Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức Pond muốn mời cơm rất nhanh được truyền ra ngoài.

Satang nghe nói muốn ăn cơm thì nhanh chóng liệt kê mấy quán ăn khuya đầu bảng: "Lúc trước tôi muốn đi ăn xiên que nướng nhưng vẫn chưa có thời gian, hôm nay vừa đúng lúc! Tôi cũng đúng lúc đang rất đói đây nè!"

Phuwin đang nghĩ thói quen của Pond có thể ăn được những thứ đó hay không, lại bỗng nhiên nhớ tới người này không phải thiếu gia mềm mại, cao quý thật, bèn cúi đầu cười cười.

Pond thấy được, cúi người tiến đến bên cạnh cậu: "Cười cái gì đấy?"

"Không, tưởng tượng không ra bộ dáng cậu ăn quán lề đường."

Pond không trả lời, đi theo bọn họ cùng nhau đến chỗ ăn cơm.

Đúng thật là quán ăn đứng đầu, còn chưa tới đã nghe được tiếng người náo nhiệt bên trong, lúc vào trong tiệm còn đụng phải lớp 12 buổi sáng như nước với lửa.

"Shia." Bill mắng một tiếng: "Sẽ không có chuyện đi ăn cơm mà cũng phải đánh một trận chứ?"

Phuwin không hề sợ hãi, thấy người thì mặc kệ diễn biến tiếp theo thế nào, trước tiên cứ bày ra vẻ mặt "Có thể động tay thì đừng nhiều lời".

Kết quả một đám người nghe bà chủ nói không còn chỗ nữa, phải chờ.

"Chán thật chứ." Lila nói.

Phuwin vừa muốn đi thì lớp 12 bên kia có người đứng dậy, lại trùng hợp là số 7, đối thủ chạy 200m của Pond.

Số 7 vẫy vẫy tay: "Hey, bàn của chúng tôi bên này lớn nè, nếu các cậu không ngại thì lại đây ghép bàn đi?"

Satang có chút do dự, Phuwin đã đi qua kéo ghế dựa ra: "Được thôi, cùng ngồi đi."

Ai sợ ai chứ.

Pond hạ mắt cười một cái, cũng đi đến bên cạnh Phuwin kéo ghế ra ngồi xuống.

Hai vị đại ca cầm đầu đã ngồi xuống, sau đó các bạn học khác cũng lục tục ngồi xuống theo, một cái bàn tròn bỗng nhiên phân chia thành hai thế giới.

"Hôm nay chạy bộ là tôi thua, tâm phục khẩu phục rồi." Gento không biết lấy lon coca từ chỗ nào, sau khi mở ra thì duỗi tay hướng về phía Phuwin: "Cậu còn hiếu thắng hơn so với tưởng tượng của tôi nữa."

Phuwin có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cũng lấy đồ uống của mình cụng với hắn ta: "Vốn cũng không có suy nghĩ kia."

Thật đúng là cậu không muốn phá vỡ tính chuyên nghiệp của các sự kiện thi đấu thể thao.

Gento lại nhìn về phía Pond: "Bạn học Naravit, buổi sáng hôm nay là tôi nói không lựa lời. Thực xin lỗi, tôi không nên nói cậu dùng tiền thu mua bạn học."

Nam sinh ganh đua háo thắng là chuyện bình thường, bản thân bọn họ ngay từ đầu đã không phục Alpha dựa vào cái gì mà luôn có hào quang, nơi chốn đều được hoan nghênh như vậy, nhưng qua hội thao lần này, thực lực đó vẫn khiến bọn họ cúi đầu nhận thua.

Phuwin: "Không có đâu, cậu cũng rất mạnh, cậu nhảy cao rất trâu đấy."

"Từ nhỏ tôi đã luyện nhảy cao rồi." Gento thở dài: "Ngay cả tôi cũng không thể thắng được, tôi là học sinh lớp thể dục mà cũng không có chút ưu thế nào."

Số 7 cũng tiếp lời: "Pond, cậu chạy nước rút cũng thật sự rất trâu bò đó, cậu có luyện qua rồi hả?"

Phương pháp giải quyết mâu thuẫn của nam sinh nếu không phải đánh một trận thì là uống một chầu rượu, sau khi nói 2–3 câu giải quyết mâu thuẫn, lời qua tiếng lại cũng nhiều hơn.

Nói từ thực lực cho đến bản tiếp ứng, từ kiểm tra tháng cho tới hoa khôi trường.

"Vốn dĩ tôi có thành kiến với Pond là bởi vì Love." Số 7 uống vài ngụm bia, mặc đỏ lên, ngượng ngùng nói lí nhí: "Cô ấy là nữ thần của tôi."

Đề tài vừa được mở ra, mọi người sôi nổi hẳn lên, bắt đầu tấn công thăm hỏi tình huống yêu đương của Pond.

Dù sao tin đồn vớ vẩn của Love và Pond xác thật không ít.

Phuwin chống tay dựa vào ghế nhìn đám nam sinh đang hóng chuyện, chính mình thì thản nhiên ngồi xem.

Bí mật này cậu đã biết từ lâu rồi.

Pond nhìn vẻ mặt đứng ngoài cuộc của cậu giọng điệu nhẹ nhàng: "Không có quan hệ gì, không yêu đương."

"Hớiii" Gento vội vàng vỗ số 7: "Người anh em, cậu còn cơ hội đó!"

"Vậy Phuwin thì sao?" Một nam sinh khác cũng hỏi theo: "Tin đồn tình ái của Phuwin cũng không ít đâu nha, nghe nói cậu và hoa khôi trường khác..."

Thanh danh của Phuwin từ năm lớp 10 đã bắt đầu truyền đi, mấy năm nay nữ sinh Omega theo đuổi cậu cũng không đếm xuể.

"Nói lung tung cái gì vậy." Phuwin hừ một cái: "Không có hứng thú, mục tiêu của tôi là học tập."

"Người khác nói như vậy tôi sẽ cảm thấy hắn rất ngu, nhưng Phuwin nói như vậy tôi chỉ cảm thấy thật điên, hahaha!"

Vốn không có cái gì gọi là hận thù sâu nặng giữa những người trẻ tuổi, ân oán một sớm một chiều trở thành nhịp cầu nối để hiểu nhau hơn, cuối cùng mấy nam sinh lớp thể dục còn uống đến choáng váng mặt mày phải để Bill và Lila gian khổ khiêng về, Satang cũng say đến đứng không vững, được một người khác đỡ theo.

Phuwin cũng uống chút rượu, muốn để gió thổi cho tỉnh nên ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.

"Phuwin." Pond ngồi nghịch di động, đầu ngón tay khẽ chạm vào ánh sáng trên màn hình: "Cậu định khi nào thì về?"

Phuwin sờ soạn cái ly, mở chai coca, rót vào một nửa rồi cũng muốn rót thêm bia vào.

Pond nhíu mày, duỗi tay chặn miệng ly lại không cho bia đổ vào.

"Làm gì đấy?" Phuwin cau mày: "Cậu muốn uống à?"

Pond lấy cái ly lại: "Cồn thúc đẩy sự bay hơi của CO2, làm hại dạ dày."

Phuwin liếm liếm môi, hai cánh môi màu hồng nhạt ẩm ướt như tỏa ra ánh sáng rung động lòng người.

"Tôi biết." Phuwin nói: "Ban nhạc của chúng tôi lúc trước uống như vậy, tôi chỉ muốn thử chút thôi."

Pond cười cười uống xong nửa ly coca, một bộ dáng muốn chiếm làm của riêng: "Vị thành niên, đừng nên không muốn sống như vậy."

Phuwin nhẹ giọng cười nhạo, bỏ ý định uống rượu.

Thật kỳ quái là, chỉ còn lại có cậu và Pond, Pond còn không cho cậu uống rượu.

Quan hệ của hai người bọn họ tốt như vậy từ khi nào?

Suy nghĩ của Phuwin đang trôi dạt đi xa, thì nghe Pond hỏi: "Ngày mai cậu còn làm bữa sáng không?"

"... Cậu có phải là được người khác hầu hạ đến nghiện rồi không?" Phuwin cười có thâm ý: "Có biết người khác muốn mời tôi nấu ăn là phải trả giá như thế nào không? Đi về thôi."

Gió cũng thổi đủ rồi, Pond và cậu cùng nhau đi về, nhìn Phuwin lười biếng bước đi ở trước mặt bỗng nhiên toát ra một ý tưởng khác.

Nhưng còn chưa có chứng thực, người đi phía trước lại nghiêng mặt, nhỏ giọng.

"Nhưng mà nếu cậu giúp tôi một việc, tôi có thể suy xét ngày mai làm thêm một phần bữa sáng cho cậu."

Giống như là nói bí mật gì đó, Pond cũng phối hợp hơi hơi cúi đầu, hạ thấp âm thanh: "Chuyện gì?"

"Cuối tuần này, cùng tôi ra ngoài đi dạo phố không?"

Từ trước đến nay Phuwin là người nói được làm được, đã nói làm bữa sáng cho Pond, sáng sớm thứ bảy liền chuẩn bị cho hắn một phần sandwich với một ly sữa bò nóng.

Tố chất thân thể Enigma tốt, bị bệnh còn chưa đến hai ngày là khỏi hẳn, Phuwin xác nhận cơ thể hắn bình thường mới chiên thêm trứng cho hắn.

Pond uống sữa bò, nhìn Phuwin bận rộn ở ban công: "Cậu muốn đi dạo phố ở đâu?"

Phuwin xoa xoa tay: "Sinh nhật của Satang sắp đến rồi, tôi muốn mua quà cho cậu ấy."

Cậu ghét nhất là mua đồ cho người khác, tiền là chuyện nhỏ, chủ yếu là không biết chọn cái gì.

Pond là thiếu gia, hiểu biết chắc chắn nhiều, Phuwin muốn ném nan đề này cho hắn.

"Tháng 12 là cậu ấy tròn 18, tôi muốn chuẩn bị quà chỉnh tề một chút." Phuwin gãi gãi góc: "Nhưng tôi thật sự không biết nên đưa cái gì."

Pond cầm ly sữa, tầm mắt không biết dừng ở điểm nào trên mặt bàn mà ngây người, Phuwin mặc áo khoác: "Nếu cậu không vui thì tự tôi..."

"Đi thôi." Pond buông cái ly xuống.

Hai người đi đến trung tâm mua sắm trong thành phố, Phuwin lại có chút lùi bước, Pond đứng trước mặt cậu: "Muốn đổi ý sao?"

Phuwin nắm chặt di động: "Không đổi."

Tiền sinh hoạt của cậu gần như là tự mình tích góp, Pond cũng đại khái biết được cậu không dựa vào cha mẹ, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trung tâm thương mại như vậy đủ thấy Satang ở trong lòng cậu có bao nhiêu phân lượng.

Sắc mặt Enigma bình tĩnh, không có bất kỳ độ cong nào.

Phuwin nhìn thoáng qua bản đồ trung tâm, đi đến một cửa hàng ở tầng một, Pond đi theo đến mới phát hiện nơi này toàn bán đồ ăn.

Phuwin dẫn hắn tới một cửa hàng kẹo: "Cậu thích cái nào?"

Pond hơi nhướng mày: "Tôi?"

"Đúng vậy, lúc trước không phải đã nói rồi sao, cậu giúp tôi che giấu, tôi mang kẹo về cho cậu." Phuwin giơ tay: "Đi thôi, thích cái gì thì mua cái đó, tôi có tiền."

Rõ ràng trước khi vào đây còn trộm liếc nhìn số dư điện thoại.

Nhưng nếu người đã nói như vậy, Pond cũng không khách khí, đi vào liền hỏi nhân viên cửa hàng có kẹo bạc hà hay không.

"Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào mấy viên kẹo bạc hà vậy." Phuwin nhíu mi, đi vào nhìn một loạt chocolate: "Cái này không thơm sao?"

Cậu nhớ rõ Minie rất thích ăn chocolate.

Pond nhìn chocolate đóng gói, tầm mắt lại rơi xuống bàn nấu ăn tạm thời ở phía sau: "Tôi thích chocolate tự làm."

Phuwin: "Ôm kẹo bạc hà của cậu cả đời luôn đi."

Cuối cùng Pond cũng mua một bịch nhỏ kẹo bạc hà, vừa tính tiền liền xé một viên ra ăn.

Phuwin nhận ra người này thật sự rất thích đồ ngọt, mua kẹo xong thì cầm ở trước mặt giống như một con gấu túi, không thể chờ đợi dùng cả hai tay ôm lấy.

Cậu cười nói: "Có phải nếu mở một cái túi ở trên bụng cậu thì cậu sẽ bỏ cái này vào hay không?"

Pond cúi đầu nhìn thoáng qua, chậm rãi bỏ kẹo vào ba lô phía sau, sau đó lại nhìn về phía bụng nhỏ của Phuwin.

Ý chính là tôi mở là không có khả năng, nhưng có thể mở cho cậu.

Phuwin cũng hiểu ý hắn, nhưng Alpha bị người ta nhìn chằm chằm bụng nhỏ cảm giác có chút quái dị, nhận ra trò đùa của mình hơi quá trớn, cậu quay sang nói: "Đi thôi, đi làm chính sự."

Thật ra, tháng trước cậu đã bắt đầu suy nghĩ chuyện tặng quà cho Satang, nhưng thiếu kinh nghiệm nên chỉ có thể dựa vào thực chiến.

Phuwin rất tự mình hiểu mình mà lướt qua những cửa hàng lớn, dừng lại ở cửa hàng đồng hồ trước mặt. Thương hiệu này cũng được xem là sang trọng, các mẫu đồng hồ mới ra mắt này cũng phù hợp với lứa tuổi học sinh.

Pond nhìn bộ dáng nghiêm túc tự hỏi của cậu hồi lâu, liền nhìn sang chỗ khác.

Phuwin vừa định đi vào, Pond ở phía sau hỏi: "Mua đắt như vậy làm gì?"

"..." Phuwin lại lui ra, nửa tin nửa ngờ: "Rất đắt sao?"

Giá khởi điểm là hàng nghìn, Pond biết mức này ở trong phạm vi Phuwin có thể chi trả, nhưng hắn vẫn mở miệng: "Đắt."

Phuwin đứng bên cạnh hắn: "Vậy thì đổi cái khác."

Trước ngày hôm nay, Phuwin còn cho rằng mình mang theo một cái máy dò xét phẩm vị, Pond vừa có thể giúp cậu chọn đồ vừa có thể trả giá vừa phải, nhưng không nghĩ tới đi dạo một vòng, Pond lại không dẫn cậu đến cửa hàng bán đồ theo mùa mà là cửa hàng xử lý hàng hóa trái mùa.

Thậm chí còn kêu cậu tùy tiện mua cái cà vạt ba mảnh mười đô về tặng.

"Cậu biết cái gì gọi là thành niên không?" Phuwin câm nín nhìn chiếc cà vạt màu xanh chấm bi vàng nhân viên mang ra: "Hay là ở trong mắt cậu, cách tôi kiếm được tiền là đi xuống chân cầu ăn xin sao?"

Pond dường như mới nhận ra mình quá mức, nhìn cậu trong chốc lát: "Vậy tôi mời cậu ăn cơm."

Phuwin ngồi trong nhà ăn uống ngụm trà, còn dùng di động lên website official tra giá cả.

"Cậu thường xuyên mua quà tặng sao?" Pond tùy ý hỏi.

"À không, trước kia trực tiếp phát bao lì xì." Phuwin buông chén trà: "Chẳng qua Satang lại không thiếu tiền, 18 tuổi vẫn nên vì cậu ấy tốn chút tâm tư vậy."

Pond đáp ứng không có cảm xúc gì.

Phuwin đang xem kiểu dáng, nói tiếp: "Quen biết Satang 6 năm vẫn luôn được cậu ấy chiếu cố, lúc này nếu không tặng quà đáp lễ thì có chút không nói nổi."

Huống chi sau khi sự kiện kia phát sinh, Satang là người duy nhất còn đứng ở bên cạnh cậu.

"Vậy khi nào sinh nhật cậu?" Người trước mặt lại hỏi.

"Tôi hả? Tháng ba năm sau."

Tháng ba à.

Pond nhướng mày.

"Còn cậu?" Phuwin hỏi lại.

"Tháng sáu."

"Ồ, nhỏ hơn tôi nha." Phuwin như suy nghĩ gì đó: "Trước kỳ thi tuyển sinh đại học trường chúng ta cấm hoàn toàn tiệc mừng sinh nhật, cậu ngày mấy tháng sáu vậy?"

"... Ngày 5."

Phuwin không nhịn được cười: "Thật xui xẻo, vừa lúc là trước thi đại học một ngày."

Pond không nói chuyện, Phuwin lại nghĩ là mình đùa giỡn quá trớn, buông điện thoại xuống sửa lại: "À, nếu cậu không ngại, tôi và Satang dọn dẹp một chút rồi bí mật mang cho cậu cái bánh kem?"

Pond bình tĩnh nhướng mày: "Bánh kem?"

"Ừm, bên ngoài trường học có cửa hàng bán bánh kem, mang cho cậu một cái." Phuwin đẩy điện thoại đến trước mặt hắn: "Cái đồng hồ này thế nào? Tôi cảm thấy rất hợp với Satang?"

Pond rũ mặt xuống, có lẽ là Phuwin trao đổi điều kiện, nên hắn nhìn cái đồng hồ kia cũng thuận mắt hơn một chút.

"Cũng được."

"Vậy cái này đi, tôi lười chọn lại."

Cơm nước xong hai người vẫn đi đến cửa hàng đồng hồ kia, lúc đi ra Phuwin nhìn số dư trong điện thoại, vẻ mặt có thể nhìn ra có biết bao nhiêu thảm không nỡ nhìn.

Pond nhìn cậu: "Rất đau lòng sao?"

"Cũng tạm." Phuwin không có cảm xúc gì, vừa định trả lời thì di động vang lên, màn hình hiện lên cuộc gọi đến, là một dãy số lạ.

Phuwin nhìn thoáng qua, bắt máy: "Halo?"

Pond nhìn vẻ mặt cậu tối lại, vừa định hỏi cậu xảy ra chuyện gì thì Phuwin là cúp máy.

"Làm sao vậy?"

Phuwin dời tầm mắt: "Không quen biết, gọi nhầm số."

Phuwin bắt máy được 15 giây, đối diện không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Pond nhìn vào mắt cậu, đơn giản nhận định là một cuộc điện thoại quấy rầy bình thường sẽ không làm cho cảm xúc người ta chuyển biến nhanh như vậy.

"Đi thôi." Phuwin bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay Pond, ánh mắt không tự giác quét một vòng xung quanh.

"Phuwin." Pond gọi tên của cậu, nhẹ nhàng ấn cổ tay của cậu lại: "Có muốn ăn kem không?"

Phuwin sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn: "Hả?"

Pond trở tay nắm lấy cổ tay cậu, dẫn cậu đến chỗ bán đồ ngọt mua hai que kem, chocolate cho cậu, mình thì cầm vị dâu tây.

Phuwin nhìn hắn đặt chocolate vào lòng bàn tay mình, tay bưng hồi lâu đến kem có chút chảy ra mới ngẩng đầu.

"Pond."

Pond liếm đi một chút dâu tây dính trên cái muỗng, trên khóe môi đọng lại một chút màu hồng nhạt, hắn dường như không có phát hiện, quay sang hỏi: "Không thích chocolate à?"

Phuwin cầm cái muỗng, bỗng nhiên cười nhẹ: "Cảm ơn."

Pond nhìn bộ dáng cậu ngồi trên ghế cầm cái muỗng ngoan ngoãn ăn kem, bỗng nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên Phuwin nói cảm ơn.

Lúc cậu hung lên chính là mèo con xù lông, nhưng nếu vuốt vuốt lông cậu một cách ngọt ngào thì một chút sẽ ngoan ngay.

Phuwin chỉ cảm thấy quá ngọt, sau khi ăn xong thì nhìn Pond: "Tại sao cậu lại thích ăn ngọt như vậy?"

Pond cắn cái muỗng, cúi đầu trả lời tin nhắn trong điện thoại, hàm hồ đáp: "Không thể thích ăn ngọt sao?"

"Vậy cậu khá dễ đối phó rồi, quà tặng cho cậu chỉ cần ngọt là được." Phuwin cười cười, cúi đầu gửi tin nhắn cho cửa hàng bánh kem.

Pond nhìn yêu cầu trên đơn hàng cậu đặt, mới phát hiện tâm tư của người này còn tinh tế hơn so với trong tưởng tượng của hắn, sẽ chuẩn bị quà tặng, sẽ tạo bất ngờ.

"Cậu thật sự biết cách dỗ người khác." Trở về trường học, Pond đưa ra kết luận.

Phuwin không hiểu sao lại được khen, chớp chớp mắt: "Vậy, tôi nên chúc mừng đối tượng tương lai của tôi sao?"

Tay Pond đang mở cửa ký túc xá dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

Phuwin cảm thấy hắn có cái gì đó muốn nói, còn đang chờ thì hắn đẩy cửa ký túc xá ra đi vào.

... Hửm? Sao lại thấy quái quái như thế nào ấy.

Quà tặng đã chuẩn bị xong, buổi sáng thứ hai Phuwin cố ý tìm Lila bàn chuyện sinh nhật Satang vào thứ ba tuần sau.

Lila chỉ vào công tắc nguồn điện phía sau: "Tôi đã hiểu rồi, cậu muốn tạo bất ngờ cho Satang. Prim chắc chắn có thể giữ cậu ấy lại, tắt đèn cứ giao cho tôi đi."

Prim ở một bên bày ra bộ dạng sẵn sàng đón quân địch: "Được."

"Phuwin, Phuwin." Marc ở ngoài cửa vẫy vẫy tay.

Phuwin ra tới cửa mới nhìn thấy Pond vẻ mặt không ngủ đủ, ủ rũ đứng ở cầu thang, cậu nhường đường, muốn nói chuyện với Marc.

Nhưng Pond chỉ nhìn hai người họ mà không có đi vào.

Phuwin chớp mắt: "Tôi cản đường cậu sao?"

Pond nhìn cậu chốc lát, không nói gì, quay đầu đi vào phòng học.

Marc nhìn bóng dáng người nọ, ánh mắt hơi sâu, nhưng khi Phuwin quay đầu lại thì thay sang cười cười: "Tôi giúp cậu lấy bánh kem."

"Oh, ở đây." Phuwin đưa địa chỉ cho Marc, sau đó vỗ vỗ vai hắn ta: "Vất vả cậu rồi, người anh em."

Kế hoạch giấu diếm Satang tiến hành đến 10 phần thuận lợi, Phuwin mới vừa thả lỏng, tiết thực hành hóa học Prim xém chút nữa bại lộ.

Bốn người bọn họ đang thảo luận câu hỏi, cô nàng này ngớ người ra một lúc rồi bỗng nhiên nói: "Thật muốn nhanh chóng được ăn bánh kem."

Pond phát hiện Phuwin cứng đờ một chút, chậm rãi nâng mắt trừng Prim tự mình quyết định một cái.

Satang buồn cười nói: "Qua mấy ngày nữa là có thể ăn nha, sinh nhật tôi sắp đến rồi."

Phuwin: "..."

Pond không nhịn được cười ra tiếng.

"Làm sao vậy?" Satang không hiểu đang xảy ra chuyện gì: "Sinh nhật tôi sắp đến thì rất buồn cười sao?"

Prim lúc này mới phản ứng lại mình đã làm cái hành động ngu ngốc gì, vội vàng ho khan một tiếng nhằm che giấu.

Phuwin thở dài: "Cậu định trải qua sinh nhật như thế nào?"

"Ở trường học thôi, cuối tuần lại về nhà." Satang cười hỏi Phuwin: "Phuwin muốn trở về cùng tôi sao?"

Pond nâng mắt nhìn Satang, dường như mời đến nhà là thái độ bình thường của hai người này, Phuwin nghĩ nghĩ: "Có việc làm thêm rồi."

Đề tài thuận thế bị Phuwin dắt đi, Prim thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không bao giờ dám nói linh tinh nữa.

Ngay sau 0 giờ ngày thứ hai, một đống lớn lời chúc mừng sinh nhật oanh tạc điện thoại Satang.

Phuwin cũng gửi một tin nhắn chúc mừng, sau đó bật đèn làm bài tập.

Lúc 12 giờ 20 phút, Satang gọi đến.

Phuwin nhìn thoáng qua Pond đã ngủ, đi đến ban công: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn tổ tông của tôi bận trăm công nghìn việc mà vẫn còn nhớ rõ sinh nhật tiểu nhân." Bên Satang rất an tĩnh, có lẽ là nháo xong rồi mới gọi điện cho cậu.

"Hôm nay sinh nhật cậu, cho cậu làm anh tôi đấy." Phuwin cười cười.

"Đã vậy thì, cậu gọi tôi là anh, tôi gọi cậu là tổ tông, mỗi người đều gọi?"

"Đứng đắn chút đi." Phuwin hạ mắt: "Tôi cũng không đến mức sinh nhật 18 tuổi của bạn tốt mà cũng muốn chiếm tiện nghi của cậu."

Satang bên kia không tim không phổi cười ha ha.

Bầu trời đêm nay có sao, Phuwin đơn giản đếm những ngôi sao to, rũ mắt xuống: "Satang, thật ra tôi vẫn luôn nhớ rõ, lúc trước cậu lựa chọn tin tưởng tôi."

Thâm tình bất ngờ xảy ra, Satang cười: "Cậu đã lâu không có nghiêm túc như vậy, làm tôi có chút không quen, cho tôi chút thời gian sửa sang suy nghĩ lại đã."

Phuwin bình tĩnh chờ.

Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, Satang dường như là không biết bắt đầu giải quyết từ đâu, nên nói về sự vui vẻ của mình: "Nào có chuyện đáng giá để làm ra vẻ như vậy, tôi tin tưởng cậu, làm bạn với cậu, đứng về phía cậu, có gì sai không? Không có, rốt cuộc là hổ phụ không sinh khuyển tử nha."

"A."

Thật ra Phuwin cũng không rõ lắm tự tin đối với cậu của Satang từ đâu mà đến, dù sao khi đó cả cha mẹ cậu cũng không để ý đến lời nói của cậu.

"Thấy tôi đủ thâm tình chưa!" Satang dừng một chút, "Chẳng qua có chuyện tôi cảm thấy vẫn nên nói cho cậu. Phuwin, lúc trước khi chúng ta đi ăn cơm, có gặp Kenzi."

Ý cười bên môi Phuwin tiêu tán.

Satang có chút rối rắm: "Hình như hắn ta vẫn như vậy, vẫn luôn hiểu lầm cậu."

Lần này Phuwin đáp lại rất nhanh, có chút lạnh lẽo: "Không sao cả, tôi không thèm để ý."

"Phuwin." Satang kêu tên cậu, "Tôi biết ánh mắt của người khác đối với cậu mà nói là không quan trọng, nhưng cậu vẫn phải học cách hòa giải."

"Lần sau đi." Phuwin lười biếng cười, như là không quan tâm, "Lần sau nhất định sẽ."

Lại nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, lúc Phuwin mở cửa đúng lúc nhìn thấy Pond ghé vào trên bàn ngáp một cái.

Phuwin cứng người một chút, vô thức lùi về sau dựa vào trên cửa, vai đụng vào tay nắm cửa ban công có chút đau.

Pond nghe thấy động tĩnh mới quay sang nhìn cậu một chút: "Cậu không ở toilet à?"

Phuwin lúc này mới ý thức được hắn đang đợi, đi vào trong: "Không, cậu đi đi, tôi đi ngủ."

Kết quả, ở trên giường lăn qua lộn lại cả đêm Phuwin vẫn không thể ngủ được.

Ban đầu cậu đắp chăn lên tới đỉnh đầu vì không muốn nghe động tĩnh bên ngoài, ý muốn cưỡng chế ép mình ngủ, nhưng màu sắc trước mặt càng tối, thì hình ảnh trong trí nhớ càng rõ ràng.

Khó chịu đến mức cậu không thở được.

Phuwin bực bội xốc chăn lên định đi hóng gió lạnh, khi đi ngang qua giường Pond thì nghe được âm thanh nhẹ nhàng của đốt ngón tay gõ vào tay vịn.

Cậu ngẩng đầu lên, Pond còn buồn ngủ một tay rũ xuống, một tay nằm lên tay vịn bị hắn đè nặng: "Phuwin, cậu ngủ không được à?"

Phuwin bị hắn làm hoảng sợ, lấy điện thoại ra nhìn: "Ba giờ rồi mà cậu còn chưa ngủ?"

Pond nhìn vào mắt cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ có một đoạn ngắn, hắn duỗi tay đặt lên đỉnh đầu Phuwin.

Tóc người này còn mềm mại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Hắn xoa xoa đầu cậu, giọng nói hơi khàn mang theo chút mềm nhẹ khi vừa tỉnh ngủ: "Có muốn chút tin tức tố không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro