Chap 35: Tao bỏ cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm về trước, có cô bé con khóc nức nở.

-"Em không muốn, không muốn chia tay đâu, em là vợ cô ấy rồi..."

-"Yoo-Jung, bình tĩnh đi em, em phải nghĩ cho DoYeon chứ. Em có yêu DoYeon không?"

Nghĩ ngợi, gật đầu, có, nhớ cô lắm, yêu cô lắm.

-"Nếu hai đứa tiến xa hơn sẽ rất khổ, chính em sẽ đẩy DoYeon vào tình thế khó khăn..."

-"Có cách gì không chị? Em không muốn chia tay..."

-"Khó lắm em ạ."

-"Nói với mẹ nhé, mẹ nhất định biết..."

-"Không được, em càng nói càng khiến cho người ta phải khó nghĩ, khiến em trở thành gánh nặng thôi, chuyện này, nhất định chỉ hai đứa mình biết..."

Ngày đó, chị SeJeong cùng nó, cũng tìm mọi cách, khổ nỗi, sự đời không tươi đẹp như vậy. Tới bây giờ, vẫn vô vọng, tới bây giờ, nó cũng không dám mơ tưởng nữa.

-"Yoo-Jung, nghe chị dặn này, tính DoYeon khác những người khác, cô ấy nhất định sẽ làm tới cùng, vì vậy, để chấm dứt mối quan hệ này, em phải dứt khoát..."

Chẳng còn giải pháp nào khác, đành hôn chị trước mặt cô. Đành nghe theo sự sắp đặt của chị.

-"Em...em không có cảm xúc..."

Giọng nói run run, lại bị cô ép chặt hơn, ép tới nỗi lồng ngực nó nghẹn lại, hơi thở không sao mà thoát ra được, tim tưởng chừng nổ tung rồi. Không được, không thể được. Hơn nữa, chắc chắn nó sẽ ngã gục trong vòng tay cô mà thôi...Đã tới bước này rồi, còn gì để mất đâu, đối diện với cô, nó bình tĩnh nói, cái câu mà chị dặn nó, dùng trong trường hợp khẩn cấp nhất.

-"Em...em đã trao cho chị ấy rồi, chị SeJeong..."

Chị chỉ dặn nó nói thế, Yoo-Jung cũng chẳng hiểu trao là trao cái gì nữa. Chị bảo nó không cần biết, chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện nhỏ thật sao?

Có thật là chuyện nhỏ?

Cớ sao ánh mắt cô muộn phiền, u ám tới vậy? Cớ sao cái cách cô nhìn nó, lại u uất như thế?

-"Cô ơi..."

Yoo-Jung gọi, mà dường như người ấy không nghe thấy. Nỗi đau của bảy năm trước, tới nay lại tái hiện, rõ ràng hơn, sâu sắc hơn, tê buốt hơn. Thế gian này, từng có một người khiến cô cố gắng, khiến cô hạnh phúc, khiến cô hi vọng, khiến cô mơ tưởng về một tương lai tốt đẹp...nhưng cũng chính người đó, đập tan từng giấc mộng màu hồng. Thế gian này, có một người, cô muốn trả thù, nhưng lại thương xót. Thế gian này, có một người, cô không thể ghét, cũng chẳng thể yêu...

-"Em vẫn là người hầu của cô, hơn nữa, cô cũng có bạn gái rồi mà..."

Kim DoYeon cười nhạt. Nó thấy cô xoay người, cẩn trọng đặt cô xuống dưới bãi cỏ, vỗ nhẹ vào má hồng, cô đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi. Bóng dáng cô, to lớn, cô độc. Đó là giây phút, hơn bao giờ hết, nó ước cuộc đời có phép màu, để cô đường đường chính chính chạy tới bên cô, ôm một cái thật chặt, thật mạnh, và nói rằng. 'Cô ơi em yêu cô nhiều lắm. Cả đời chỉ muốn bên cô thôi!'

.....

Trăng lên cao, và tròn rõ, mắt ai đó sưng húp, thẫn thờ trở về phòng, cuộc sống sau này, nó sẽ ra sao đây?

-"Chị ơi, em đợi chị mãi, Phó Tổng dặn em đưa chìa khóa cho chị này, 5101 chị nhé!"

-"Phòng tầng 5 à? Ơ chẳng phải hết phòng sao?"

Trợ lý gãi đầu gãi tai, cười xuề xòa.

-"Trời ơi chị ngốc thật hay ngốc trả vờ vậy? Hết phòng gì chứ, là cô ấy..."

Nhận thấy mình nhiều chuyện, hắn đành nói qua loa.

-"Thôi đây, cô DoYeon ở phòng cũ, cô ấy dặn em đưa chị chìa khóa phòng mới, phòng này nhìn ra biển, cũng đẹp lắm ạ, chúc chị ngủ ngon."

-"Cảm ơn!"

Cầm chiếc chìa khóa 5101, mà chân lại bước tới phòng 2074. Người nó yêu nhất, thương nhất, đang ở trong đây, nó áp tai lại, dù chỉ là một tiếng động nhỏ, cũng muốn nghe xem cô đang làm gì?

-"Có thể nói chuyện với em được không?"

-"..."

-"Em biết cô trong phòng mà!"

-"..."

-"Em biết em ích kỉ...nhưng có thể nào như xưa không? Có thể nào cho em tiếp tục làm người giúp việc của cô không?"

-"..."

-"Cô ơi..."

-"..."

-"Có thể đừng như bây giờ được không?"

-"..."

......

Nửa đêm, ai đó khẽ mở cửa, nhìn thấy ai đó ngủ gà ngủ gật bên ngoài, vừa thương vừa hận. Đôi lúc ước, có thể ra tay, đôi lúc ước, có thể đánh cái người này cho bõ tức, đôi lúc ước, có thể buông bỏ, đôi lúc ước, người ở trong trái tim bé nhỏ kia...là mình!!!

.....

.....

Bình minh ở vùng biển, rực rỡ sắc màu, những bản hòa tấu xa xa của các loài chim, thánh thót êm tai, có người giật mình tỉnh giấc. Sao lại nằm chăn ấm đệm êm thế này? Rõ là hôm qua ngồi ngoài cửa phòng ai đó mà? Mắt nhắm mắt mở chạy ra nhìn lại. 2074, đây là phòng cô sao? Nó ngủ phòng cô, thế cô ngủ đâu? Mà vì sao nó có thể trèo lên giường của cô vậy?

Cô đi đâu rồi?

Dù sao cũng không nghĩ nhiều nữa, sáng nay nó còn việc quan trọng hơn phải làm, không có cô, càng thuận lợi. Nghĩ vậy, Choi Yoo-Jung vội vàng đánh răng rửa mặt, khấp khởi ủ ấp dự định.

Ba tiếng sau.

Một chiếc taxi, một chiếc ôtô sang trọng cùng tiến vào cổng khách sạn. Người từ chiếc taxi nhảy vội xuống, cầm tập tài liệu hởn hở khoe khoang.

-"Cô, cô, nhìn xem, em kí được hợp đồng rồi này, với ông chủ hôm qua ý..."

Kim DoYeon xuống xe, nhưng xem chừng không phải là vẻ mặt vui mừng mà Choi Yoo-Jung tưởng tượng.

-"Chị à, hôm nay em với Phó Tổng cũng đi thương thảo với một người khác, quy mô trang trại của ông ta còn to gấp đôi của ông này, thành công rồi ạ!"

-"Vậy sao? Thế kí cả hai cái luôn, Chủ Tịch càng mừng mà!"

-"Mày làm sao có được cái này?"

Mãi mới được hỏi tới, nó phấn khởi kể lể.

-"Ông chủ này tốt lắm cô ạ, không những bỏ qua chuyện hôm qua, kí hợp đồng mà em còn được con ông ấy chở đi chơi, mời ăn bao nhiêu món ngon ở đây!"

XOẠC.

Tờ giấy bị xé làm đôi. Mặt ai đó lạnh tanh làm mắt người kia rơm rớm.

-"Sao vậy...cô sao vậy?"

-"NGU! Lớn rồi vẫn ngu!"

-"Em...em..."

-"Chuẩn bị đồ đạc, đi về!"

-"Em phải vất vả lắm mới thuyết phục được mà, cơ hội làm ăn tốt như vậy, sao cô lại bỏ qua?"

-"Tao không thích!"

Thực sự là ấm ức, với những người khác, chỉ cần hợp đồng được kí, nó sẽ được khen thưởng, cô thì, không những không khen, còn mắng.

-"Có phải cô ghét em không? Ghét em thì liên quan gì tới hợp đồng? Cô chẳng chuyên nghiệp gì cả."

-"Mày biết gì mà nói?"

-"Em biết, em biết hết đấy, em chả thừa hiểu tính cô, giận cái này là đổ sang cái kia..."

-"MÀY...biến đi!"

Kim DoYeon chán không muốn lý sự, quay người, đi thẳng. Tiếc là hôm nay có người ăn gan hùm, đuổi theo hùng hùng hổ hổ.

-"Cô đứng lại, hôm nay cô phải nói rõ ràng cho em, em thấy cô rất quá đáng!"

-"..."

-"Tại sao cơ chứ? Em làm gì? Chuyện nhiều năm rồi mà...không làm người yêu vẫn có thể có quan hệ chủ tớ mà? Tại sao cô thoải mái với tất cả mọi người mà khắt khe với mỗi mình em?"

-"..."

-"Từ hồi cô về, các bác các chị đều bảo, cô học văn minh phương Tây, ít nổi nóng hơn, ít cáu gắt hơn, nói chuyện rất lịch sự tử tế, chả nhẽ em lại nói toẹt ra, là cô trả vờ đó, với em, cô vẫn mắng suốt ngày đấy thôi! Hay là do em đáng ghét quá, hôm nay cô nói rõ ra xem, em lúc nào cũng hầu hạ cô chu đáo, khó khăn lắm ông ấy mới nhận lời gặp em, sao cô có thể xé dễ dàng vậy? Sao cô khinh thường công sức của em đến thế?"

-"Mày nói đủ chưa?"

-"Em..."

-"Tao khinh thường công sức của mày hả? Vậy tình cảm của tao? Ai tôn trọng?"

-"..."

-"Mấy chục năm, tâm trí bị vướng vào một con hâm dở ất ơ, ai hiểu?"

-"..."

-"Mày còn đứng đấy mà nói lý? Mau cút cho tao!"

-"..."

Nó giận, cô cũng giận. Cô nói một thôi một hồi, chẳng thấy người ta đáp lại, để ý mới thấy, trán nó mồ hôi đổ ra như tấm, người nóng hầm hập, chân tay mềm nhũn, dọa cô khốn khổ.

-"Cún, Cún...sao vậy?"

-"Em...em..."

-"Đau đầu phải không?"

Cô muốn trả lời, mà sao không nổi. Chỉ thấy rất chóng mặt, đầu óc mơ màng, vòng tay của cô, có thể ấm áp hơn không? Lúc nãy tức hầm hầm, giờ lại thấy ngọt ngào. Trời ơi nó chẳng có tương lai gì cả.

-"Thuốc mày để đâu hết rồi?"

Tìm tới tìm lui, lại nghe tiếng gắt.

-"Mày quên không mang phải không? Từ tối qua tới giờ không uống thuốc hả? Con này tao chỉ muốn đập chết mày luôn thôi..."

Rồi cô quay sang trợ lý dặn dò.

Một lát, đã thấy người ấy cầm nước cầm thuốc, cuống cuồng cho nó uống. Người thông minh trí nhớ tốt thật đây, nhiều năm rồi, thuốc gì, loại nào, bao nhiêu viên, cô còn biết chính xác hơn cả người bệnh.

Nói rồi, đại tiểu thư dùng hai ngón trỏ, nhẹ day thái dương cho nó, tự nhiên lại ứa nước mắt, giây phút ngọt ngào, ngọt ngào tới xót xa. 'Ước gì...ước gì...em đủ tư cách để làm vợ cô.'

Thiêm thiếp tới chiều tối, Yoo-Jung mở mắt, cô vẫn bên nó, gương mặt u buồn.

-"Bác sĩ dặn rồi, phải cẩn thận, thuốc lúc nào cũng phải mang bên mình, uống đều đặn, đừng lơ là, rồi tới lúc nguy hiểm, có hối cũng không kịp, nhớ chưa?"

-"Dạ!"

Cô mân mê lòng bàn tay nó, đặt lên đó một nụ hôn, lời nói nhẹ nhàng.

-"Còn chuyện mày muốn, từ nay sẽ toại nguyện, tao...bỏ cuộc! Mày hạnh phúc là được!"

Cứ như vậy, hai con người đáng thương kết thúc chuyến công tác, lặng lẽ về nhà.

*****

Nhà họ Kim, cơm nước xong xuôi, tối nay họp gia đình. Tham gia cùng họ còn có một nhân vật, cũng rất là quen!

-"Chị Somi mới về nước ạ!"

-"Ừ, chị mới về, Cún dạo này xinh quá, nhận không ra luôn!"

-"Đừng gọi em là Cún, gọi em ấy là Yoo-Jung đi, tên Cún quê chết."

Mẹ ngắt lời.

-"Vâng, cháu chỉ gọi ở nhà thôi mà cô."

-"Mọi người tập hợp đông đủ rồi, hôm nay cô có chuyện muốn nói. Là như này, Kim DoYeon, ba mẹ muốn nhận Yoo-Jung làm con nuôi."

Bà hồi hộp chờ phản ứng của đứa con quý tử, ông thì cười khẩy, lần trước nó làm loạn thế rồi, lần này vợ mình vẫn còn lôi chuyện này ra được.

Một sự thật không ngờ rằng, đứa con độc nhất của họ, chỉ nhấp ngụm rượu, rồi thốt ra lời nói xem như không liên quan lắm.

-"Tùy ba mẹ!"

-"Vậy được, rồi từ nay Yoo-Jung có thể gọi chúng ta là ba mẹ rồi, ba mẹ sẽ lo cho con, yêu quá, gọi mẹ đi Yoo-Jung..."

Uầy, gọi mẹ từ khi nào rồi, mẹ cũng thật, rất biết làm bộ làm tịch trước mặt cô. Nó đành phải phối hợp thôi.

-"Mẹ...ba..."

Mẹ sung sướng lắm, không ngờ sự việc thuận lợi quá đi mất. Đành lấy tập tài liệu đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho con gái cưng.

-"Đây, đây là ba mươi hai đối tượng, toàn con nhà gia thế, học thức được, hình dáng không tồi, con cứ về nghiên cứu, tháng này con hơi gầy, cứ bồi bổ, rồi tháng sau đi xem mắt cho mẹ, cứ xem cho hết, ưng ai thì bảo mẹ, mẹ xúc tiến..."

Cô gái ghế đối diện sốt ruột.

-"Cô, làm gì phải thế, cô cứ gả em Yoo-Jung cho con, đảm bảo lo cho em như bà hoàng luôn..."

-"Bọn mi giờ là chị em họ rồi, nói xằng bậy!"

-"Có máu mủ gì đâu, cô thật, cho con cơ hội đi!"

-"Được rồi, muốn em Yoo-Jung chọn thì tự làm hồ sơ, nộp cho cô, cô duyệt mới đưa cho em xem!"

-"Ặc, ruột rà với nhau mà cô làm thế à?"

-"Chứ sao?"

-"Được rồi, chịu cô luôn, để con về làm hồ sơ, Yoo-Jung nhớ xếp cho chị một buổi gặp mặt đấy nhé!"

Yoo-Jung bị trêu, hơi đỏ mặt.

-"Chị đừng đùa nữa mà!"

-"Con cố lên nhé, rồi có gì mẹ tổ chức cho hai chị em đám cưới cùng ngày luôn, thích không DoYeon?"

-"Không có việc gì con xin phép lên phòng trước, con hơi mệt!"

-"Cái con này, cứ lì lì, ai mà yêu nó cho được!"

Cô đi rồi, trong lòng nó tự dưng trầm xuống. Cũng từ hôm đó, cô chẳng bao giờ quát mắng hay giận nó gì cả, cô đối xử với nó, như với bao nhiêu người giúp việc khác. Được như ý nguyện, mà sao nó vẫn buồn, rốt cuộc, cũng không hiểu bản thân mình muốn gì?

*****

CL Group, văn phòng Phó Tổng.

-"Báo cáo Phó Tổng, doanh thu quý này khá tốt, tăng 15% so với quý trước, loại phân mới nghiên cứu tôi nghĩ cần xem xét kĩ hơn trước khi đưa ra thị trường..."

-"Cứ theo giám đốc Phân đi!"

-"Dạ!"

-"Mà giám đốc Phân này, nghe nói người yêu giám đốc sắp đi xem mắt, chúc mừng nhé!"

-"Không biết Phó Tổng là chúc mừng hay nói đểu?"

-"Tôi chúc mừng thật lòng chứ. Chị có vẻ là người rất rộng lượng!"

-"Thực ra tôi cũng không rộng lượng lắm đâu, chỉ là biết chắc trái tim người đàn bà của mình ở đâu thôi, xem ra Phó Tổng cũng quan tâm nhiều nhỉ, tốt nhất chị không nên vậy, hại sức khỏe lắm ạ!"

Hai người nhìn nhau, như có tia lửa thiêu cháy cả căn phòng!

.....

Hyun-Jung boa cho người lái xe rồi chậm rãi bước xuống. CL Group, quả thật quá lớn so với tưởng tượng của cô ấy. Tòa nhà trước mặt, bế thế gấp nhiều lần công ty của ba cô.

Nhưng yêu Kim DoYeon, lại là một phạm trù khác, dù cô có trắng tay, cô ấy vẫn yêu mà thôi!

-"Xin chị dừng bước!"

-"Tôi muốn gặp Phó Tổng!"

-"Chị có đặt hẹn trước không ạ?"

-"Vợ sắp cưới của tôi mà tôi cần phải đặt hẹn cơ à? Cô mở to mắt ra xem hộ cái!"

Trời ơi, Phó Tổng có Bà xã sắp cưới rồi ư? Cái tin này, trưa nay sẽ trở thành cú sốc lớn với chị em trong công ty mất. Cô thư kí nửa tin nửa ngờ, nhấn điện thoại thông báo, ai ngờ Kim DoYeon cho người trước mặt vào thật, ôi làng nước ơi, đau lòng quá!

.....

-"Tôi cứ nghĩ mình đã thanh toán đầy đủ cho em rồi?"

-"Hơi nhiều, nên em phải tới trả!"

-"Vậy sao?"

-"Còn sao nữa? Theo tôi?"

Phó Tổng đi tới chiếc bàn uống nước, lấy sẵn mấy viên thuốc bỏ vào một cái chén, rồi lại rót nước vào một cái chén khác, bình thản nói.

-"Tiền trả tôi cứ đặt trên bàn, sau đó em có thể về!"

Lạnh lùng thật, trước kia cô cứ nghĩ Kim DoYeon là người thực sự lạnh lùng như vậy cơ. Làm cho Hyun-Jung ôm ảo tưởng là bố mẹ DoYeon ép cô ấy có người yêu, Hyun-Jung nhân cơ hội theo DoYeon về một tuần, có thể cải thiện mối quan hệ tình cảm giữa hai người, từ từ đi vào trái tim DoYeon.

Ngờ đâu, DoYeon cần cô ấy, không phải vì bố mẹ...mà là vì...một con hầu rẻ rách.

Không ai có thể hoàn hảo, Hyun-Jung đánh giá DoYeon cũng vậy, con mắt DoYeon chắc bị mờ rồi, chẳng hiểu sao có thể bị ảnh hưởng bởi một con nhà quê như thế?

DoYeon càng hành hạ nó, Hyun-Jung càng điên, vì chứng tỏ, DoYeon còn quan tâm tới nó, rất nhiều. DoYeon không ăn miếng cá, mọi người tưởng rằng vì là nó làm, chỉ có Hyun-Jung mới biết, là do Hyun-Jung dùng đũa gắp cho DoYeon , mà DoYeon , theo Hyun-Jung biết, thì không chung đũa với ai cả.

Cuộc đời trớ trêu, vài hôm sau, Hyun-Jung thấy DoYeon uống chung cốc nước với con hầu ấy. Kim DoYeon là người cực kì lịch sự, nhưng trước mặt nó, DoYeon lại ăn nói thô kệch, lại xưng "mày tao" vô cùng thân mật. Rốt cuộc, trong trái tim DoYeon, nó chiếm bao nhiêu phần? Hyun-Jung không tin, chẳng qua là gắn bó từ bé, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi, Hyun-Jung không tin cô không đấu lại được!

Gạt bỏ mọi suy nghĩ, Hyun-Jung làm bộ mặt đáng yêu nũng nịu.

-"DoYeon ốm à, sao uống nhiều thuốc quá vậy, ốm mà không bảo người ta một câu?"

DoYeon quay trở lại bàn làm việc, giọng đều đều.

-"DoYeon vẫn khỏe! Nếu không có việc gì em có thể về, còn nếu có, lát chúng ta gặp nhau sau, đang giờ làm việc..."

Khó thật, mà không sao, càng khó Hyun-Jung càng thích chinh phục.

-"Cô!"

Lại là con ranh đó, suýt quên nó là đại diện hình ảnh của CL Group, trông xấu xấu thế này mà cũng được là đại diện hả? Người của cái công ty này não ngắn hết cả rồi. Kim DoYeon nhìn về phía trước, nó tự động biết đường lấy thuốc uống. Là DoYeon tự tay chuẩn bị thuốc cho nó, sự việc khiến Hyun-Jung thực sự choáng váng.

Hai người cũng không nói nhiều với nhau, nó uống thuốc xong, trở về phòng nó, còn DoYeon vẫn làm việc của DoYeon. Nhìn qua thì tưởng lạnh lùng, nhưng cái cách người này nhìn trộm người kia trước khi rời khỏi, người kia ngẩng lên thẫn thờ lúc cánh cửa đóng vào, quả thật khiến người ta ghen tỵ phát điên.

-"Thôi DoYe bận à, vậy em đợi DoYeon dưới sảnh cho tới khi tan làm nhé!"

Hyun-Jung lẳng lặng chờ đợi. Hyun-Jung này, thừa nhất là kiên nhẫn. Sau bảy tiếng, rốt cuộc DoYeon cũng tan làm, Hyun-Jung vui mừng vẫy gọi, có vẻ như tấm chân tình cuối cùng cũng cảm hóa được DoYeon nên DoYeon đồng ý đưa Hyun-Jung đi ăn.

Họ vui vẻ khoác tay nhau, phía xa xa là con hầu nhà cô, đang đứng rất khổ sở. Sức chịu đựng của nó kém thật, Hyun-Jung mới chỉ sai người trộn tý thuốc tả vào cốc nước mía mua cho nó thôi mà, cớ sao trông nó đau như sống dở chết dở vậy?

Mà Hyun-Jung tắc trách quá, không tính tới trường hợp bảo bối đi về phía nó, dừng chân lại hồi lâu.

-"Làm sao?"

-"Em...em không sao..."

-"Đau bụng tý thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu?"

Hyun-Jung lên tiếng, Yoo-Jung sững sờ.

-"Ơ sao cô biết ạ?"

Tý nữa thì bị bắt bài, Hyun-Jung vội lấp liếm.

-"Thì mỗi lần bụng dạ Hyun-Jung tiêu hóa không tốt đều biểu hiện như em vậy, nhà Hyun-Jung có người làm bác sĩ nên Hyun-Jung biết...không nguy hiểm đâu DoYeon ạ, để em bảo người đưa Yoo-Jung về nhé, mình đi không muộn..."

-"Em không sao đâu, chắc lúc trưa em ăn nhiều cà muối quá, hai người cứ đi chơi đi ạ!"

Kim DoYeon nhìn qua một hồi, lại thấy giám đốc Phân hớt hải chạy tới, cuối cùng chọn đi cùng Hyun-Jung.

.....

"Cô ấy là cô gái tốt, xinh đẹp, hiền dịu, đáng yêu, nhưng DoYeon biết không? Cô ấy không yêu DoYeon, không dành cho DoYeon. Sao cứ phải đau khổ như vậy? Có thể để em bước vào trái tim DoYeon không? Em hứa sẽ chữa lành cho nó! đừng mãi đau khổ làm gì..."

Ai đó dừng xe, những lời Hyun-Jung nói cô vẫn nhớ. Giá như mọi chuyện đơn giản như vậy? Giá như nụ hôn cô ấy trao, cô tìm được một chút cảm xúc trong đó.

Giá như cô có thể lý trí giữa tình cảm và công việc, để lúc chiều không gọi điện điều giám đốc Phân vào Nam công tác một tháng.

Giá như mỗi lần về nhà, cô có thể thoải mái đi lên biệt thự phía trên.

Giá như, cô chẳng phải hỏi người giúp việc xem hôm nay người ta có khỏe không, có ăn được không?

Giá như, cô không phải dừng lại, lén lút mở cánh cửa màu hồng giống hệt một tên trộm.

Giá như, cô có thể yên giấc mà không cần phải suy nghĩ xem, con hầu từ thuở thơ bé, nay là em gái nuôi của cô, đã đắp chăn chưa, đã ngủ chưa, có gặp ác mộng không?

Giá như...người nó yêu...là cô!

.....

.....

Kim DoYeon không từ chối, vì vậy ngày nào Hyun-Jung cũng tới công ty chơi. Cái này thì không lạ, điều lạ là dạo này ai đó liên tục bị đau bụng, ăn được rất ít, gương mặt xanh xao thấy rõ.

Mỗi lần nó lên phòng cô uống thuốc, là một lần phờ phạc.

Cô cố tỏ ra mình không liên quan, mà sao cứ ngước lên nhìn nó, lại thấy đau lòng, chẳng biết dạo này nó ăn cái gì? Đã dặn nhà bếp làm cẩn thận rồi mà mãi không khỏi, kể cũng lạ, cô đường đường là chủ, sao phải sốt sắng cho một con hầu?

Bực mình tiếp tục làm việc.

Thứ sáu, 10 giờ 30 phút.

Choi Yoo-Jung trễ thuốc 40 phút. Phó Tổng cũng ba lần kêu thư kí gọi, lần nào cũng nhận được tin, nó nói nó sẽ lên ngay.

Tới lần thứ tư thì cô mất kiên nhẫn, vùng xuống phòng nó, chết sững khi thấy nó ôm bụng ngồi dưới sàn lạnh, mặt tái mét. Thấy cô, nó còn lí nhí trốn tránh.

-"Đừng...cô...đừng lại gần...em vừa nôn xong, người em hôi lắm..."

Yoo-Jung nhọc, nghẹn ngào. Cô tới bên, ôm nó vào lòng, mắt cô đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro