chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cậu phản ứng mạnh mẽ như vậy, hắn khẽ cười một cái trêu chọc. Thấy cơ thể mình bán đứng mình như vậy, cậu không khỏi xấu hổ nhắm chặt mắt. Quế Ngọc Hải ở trên người cậu không nói gì, cứ yên lặng như thế mà nhìn người dưới thân. Chàng trai lạnh lùng, bất cần, ương bướng của năm năm trước cũng có mặt này hay sao? Rất thú vị a!

Đem hạ thân cậu bao phủ trong bàn tay mình, hắn chậm rãi vuốt ve, mang đến khoái cảm đến cho cậu. Một dòng điện theo đó mà chạy dọc khắp các tế bào, đem cậu xụi lơ nằm yên đấy mà phát ra tiếng rên rĩ mê người. Hắn khẽ cười, tăng lực đạo ở tay, mạnh mẽ đưa cậu đến cao trào. Tay yên không yên phận tiến đến miệng cậu, dùng hai ngón tiến vào trong mà bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại. Cậu nhất thời thất kinh nhìn hắn, liên tục hắn đầu muốn thoát khỏi hành động của người kia nhưng vô hiệu, hai ngón tay mạnh mẽ đem đầu lưỡi cậu kéo ra mà đùa bỡn. Dịch vị theo đó mà chảy dọc theo khóe môi. Gợi tình!

Hình ảnh phóng đãng của cậu vừa rồi liền làm thành viên hắn mạnh mẽ đứng dậy, tăng tốc độ vuốt ve. Đến khi cậu gần đạt cao trào liền chặn lại. Cậu bị bức đến khó chịu, mày khẽ chau lại, khó khăn thở gấp nói

"buông...tôi...muốn ra... !"

" tôi còn chưa vào mà..."

Nói rồi một ngón tay phủ đầy bôi trơn tiến vào mật động đỏ hồng phía sau. Cảm giác mát lạnh phía dưới truyền đến liền làm cậu thoải mái. Sau vài phút ngón tay ấy làm loạn phía trong, hậu đình đã nhanh chóng khép mở, chào đón sự xâm nhập của nam nhân. Tay kia vẫn giữ chặt thành viên của cậu, khống chế không để cậu bắn ra, hạ thân chậm rãi hướng tiểu huyệt mà đâm vào. Lấp đầy bên trong, hắn không nhịn được nữa mà mạnh mẽ trừu sáp. Cậu hai tay bị trói chặt, chẳng thể vùng vẫy đành nằm yên, miệng nhỏ liên tục phát ra những âm thanh dụ hoặc, kích thích hắn.

Trong căn phòng, hai chàng trai quấn lấy nhau, giường theo đó mà kịch liệt rung động. Thúc mạnh vào điểm mẫn cảm, cơ thể cậu một trận run rẩy, cơ thể theo đó mà hồng lên một bậc.

"ahhh"

Hắn khẽ cười nâng hông, lật người nằm xuống dưới, để cậu ngồi trên mình. Văn Toàn vì hành động này làm cho ngạc nhiên cùng xấu hổ. Thấy cậu cứ trân trân nhìn mình, hắn khẽ nhắc nhở:

" tự động đi!"

Cậu trừng mắt nhìn người kia, cơ thể tuyệt đối bất động. Hắn thật sự cố chịu đựng, thành viên một khắc lại lớn hơn một vòng. Nếu tiểu yêu nghiệt kia không chịu động hắn cũng chẳng phải bị bức đến chết sao. Thấy người kia cư nhiên không động đậy, hắn liền thúc mạnh một cái. Hoa tâm bị va chạm liền làm cậu một trận run rẩy, cơ thể theo đó mà mềm nhũn, phía dưới ngứa ngáy, khó chịu. Tuy nhiên cậu vẫn không hề chuyển động. Quế Ngọc Hải trong lòng khẽ gầm một tiếng, là đang thử độ kiên nhẫn của hắn sao? Tay hắn di chuyển đặt ở hông cậu, đem người cậu nhấc lên sau đó lại ngồi xuống. Mỗi lần như vậy đều chạm vào điểm mẫn cảm khiến cậu không chịu được mà phối hợp cùng hắn. Hông nhẹ nhàng nâng lên rồi lại hạ xuống, nhưng động tác lại rất vụng về. Điều đó ngược lại lại làm cho hắn thích thú. Nói cậu là yêu nghiệt quả là không sai! Tuyệt thế nhân gian như vậy thì sao hắn kiềm lòng được chứ. Mọi hành động vô thức đó của cậu đều khiến ngọn lửa dục vọng trong người hắn cứ như thế mà bùng cháy dữ dội...

Cảm thấy bụng dưới dần thắt lại, hắn nhanh chóng đem cậu đặt dưới thân, bên dưới mạnh mẽ đâm xuyên, đưa cậu một khắc lên mây. Sau một lúc, cả hai cùng gầm nhẹ. Dòng tinh dịch ấm nóng theo đó mà bắn vào sâu bên trong cậu. Cùng lúc đó, hắn cũng buông hạ thân cậu ra, chất lỏng trắng đục như thế mà dính đầy trên tay hắn. Cậu vẫn còn đang mê man sau cao trào thì thấy hắn lại làm loạn. Dùng ngón tay dính tinh dịch, hắn đem vẽ loạn lên bụng dưới của cậu, miệng vẫn không quên nở ra nụ cười châm chọc. Cậu dùng chân đạp mạnh hắn, lớn giọng nói:

" xong rồi thì cởi trói!"

Hắn cười nhẹ. Mới sáng sớm đã đem cậu ra làm rồi, bây giờ hắn vẫn chưa thật sự thỏa mãn nhưng e nếu làm tiếp thì cậu chỉ có thể là ngất thôi a. Thấy vậy đành bước đến cởi trói cho người kia. Thấy cậu định bước vào nhà vệ sinh như mọi cử động đều khó khăn, hắn liền đem cậu bế bổng lên, hướng nhà tắm mà đi vào. Trong bồn tắm nhỏ hẹp, cậu ngồi quay lưng về phía hắn, tay đưa lên nghịch những bọt xà phòng trước mắt. Hắn thấy hành động đó của cậu lại một lần nữa bật cười. Dường như hôm qua đến giờ hắn đã bất ngờ rất nhiều lần rồi. Cậu bây giờ đã khác ngày xưa rất nhiều. Không phải là bộ dạng âm u lạnh lùng như lúc trước mà lúc lâu lại có một hiện vô thức rất đáng yêu. Phải chăng là qua một thời gian cậu không ở bên cạnh hắn, không phải thấy kẻ đã giết chết ba mẹ cậu và cậu đã sống rất tự do nên thù hận trong lòng theo đó mà quên đi, khiến cậu dường như trở về với con người thật của mình. Nghĩ đến đó trong lòng hắn lại một trận buồn bã. Cậu hẳn là hận hắn lắm! Cậu sợ hãi khi biết hắn còn sống và trở về? Cậu sợ hắn sẽ giam cầm cậu như trước đây? Hắn muốn giữ cậu lại cho riêng mình, muốn cậu chỉ là của riêng một mình hắn. Hắn muốn giam cầm cậu trong căn biệt thự này vì hắn nghĩ rằng, nếu để cậu ra ngoài và người khác thấy được vẻ đẹp của cậu, hắn...sẽ mất cậu! Nhưng hắn đối với cậu là gì? Yêu? Hắn cũng không biết! Với suy nghĩ đó, hắn đem người phía trước ôm chặt. Văn Toàn vì bất ngờ nên im lặng để hắn ôm.

Qua bao nhiêu năm, hắn đã thay đổi rất nhiều. Hắn đối với cậu không còn quá lạnh nhạt, tàn nhẫn như lúc trước nữa mà rất nhẹ nhàng khiến cậu đôi khi ảo tưởng rằng hắn có tình cảm với cậu. Nhưng đó chỉ là cậu ảo tưởng, hắn làm sao có thể yêu cậu chứ! Hắn chỉ xem cậu là một món đồ không hơn không kém, một món đồ để hắn phát tiết khi tức giận. Loại người như hắn, biết bao tiểu thư đài cát đu bám theo, một nam nhân như cậu thì có giá trị gì để hắn để tâm đến?

Chỉ là cậu đơn phương mà thôi!













//

tui có quên sửa tên chỗ nào thì nói nhe, mấy chap h tui hay lướt😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro