6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không sao, vết thương tuy hơi dọa người nhưng không sâu. Tôi sẽ cho cậu chút thuốc kháng viêm và thuốc bôi ngoài da. Cẩn thận chăm sóc vài ngày là sẽ khỏi."

Bác sĩ tháo găng tay, đi đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống, tiếp nhận giấy viết của quản gia ghi lại đơn thuốc.

"Vậy.. có để lại sẹo không?" - Prem dè dặt hỏi.

"Không, may mà cậu xử lý rất tốt, lại bôi qua thuốc đặc trị. Chỉ cần tiếp tục bôi thuốc đều đặn là sẽ lành lặn không tì vết." - Bác sĩ hiểu ý trấn an, chậc, khuôn mặt dễ nhìn như vậy, để lại sẹo thì thật là đáng tiếc.

"Cảm ơn bác sĩ" - Thỏ nhỏ nhẹ nhỏm thở ra một hơi.

"Cảm ơn bác sĩ. Quản gia, phiền ông thay tôi tiễn ngài ấy."

Tiếng nói trầm thấp vang lên, Prem lúc này mới nhớ ra bản thân đang ngồi trong lòng anh, mặt không khỏi đỏ lên.

Bác sĩ thu dọn dụng cụ, đứng lên cáo từ rồi nhanh chóng đi theo quản gia. Ây da, xem ý thiếu gia Noppanut, ông nếu còn ở lại cản trở uyên ương người ta tâm tình một phút nữa thôi thì khỏi cần lăn lộn ở thành phố này làm ăn nữa. Vẫn là nhanh chạy lấy người nha.

Vài phút trôi qua, phòng khách cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người, người hầu biết ý đã lui ra ngoài khép cửa lại từ lâu.

Prem biết hôm nay mình sai từ đầu đến cuối. Cho dù không phải cậu cố ý, nhưng chọc cho anh mất hứng chính là có lỗi. Cậu xoay người lại, dạng hai chân ngồi lên đùi anh, áp sát ngực vào lồng ngực đang phập phồng ấm áp kia, cảm nhận nhịp tim bình tĩnh của người đàn ông mà cậu yêu da diết.

Hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh, ngẩng mặt dâng lên đôi môi đỏ mọng, cố gắng lấy lòng. Boun làm sao cầm lòng nổi trước sự dụ dỗ của tiểu bảo bối, anh cúi xuống cắn lấy cánh môi mềm mại, hơi hơi cắn nhẹ một cái xem như trừng phạt, lại tách mở hàm răng, đưa lưỡi vào khoan miệng nhỏ xinh bắt đầu công thành chiếm đất.

Prem rất phối hợp rướn người ưỡn ngực, há miếng mặc anh gặm cắn, cậu vẫn là tham lam hít lấy hơi thở nam tính của anh. Chiếc lưỡi mềm mại đinh hương uyển chuyển đánh nhịp với đầu lưỡi bá đạo của anh, lướt qua từng chiếc răng, lưu luyến cọ sát.

Hôn môi kịch liệt, khóe miệng không khống chế chảy ra dòng nước diễm lệ. Ánh mắt Boun nhìn cậu càng như muốn nuốt chửng. Đôi mắt hoa đào dần dâng lên ánh nước mị hoặc, miệng phát ra tiếng rên rỉ ưm ưm ngọt ngào.

Như bị ánh lửa trong mắt anh tiếp thêm động lực, cậu càng không sợ hãi mà cọ thân dưới lên bụng anh, khao khát trần trụi không hề che dấu. Một nụ hôn dẫn ra lửa, cuối cùng cả hai đều nhịn không được động tình.
Boun dưới cái nhìn say mê của cậu hận không thể một ngụm ăn hết người trong lòng, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là cho con thỏ ăn no trước, rồi mới có sức làm những vận động tốn sức khác nha.

Hai tay xoa hai cánh mông tròn mềm mại dưới lớp quân tây, sau đó vỗ nhẹ một cái, tách ra khỏi môi cậu. Đang chìm trong biển tình lại bị ép dừng lại, Prem bất mãn rầm rì, ánh mắt nhìn anh ai oán, khẽ liếm liếm khóe môi anh.

"hư hỏng, em không phải đói bụng sao? Đi ăn gì trước đã."

Anh bất đắc dĩ bế cậu theo tư thế bế em bé đứng lên, bàn tay nâng mông truyền đến xúc cảm nóng như lửa. Prem xấu hổ vùi đầu vào cổ anh, bình ổn hơi thở loạn nhịp. Nhịn nhịn, lại nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm láp cần cổ mạnh mẽ, răng nanh cắn nhè nhẹ.

Từ chỗ nhây cắn tryền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, Boun hít sâu vào một hơi, cũng cúi đầu cắn một cái lên tai cậu, mắng yêu:

"Ngoan ngoãn một chút cho anh!"

"Ưm"

Ai đó lại rầm rì bất mãn, nhưng vẫn là không dám trái ý anh, ủ rũ gục đầu không nhúc nhích. Boun bật cười thành tiếng, đặt cậu lên ghế, lại kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống. Sau đó rung nhẹ cái chuông trên bàn.

Hai người hầu vẫn đứng canh ngoài cửa cúi đầu quy củ bước vào, mang bữa tối đã được chuẩn bị tỉ mỉ ra, đặt từng món từng món lên bàn. Ba mặn một canh, phối hợp ngon mắt. Đậu phụ ma bà, tôm xào, lợn xốt chua ngọt, canh gà hầm rau, toàn là những món cậu thích nha.

Boun ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn biểu cảm của đối phương từ ngây ngốc, đến ngạc nhiên, rồi thì cảm động muốn khóc, trong lòng không khỏi mắng yêu hai tiếng đồ ngốc.
Mới chỉ thể hiện sự quan tâm cậu một chút thôi mà đã khiến cậu cảm động đến như vậy rồi.

Sau này anh muốn cưng chiều cậu hơn nữa không phải sẽ dọa cậu khóc ngập cả thành phố sao. Boun tưởng tượng một chút, vừa bất đắc dĩ, vừa thấy ngọt ngào. Anh tự tay xới một bát cơm, đặt chén đũa vào tay cậu. Sau đó khều nhẹ cái mũi hếch lên đang hít hít của ai đó, yêu thương dụ dỗ:

"Ngoan, lo khóc cái gì, ăn mau lên không đồ ăn nguội hết."

"Dạ" - Prem từ trong cảm động tỉnh lại, ngoan ngoãn lên tiếng.

Trước tiên gấp một khối thịt gà nhìn ngon miệng nhất, đặt vào trong bát Boun, cậu nhìn anh cười rạng rỡ:

"Anh mau ăn đi."

Boun trong lòng ấm áp, vuốt lên má trái của cậu một cái, bắt đầu nhấc đũa ăn cơm, không quên dặn dò:

"Em ăn chậm một chút, nhai kĩ rồi hãy nuốt xuống"

"Dạ" - bé thỏ nào đó nhất nhất đáp.

Khỏi nghĩ cũng biết cậu lại như đời trước tự ngược bản thân, làm việc quên ăn quên ngủ. Nếu linh hồn anh không phiêu đãng sống bên cậu mấy chục năm, có khi anh sẽ không bao giờ biết được những thói xấu này, thật không làm người bớt lo.

Boun vừa ăn vừa phân tâm gắp đồ ăn cho cục cưng bên cạnh, ánh mắt đau lòng sủng nịnh.

Người hầu hai mặt nhìn nhau, thầm hiểu sau này nhất định không được chậm trễ phục vụ cậu con trai trước mặt, tránh làm ông chủ mất hứng.

-

Ăn xong một bữa cơm, lại tắm rửa qua một phen, cũng đã gần 11g.

Prem mệt mỏi ngã người lên giường, nằm một lát lại không nhịn được mà hưng phấn ôm chăn lăn lộn. Này là giường của người yêu nha, hít hít hít, toàn là mùi của anh ấy, khỏi nói có bao nhiêu thích ý. Thỏ nhỏ biến thân thành mèo nhỏ, híp mắt vểnh râu, cái đuôi vô hình đung đưa qua lại.

Từ trong nhà tắm bước ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Boun không nhịn được liên tưởng, nghĩ lại thấy buồn cười, anh bỗng nổi lên ý đồ trêu chọc cậu.

Anh bước nhanh đến, cả thân hình cao lớn nằm đè lên người cậu, mặt úp lên cần cổ thanh tú trắng trẻo, mũi ngửi ngửi, cố tình phun khí nóng làm ai đó bắt đầu đỏ rực hai tai. Prem nằm im, tim đập bang bang:

"Làm gì mà vui vẻ vậy?"

Giọng anh trầm thấp từ bên trên truyền thẳng vào tai cậu. Prem nhúc nhích thân mình, vặn vẹo một chút, lật mình lại nằm đối diện với anh, hai mắt sáng như sao nhìn anh không chớp, trong con ngươi đen bóng ngoài phản chiếu hình ảnh của anh thì không còn gì khác.

Nhìn cậu như mèo con trộm được mỡ đắc ý cười khúc khích, tâm Boun không nặng không nhẹ bị véo một cái, anh bắt lấy cánh môi hôn bao nhiêu cũng không đủ kia tiến hành chà đạp một phen.

Prem vòng tay ôm lấy anh, đáp trả nhiệt tình. Hai tay bạo gan vuốt ve bả vai, rồi trượt dài từ lưng thấp dần xuống dưới, bị khăn tắm quấn quanh eo cản trở, cậu bất mãn gảy gảy hai cái, sau đó bỏ cuộc đổi sang tấn công từ dưới lên, tay chui vào trong khăn tắm, vuốt ve hai đùi rắn rỏi, lăm le tiến quân lên cặp mông săn chắc.

Hửm....

Đang hôn say đắm, Boun bị con thỏ tinh không thành thật nào đó khiêu khích đến nổi lửa, anh tách môi cậu ra lấy lại hơi thở, rồi tiếp tục ấn sâu nụ hôn, một tay anh dễ dàng bắt lấy hai tay đang làm loạn kéo thẳng lên trên, tay còn lại như có như không vẽ loạn trên ngực cậu.

Hôn đủ, anh nhả môi cậu ra, hài lòng chiêm ngưỡng thành quả là phiến môi sưng hồng mị nước. Anh hơi nhấc người dậy, chen vào giữa hai chân cậu, đẩy hai đùi tách ra hết cỡ, lại kéo hai gối lên thành hình chữ M ép sát ngực, đồng thời đá cái chăn vướn víu qua bên cạnh.

Đèn phòng chưa tắt, so với cái đêm ánh đèn mờ ảo trong khách sạn, thân thể cậu hôm nay lại càng rõ ràng trần trụi dưới mắt anh, dấy lên trong ngực ngọn lửa thiêu đốt.

Prem biết thân thể mình đẹp, cái đẹp không mềm mại như nữ giới, mà là từng đường nét dẻo dai săn chắc của người con trai.

Để có thân hình cũng như cặp mông cong vểnh săn chắc dụ người này, cậu đã tốn không biết bao nhiêu thời gian và công sức trong phòng tập gym. Ngày không có thời gian thì đêm tập, đêm bận thì khuya, khuya bận thì sáng sớm, kiên trì không ngừng nghỉ, phối hợp với kế hoạch chuẩn sát làm sao cho bản thân vừa đẹp nhưng cũng không quá cơ bắp.

Mặt khác, cậu cũng rất chú trọng đến làn da, ai nói con trai là không cần bảo dưỡng. Cậu còn kĩ tính hơn cả con gái, làn da toàn thân mỗi một tấc, từ đầu tới chân đều được chăm sóc kĩ càng, thường xuyên đến spa, ngay cả tóc tai, móng tay móng chân, từng chân tơ kẻ tóc cậu đều không bỏ qua.
Chính vì đầu tư cho bản thân nhiều như vậy nên cậu mới gọi vẻ ngoài của mình là tiền vốn quan trọng nhất.

Đàn ông mà, thích nhất không phải là cái đẹp sao?

Cậu dùng tiền tài để dụ anh lên giường mình, lại dùng thân thể để mê hoặc anh. Tình yêu này không khỏi thật đê tiện, nhưng cậu không còn cách nào khác.

Muốn anh yêu con người cậu? Câu trả lời hiển nhiên không thể, trừ phi có phép màu xảy ra.

Prem không hề hay biết, phép màu mà cậu không dám mơ tưởng tới thật sự đã xảy ra rồi, nhưng không phải là xảy ra với cậu, mà là với người đang nằm đè ở phía trên cậu kia.

Tất cả mọi cố gắng âm thầm, hay mỗi một suy nghĩ tính toán nhỏ nhặt trước kia đều đã bị anh nhìn thấu hết.

Sống trong tâm trí cậu mấy chục năm, Boun kiêu ngạo tự tin rằng anh hầu như nắm hết mọi ngóc ngách riêng tư của con thỏ nhỏ này, mà mọi suy nghĩ của cậu, anh đều đã quen thuộc đến mức chỉ cần cậu khẽ xoay tròn con ngươi, hay khẽ nhíu mi nhăn mày, anh cũng có thể đoán ra đại khái.

Mà cho dù anh không biết, con thỏ này chỉ cần anh muốn, sẽ hận không thể lột sạch mọi thứ dâng đến trước mắt anh. Chỉ tiếc là đời trước anh chưa bao giờ nguyện ý hỏi cậu bất cứ điều gì.

Ánh mắt anh nhìn đến vết trầy trên mặt cậu thì tối sầm lại.

Hôm nay thật là sơ suất, mình biết rõ em ấy sẽ không bao giờ trốn tránh mình, chỉ trừ phi xảy ra vấn đề gì đó khó nói thì em ấy mới có thể che dấu tránh né như vậy.

Hừm, sau này chắc chắn không để việc tương tự xảy ra nữa.

Boun ở trong lòng thầm hạ quyết tâm, anh hôn nhẹ lên má phải còn hơi sưng của cậu, thương tiếc trong đôi mắt làm tim cậu không khỏi run lên từng hồi.

Còn em, Prem, anh sẽ làm cho em sau này đến nghĩ một mình gánh vác cũng không dám nghĩ.

Prem nhận thấy ánh mắt anh dần trở nên nguy hiểm, cậu nhịn không được nuốt nước bọt. Nhưng vẫn là yêu sâu hơn, dù có nguy hiểm cậu cũng bất chấp lao vào. Hai tay bị kẹp chặt không thể ôm anh, cậu chủ động vòng hai chân qua cuốn lấy hông anh, cọ nhẹ thân dưới biểu hiện khát vọng của bản thân.

Boun hài lòng, ở trên mi mắt cậu hạ xuống một nụ hôn. Muốn em hoàn toàn thuần phục, dựa dẫm vào anh, chỉ có một cách, tiểu bảo bối, em có biết đó là cách gì không?

Ác ma nào đó trong lòng xấu xa nghĩ, chỉ tiếc con thỏ ngây thơ dù biết hay không vẫn cứ ngây ngô lao vào hang sói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro