C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai vị khách không mời đã ngồi ở sô pha đối diện.

Nếu không nhờ Hani tiết lộ, tôi không thể ngờ bọn họ là người máy. Người con gái kia trong bề ngoài chừng mười bảy, mười tám, mặt trái xoan, mắt to, da trắng, áo trắng quần đỏ, hệt như một cô búp bê xinh đẹp. Có người nói cô ta là thành viên nhỏ tuổi nhất trong tổ Hắc Diệu, cũng là kẻ tàn nhẫn nhất – cô ta tên Rose – thường gọi là A Hồng, là kẻ khống chế Huệ Lân ngày hôm qua.

Lúc này cô ta ngồi đối diện, ánh mắt đầy thù hận nhìn chúng tôi, tôi nghĩ nếu không phải người đàn ông nọ không cho phép, cô ta nhất định sẽ nhào lên tấn công.

Người ngồi cạnh A Hồng là Ken – Vacant, thủ lĩnh của tổ này, cũng là chiến sĩ người máy ưu tú nhất. Nhưng nhìn bề ngoài của y thật... Vóc dáng cao gầy, trên gương mặt trắng trẻo là đôi mắt phượng hẹp dài, sóng mắt linh hoạt, chiếc mũi cao thon, môi đỏ trông rất... xinh đẹp. Y ngồi đó bình thản, như cười như không nhìn chúng tôi. Nhất là với tôi, y chỉ nhìn chăm chú thật lâu, trong đôi mắt ấy, nhìn không ra hận thù hay bất cứ cảm xúc gì.

"An, chúng ta lại gặp mặt." Y mở miệng trước.

"Hai người khác đâu?" Vương Gia Nhĩ hỏi.

Ken khinh bỉ liếc nhìn Vương Gia Nhĩ, ánh mắt nhanh chóng trở về trên người Hani, cười đến lạnh lùng: "An, cô hẳn rõ ràng nhất, thắng bại – then chốt phụ thuộc hai chúng ta."

Hani không lên tiếng, tôi liền hiểu ra, chuyện này đã đến nước gay go như y nói.

"Một kẻ thông minh như cô cũng có lúc dễ trúng đạn vậy. Tôi đoán phải cảm ơn Phác tiểu thư đây." Ken vắt chân, nhàn nhã dựa vào sô pha, "Cô tự chọn nhé, một là để chúng tôi đưa cô ấy đi, hai là đợi đến lúc chúng tôi trọng thương rồi giết cô, sau đó mang cô ấy đi. Tôi là một kẻ hẹp hòi, mẹ của Phác Hưng Long không đáng để thủ hạ của tôi dâng mạng."

Ken có lẽ vẫn còn chút kiêng kị Hani, bằng không sao chưa xông đến cướp người? Hay là y không muốn lưỡng bại câu thương?

Vương Gia Nhĩ và Văn Tinh Y đều im lặng, Hani cũng không nhìn tôi lần nào.

Căn phòng yên tĩnh như một nấm mồ.

Lát sau, Hani nói: "Như anh mong muốn."

Như y mong muốn... Đúng vậy, cùng lắm thì tôi mất mạng, chí ít có thể bảo toàn mạng sống của ba người bọn họ. Đây là lựa chọn của lí trí.

Kì lạ thật, lúc này tôi lại chẳng sợ chút nào. Nhìn vẻ mặt trầm mặc của Hani, tia hổ thẹn trong mắt Vương Gia Nhĩ và Văn Tinh Y, đột nhiên tôi lại cảm thấy an ổn vô cùng.

Tôi ngẩng đầu, nhìn Hani, cười nói: "Ngày đó, tôi hối hận rồi."

Hani kinh hoàng nhìn tôi không rời mắt. Chị hiểu ý tôi, ngày đó, dù chỉ là nhất thời ham vui, giá như tôi chấp nhận chị – đó sẽ là hồi ức hạnh phúc của hai chúng tôi. Sau này... sẽ không còn cơ hội nữa.

Chị bỗng cúi đầu, bàn tay lạnh lẽo nâng mặt tôi lên, đôi môi cũng lạnh lẽo như vậy khẽ hôn lên gò má. Âm thanh trầm thấp của Hani thì thào vào tai tôi, tôi thoáng run lên, rồi lập tức bình tĩnh trở lại để che giấu kinh ngạc. Lại một cái hôn! Nụ hôn của chị có thể giải độc, có thể thôi miên, cũng có thể khiến tôi điên cuồng. Mà nụ hôn này – lại mang tác dụng đặc thù gì đây?

Khi chị hôn tôi, những người xung quanh không ai lên tiếng, kể cả Ken và Rose. Tôi đi theo hai người máy ra cửa, lên xe. Phía sau vẫn có một ánh nhìn nóng rực dõi theo.

Đột nhiên tôi cảm thấy thật đáng giá.

Đây là một căn nhà thông thường ở khu Triều Dương. Có ba phòng, ở tầng cao nhất. Ken đưa tôi vào phòng lớn nhất, bốn người bọn họ đứng trước mặt tôi.

Tổ năm thành viên nay chỉ còn lại bốn. Thủ lĩnh Ken, thiếu nữ Rose, cùng với hai người định bắt cóc tôi ở Lộc Cảng Tiểu Trấn, LeO cao to và N gầy gò.

Ken nhìn tôi chăm chú, không lên tiếng, tất cả cùng im lặng. Người ta đến lúc sắp chết sẽ không có gì phải sợ nữa.

"Các người cứ ra tay đi!" Tôi nói to, "Cái chết, có thể nặng như Thái Sơn, cũng có thể nhẹ như lông hồng! Những kẻ bại hoại ý đồ phá hoại xã hội loài người như các người, nhất định sẽ bị trừng phạt."

Trong đầu tôi hiện lên bóng hình Hani. Giờ khăc này, người tôi nghĩ đến - là chị.

"Phác tiểu thư, xem ra cô hiểu lầm rồi." Ken cười lạnh, bước lại gần, chỉ cách tôi không đến ba mươi centimet. Y từ trên nhìn xuống, nói: "Sao tên bại hoại Phác Hưng Long kia làm bộ như hắn là phía chính nghĩa vậy?"

"Ô?" Tôi nhạo báng, "Lẽ nào các người mới đại diện chính nghĩa? Chính nghĩa lại ra tay với một người vô tội như tôi?"

"Đàn bà nông cạn! Không so đo với cô!" Ken lộ vẻ mất kiên nhẫn, "Giải quyết xong cô, chúng tôi có thể về được rồi."

"Các người định giải quyết thế nào?"

"Cắt đứt một bộ phận cơ thể cô. Khiến cô cả đời không thể thụ thai bằng bất cứ hình thức nào."

Lần này tôi mới thực sự cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Ken ra hiệu cho ba người kia rời phòng. Y yêu cầu tôi nằm lên giường. Vì bảo toàn tính mạng, tôi không dám phản kháng.

Ken giơ một ống tiêm, một chân đứng thẳng, một chân quỳ lên giường. Bởi vì rất gần, mái tóc dài ngang vai của y lướt qua gò má tôi, khiến tôi cảm thấy cơn tê dại không chân thật.

"Tôi tiêm cho cô một mũi gây tê." Y búng ống tiêm, "Xin lỗi, vì vượt thời không, chỉ có thể dùng các thiết bị của thời đại này để mổ. Nhưng cô cứ yên tâm, tôi là bác sĩ lâm sàng học, loại giải phẫu này chỉ là chuyện nhỏ. Không đau đâu."

Thân thể tôi cứng đờ như tượng.

"Ngoan, thả lỏng nào." Y lại hơi cúi người, vỗ vỗ vai tôi.

"Anh rất dễ nhìn." Tôi nói, "Anh là người đẹp mắt nhất mà tôi thấy. Thật đấy, thoạt trông anh không khác gì người thường."

Y thoáng nhíu mày.

"Đừng để ý, cứ làm chuyện của anh đi. Tôi chỉ muốn lảm nhảm một chút để phân tán sự chú ý của mình thôi." Tôi nói, "Thực ra tôi sợ đau lắm. Tuy anh nói không đau nhưng tôi biết, khi thuốc tê tan rồi sẽ rất đau."

Y vẫn cau mày, tôi lại nói: "Anh còn biết nhíu mày? Khoa học hai mươi năm sau phát triển thật đấy. Kì thực tôi là một người rất lạc quan, dù các anh khiến tôi trở thành tàn tật nhưng tôi sẽ không vì thế mà tuyệt vọng chán sống. Tương lai tôi nhất định tìm một anh chàng thật đẹp trai, hạnh phúc sống đến già, dẫu không có con cũng không sao."

Y đâm mũi kim vào mạch máu nơi cổ tay tôi.

Không có cơn đau nhói như dự liệu.

Tôi nhìn kim tiêm không dám tin, mũi kim bằng kim lọai khi vừa tiếp xúc với da tôi lập tức hóa đen, tan chảy... Trên tay Ken, toàn bộ ống tiêm cũng tan chảy, y vội vã ném phần còn lại xuống đất.

"Chết tiệt!" Sắc mặt y trở nên rất tệ, "Hani dám uống kịch độc rồi hạ độc trên người cô."

"Anh nói gì?" Tôi kinh hãi, lại chợt hiểu ra, nụ hôn lúc chia ly ấy, có độc! Trong đầu tôi chợt hiện lên buổi sáng hôm ấy, chị nâng ống đựng dịch thể màu lam, một hơi uống cạn.

Đó là kịch độc? Chị đã sớm tính đến ngày hôm nay?

"Phác tiểu thư, e là cuộc phẫu thuật của cô phải tạm hoãn một lát!" Y nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, "Tên Hani này không muốn sống nữa hay sao mà dùng loại lịch độc này? Tôi cần nửa ngày nghiên cứu thuốc giải." Nói xong, y đi nhanh ra cửa.

"Chờ một chút!" Tôi vội hô to, "Chị ấy sẽ ra sao?"

"Cô ta?" Ken cười lạnh, "Ai biết cô ta còn sống hay không?"

Tôi ngồi dậy, y mở cửa, bên ngoài đã có một người đứng đó – Rose.

"Thủ lĩnh, có chuyện gì vậy?"

"Có chút phiền toái nhỏ. Trên người cô ấy có độc. Tôi phải điều chế thuốc giải thì mới mổ được."

"Sao phải phiền phức như vậy? Giết cô ta đi là xong mà?" Rose nói rất chậm, tựa như đọc thuộc lòng, gây cho người ta cảm giác sợ hãi khác thường.

"... " Ken trầm ngâm như đang suy nghĩ về đề nghị này. Tôi chợt cảm thấy gió lạnh lướt qua, thoáng hoa mắt. Vừa lấy lại tinh thần, một vật lạnh lẽo dí vào thái dương tôi.

Là nòng súng.

Rose đứng bên giường, nghiêng người nhìn tôi. Tay cô ta vươn thẳng, nòng súng vững vàng đè lên thái dương của tôi. Gương mặt cô ta dễ thương hệt một con búp bê, lúc này đôi mắt to tràn ngập hiếu kỳ và phấn khởi như trẻ con, lại nói, "Mở đầu cô ra, để xem trong đó có những gì."

Đầu tôi trống rỗng, thế giới đột nhiên như an tĩnh lại, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong ngực.

Tình trạng an tĩnh ấy duy trì hai giây.

"Buông!" Giây thứ ba, Ken lên tiếng.

"Không!" Rose gằng giọng, "Giết cô ta thì đã sao? Con cô ta đã giết bao nhiêu người máy của chúng ta rồi?"

"Rose!" Y lạnh lùng quát, bước tới, vỗ mạnh lên tay cầm súng của cô ta, súng rơi xuống đất. Chớp mắt, tôi thả lỏng người, đổ xuống giường.

Y nói: "Cô ấy không biết gì cả. Rose, cô quên lời huấn luyện viên dạy chúng ta rồi sao?"

Rose trầm mặc, nhặt súng lên, quay lưng bước ra ngoài.

Ken cũng đi theo, tới cửa, y quay lại nhìn tôi, nói: "Cô vẫn còn có thể trấn tĩnh như vậy, không hổ là mẹ của Phác Hưng Long."

Y đi ra ngoài, gã người máy cao to – LeO bước vào, ngồi xuống một cái ghế cạnh đó, tiếp nhận nhiệm vụ trông coi.

Tôi nằm im trên giường không muốn động. Nửa ngày, nhưng Hani cần đến một ngày mới hồi phục.

Hơn nữa chị ấy không chỉ trúng độc của Ken, còn tự hạ độc bản thân.

Bóng đêm dày đặc. LeO ngồi đối diện, mở to mắt nhìn tôi. Tôi cũng giương mắt nhìn lại anh ta, lát sau, anh ta cười cười, nụ cười mang vài phần thân thiện.

Tôi không khỏi mở miệng: "Anh cũng là người máy?"

Anh ta hơi ngẩn ra, cười nói: "Đúng vậy, tôi là kiểu rõ ràng nhất đấy."

Tôi nhìn anh ta, không hiểu "rõ ràng nhất" là ý gì.

Anh ta vẫn cười, vén tay áo. Lúc này tôi mới nhìn thấy "cánh tay" ấy đều là kim loại đúc thành, dưới lớp quần áo, toàn thân cũng là kim loại. Trên "tay trái" có một khẩu súng tiểu liên gắn ở mặt dưới, chỉ cần giơ tay là có thể phóng ra. "Tay phải" là một loạt kim thép ánh lên sắc lục nhạt mơ hồ, xem ra có tẩm độc.

Đây là người máy giống người máy nhất mà tôi thấy. Tôi nhịn không được, hỏi: "Anh được lắp ráp thêm à?" Lời vừa thốt ra, tôi lập tức cảm thấy không ổn. Nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười chư cũ, thấp giọng: "Không phải lắp ráp thêm. Tôi là một người máy hoàn toàn."

Lạ thật, tôi bỗng nhiên cảm thấy thương xót người máy này: "Người máy cũng rất tốt mà! Anh xem, toàn thân anh đều là vũ khí, sức lực của con người mới kém cỏi làm sao!"

Anh ta nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy. Tuy rằng tôi không có vẻ là người máy nguyên thủy nhất trong số các người máy, nhưng lực công kích của tôi cũng mạnh nhất."

Tôi nói: "Khoa học hai mươi năm sau phát triển thế cơ à, đã có thể có người máy thông minh như vậy!"

Anh ta nói: "Chúng tôi là người máy hoàn toàn. Tất cả mọi hành động đều do con chip ở não điều khiển, cơ thể toàn bộ làm bằng kim loại. Trí thông minh cũng tương tự con người, thậm chí còn vượt trên mức trung bình của nhân loại, nhưng mặt khác..."

"Ọc.. ọc.. ọc..." Bụng tôi kêu vang dội biểu thị nhu cầu, giọng anh ta ngừng bặt, tôi đỏ bừng mặt.

"Cô đói rồi?" Anh ta cười nhìn tôi, như ông chú hiền lành nhà bên.

Tôi gật đầu: "Có thể cho tôi ăn chút gì không? Cả nước nữa."

Anh ta hơi bối rối: "Trong nhà không có đồ ăn."

"Xin anh đấy!" Miệng tôi đã thực sụ khô khốc, "Đã một ngày tôi không ăn uống gì."

Anh ta nghĩ nghĩ một chút, khẽ cắn răng: "Cô muốn ăn gì, để tôi đi mua cho? Trong nhà không có gì ăn được đâu, chúng tôi không cần ăn uống, chỉ cần nạp điện là được."

Tôi cảm động: "Cái gì cũng được. Nhưng liệu có phiền toái cho anh không?"

"Không đâu!" Anh ta đi ra cửa, đột nhiên ngừng lại, nói: "Kì thực cô vô tội, chỉ vô tình liên lụy, mất đi khả năng làm mẹ. Chúng tôi rất xin lỗi."

Nhìn bước chân rời đi của anh, tôi đột nhiên có ảo giác, bọn họ không phải người xấu... Không, là không phải người máy xấu. Nếu không phải bọn họ nhất định muốn cắt bỏ "một bộ phận nhỏ" của tôi, tôi nghĩ mình sẽ không ghét họ.

Hani tin chắc Ken chưa tới năm 2006 nên khinh địch, để tôi bị bắt đi.

Ken rất tự tin vào khả năng hạ độc của mình, mà Hani cũng đã nói cần một ngày để giải độc, vậy nên trên đường tới đây, bọn họ chỉ lục tìm những máy theo dõi trên người tôi mà bỏ sót bộ phận định vị gắn trên vành tai phải.

Tôi nghe được LeO đang ở phòng ngoài gọi điện thoại đặt cơm hộp.

Mười phút trôi qua, cơm hộp chưa tới, Ken đã đẩy cửa bước vào, ngồi bên giường nhìn tôi.

"LeO rất ngây thơ." Khóe miệng y nhếch lên một nụ cười, "Vừa rồi khăng khăng đòi gọi một thứ là cơm hộp cho cô."

"Các người chẳng có lý do gì bỏ đói tôi."

"Chúng tôi cũng chẳng có lý do gì cho cô ăn no." Y lạnh lùng cười, "Nếu không phải chúng tôi không muốn tổn hại tính mạng của người khác thì chỉ cần một quả lựu đạn là có thể giải quyết, dẫu toàn thân cô là độc cũng không chống được! Nhưng không sao, Hắc Diệu không bao giờ lạm sát người vô tội. Huống hồ Hani cần một ngày mới khôi phục, bọn họ tới lúc này cũng phải chịu chết mà thôi! "

Tôi không muốn nghĩ đến khả năng này. Nhìn lên gương mặt lạnh băng của y, tôi bỗng hỏi: "Anh tên là Vacant, vì sao lấy tên này?"

Y không ngờ tôi lại chuyển sang chuyện khác nhanh như vậy, kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt thoáng hiện lên một tia hoảng hốt, song rất nhanh lại khôi phục bình thản, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, "Tên của một người máy, có gì đáng tìm hiểu đâu?"

Vacant – nghĩa là trống rỗng. Tôi lấy hết dũng khí, hỏi: "Người máy... không có tình cảm phải không?"

Y chắc hẳn không đoán được tôi lại hỏi như vậy, mở to mắt nhìn tôi. Mà tôi cũng bình thản nhìn lại.

Lâu sau, y dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Cho tới bây giờ, không ai quan tâm đến tình cảm của người máy. Chúng tôi không đau khổ, không yêu thương, cũng không hận thù."

Y lầm bầm như tự nhủ: "Tôi lấy tên là Vacant, bởi tôi luôn nghĩ đầu óc mình là một mảng trống rỗng, bởi nó là một con chip." Mặt y hiện lên vẻ kiêu ngạo: "Con chip hiện đại nhất năm 2026 hiện đang ở trong đầu tôi."

Tôi kinh ngạc nhìn y, trống rỗng sao...

"Chỉ còn một tiếng nữa là thuốc giải độc cho cô sẽ chế xong." Y không nhìn tôi nữa, lại trở về với Ken tự tin âm độc nọ.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, y nhanh nhẹn rút cây súng bên hông, bước ra phòng khách.

Ngoài cửa chắc là người đưa cơm tới. Ken giấu súng sau lưng, ra hiệu cho LeO mở cửa. Hai người còn lại vốn đang ngồi trước máy tính cũng cảnh giác cầm súng lên, bước ra.

LeO đang định mở cửa lại nghe Ken nhắc: "Cẩn thận!"

Vì vậy anh ta nhìn vào lỗ mắt mèo trên cửa. Chẳng qua chỉ là người đưa cơm tới thôi, họ cảnh giác ghê thật!

Nhưng hết thảy lại phát sinh ngay trong giây lát ngắn ngủi đó! Tôi thề rằng mình chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy trong đời.

Ngay khi LeO áp mặt vào mắt mèo nhìn ra ngoài – tôi dám chăc anh ta còn chưa kịp nhìn thấy người đứng ngoài đó – chỉ trong tích tắc, một mũi dao nhọn đã xuyên qua đầu anh ta!

Tôi ngẩn người, giây sau lấy tốc độ nhanh nhất nhảy ngay ra phía cái giường duy nhất trong phòng. Bởi vì trong khoảnh khắc khi LeO bị tập kích, tôi nghe thấy giọng An Hỷ Nghiên.

Giọng nói trầm thấp của anh xuyên qua máy định vị sau tai tôi truyền đến: "Trốn đi!"

Sau này Hani nói cho tôi biết, chính nhờ hành động chớp nhoáng của tôi đã quyết định thắng thua lúc ấy!

"LeO!" Ba người trong phòng kinh hãi hô to, không hẹn mà cùng nhào tới thân thể LeO, lại nhất loạt dừng lại. Động tác của họ rất nhanh, chưa đầy một giây, họ đa vượt tới thi thể LeO chừng nửa mét.

Sau đó, một tia chớp xoẹt qua! Ken lao vút vào, ngay khoảnh khắc đã đứng trong phòng, y hất tay đẩy chiếc giường qua một bên, căm giận nhìn tôi!

Nhưng mà, không kịp nữa rồi! Trước khi bọn họ kịp nhào tới thi thể LeO, cũng là lúc LeO bị đâm, một tiếng nổ mạnh vang lên ngay cửa, hai bóng người một đen một trắng đi vào. Cái bóng màu trắng, ngay khi tiếng nổ vang lên liền phóng về phía tôi, nhanh hơn Ken một chút mà thôi!

Lúc này, khi Ken xốc cái giường thì Vương Gia Nhĩ trong bộ đồ màu trắng đã đứng cạnh tôi rồi.

"Anh thua rồi, Ken!" Vương Gia Nhĩ nói nhẹ tênh, cùng lúc đó, những viên đạn bay ra từ đầu khẩu súng trên tay cậu ta, hướng về Ken. Còn tôi thì nhanh chân trốn vào góc tường phía sau.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!" vài tiếng súng nhanh gọn vang lên, thân hình Ken xẹt đi nhanh như điện, tránh thoát đường đạn của Vương Gia Nhĩ, khi dừng lại, trên người y không có lấy một vết xước.

Hình như Vương Gia Nhĩ cũng giật mình trước phản ứng mẫn tiệp của đối thủ, xạ kích dừng lại trong một giây.

Còn tôi đã bị trận chiến bên ngoài thu hút sự chú ý.

N và Rose vừa mất đi đồng bạn còn chưa kịp phản ứng, bóng người màu đen kia – cái bóng cao to kinh khủng như Tu La đã làm một cử động khiến họ cứng đờ tại chỗ.

"Xoẹt!" Một tiếng vang nhỏ. Không phải âm thanh do người phát ra. Cũng không phải tiếng xé vải.

Là âm thanh từ cái đầu và thân thể được tạo từ vật liệu kim loại hoàn hảo nhất năm 2026 – lìa khỏi nhau.

LeO, người máy thiện lương đơn thuần đã khiến tôi nảy sinh thiện cảm, từ đầu tới chân, bị xé thành hai mảnh. Ngay khi thân thể ấy vỡ ra, một làn khói đen bay lên từ đống kim loại rách nát, bóng đen kia đứng sững, tay phải đao nhọn, tay trái tiểu liên!

Cô ta cứ thế chém LeO thành hai mảnh. Ngay cả N đang muốn tấn công Vương Gia Nhĩ cũng bị thu hút sự chú ý, quay đầu nhìn qua. Chỉ một tích tắc này! Bóng người màu đen vụt vào trong phòng, đối diện với Ken! Phía sau, một cái bóng màu hồng – Văn Tinh Y – đã xông tới hỗn chiến cùng N và Rose.

Lần đầu tiên tôi thấy được, thì ra Hani có thể lạnh lùng tàn nhẫn đến như vậy, thân thủ mẫn tiệp đến như vậy, tính toán thời gian chuẩn xác đến như vậy! Thảo nào, con tôi cử chị ta tới bảo hộ tôi! Lạnh lùng tàn nhẫn và mưu trí mỏi chính là điểm mạnh nhất của chị ta! Giống như bây giờ, Văn Tinh Y đang một mình cùng chiến đấu với hai người ở phòng khách, mệnh ở sớm tối; mà Hani cùng Vương Gia Nhĩ đứng ở đây cùng đối phó Ken, thật dư dã thoải mái! Liều mạng như vậy, làm sao không thắng?

Nhưng mà Hani, không phải chị ta đã trúng độc sao?

Rất ăn ý với nhau, Hani cũng trầm giọng: "Tinh Y, Gia Nhĩ, ngừng tay!"

Ken chỉ hỏi một câu: "Vì sao?"

Hani chỉ liếc nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi: "Điều gì khiến anh xác định tôi cần một ngày để hồi phục?"

Ken xanh mặt: "Chết tiệt! Cô lợi dụng Từ Huệ Lân!"

Hani cười lạnh lùng: "Con chip của các người lợi hại thật đấy, có thể cấy vào đầu Từ Huệ Lân, lại có thể nghe trộm, theo dõi, còn thoát được khỏi hệ thống phòng ngự của Tinh Y!" Chị nhướng mày, "Song tôi đã biết các anh chắc chắn có gài máy nghe lén."

Cho nên, chị mới nói với tôi, chị cần một ngày mới có thể hồi phục, cho Ken một thông tin sai lầm.

Mà Ken sỡ dĩ không nghi ngờ, cũng vì quá tự tin với thuốc của mình.

Hani chậm rãi bước về phía tôi, không ngoảnh lại, hỏi y: "Ken, anh biết tại sao mình thất bại không?"

Hani đã đi tới bên tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: "Bởi nghĩ nhiều quá." Giọng chị chợt lạnh lùng: "Một người máy không có linh hồn, băn khoăn quá nhiều về ý nghĩa sinh tồn sẽ làm chính mình lạc lối."

Ken cứng đờ cả người: "Cô không sợ tôi cho nổ cả văn phòng này, liều chết ư?"

Hani cười nói: "Còn một năm, anh vẫn còn cơ hội. Anh muốn trở về tương lai giúp thủ lĩnh của mình thì sẽ không dễ dàng chọn cái chết."

"Ha ha," Ken cười khẽ, "Đúng vậy. Ngày hôm nay các cô đã không giết được chúng tôi. Thắng bại, còn khó mà nói được!"

Ken bỗng dưng ngẩng đầu về phía tôi: "Vừa rồi Phác tiểu thư phản ứng rất nhanh đấy."

Tôi ngẩng lên nhìn y.

"Chúng tôi vì thương tiếc nên không giết cô, cô lại dùng một hộp cơm khiến LeO tán mệnh! Phác tiểu thư thật không đơn giản!"

"Không phải..." Tôi hoảng loạn lắc đầu, trái tim như rơi xuống đáy vực.

Ken không nhìn tôi nữa, quay lại cùng N và Rose nâng thi thể LeO qua một bên.

"Đi thôi!" Hani ôm tôi, Vương Gia Nhĩ và Văn Tinh Y một trước một sau cầm súng che chắn cho chúng tôi rời đi. Tôi bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực bắn theo. Quay đầu lại, tôi thấy Rose – thiếu nữ xinh đẹp ấy – hai mắt bốc lửa. Cô ta nhìn tôi chằm chằm, như hận không thể băm vằm tôi ra.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được sát ý của người khác đối với mình – sát ý tận xương tủy.

Tôi nhìn vào đôi môi đang mấp máy, từng cử động hợp thành một câu: "Tôi - sẽ - giết - cô!"

   

Mùa thu Bắc Kinh, hơi lạnh thắm xương, đêm sâu sương nặng. Phía Tây trường học có một sân thể dục lớn.

Mọi người trong trường đều thích ngồi cạnh rừng cây ven hồ đọc sách buổi sáng. Tôi lại thích ngời cạnh sân thể dục. Phóng mắt nhìn từng hàng từng hàng cầu thang bằng đá, không gian đặc biệt trống trải, đối mặt với khoảng sân mênh mông ấy, lòng lại an tĩnh hơn.

Từ Huệ Lân lại không thể ngấm được cảm xúc sâu sắc của tôi, lại nói tôi đọc sách ở đây để ngắm trai đẹp.

Ờ thì, hai bên sân thể dục còn có mấy cột bóng rổ. Sương nặng quá, không thấy rõ phía xa, chỉ nghe âm thanh đập bóng truyền đến.

Là chị ấy, người mỗi sáng tập bóng ở đây. Người ấm áp như ánh mặt trời – An Hỷ Nghiên. Sớm sớm tôi đến đây đọc sách sẽ thấy chị.

Mỗi ngày tôi lại chọn đường xa, đi một vòng quanh sân bóng rổ để về kí túc xá. Kì thực An Hỷ Nghiên rất nổi tiếng, cao ráo đẹp gái, lại đứng đầu khoa Điện tử năm thứ tư, có người nói đã có mấy công ty lớn đã đến chiêu mộ chị ấy. Nhưng hình như tiêu chuẩn của chị ấy khá cao, đến giờ vẫn chưa có người yêu.

Một buổi sáng, tôi như thường lệ thong thả dạo quanh sân thể dục, một quả bóng rổ chợt nảy về phía tôi.

Tôi tính rất chuẩn, bóng vừa lúc dừng lại ở ngay chân. Tôi cúi người nhặt lên. Một bóng người cao ráo rẽ sương mà đến, dừng trước mặt tôi.

Tôi ném bóng cho chị, chị nhẹ nhàng đón được.

"Tốt đấy, tư thế rất chuẩn." Giọng nói trầm thấp của chị vang lên.

Tim chợt đập thật mạnh, chị ấy bắt chuyện với tôi rồi, hạnh phúc muốn chết! Tôi nói: "Hồi trung học có chơi một thời gian." Nhìn gần, chị quả là đẹp quá mức. Mắt chị như mang ý cười, cứ đứng trước mặt tôi, không nói một lời, cũng không rời đi, chỉ nhìn như vậy. Tôi đương nhiên không chịu thua kém, mở to mắt nhìn lại, thế nhưng tình này cảnh này khiên tôi nôn nóng hồi hộp.

"Hình như sáng nào chị cũng đến rất sớm thì phải?" Tôi luống cuống tìm chuyện để nói, nói xong lại muốn ăn luôn lưỡi của mình – chẳng phải tôi vừa thú nhận mình luôn chú ý đến ý chị sao?

"Ừ." Chị ném bóng ra phía sau cho bạn, nói một cách thâm thúy: "Giống như em vậy."

Bạn chị cách đó không xa bắt bóng hô to: "Không cần quay lại chơi tiếp đâu! Đưa người ta về phòng đi!" 

Khóe miệng chị cong lên, mắng một câu "Thằng ranh!" Rồi lại nhìn tôi, nói: "Mai gặp lại."

Tim... từ đó đã triệt để dao động rồi.

Thời gian vùn vụt trôi, hình như tôi và chị quen nhau đã nửa năm. Mặc dù chẳng nói ra nhưng tôi biết, trong lòng chị nhất định có mình.

Vẫn mỗi buổi sáng, khi đi qua sân thể dục, tôi lại không nhịn được mà dừng bước, nhìn chị chơi bóng. Dưới ánh mặt trời, chị gạt mồ hôi, nhìn tôi cười ấm áp ; chị thích quân sự, thường đưa tôi đi dạo khắp các cửa hàng bán các loại mô hình hay triển lãm về binh khí. Thường chị không nói nhiều, chỉ khi đề cập đến vũ khí, chị mới thao thao bất tuyệt...

Một buổi tối, là sinh nhật tôi, sau khi liên hoan cùng bạn bè, tôi một mình ngồi trên bãi cỏ ở sân trường.

Lát sau, bên cạnh truyền đến tiếng động khe khẽ. Người con gái tôi ngày nhớ đêm mong, đã ngồi cạnh tôi.

Tay chị cầm một chiếc bánh ga-to, dường như được làm rất công phu. Tôi cười vui vẻ, giơ tay đón bánh, nói với chị: "Chị biết à?"

Chị nói: "Luôn luôn biết."

Bàn tay đay bóc hộp bánh của tôi sững lại, tôi hỏi: "Có mua nến không đấy?"

Chị lấy một túi nến nhỏ thả trước mặt tôi.

Tôi mở hộp, thắp nến. Chị vẫn ngồi bên, nghiêng đầu nhìn tôi. Cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của chị, tôi bối rối không dám ngẩng đầu.

Đêm tối lờ mờ, mặt cỏ vắng vẻ, ánh nến nhàn nhạt, tôi nói: "Em cắt nhé."

Chị bảo: "Ước trước đã chứ."

Tôi đặt con dao nhựa xuống, chắp hai tay lại, im lặng ước nguyện.

Còn chưa mở mắt ra, giọng chị chợt vang lên trên đầu tôi: "Chị biết em ước điều gì đấy."

Mặt tôi nóng bừng lên, vội mở mắt, lại hoảng sợ nên ngửa ra sau.

Chị đỡ lấy tôi. Mặt gần trong gan tấc, chị lặp lại: "Em có tin không, chị biết em ước điều gì."

"Em... Chị..." Tôi nghĩ khi ấy nhất định mặt tôi rất đỏ.

Chị còn nói: "Vậy em có tin không, chị có thể biến điều ước của em thành sự thực?"

Tôi mở to mắt, đến khi môi chị áp lên môi tôi, đặt một nụ hôn dịu dàng và dài lâu.

Thật lâu sau, chị mới buông ra, tôi thậm chí còn cảm giác môi mình đã sưng đỏ. Chị vẫn ôm tôi vào ngực như cũ, tựa như nhốt chặt tôi trong lòng.

Chị nói: "Mai chị phải đi Thụy Sĩ tham gia khóa giao lưu sinh viên một tháng. Tuy chỉ một tháng nhưng chị sợ, nếu không làm rõ chuyện chúng ta, nhỡ bị người khác chen chân thì phải làm sao?"

Tôi lập tức phản bác: "Không đâu, chị giỏi như vậy mà."

Trong mắt chị như viết hai chữ "thỏa mãn", như chưa tan khao khát, một cái hôn thật sâu, thật đằm thắm lại đặt trên môi tôi.

Tối đó, chị đưa tôi về kí túc. Chị nói: "Chờ chị về nhé!"

Tối hôm đó là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời tôi, tôi cho là tình cảm của hai đứa đã rõ ràng. Tôi nghĩ không ra bất cứ điểm gì chứng minh rằng chị không yêu mình. Chị lặng lẽ nhiều năm như vậy mới gặp tôi, một người nguyện ý để chị nắm tay đi tới.

Một tháng ấy, tôi sống trong ngọt ngào và nhớ nhung dày vò, thời gian như tính bằng từng giây. Chị quá nổi tiếng, tôi chỉ dám nói cuyện chúng tôi cho mấy người bạn thân. Các cậu ấy mới đầu kinh ngạc, sau lại đều vui vẻ chúc mùng tôi.

Đợi An Hỷ Nghiên trở về đã thành điều có ý nghĩa nhất trong cuộc sống của tôi lúc ấy.

Còn lại chỉ là, khi chị về nước, nắm tay hoa hậu giảng đường, hạnh phúc nói với mọi người: "Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ cùng đi Mỹ."

"Chính Hoa, vào học một trường quốc tế hàng đầu để học chuyên sâu là ước mơ của chị. Em không thể đuổi kịp ước mơ ấy."

"Cô ấy rất dịu dàng, cũng rất chín chắn, ở bên cô ấy chị mới tìm được chính mình."

"Rất xin lỗi vì những đường đột trước đây, tất cả đã qua, em quên chị đi."

Thì ra, tất cả chỉ là ảo giác. Tôi đã nhầm khi cho rằng chúng tôi yêu nhau, đã nhầm khi cho rằng chúng tôi đã gắn bó.

Tim, lại quặn đau từng trận. Lạ quá, chẳng phải đã hai năm rồi ư? Vì sao, nước mắt còn rơi dễ dàng như vậy?

"Đùng khóc, Phác tiểu thư." Một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, tôi quay đầu lại, Hani đang khoanh tay đứng đó, ánh mắt như sao.

Tôi nhất thời an tĩnh lại.

"Hani." Tôi chạy về phía chị, choàng tay ôm cổ, "An Hỷ Nghiên không cần em, chị sẽ cần em chứ?"

Hani cúi đầu nhìn tôi, ôm chặt lấy tôi: "Phác tiểu thư, tôi sẽ dùng sinh mệnh của mình để bảo hộ cô."

"... Chị yêu em chứ?" Chị yêu em chứ? Nếu không yêu, vì sao còn hôn em?

Dịu dàng trên mặt Hani chợt tan thành mây khói, chỉ còn lại lạnh lùng hờ hững: "Phác tiểu thư, tôi bảo vệ cô, chỉ bởi vì cô là mẹ của chủ nhân! Nếu không phải, tôi căn bản sẽ không nhìn cô lấy một cái, sẽ không bao giờ để ý đến mong muốn của cô, không quan tâm đến những vui buồn của cô. Ngay cả tính mạng cô, đều không đáng để tôi chú ý một lần."

Tôi như rơi vào hầm băng, hét to: "Nếu không thật tâm với tôi, vậy đừng trêu chọc tôi!"

Tôi dùng hết sức lực, muốn đẩy chị ra, lại bị chị ôm chặt hơn.

Xem xong bộ phim buồn trong lòng quá. Lên thêm một chap nữa, kiếm cmt đọc cho đỡ buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro