C31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chính Hoa nhìn An Hỷ Nghiên, ánh mắt của cô dường như không thể che dấu được gì đó nữa.

An Hỷ Nghiên vịn góc bàn tính đứng lên, nhưng Từ Lân đã kéo cánh tay Phác Chính Hoa trước.

Từ Lân cười nhẹ, nói với Phác Chính Hoa: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước.”

Phác Chính Hoa tính mở miệng, Từ Lân nói nhỏ: “Dù sao cũng không thể ở đây làm trò hề cho người ta xem, đi trước đã, hai người có thể liên lạc lại sau mà.”

Phác Chính Hoa quay lại nhìn, vì Từ Lân xuất hiện nên đám người xem trò vui xung quanh càng thích thú. Phác Chính Hoa cúi xuống, thản nhiên nói: “… Được.”

Từ Lân dẫn Phác Chính Hoa rời khỏi quán, Phác Chính Hoa không hề quay lại nhìn.

An Hỷ Nghiên siết chặt mấy đầu ngón tay xuống bàn khiến tay cô trở nên trắng bệch, cuối cùng vẫn buông ra.

Tống Huy nhìn tình hình, quay sang nói: “Chị Nghiên, chị đừng để cô ta lừa. Cô ta...“

Anh ta nói chưa hết câu, bỗng nhiên dừng lại.

An Hỷ Nghiên đang nhìn anh ta.

Im lặng nhìn anh ta.

Cô không nói gì cũng không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt này làm cho Tống Huy tỉnh rượu tức thì.

Tương Tình hoảng sợ, vội vàng bước qua giảng hòa: “Không sao, không sao, chắc là chị dâu hiểu lầm...” cô ta nhìn An Hỷ Nghiên: “Chị Nghiên, là lỗi của bọn em, nhưng cũng chưa có vấn đề gì mà. Chị thấy đó, chị dâu không sao mà, chị dỗ dành chị ấy chút là được rồi.”

An Hỷ Nghiên cúi đầu, rút ví tiền trong túi quần lấy hai trăm tệ đặt trên bàn, thản nhiên nói: “Tống Huy, bữa này tôi mời, coi như cảm ơn cậu trước giờ đã giúp đỡ tôi, tôi đi trước.”

Nói xong, An Hỷ Nghiên đứng lên, chống nạng rời đi.

Tống Huy dường như còn chưa dứt khỏi ánh mắt kia, đến lúc anh ta tỉnh táo lại đã thấy hai trăm tệ trên bàn, anh ta sửng sốt, sau đó tức tối mắng: “Fuck!”

Tương Tình nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đi rồi, anh đừng tức giận nữa.”

Mặt Tống Huy đỏ bừng vì uống bia, bực tức nói tiếp: “Mẹ nó, có phải anh muốn hại chị ấy gì đâu chứ!”

Tương Tình nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn tốt cho chị ấy thôi mà. Nào, uống miếng nước cho bớt giận.” Cô ta rót ly nước đưa cho Tống Huy, lại nói tiếp, “Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta lo chuyện bao đồng quá.”

Tống Huy uống nước, nuốt giận trong lòng, sau đó vuốt vuốt tóc Tương Tình: “Đúng, sau này không thèm để ý mấy chuyện rỗi hơi đó nữa.”

Trên chiếc xe xám bạc rất im lặng.

Lúc này Từ Lân lái xe, cô không biết đường khu này, chạy ra được tuyến đường chính hết cả buổi, Phác Chính Hoa không nói tiếng nào, cô nhìn em, mở miệng: “Tiểu Hoa, chị sắp chạy vào thành phố đúng không?”

Phác Chính Hoa cũng không muốn đùa giỡn với cô, em thản nhiên nói: “Tới hai đường nữa thì quẹo.”

Từ Lân vui vẻ hỏi: “Có quán nào ngon à?”

Phác Chính Hoa nói: “Về nhà.”

Từ Lân: “…”

“Được rồi, được rồi.” Từ Lân đầu hàng: “Bây giờ do em quyết định.”

Từ Lân lái xe nhanh hơn Phác Chính Hoa rất nhiều, hai người nhanh chóng về tới khu Hoa Khải Kim. Từ Lân đậu xe dưới lầu, cùng Phác Chính Hoa lên nhà.

Lúc Phác Phi Đông mở cửa cho hai người rất bất ngờ.

“Sao hai chị đi ăn nhanh vậy?”

Từ Lân trả lời: “Chưa ăn, nhưng đã no rồi.”

Phác Phi Đông ngơ ngác nhìn hai người, rồi lại chui về phòng học bài.

Trong phòng khách chỉ còn lại Phác Chính Hoa và Từ Lân.

Phác Chính Hoa không bật đèn phòng khách, chỉ có đèn tường yếu ớt chiếu lên hai người đang ngồi trên sô pha.

Phác Chính Hoa châm một điếu thuốc. Ánh mắt en như nhìn vào hư vô, vẻ mặt lạnh nhạt.

Từ Lân ngồi đối diện em: “Em nghĩ gì thế?”

Phác Chính Hoa chậm rãi trả lời, “Suy nghĩ chuyện vừa rồi.”

Từ Lân: “Vừa rồi?”

Phác Chính Hoa Chiêu rít một hơi thuốc, thản nhiên nói: “Chị có nghe bọn họ nói gì không?”

Từ Lân: “Có.”

Phác Chính Hoa nói: “Em thấy bọn họ nói có phần rất đúng.”

Từ Lân mỉm cười: “Phần nào?”

Phác Chính Hoa: “Về tàn tật, về tính cách.”

Tiết Miểu “à” một tiếng, cầm ly trà lên uống.

“Tiểu Hoa, từ xưa đến nay các nhà nghệ thuật đều đam mê sự không trọn vẹn.” Ngón tay thon dài của Từ Lân nhẹ nhàng lắc lắc cái chén, nước trong chén chao lên thành lốc xoáy rất đẹp.

Phác Chính Hoa không nói gì.

“Đương nhiên, ” Từ Lân lại nói, “Trên đời này có rất nhiều người tầm thường, em có thể để ý hoặc phớt lờ bọn họ.”

Phác Chính Hoa cười lạnh nhạt: “… Người tầm thường.”

“Đúng vậy, tuy rằng sách vở đều nói con người bình đẳng, nhưng Tiểu Hoa…” Từ Lân tháo cổ áo, thả lỏng người trên sô pha: “Thế giới này vốn không công bằng, con người phải có sang hèn, không có ngoại lệ.”

Phác Chính Hoa: “Chị niêm yết giá tất cả mọi thứ sao?”

“Đương nhiên không.” Từ Lân lắc đầu: “Có rất nhiều người không đủ tư cách để niêm yết giá.”

Phác Chính Hoa bật cười: “Từ Lân, chị đúng là con buôn từ đầu đến chân.”

Từ Lân nói: “Coi như em đang khen chị.”

Phác Chính Hoa hút thuốc xong, dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Từ Lân nhìn quyển sách trên bàn trà, cô cầm lên nhìn trong ánh đèn mờ mờ: “Vẫn là quyển sách lần trước?”

Phác Chính Hoa thản nhiên: “Đọc xong rồi, quên cất.”

Từ Lân hỏi: “Sách gì?”

Phác Chính Hoa: “Tâm lý học.”

Em đứng lên, nói với Từ Lân: “Em muốn nghỉ ngơi, chị đói thì tự gọi đồ ăn sẵn nhé.”

Từ Lân thất thần nhìn em: “Gọi kiểu gì?”

Phác Chính Hoa đi về phòng mình, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Gọi điện thoại, số của cửa hàng bên cạnh điện thoại.”

Từ Lân “…”

Phác Chính Hoa tắm rửa qua loa, sau đó tắt đèn nằm trên giường.

Em cảm thấy vô cùng mỏi mệt, rất muốn ngủ ngay một giấc. Nhưng nằm rất rất lâu vẫn không thể ngủ được.

Em buộc mình nhắm mắt lại, đếm từ một tới một trăm rồi đếm ngược lại như hồi bé các thầy em vẫn chỉ, cuối cùng em ngồi dậy.

Em tìm gói thuốc lá ở đầu giường, cầm lên mới biết không còn điếu nào. Em không biết Từ Lân còn ngoài phòng khách hay không, nhưng bên ngoài rất im ắng. Phác Chính Hoa không muốn di chuyển nên cứ ngồi như mất hồn trên giường.

Đã lâu rồi em không mất ngủ.

Đêm rất tối, cũng rất yên tĩnh. Ban đêm, thời gian trôi rất chậm, lại như rất nhanh.

Phác Chính Hoa quen dần với bóng đêm, dần dần nhìn được đồ vật trong phòng. Bức tranh treo trên tường, đến bàn đọc sách, rồi đến khung cửa sổ lớn sát đất.

Phác Chính Hoa thấy rèm cửa hé ra, một khe hở rất nhỏ từ trên xuống dưới tấm rèm.

Phác Chính Hoa nhìn một hồi, bước xuống giường, định kéo rèm kín lại.

Em đi chân không trên mặt đất, cảm nhận sự lạnh lẽo dưới chân. Em đến bên cửa sổ kéo rèm.

Ngay lúc em kéo rèm lại, dường như em nhìn thấy gì đó khác lạ qua khe hở mỏng manh ấy. Chỉ cần khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy đã đánh tan ý định đi ngủ tiếp của Phác Chính Hoa.

Em kéo rèm cửa ra lần nữa...

Khu Hoa Khải Kim được coi như một khu chung cư cao cấp, trên mỗi nhánh đường đều có đèn đường. Để không ảnh hưởng các hộ gia đình tầng dưới nghỉ ngơi, đèn đường trong khu vực thường là đèn vàng, hơi mờ.

Hiện tại, ở cuối tầm mắt của Phác Chính Hoa có một bóng người đang lẳng lặng tựa vào cột đèn bên đường.

Không gian u ám phủ sương mù, nhưng nhìn thật kỹ bóng dáng đó vẫn ngập tràn màu sắc.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu trên lá cây héo rũ, chiếu lên chiếc xe taxi màu đỏ lại càng đậm màu hơn. Người đó mặc áo khoác màu đen, tựa vào cột đèn, tay cầm điếu thuốc.

Bỗng dưng, Phác Chính Hoa thấy tay cầm thuốc của An Hỷ Nghiên dừng lại.

Không hiểu vì sao, ngay tại thời khắc đó Phác Chính Hoa biết An Hỷ Nghiên đã phát hiện ra em giống như lần trước.

Cô bỏ thuốc xuống, chậm rãi ngẩng đầu.

Phác Chính Hoa không thấy rõ mặt cô, nhưng em cảm thấy, ánh mắt An Hỷ Nghiên nhất định đang theo sát em.

Cô kiên cường như thế, lại yếu ớt như vậy.

Phác Chính Hoa buông rèm cửa sổ, xoay người nhằm về phía cửa phòng.

Phòng khách không một bóng người, Phác Chính Hoa vơ đại cái áo trên sô pha, chợt lướt qua cuốn sách trên bàn trà.

《 Vùng đất lý tưởng 》

Em đẩy cửa ra, không chờ thang máy, chạy thẳng xuống lầu. Có lẽ thang máy sẽ nhanh hơn, nhưng Phác Chính Hoa không muốn dừng bước, em có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn đẩy em về phía trước.

Bóng đêm xua tan tất cả.

Không có khúc mắc, không cần để ý, không phải bận lòng… Nếu những thứ này không tồn tại, có phải em sẽ đến nơi đó không. Cho dù đó là hoang mạc, hay vũng bùn tối tăm, hoặc là nơi bị người khác từ chối.

Nếu có, thì đó có phải là vùng đất lý tưởng của em không?

Trước đây Phác Chính Hoa vẫn cho rằng, một người phụ nữ như Từ Lân là hình tượng trong mộng của các cô gái. Đến hôm nay em đã hiểu ra, người trong mộng lý tưởng của em chính là An Hỷ Nghiên.

Phác Chính Hoa đẩy một cánh cửa, bước đến trước mặt cô.

Em thấy ánh mắt đen thăm thẳm của cô, khẽ hỏi cô: “Sao chị lại tới đây?”

An Hỷ Nghiên rũ mắt, bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, Phác Chính Hoa ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm.

Giọng cô hơi khàn: “Bởi vì chị cảm thấy, em sẽ không quay lại.”

Môi Phác Chính Hoa mấp máy, nhưng không nói gì.

An Hỷ Nghiên thấp giọng: “Đêm nay, rất xin lỗi em.”

Phác Chính Hoa khẽ lên tiếng: “Ừm.”

An Hỷ Nghiên như không biết nên nói gì nữa, chỉ cúi đầu đứng im lặng.

Ban đêm hơi lạnh, Phác Chính Hoa lại hỏi: “Chị đến lâu chưa?”

An Hỷ Nghiên ngập ngừng: “Cũng chưa lâu.”

Phác Chính Hoa không nói gì, An Hỷ Nghiên nhìn em, phát hiện ánh mắt cố chấp của em nhìn mình, cô thở dài: “Chị đến lúc chín rưỡi.”

Phác Chính Hoa nói: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

An Hỷ Nghiên không nhìn đồng hồ, nói luôn: “Hai giờ.”

“…” Phác Chính Hoa hơi nhíu mày: “Chị không lạnh sao?”

An Hỷ Nghiên khẽ cười: “Không lạnh.”

Lại lặng im.

Phác Chính Hoa nghe thấy tiếng cười của An Hỷ Nghiên, trong lòng em thấy khó chịu. Trước giờ cô vẫn thích cười trầm ấm như vậy, nhưng khi đó tiếng cười của cô thoải mái hơn bây giờ rất nhiều. Tiếng cười này, Phác Chính Hoa cảm thấy không đành lòng nghe.

Em nhìn chung quanh, ban đêm khu nhà rất im ắng, bóng đêm bao phủ, giống như thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

Phác Chính Hoa bỗng nhiên quay đầu, hỏi An Hỷ Nghiên: “Chị có ngày nghỉ không?”

An Hỷ Nghiên sửng sốt: “Cái gì?”

Phác Chính Hoa nói lại: “Ngày nghỉ, chị có kỳ nghỉ nào không?”

Lái taxi có ngày nghỉ không?

An Hỷ Nghiên gần như đã thốt ra câu trả lời, nhưng thấy vẻ mặt tràn đầy hứng thú của Phác Chính Hoa, cô lại nuốt trở vào.

“Sao vậy?”

Phác Chính Hoa: “Có không?”

An Hỷ Nghiên im lặng một chút, sau đó nói: “… Có.”

Phác Chính Hoa nhìn cô mỉm cười: “An Hỷ Nghiên, chúng ta đi du lịch đi.”

An Hỷ Nghiên: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro