NPC ma nữ chính diện vài giây đồng hồ.

Những lúc lơ lửng trên không, tâm lý con người thường sẽ yếu hơn bình thường.

Vì vậy, cậu ôm chặt lấy cổ Lai Bâng: "Chạy mau lên, cậu chưa ăn cơm à?? Khoan đã cậu chạy đi đâu đấy đây không phải đường về phòng ——"

Ngọc Quý nhìn đằng trước mặt, nhìn thấy một chiếc kiệu cưới màu đỏ phủ rèm che nằm trước phông cảnh sân vườn.

Ngọc Quý thầm nghĩ, không thể nào? Sẽ không có thằng ngu nào dám đi vào trong đó đâu phải không? Giờ mà vào thì không phải là chôn chân trong đó chờ người ta chạy tới hù sao?

Giây tiếp theo, Ngọc Quý bị bế vào bên trong.

Ngọc Quý: "..."

Không gian bên trong kiệu còn hẹp hơn tưởng tượng của cậu.

Một nam sinh mét tám lăm bế một nam sinh mét tám mươi ngồi vào trong, gần như không còn chỗ trống nào.

Ngọc Quý hơi cuộn người, đạp giày lên sườn kiệu, cả lưng dán hẳn vào đằng sau.

Ngọc Quý nghỉ ngơi giây lát, nghiến răng nghiến lợi: "Lai Bâng, cậu ——"

"Vừa nãy có ma chạm vào người tôi." Giọng Lai Bâng hơi khàn, hắn nói, "Cậu không bị dọa sợ chứ?"

"..." Ngọc Quý câm nín.

Không phải, chỉ chọc một tí thôi mà, không sợ đến mức đó chứ?

Ngọc Quý còn định nói gì nữa, nhưng cỗ kiệu đã hơi rung lắc, ngay sau đó, người bên ngoài bấu móng tay nâng vững thân kiệu.

Cậu đành ngậm chặt miệng, hợp tác với màn biểu diễn của người bên ngoài.

Vì để tránh NPC vọt vào hù, Ngọc Quý dán mắt chằm chằm vào rèm kiệu.

Một lát sau, cậu nhíu mày, ngẩng đầu lên như cảm nhận được gì đó.

Trong kiệu tối om, gần như không nhìn thấy gì – ngoại trừ mành rèm đỏ sậm kỳ dị bị đèn ánh lên, và đôi mắt đen tuyền trong suốt của Lai Bâng.

Lai Bâng đặt một tay lên đầu gối, tay còn lại đỡ đằng sau cậu ngăn giữa lưng với thân kiệu, lẳng lặng nhìn cậu trong bóng tối.

Bế cậu chạy suốt một chặng đường, hơi thở Lai Bâng nặng nề nóng hổi phả vào vành tai Ngọc Quý. Cơ thể hai người thân mật dán sát vào nhau, cậu có thể cảm nhận được từng nhịp hô hấp của người kia.

Ngọc Quý cảm thấy mùi hương bạc hà lại bao phủ quanh người mình.

Trống ngực đập dồn, Ngọc Quý vô thức cụp ngón tay lại: "Nhìn rèm kiệu đi, thể nào cũng có ma vọt vào."

"Tôi không dám nhìn." Lai Bâng nói.

"...Ai bảo cậu ngu ngốc chạy vào trong này?"

Lai Bâng hơi nghĩ ngợi: "Tại tôi sợ quá."

Bên ngoài lại có tiếng động. Ngọc Quý cứng nhắc xoay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm rèm kiệu.

Vài giây sau, không thể chịu được nữa, cậu thò tay lên lần mò tìm đến hai mắt Lai Bâng, che đi: "Đừng có nhìn tôi."

Lai Bâng ừm một tiếng trầm thấp, hơi thở cọ vào tay cậu.

Cả người Ngọc Quý đã tê rần, từ cổ đến tai nóng hầm hập. Cậu cắn răng, giơ nốt tay còn lại lên bóp mũi Lai Bâng: "...Cũng đừng có mà thở."

Lai Bâng: "..."












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro