Chương 32: Lừa dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahn Hani im lặng nhìn đứa bé trước mặt, cậu bé có đôi mắt trong veo, làn da trắng hồng, cậu bé ấy ngơ ngác nhìn cô.

Người phụ nữ vest đen đó cứ ngẩn ngơ nhìn cậu, đôi mắt có chút gì đó tỏ vẻ rất đau lòng.

- Con.

Cô không biết phải gọi cậu bé như thế nào, môi run run mà nhìn cậu bé.

- Cô đến rước ai ạ?

Jong Han vui vẻ trả lời, cô ấy thật đẹp, thật cao, cô ấy mang áo sơ mi vai rộng thật giống với ba mình. Ba mình chắc sẽ đẹp hơn cô ấy, vì mẹ bảo ba là người đẹp nhất mà mẹ từng gặp.

- Ta đến muốn rước con.

- Dạ?

Jong Han nhìn ánh mắt nghi ngờ và thái độ xa lánh với người phụ nữ trước mặt, vì mẹ bảo không được nói chuyện với người lạ, nếu đứng trước cổng trường có tiếp xúc thì phải chạy vào báo cô giáo hay bác bảo vệ. Nhưng người phụ nữ kia đi xe hơi, mang đồ vest, nhìn rất sang trọng, không thể là bắt cóc trẻ em được.

- Ta là bạn...lâu năm của mẹ con.

Cô không biết dùng thân phận gì đẻ nói, ba từ “bạn lâu năm” nghe thật buồn cười.

Cô mở ví, có một tấm ảnh Park Junghwa mang một chiếc váy trắng tinh khôi, nhìn cô nở một nụ cười thật tươi, thực ra cô luôn để hình em trong ví, thực sự cô không biết mình đang làm gì nữa.

- Mẹ con mà.

- Đúng rồi.

- Sao cô để hình mẹ con trong ví?

- Ta và mẹ con là bạn bè lâu năm, nhưng vì một vài chuyện nên ta và mẹ con đã lâu năm không gặp.

- Con tên gì?

- Jong Han ạ.

- Jong Han ngoan, bây giờ ta bận chút công việc, ngày mai ta lại đến thăm con nhé. Con đừng kể với mẹ con hôm nay gặp ta nhé, ta muốn dành mẹ con một lời xin lỗi bất ngờ.

- Thật ạ?

- Ừ.

Ahn Hani vui vẻ vuốt đầu cậu bé rồi rời đi, Jong Han còn vẫy tay chào, không hiểu sao, cậu bé cảm thấy người phụ nữ kia không phải là một người xấu.

Sáng sớm hôm sau, Junghwa đưa Jong Han đến trường như thường lệ.

- Hôm nay bên mẹ có việc, nên việc rước con hơi trễ.

- Con đi bộ về được mà.

- Hôm nay nếu trời không mưa thì con đi bộ về, còn nếu mưa ở trường đợi mẹ rước nhé. À, đi bộ nhớ đi nép lề, thấy người lạ tiếp xúc con hãy báo cho người nào đáng tin cậy nhé.

- Vâng.

Thực ra ngôi trường mẫu giáo cách nhà không xa, chỉ 500m là tới, bình thường cậu cùng mẹ đi bộ tới trường, xong em mới đón xe buýt đi làm, nếu ngày nào em cũng quá bận rộn cậu bé có thể đi bộ về và đợi ở nhà cô em hộ bên cạnh đợi em về.

Học tới buổi chiều, Jong Han đang ngồi vẽ tranh, thì cô giáo bảo có một người mua rất nhiều đồ quà phát cho cả lớp, thì ra là người phụ nữ hôm qua.

- Cô.

Jong Han rạng rõ nhìn người phụ nữ xa lạ có chút quen thuộc kia.

- Hôm nay ta đến thăm con, ra về ta chở con đi chơi nhé.

- Dạ.

Thực sự cậu vẫn có chút rụt rè, vì làm như vậy là sai trái với lời của mẹ.

- Không sao, chỉ đi gần khu này, ta chỉ chở con đi ăn rồi về nhé.

Người phụ nữ kia nở một nụ cười hiền lành, cậu cũng đồng ý gật đầu.

- Con học đi, ta đợi con ngoài cổng.

Người phụ nữ kia vừa đi, cô giáo liền lại hỏi cậu.

- Cô ấy là gì của con thế?

- Là bạn mẹ con.

- Cô ấy rất nổi tiếng đó, cô ấy có xuất hiện trên ti vi.

- Sao ạ?

Người phụ nữ kia là người nổi tiếng sao, vậy cậu có chút an lòng, vì có lẽ người nổi tiếng sẽ không bắt cóc trẻ em đâu nhỉ?

Ra về, Jong Han được cô ấy chờ, bước lên xe hơi đen loáng bóng, có rất nhiều bạn nhìn cậu bằng ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ.

- Có rất nhiều bạn nhìn con.

Jong Han ngồi gọn trên xe, vui vẻ cười.

- Các cậu ấy hỏi cô có phải ba của con không? Vì chưa bao giờ có người nào đi xe hơi đẹp như vậy rước con cả, chỉ có cô Hyelin hay rước con bằng xe hơi thôi, nhưng xe của cô đẹp hơn.

Đó chỉ là một lời ngô nghê của một đứa trẻ, một đứa trẻ với đầu óc đơn giản và hồn nhiên.

- Ba không bao giờ rước con sao?

- Vâng, con không có ba.

Có lẽ nhắc tới ba, như động chạm tới lòng tổn thương của Jong Han vậy.

Kim Heechul lái xe vào một cửa hàng kem và bánh ngọt gần đó, cô nhanh chóng ôm đứa bé xuống xe. Nhân viên thấy một người sang trọng, rất nhanh chóng đi tới.

- Cho hỏi chị dùng gì ạ?!

- Con muốn ăn gì.

- Con ăn gì cũng được.

Hani kêu rất nhiều kem và bánh ngọt mắc tiền, rất nhanh chóng, một cỗ đồ ăn thịnh soạn xuất hiện trước mắt.

- Con ăn đi.

- Con cảm ơn cô.

- À, Jong Han, con có gặp ba con bao giờ chưa?

- Chưa ạ, mẹ con bảo ba không có ở đây. Con cũng rất nhớ ba, con muốn được gọi tiếng ba, nhưng không được. À, mẹ con bảo có nốt ruồi trong tai giống ba con đấy.

Cô cũng có nốt ruồi trong tai. Trái tim cô lại càng đau thắt lại.

- Nhưng cô có biết không, ba con là một người cực kỳ hoàn hảo đấy, mặc dù chưa gặp ba, nhưng con luôn khoe với các bạn con có một người ba cực kỳ tốt, bạn nào cũng ganh tị cả.

- Ba con như thế nào, chắc cô không bằng rồi?

Cô như đang cố moi một chút thông tin nào đó, cô biết, cô có linh cảm đó là con cô, đứa bé là kết quả giữa em và cô.

- Mẹ con bảo ba con là một người cao, vai rộng và đẹp, ba có một nụ cười hiền lành và giọng nói ấm áp, mẹ bảo ba con được đi du học, bảng điểm của ba rất cao, ba con bây giờ là một người thành đạt, nhưng có lẽ vì ba con có nhiều tiền, nên ba không cần con và mẹ nữa.

Hốc mắt Hani đã đỏ hoe, nghe những lời ngây ngô kia, cô thực sự trái tim tê tái, bao năm qua, là Junghwa nuôi con một mình sao? Bao năm qua, tại sao không nói cho cô biết, không cho cô nhận con, tại sao?

Có một cậu bé ngồi trước mặt ba, người cậu hằng mong ước được gặp mà không thể kêu một tiếng “Ba”, có một người trước mặt con trai bé nhỏ, không thể gọi tiếng “con trai”, đời quả là chớ trêu nhỉ? Đời đau nhỉ?

- Để ta đưa con về.

Đứa trẻ đó khi nhắc đến ba, mắt cậu bé ấy sáng rực, như rất tự hào và có một tia sáng nào đó mong ước được gặp ba. Vì những bạn học cùng cậu luôn có ba đưa rước, luôn được vòi vĩnh ba mua cái này mua cái nọ, tan giờ học, có ba chờ ngoài cổng trường dịu dàng vuốt đầu hỏi “Hôm nay con có ngoan không?”, cậu ấy đơn giản luôn mong ước có một điều nhỏ nhoi như thế.

Nhiều ngày sau đó, Hani hay đến thăm Jong Han, nhưng cậu bé ấy không hề nói cho Junghwa biết, vì cậu ấy cứ nghĩ Hani sẽ dành cho mẹ một bất ngờ. Sau cái hôm nghe một đứa trẻ bộc bạch về những lời tâm sự ngây ngô, cô đã uống rất nhiều rượu, cô tức giận đến mức muốn tìm Junghwa hỏi cho ra lẽ, muốn bóp nát bờ vai nhỏ hét lên tại sao lại lừa dối cô như thế?

10 ngày sau.

Park Junghwa đang dọn dẹp nhà cửa, hôm nay là ngày cuối tuần, em sẽ dành thời gian bên cạnh Jong Han.

Tiếng chuông cửa vang lên.

- Jong Han ra mở cửa giúp mẹ với.

Trong bếp giọng nói vang lên.

Jong Han leo xuống, nhanh chóng ra mở cửa.

- Cô Hani.

Khuôn mặt Hani hốc hác đỏ lên đến đáng sợ, cô đang kìm nén cơn giận, đúng là cô không chịu hết nỗi nữa rồi.

- Ai vậy?

Cả người Junghwa đứng hình nhìn người phụ nữ đang đứng ngoài cửa.

- Hôm nay cô tìm mẹ con sao?

- Jong Han, con vào phòng đi, mẹ có khách.

Em vội vã không muốn Jong Han tiếp xúc với cô, vội vã đưa cậu bé vào phòng. Nhỏ giọng hỏi.

- Chị đến làm gì?

- Tôi có chuyện muốn hỏi em.

Cảm giác bất an trong em càng tăng.

- Chị... Chị vào phòng tôi nói chuyện đi.

- Tại sao không được nói ở đây? Sợ đứa trẻ sẽ nghe sao.

Đúng, em sợ Jong Han sẽ nghe được, em vội vàng kéo tay cô vào trong phòng. Bàn tay khô ráp chạm vào bàn tay cô, vẫn ám áp, vẫn gầy gò.

- Chị nói đi.

Hani cười nhạt, ném một tập giấy rất mạnh vào mặt em. Giấy bay tung tóe, em sợ hãi đến mức không kịp nói gì cả.

- Tại sao hả Junghwa? Tại sao em lại làm như thế với tôi.

Junghwa ngồi xuống, coi những tờ giấy kia - giấy xét nghiệm ADN, Jong Han có cùng huyết thông với Ahn Hani. Junghwa mềm nhũn người, ngồi bệt xuống sàn.

- Junghwa, em nói đi, tại sao hả?

Cô thét to lên, một giọt nước mặt lăn dài lên má, thực sự Hani đã khóc rồi, anh tuyệt vọng, cô đau khổ, cô đau đến mức ruột gan như cào xe.

Cô ôm bờ vai em, lay mạnh hỏi.

- Tại sao em bỏ tôi đi thì được, tại sao lại còn lừa dối tôi? Tại sao khi đó em không nói với tôi Jong Han là con tôi, tại sao hả Junghwa?

Khi một người cực kì mạnh mẽ khóc, đồng nghĩa họ đã tuyệt vọng đến mức cái vỏ bọc mạnh mẽ kia không còn nữa, vỡ tan rồi.

- Đừng, tôi xin chị đừng làm khổ Jong Han. Bao nhiêu chuyện giày vò suốt 7 năm qua, mình tôi chịu là đủ rồi.

Em gào khóc lên, cúi đầu cầu xin cô.

- Con tôi, đó là con trai của tôi đó, tại sao cô lại đối xử độc ác vậy hả?

- Tôi cầu xin chị, hãy để mọi chuyện bình thường, chị đừng nhận đứa bé. Tôi không muốn nhà họ Ahn các người đụng đến nó nữa.

Thực sự hai người không hề biết đối phương đã tổn thương như thế nào, đau khổ ra sao. Junghwa yếu ớt gào thét lên, cả đời này em mãi mãi không quên được cô, đúng, là vết sẹo không bao giờ mờ nhạt đi, ngày gặp lại cô trong quán cafe, em tưởng chừng như gặp lại thế giới của mình đã tưởng chừng mất đi bấy lâu nay, đứng gần cô, em lại cứ nhớ về những ngày tháng bên cạnh, em không thể yêu thêm một ai khác, bởi vì trái tim của khắc đầy hai chữ Ahn Hani. Em nhìn cô, run run nói từng chữ.

“Có những mối quan hệ, hạnh phúc nhất thời mà mất đi mãi mãi còn đau hơn việc cả đời này không gặp nhau, nếu không gặp nhau, không có chuyện gì xảy ra, nếu biết trước là sai trái, việc không gặp nhau có lẽ là việc đúng đắn, không bao giờ tổn thương thêm một ai cả, cũng không phải dành cả đời này để quên đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro