Chương 11: Giây phút dừng lại để em bên chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau thức dậy thì thấy cô bên cạnh đã biến mất, cô luôn có thói quen thức sớm như vậy sao? Park Junghwa ngồi dậy, dụi dụi mắt thì thấy cô khuôn mặt rạng rỡ đi vào.

- Em dậy rồi, ra ăn sáng đi.

- Ăn ở đây sao?

- Ừ, nhìn thấy em còn ngủ nên chị gọi đồ ăn mang lên đây.

Ahn Hani chăm sóc cho em từng tí một, chăm sóc em chân thành nên Park Junghwa dần học được thói quen phụ thuộc vào cô, đó là một thói hư chính cô tập cho em. Cô nói, cô nguyện để em dựa dẫm cả đời không tính tiền phí.

Khi em chuẩn bị xong thì đồ ăn thơm phức đã được này biện rất gọn gàng.

- Tới đây ăn đi.

Từ khi quen cô cho đến nay, em hầu như chỉ được vài lần chăm sóc cô, còn lạ hầu như là cô. Cô nói cô rất khó tính, mà em là một người hậu đậu làm gì hư đấy nên tốt nhất để cô làm. Em dỗi nói cô rằng cô xem thường em. Cô ôm em nói là vì cô muốn chăm sóc em thôi, không muốn để cho ai khác. Tình yêu này nó ảo diệu, nhanh đến mức làm em chóng mặt. Nhiều khi bên cô, em còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ dài chưa tìm thấy kết thúc.

Sau khi ăn xong cô dành dọn nó, em khuôn muốn cô chăm sóc mình cẩn thận như thế nữa, cuộc đời này em đã nợ anh quá nhiều.

- Chúng ta sẽ đi chơi, em và có ba ngày để ở đây.

- Choi Arin cô ấy đâu?

- Cô ấy đã sớm cùng Bae Yoobin vi vu rồi, chỉ có em mê ngủ thôi đấy.

Cô véo mũi em rồi hai người nắm tay nhau đi, vào thang máy rất đông, em cũng ý thức được buông tay cô ra, cô biết nhưng im lặng. Ở bên ngoài, nếu không muốn rắc rối thì tốt nhất nên hành động có chừng mực. Em lo lắng cô sẽ gặp vấn đề nên biết bản thân cư xử như thế nào để không làm cô khó xử.

Chính cô lái xe đưa em đi, em thắc mắc ở đất nước xa xôi này cô cũng luôn có sẵn sàng một chiếc xe như thế.

- Đừng nhìn chị khi lái xe.

Em ngẫn người, thì ra nãy giờ em đang nhìn cô sao. Em quay sang bên ngoài, giả vờ như không quan tâm.

Đứng trước tháp Eiffel nổi tiếng thế giới, em vô cùng hạnh phúc, cảnh quan nước Pháp thật xinh đẹp. Trời hôm nay mát mẻ, du khách ở dưới chân tháp rất đông, có vẻ đất nước xinh đẹp này là địa điểm lí tưởng với rất nhiều người.

- Điều này làm em hạnh phúc đến như vậy sao?

- Thật đẹp.

Ahn Hani ngồi dựa vào cột nước bên đường lười biếng nhìn em.

- Chị không thấy đẹp sao?

- Chị đến đây trên dưới chục lần.

- Thật sao?

Trong mắt Park Junghwa thể hiện có chút khinh thường, là cô đang khoe cô cô đi nhiều hay sao? Park Junghwa em cho dù đi một trăm lần cũng thấy đẹp.

- Em đứng từ sáng đến giờ rồi, chị nghĩ chúng ta nên đi chỗ khác.

Park Junghwa cũng cảm thấy có lý, liền rảo bước theo cô. Nãy giờ em đang cực kỳ khó chịu khi các cô gái kia cứ nhìn về phía cô ta, chẳng lẽ cô ta không hề hay biết hay sao mà lại bình thường đến như thế. Em chưa đi kịp thì xuất hiện trước mặt cô ta một cô gái Tây xinh đẹp, có đôi mắt xanh biếc như biển, mái tóc bạch kim như ánh sáng mặt trời, chưa kể cô ta lại có một thân hình bốc lửa như những cô người mẫu.

- Oh, Hani.

Rồi cô đó hôn cô một cái ngay má, nói chuyện với nhau. Có lẽ hai người quen nhau nên nói chuyện rất vui vẻ. Cô ta cũng chẳng thèm quay lại nhìn em lấy một lần, chẵng lẽ bị cô gái người Tây kia hút mất hồn rồi hay sao? Chừng khoảng mười phút, cô quay lại đảo mắt nhìn em. Thì thấy em vẫn đang đi tham quan, có lẽ Park Junghwa bị say mê cảnh đẹp nơi đây rồi. Là xạo đấy, em đang cố tình không muốn nhìn qua bên kia nữa thôi.

Cô đi tới bên em, làm em giật mình nhảy dựng lên.

- Chị làm gì vậy? Làm em giật mình,

- Em đang làm gì mà giật mình?

- Em chẳng làm gì cả.

Em dỗi, nhưng cô hình như không nhận ra liền nói.

- Chúng ta đi ăn thôi.

Nhìn qua cô gái kia có vẻ đang chờ Hani, em càng thêm giận dữ.

- Đi với cô gái ấy sao?

- Ừm, chị nghĩ em nên qua chào hỏi.

Rồi cô nắm tay em tới, cô gái kia than thiện liền chào hỏi.

- Chào cô, tên tôi là Ann. Tôi là bạn của Hani từ hồi đại học.

- Chào cô, tôi là Park Junghwa.

Cô gái này nói tiếng đất nước em rất tốt. Nhưng cách cư xử tự nhiên kia em không hề thích. Cô đưa em và cô gái tên Ann kia ra xe, nãy giờ hai người cứ liên tiếp bên cạnh nhau mà nói chuyện, coi em như người vô hình.

- Em ngồi ghế sau, em muốn nghỉ ngơi một chút.

Thực sự bản thân em đang cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô gái kia nói rất nhiều, còn quấn tay Ahn Hani, nhưng cô ta không buông ra, cứ để mặc nhiên nắm lấy.

Đến nhà hàng, em ngồi cạnh cô, im lặng nghe người bọn họ hàn thuyên.

- Ahn Hani, thực sự em rất muốn có được cơ hội làm bạn gái chị một lần?

- Để chị xem xét lại.

- Thôi, làm bạn gái chị chắc khổ lắm. Một người khô khan không tí tình cảm gì.

- Ann, có cả khối người yêu chị đấy nhé.

Nói xong cô nhìn qua em, làm em nuốt miếng thịt bò mà mắc ngang giữa cổ, cô ta nói vậy làm có ý gì? Nói em thuộc vào trong khối người nói chung kia á? Thật quá đáng.

- À, Junghwa. Cô yêu chị ta cảm thấy mệt không?

Có lẽ người phương Tây rất tự nhiên, cô gái kia kêu thẳng tên em một cách rất dễ thương.

- Ừ, chị ta rất đáng ghét.

Nói xong câu đấy em nhìn qua cô cười khinh bỉ, dám nói em hả? Em trả thù lại thôi, Ahn Hani không nói gì, chỉ cười cười. Nhưng nụ cười kia làm em có chút sợ, cô ta là một người nguy hiểm.

Sau khi đưa cô gái tên Ann kia ra về, cô ta còn chồm qua hôn cô, nhưng cái nụ hôn này là ở môi. Ahn Hani giả vờ nhắm mắt ngủ nhưng thực ra em thấy hết.

Ahn Hani im lặng cho đến khi về khách sạn, đến khi cả em và cô ta tắm xong cô cũng không nói gì, khi em ra thì thấy cô đã nằm ngay giường đắp chăn. Chẳng lẽ nói yêu cô rất mệt mỏi thì cô lại giận sao. Đồ gái tính, mới nói thế mà giận. Trong long em thầm mắng mỏ cô.

Em lặng lẽ tắt đèn rồi chui vào chăn một cách thầm lặng như nijia.

- Hôm nay em nói gì?!

Bỗng nghe tiếng cô, em giật thót tim.

- Em có nói gì đâu.

- Em nói yêu chị mệt mỏi hả?!

- Không em chỉ giỡn.

Cô ta thật quá đáng, cô ta với cô gái kia còn quá đáng hơn em mà em chưa nói gì tại sao cô ta lại trách tội em.

- Còn chị, em chưa nói chị dễ dàng với phụ nữ, chi còn trách cứ em?!

Nói xong câu này, 2 giây sau lại cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc, cô không nói gì chỉ im lặng nhìn em bằng ánh mắt khó hiểu.

- À, thì ra em ghen?!

Nghe xong câu đấy tim em nhảy lên tận cổ, ghen sao?! Thực sự em có ghen sao?

- Em không biết, em muốn đi ngủ.

Cảm thấy bản thân quá khó xử nên em quyết định ''chuồn''. Em quay lưng lại phía cô, cô nhẹ nhàng kéo em và ôm lấy.

- Chị biết chứ? Thì ra Jungie nhà chị biết ghen.

Em ngồi bật dậy.

- Thì ra là chị dụ em.

- Ừ.

Ahn Hani thẳng thắn thừa nhận. Mặt Park Junghwa sớm đã bị bốc khói.

- Chị quá đáng.

- Haha, thực sự chọc em rất vui.

Tại sao cô lần đầu em gặp cô cô là một con người hoàn toàn khác, mà bây giờ mới lộ ra bộ mặt thật. Em hối hận khi yêu cô ta rồi, em bị bề ngoài của cô ta dụ rồi.

Share giúp tôi cho đỡ buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro