C21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Phác Chính Hoa đưa Phác Phi Đông đến trường.

Trong xe rất im lặng.

Phác Phi Đông ngồi ghế sau, nhìn chăm chú chiếc ghế trước mặt.

Lúc xuống xe, Phác Phi Đông giữ cửa xe nhìn Phác Chính Hoa. Phác Chính Hoa hỏi cậu: “Sao vậy?”

Phác Phi Đông hiểu chị cậu sẽ không hỏi, không nói bất cứ điều gì.

Cậu nói với Phác Chính Hoa: “Chị, em đi học nhé.”

Phác Chính Hoa gật đầu, nét mặt rất bình thản: “Đi đi.”

Phác Phi Đông đóng cửa xe, đi vào trường học.

Phác Chính Hoa ngồi trên xe, nhìn bóng dáng Phác Phi Đông hòa vào dòng người mới lái xe rời đi.

Tối qua thức khuya, Phác Chính Hoa cảm thấy đầu hơi nặng, xe của em chạy được nửa đường liền quẹo sang một hướng khác.

Phác Chính Hoa cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao em lại nhớ rõ địa chỉ nhà An Hỷ Nghiên như vậy. Rõ ràng cách rất xa, nhưng em không cần ai chỉ đường cũng tự đến được.

Sau một giờ, Phác Chính Hoa đứng dưới nhà An Hỷ Nghiên.

Khu chung cư của An Hỷ Nghiên rất cũ và lâu năm, không có bảo vệ cũng không có cổng, xe có thể tự do ra vào. Phác Chính Hoa đậu xe bên cạnh lối lên xuống nhà An Hỷ Nghiên, lấy điện thoại ra nhìn.

Không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi, bây giờ mới tám giờ rưỡi.

Chắc là cô đã đi làm, Phác Chính Hoa nghĩ.

Em không gọi điện cho An Hỷ Nghiên. Em có cảm giác nếu An Hỷ Nghiên biết em tới đây thế nào cũng nghỉ làm. Phác Chính Hoa rút chìa khóa, mở cửa xe định đi dạo một lúc.

Khoảng sân này khác hẳn khu em đang sống.

Tám giờ rưỡi, khu Hoa Khải Kim chắc chắn rất yên tĩnh. Khu em ở có hai kiểu một là đã đi từ sáng sớm trước trước tám giờ rưỡi, hai là giờ đó vẫn trong mộng đẹp.

Các gia đình ở khu Hoa Khải Kim sẽ không tụ họp dưới sân… Phác Chính Hoa đến trước một bàn cờ, có hai ông lão đang ngồi chơi cờ. Bàn cờ là một tấm ván gỗ cũ, phía trên vẽ những đường ngang dọc.

Bên cạnh bàn cờ có hai ba người đứng xem, vừa cười vừa trò chuyện, bàn luận về ván cờ.

Phác Chính Hoa đi một vòng, nhìn thấy con mèo lần trước đang nằm dưới hàng rào gỗ.

Nó vẫn mang theo bộ dạng chẳng chút sức sống, nằm bò trên mặt đất. Có lẽ phát hiện có người đến, nó giật mình uốn người. Phác Chính Hoa không biết nó có mở mắt nhìn em hay không, chỉ biết nó uốn éo người xong liền nằm im, không thèm động đậy nữa.

Phác Chính Hoa ngồi xuống bên cạnh, nhìn nó một hồi, cảm thấy bản thân cũng rất mệt.

Em lại lôi điện thoại ra mới được hai mươi phút.

Phác Chính Hoa trở lại xe, em nằm xuống ghế sau nghỉ ngơi.

Ngủ trên xe thật không thoải mái, mỗi lần Phác Chính Hoa sắp chìm vào giấc ngủ, bên cạnh lại vang lên tiếng con nít cười đùa. Vất vả lắm mới quen được một chút, sắp chìm vào giấc ngủ say thì lại vang lên tiếng reo lớn của ai đó.

“Chiếu tướng! Ha ha ha ha!”

Phác Chính Hoa: “…”

Em hít sâu một hơi, ngồi dậy.

Em rút điện thoại ra, nhắn tin cho An Hỷ Nghiên.

【 An Hỷ Nghiên, em là Phác Chính Hoa. 】

Tin nhắn trả lời rất nhanh.

【 Ừ, sao vậy? 】

Phác Chính Hoa do dự một chút, cuối cùng không chịu nổi cơn đau đầu, hỏi luôn:

【 Chị đang ở đâu? 】

An Hỷ Nghiên trả lời:

【 Ở nhà. 】

Phác Chính Hoa: “…”

Em gọi điện thoại cho cô.

“A lô ?”

“Chị đang ở nhà hả?”

An Hỷ Nghiên ừ một tiếng, Phác Chính Hoa lại nói: “Hôm nay chị không đi làm sao?”

An Hỷ Nghiên trả lời: “Hôm qua chị chạy ca đêm.”

Phác Chính Hoa không nói gì, bóp trán mình.

An Hỷ Nghiên hỏi: “Em đưa em trai đến trường rồi à?”

Phác Chính Hoa: “Đưa rồi.”

An Hỷ Nghiên tiếp tục: “Chị ở nhà chờ đi đón em.”

“Không cần đâu.” Phác Chính Hoa với người lấy túi xách ở phía trước: “Em đến tìm chị.”

Phác Chính Hoa lên lầu, An Hỷ Nghiên đã đứng chờ ở cửa.

Cô vẫn mặc chiếc áo lót mỏng màu đen, quần dài màu xám nhạt quen thuộc.

An Hỷ Nghiên đưa Phác Chính Hoa vào nhà, hỏi: “Sao em tự lái xe đến đây?”

Phác Chính Hoa nói: “Em đưa Tiểu Đông đi học rồi qua luôn.”

An Hỷ Nghiên tính toán thời gian, lại hỏi: “Vậy em đến được một lúc rồi.”

“… Ừ.”

“Sao không gọi điện cho chị?”

“Em sợ chị đang đi làm.” Phác Chính Hoa nói.

An Hỷ Nghiên mỉm cười: “Sau này, muốn tìm chị thì cứ gọi điện cho chị.”

“Được.”

Đây là lần thứ hai Phác Chính Hoa đến nhà An Hỷ Nghiên. An Hỷ Nghiên đưa em vào phòng ngủ, rót cho em một cốc nước ấm.

Phác Chính Hoa nhận lấy, uống một ngụm.

An Hỷ Nghiên đứng trước mặt em, Phác Chính Hoa ngửa đầu nhìn cô.

Hôm nay, em mặc một chiếc áo lông cừu màu xám, tóc buộc lên, khuôn mặt thuần khiết. An Hỷ Nghiên nhìn một lúc, đưa tay vuốt tóc em.

Phác Chính Hoa cảm giác được bàn tay ấm áp của cô, bất chợt cúi đầu, rụt cổ lại.

Đúng lúc này, bụng Phác Chính Hoa kêu ọt ọt, âm thanh tuy nhỏ nhưng trong căn phòng im lặng nghe rất rõ ràng.

Mặt Phác Chính Hoa ửng đỏ.

Nhưng An Hỷ Nghiên lại không biểu hiện gì, cô hỏi Phác Chính Hoa: “Em chưa ăn sáng à?”

Phác Chính Hoa gật đầu: “Chưa.”

An Hỷ Nghiên hỏi em: “Em muốn ăn gì, chị nấu cho em?”

Phác Chính Hoa giương mắt: “Có món gì?”

An Hỷ Nghiên hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”

Phác Chính Hoa nói: “Mì gói.”

An Hỷ Nghiên khẽ cười: “Sao cuối cùng em lại chọn mì gói?” Cô chống nạng quay người ra khỏi phòng. Phác Chính Hoa cầm cốc nước theo sau cô.

Bếp nhà An Hỷ Nghiên nhỏ đến đáng thương, hai người cùng vào rất chật. An Hỷ Nghiên nói với Phác Chính Hoa: “Hay là em lên nhà chờ đi, làm xong chị mang lên cho em.”

Phác Chính Hoa hỏi cô: “Em ở đây có làm phiền chị không?”

An Hỷ Nghiên lắc đầu, “À không.”

“Vậy em ở đây.” Phác Chính Hoa nói.

An Hỷ Nghiên lấy một gói mì giấy trong tủ gỗ, đặt sang bên cạnh. Sau đó lại lấy một cái nồi nhỏ, lấy nước đặt lên bếp. An Hỷ Nghiên quay đầu nhìn Phác Chính Hoa: “Lấy cho chị quả cà chua.”

Phác Chính Hoa đi theo hướng cô chỉ, lấy hai quả cà chua trong cái rổ tre ở góc bếp. An Hỷ Nghiên để gậy sang một bên, đứng một chân, cô xả nước vào bồn rửa bên cạnh.

Phác Chính Hoa đưa cà chua cho cô, đứng nhìn cô rửa.

An Hỷ Nghiên đứng ngược hướng ánh nắng hắt vào từ ban công. Phác Chính Hoa cảm thấy có lẽ bản thân quá mệt mỏi, bóng dáng An Hỷ Nghiên trong mắt em nhẹ nhàng như một bức ảnh lại tinh tế khiến em không kìm chế được, chỉ muốn ôm lấy cô.

Cô cúi đầu, im lặng rửa đồ. Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy.

Phác Chính Hoa chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía sau.

An Hỷ Nghiên chống tay lên bồn rửa, giữ người đứng vững, sau đó khẽ cười hỏi em: “Em không chê nơi này chật chội à?”

Phác Chính Hoa không nói gì, em nghiêng mặt, nhẹ nhàng áp lên lưng An Hỷ Nghiên, sau đó lắc đầu.

An Hỷ Nghiên tiếp tục rửa đồ.

Phác Chính Hoa thấy trong góc bếp sáng sủa có khoai tây và đậu ve, em nhìn chiếc rổ tre đựng đồ ăn, như đầy say mê.

An Hỷ Nghiên tắt nước: “Rửa xong rồi.”

Phác Chính Hoa không nhúc nhích.

An Hỷ Nghiên cười cười, cô đứng thẳng người, cảm giác được đỉnh đầu em ngay sau lưng.

“Em cứ ôm như thế, sao chị nấu mì được.”

Dương Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên.

An Hỷ Nghiên xoay người, Phác Chính Hoa đứng ngay phía sau cô. Bọn họ gần sát nhau.

Phác Chính Hoa cúi đầu, em thấy An Hỷ Nghiên vén cao ống quần lên, em ngẩng đầu lại nhẹ nhàng đưa tay chạm chân cô.

Chân An Hỷ Nghiên khẽ run, cô hỏi: “Sao vậy?”

Tay Phác Chính Hoa đặt lên phần chân bị mất của cô, cảm giác ở nơi đó rất kỳ lạ.

Chân của cô bị tổn thương quá nặng, nên thường không còn cảm giác gì nữa, nhưng hiện tại cách một lớp quần, qua làn da, An Hỷ Nghiên lại cảm giác được lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của Phác Chính Hoa đang nhẹ nhàng vuốt ve, truyền hơi ấm vào tận bên trong.

Đó là một sự vuốt ve tràn đầy cảm xúc.

Cô hơi lui ra sau.

Phác Chính Hoa buông tay, ngẩng đầu nhìn cô.

Em nói với An Hỷ Nghiên: “Chị nấu mì tiếp đi.” Nói xong, em xoay người định trả lại chỗ cho An Hỷ Nghiên.

Vừa quay đi, đã bị ai đó kéo lại.

Một tay An Hỷ Nghiên cầm hai quả cà chua, tay kia kéo cánh tay Phác Chính Hoa, khẽ giữ cằm em, cúi xuống hôn.

Nụ hôn của An Hỷ Nghiên tựa như khoảng sân này, căn phòng này, vừa cổ xưa lại vừa bình yên. Phác Chính Hoa ngửi thấy mùi hương trên người cô, không giống mùi nước hoa không thay đổi theo thời gian trên người Từ Lân, trên người An Hỷ Nghiên có mùi xà phòng nhè nhẹ, hòa cùng thân thể ấm áp của cô, quấn quanh người Phác Chính Hoa… em cảm thấy lúc này em như hòa vào bóng dáng ngược sáng khi nãy.

An Hỷ Nghiên hôn Phác Chính Hoa không lâu liền buông em ra, cô cúi đầu nhìn em: “Ở đây rất chật, em vào nhà chờ đi, nấu xong chị sẽ mang cho em.”

Phác Chính Hoa gật đầu, xoay người ra khỏi bếp.

Nước đã sôi, An Hỷ Nghiên thả mì vào nồi, cắt một quả dưa leo và thái cà chua bỏ tiếp vào nồi.

Nêm gia vị xong, An Hỷ Nghiên đứng trước bếp, lẳng lặng nhìn ngọn lửa màu xanh bập bùng dưới nồi.

Một lát sau, mì chín mềm, An Hỷ Nghiên tắt bếp, múc ra tô, sau đó quay sang lấy nạng.

Lúc chạm vào miệng tô, cảm giác nóng muốn phỏng tay.

An Hỷ Nghiên chỉ có thể bưng một tay, tay kia cô phải chống nạng, cô cũng không thể đi quá nhanh vì nước mì sẽ đổ ra ngoài.

Cô đi vào phòng, đặt tô mì lên bàn. Lúc thả xuống, An Hỷ Nghiên phải xoa xoa đầu ngón tay, trên tay cô hiện ra hai đường đỏ ửng.

Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy nằm Phác Chính Hoa trên giường.

Em đang ngủ.

An Hỷ Nghiên sửng sốt, chống gậy đến bên cạnh giường.

Phác Chính Hoa nghiêng người nằm trên giường, có vẻ ngủ rất say.

An Hỷ Nghiên đứng dậy, kéo rèm cửa sổ lên.

Trong phòng hơi tối, An Hỷ Nghiên quay đầu thấy ánh nắng nhàn nhạt chiếu trên mặt Phác Chính Hoa, vừa im lặng lại vừa dịu dàng.

An Hỷ Nghiên ngồi bên giường, nhìn thật lâu.

Lúc Phác Chính Hoa tỉnh lại, đã gần xế chiều.

Em vừa mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, xoay xoay người, chưa kịp ngồi dậy đã phát hiện có người nằm sau lưng mình.

“… An Hỷ Nghiên?” Phác Chính Hoa xoay qua, cũng chỉ thấy được nửa người cô. An Hỷ Nghiên ôm lấy em từ phía sau, Phác Chính Hoa cảm giác được hơi thở nhè nhẹ trên đỉnh đầu mình.

“An Hỷ Nghiên?” Em lại gọi cô lần nữa.

“… Ừ?” An Hỷ Nghiên bị em đánh thức, thản nhiên ừ một tiếng.

Cô cũng vừa tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, giọng nói hơi khàn khàn. Cô xoay người, lại ôm Phác Chính Hoa vào lòng.

Phác Chính Hoa bị cô ôm trước ngực, lưng em kề sát ngực của An Hỷ Nghiên. Phòng hơi tối, em nhìn qua cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuyên rèm cửa, tạo nên những đường cong sáng rực.

Ánh mắt em chuyển xuống dưới, trong góc phòng sáng sủa có bốn năm cái tạ tay, còn có một đống tạ tròn trọng lượng khác nhau, xếp từ lớn đến nhỏ.

Phác Chính Hoa hỏi: “An Hỷ Nghiên, chị tập thể hình phải không?”

An Hỷ Nghiên nhắm mắt lại: “Không.”

Phác Chính Hoa nói: “Vậy đó là gì?”

“À?” Rốt cục An Hỷ Nghiên cũng mở mắt ra, nhìn thấy đống tạ tay nơi góc tường, cô lại nhắm mắt lại, nói có vẻ lười biếng: “Để chơi thôi, thói quen ấy mà.”

Phác Chính Hoa ngẩng đầu, An Hỷ Nghiên đưa tay xuống, em gối đầu lên. Phác Chính Hoa hỏi An Hỷ Nghiên: “Có nặng không?”

An Hỷ Nghiên khẽ cười, “Không nặng.”

Lúc anh cười, Phác Chính Hoa cảm giác vòm ngực phía sau lưng em khẽ rung lên. Phác Chính Hoa xoay người, nằm đối mặt với An Hỷ Nghiên.

Vóc dáng An Hỷ Nghiên cao lớn, từ trên xuống dưới đều dài hơn Phác Chính Hoa một đoạn nên ôm trọn người em.

Phác Chính Hoa nói nhỏ: “Ngại quá, tối hôm qua em ngủ trễ nên hôm nay buồn ngủ.”

An Hỷ Nghiên nói: “Chị cũng vậy.”

Phác Chính Hoa nói tiếp: “Em muốn đặt đồng hồ báo thức.”

An Hỷ Nghiên hỏi: “Em muốn đặt lúc mấy giờ?”

“Tám giờ, em phải đón Tiểu Đông.”

An Hỷ Nghiên nhắm mắt lại, khẽ nói: “Ngủ đi, đến lúc đó chị sẽ gọi em.”

Phác Chính Hoa là người rất quy tắc, nhưng lúc này vừa nghe An Hỷ Nghiên nói ngủ đi, em liền nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không chút lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro