Chương VIII ( H+ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói hắn đối với cậu dịu dàng hơn bao giờ hết, nhỏ nhẹ khiến người khác có chút không tin:

"Em nói gì đi chứ! Cục cưng giận anh thật sao? Thì...thì do anh thật sự lỗ mãng làm đau em, sau này sẽ không như vậy nữa!"

Cục tròn tròn trong lòng hắn vẫn không phản ứng, đôi mắt nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn như đang đăm chiêu suy nghĩ, tâm tư cậu hắn đã thử đoán nhiều lần nhưng vẫn không rõ nông sâu, muộn phiền trong lòng người đàn ông lại nhiều hơn một chút.

" Choi SeungCheol, anh thực sự muốn kết hôn?"

"Đúng vậy."

"Vì sao muốn cùng tôi kết hôn?"

"Anh muốn giữ em bên cạnh anh một cách hợp pháp, không ai ngăn được cũng không ai cướp được em khỏi anh."

"Chỉ vì thỏa mãn tình dục thôi sao?"

"Đó chỉ là một phần. Anh đơn giản chỉ muốn em là của riêng anh, không muốn bị kẻ khác nhòm ngó!"

"Vậy...nếu tôi nhất quyết không đồng ý?"

"Anh sẽ làm mọi cách để hoàn thành thủ tục, mặc kệ em đồng ý hay không."

JeongHan thở dài, ánh mắt vẫn không rời khỏi những ánh đèn phía dưới kia.

"Kết hôn cũng được, chỉ có điều tôi muốn ra điều kiện."

"Thật sao? Nếu điều kiện không trái ý muốn của anh!"

Ngồi trong lớp chăn dày nhưng cậu có thể cảm nhận được hắn đang siết chặt vòng ôm, ấm áp tăng lên một bậc.

"Thứ nhất, tôi được tự do đi làm đi học vui chơi cùng bạn bè."

"Thành giao nếu em biết chừng mực."

"Thứ hai, không được can thiệp đến công việc và các mối quan hệ khác của tôi."

"Thành giao nếu em biết chừng mực."

"Thứ ba, giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta đến khi không thể giấu được nữa mới công khai."

"Thành giao. Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn!"

Cúi người hôn lên gò má man mát một cái chóc, hôn lên bờ môi mềm mềm ngọt ngọt kia một cái phớt qua. Hắn nhìn cậu nhíu mày thắc mắc:

"Cục cưng, sao thân nhiệt em lúc nào cũng thấp hết vậy? Em có lạnh không?"

"Tôi từ trước giờ đều vậy."

"Em đổi cách xưng hô đi! Nếu không đừng trách anh lật mặt!"

JeongHan không trả lời nữa ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, trong đôi mắt to tròn kia cũng chứa ngàn vì tinh tú như mặt hồ phản chiếu trời đêm, vô tình khiến SeungCheol ngơ người vì vẻ đẹp thuần khiết dịu dàng, sa chân rơi vào mặt hồ phẳng lặng đó không thể thoát ra

Lần nữa hắn hôn lên môi cậu, nụ hôn lần này thật mới mẻ làm sao! Không triền miên mạnh bạo như những lần trước, không xuất phát từ dục vọng hay như cầu thỏa mãn nào. Một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng chạm đến trái tim cả hai người. Hôn một cái, mút nhẹ một cái, JeongHan nhắm mắt lại, bàn tay thon thả ôm lấy cổ hắn kéo xuống khiến nụ hôn sâu hơn, hai đầu lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau cùng bắt đầu cuộc hoan ái.

Lần này SeungCheol thật sự dịu dàng, hai từ ngữ lần đầu xuất hiện trong cuộc đời hắn, dịu dàng hôn lên đôi mắt, dịu dàng hôn lên chóp mũi, dịu dàng hôn lên môi đỏ đang gọi mời. Đây là lần đầu tiên JeongHan đáp trả nụ hôn của hắn, động tác vụng về ngậm lấy môi dưới của hắn mút nhẹ, SeungCheol cả người tê rần vì khoái mới lạ, cả thân hình cứng đờ một chút rất nhanh liền giãn ra.

Hắn dùng chăn trên người cậu phủ lên người cả hai, hôn xuống xương hàm còn chưa lộ rõ, hôn xuống cần cổ còn mờ nhạt vết dâu, hôn xuống xương quai xanh còn đang lưu lại vết cắn, hôn xuống hai chấm nhỏ trên ngực hồng hào đáng yêu. Hai bàn tay nhỏ vẫn theo thói quen chống trước ngực hắn, lần này hoàn toàn không kháng cự để hắn tự do rong ruổi trên người mình.

Dưới bầu trời đêm đầy sao ở Hà Lan, trên ban công phòng khách sạn cao nhất, có hai người triền miên quấn lấy nhau đầy dịu dàng, tấm chăn mỏng phủ lên người phía trên chỉ đủ che đi phần thắt lưng trở xuống, từ dưới lưng trở lên là một thân cơ bắp đang chuyển động linh hoạt do chống đẩy giao hoan.

Người trên đều đặn nhịp nhàng đưa đẩy, người dưới câu dẫn quấn chặt không buông. SeungCheol lúc này đây thực sự nghĩ rằng cùng JeongHan cả đời như thế này cũng được. Chỉ cần em ấy ngoan ngoãn, muốn thứ gì hắn liền cho thứ đó.

"Cưng, gọi anh bằng gì nào?"

"Hmm.....ông xã...!!!"

....................................................

"Em có muốn nhanh hơn một chút không?

"Ừm...nhanh hơn...."

....................................................

"Cưng à? Thêm một lần nữa? Nha?"

"Ừm..."

...................................................

"Bé cưng! Anh lại muốn nữa!"

"Không được...mai còn đi làm thủ tục...!"

JeongHan đã mơ màng muốn ngủ, mắt nhắm lại rúc vào lòng hắn tìm tư thế thoải mái nhất rồi ngủ, quấn người như mèo con.

"Đi tắm đã rồi hãy ngủ! Bé cưng, đi tắm!"

SeungCheol hết cách đành bế xốc cậu vào phòng tắm ngồi xuống bồn nước nóng, từ khi tắm cùng JeongHan hắn phải dùng nước nóng, nếu một mình sẽ tắm nước lạnh cũng vì sợ cậu nhiễm bệnh. Xà phòng thơm phức nổi bọt bóng trắng xoá cả bồn, phủ lên da thịt trắng nõn một lớp xốp xốp.

JeongHan trong lòng hắn vẫn ngoan ngoãn ngủ say, mặc cho SeungCheol tắm rửa kỳ cọ.

"Em à, anh mà không làm em ngay bây giờ thì anh không nhịn được!"

"Ưm....rút ra đi...em đã nói mai còn đi...ưm....aaaaa....chậm một chút....anh làm hỏng nơi đó mất!"

"Em cứ ngồi yên trên đùi anh, hai tay chỉ cần ôm chặt anh, còn lại để anh lo liệu."

"Đừng...đừng hôn....nơi đó....hưm....."

Rốt cuộc tắm đến gần hai tiếng mới xong, hắn một tay ôm JeongHan trên ngực, hai nơi vừa hoan ái vẫn chưa tách nhau ra, một tay trải khăn lớn lên nệm, tiếc nuối rút vật cứng ra khỏi nơi ấm áp của cậu, đặt cậu lên khăn lớn lau thật kỹ lưỡng một lượt. Lau từ đầu tóc đến ngón chân, lần đầu tiên hắn làm việc cần tính kiên nhẫn và cẩn thận đến thế.

Mặc vào cho cậu chiếc áo thun mỏng tay dài màu trắng, quần dài ôm lấy cổ chân cũng mỏng manh thoải mái, riêng hắn cứ trần như nhộng lên giường ôm ấy thỏ con mà ngủ.

" Choi SeungCheol anh mau dậy!"

"Yên nào!"

"Có đi cục dân chính không đây? Ô? Tha cho tôi rồi? Ô thế thì khoẻ rồi nhỉ?"

Hắn mở mắt tỉnh táo ngay lập tức nhìn lên, JeongHan đã quay người đến ghế sô pha ngồi xuống không để ý đến hắn nữa. SeungCheol đứng dậy khoả thân bước lại sô pha, ngã người nằm xuống đặt đầu lên đùi cậu lười biếng nhắm mắt lại.

"Nửa tiếng nữa gọi anh."

"Còn không mau đi sẽ trễ đó!"

"Em có vẻ nôn nóng quá nhỉ? Sao vậy? Thấy thích anh rồi?"

"Chỉ muốn nhắc nhở anh đừng đợi đến khi tôi đổi ý, sẽ không vui nữa."

"Anh dậy rồi đây!"

SeungCheol ngồi bật dậy như lò xo sải bước nhanh về phía phòng tắm vệ sinh cá nhân, rất nhanh đã ra ngoài đến tủ quần áo mặc đồ vào. Quá trình diễn ra nhanh chóng chưa đến hai mươi phút. Mái tóc xoăn đen cùng mùi nước hoa quyến rũ tiến đến gần khiến JeongHan ngơ người, trong đôi mắt vô tình thoáng qua chút xao xuyến.

"Đến lượt em thay quần áo, đã có chuẩn bị sẵn trong tủ rồi em chọn đi."

"Ông xã, sao toàn màu trắng thế?"

"Anh thấy màu trắng rất hợp với em. Mặc lên rất đẹp."

Hai lỗ tai thoáng chốc đã đỏ bừng, mái đầu tròn xoe cúi xuống ngại ngùng vào phòng tắm thay đồ. Bước ra là một thân trắng toát thanh khiết xinh đẹp, đôi mắt to tròn nhìn hắn dò hỏi ý kiến, bờ môi màu dâu hồng nổi bật trên khuôn mặt trắng trẻo, SeungCheol như hoá đá ngồi cứng ngắc trên sô pha nhìn cậu. Một lúc sau đặt tờ báo sáng xuống bên cạnh, bước chân chậm rãi tiến đến gần cậu, hai bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ lên, cậu đối với người khác không phải thấp bé, nhưng đứng với hắn chỉ đến ngực, dáng người hắn vạm vỡ càng khiến cậu trở nên nhỏ bé hơn.

"Làm sao đây Yoon JeongHan?"

"Hửm..."

"Anh thật không muốn người khác thấy em xinh đẹp như này, chỉ được cho một mình anh nhìn thấy thôi!"

"Vậy ngoại trừ lần này, từ nay về sau chỉ mặc đồ trắng cho anh nhìn!"

"Được!"

Nụ cười của hắn lần đầu tiên có len lỏi chút ấm áp của tình yêu, lần đầu tiên có chút dịu dàng của sự nuông chiều. Chỉ dành riêng cho Yoon JeongHan. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro