C38-2: Người trung trinh (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó là đêm cuối cùng họ ở lại Thái Lan. Vì đề phòng cảnh sát lùng tới, An Hỷ Nghiên nhanh chóng quyết định rời khỏi nơi này. Ra đi quá mức vội vàng, giống như là một cuộc trốn chạy. Phác Chính Hoa nhìn thấy người người qua lại tất bật trên hành lang, giống như rời khỏi Thái Lan rồi là có thể an toàn thực hiện tiếp những hoạt động bẩn thỉu kia vậy.

Trên hành lang có tiếng bước chân hỗn loạn, nàng lẳng lặng quỳ trong Phật đường, hai tay chắp trước ngực, lòng bình tĩnh lạ thường. Trước khi được đỡ vào nhà, Từ Lân kín đáo trao cho nàng một ánh mắt, vội vàng mà cẩn thận. Phác Chính Hoa hiểu hàm ý của ánh mắt ấy chính là âm thầm khen ngợi.

Chỉ có nàng mới có gan như vậy, nói dối trước mặt An Hỷ Nghiên mà mặt không biến sắc.

Phác Chính Hoa cứ thế quỳ trong Phật đường cho đến khi chiều tối mới chậm rãi trở về phòng. Sau khi tắm rửa xong, nàng nhìn thấy hộp thuốc lá An Hỷ Nghiên đặt trên bàn, bỗng nhiên muốn nếm thử thứ đó có mùi vị gì. Nhưng suy nghĩ trong đầu còn chưa thực hiện thì An Hỷ Nghiên đã đẩy cửa bước vào, ý định của nàng bị gác lại, nàng đi chân trần đứng sát vách tường nhìn cô.

Người nhàn nhã nhất đêm nay chính là An Hỷ Nghiên. Sau khi kiểm tra thương thế của Từ Lân xong, cô bèn trở về phòng đóng chặt cửa lại. Phác Chính Hoa bị cô dồn vào tường. Trải qua một ngày như vậy mà cô còn có tâm trạng để kéo cổ áo nàng ra, đưa tay vào trong. Trong phòng có bật điều hòa nhưng dường như không có tác dụng gì cả, không khí bóng bức và ngột ngạt, khiến người ta không thở nổi.

Giấy dán tường nơi này có màu nude, khi chiếc váy ngủ rơi xuống dưới chân, nàng giống như từ trong bức tường bước ra vậy. Thần sắc An Hỷ Nghiên si mê, tay không ngừng vuốt ve hình xăm đó, động tác vừa cuồng dã vừa thô bạo. Trước kia tính cách của cô rất lãnh đạm, cho dù là lên giường thì cũng chỉ vì thích sự mới mẻ, chưa bao giờ hoàn toàn đắm chìm vào. Nhưng Phác Chính Hoa luôn làm cô mất kiểm soát, cô biết mình không thể có được trái tim nàng nên bèn điên cuồng chinh phục thể xác nàng.

Trong cơn vọng tưởng ấy, cô hoàn thành vở diễn chỉ có một vai mình. Môi chạm môi, không phân biệt rõ ai đang thở dốc còn ai đang thở dài. Lúc hai cơ thể ôm lấy nhau, tất cả như trở nên rất chân thật. Sự đòi hỏi mạnh mẽ kia là thật, tiếng nức nở hùa theo kia là thật, mỗi một lời cô nói khi gặm nhấm vào cổ nàng cũng đều là thật. Cô hận không thể vò nàng lại mang theo bên mình bất cứ lúc nào, hận không thể xé nàng ra từng mảnh để sở hữu nàng, nhưng những nỗi hận ấy cuối cùng đành chịu thua, chịu thua trước sự hoạt bát của nàng, chịu thua trước cơ thể mềm mại như cánh hoa của nàng, chịu thua trước dáng vẻ rưng rưng nước mắt rên rỉ của nàng, thậm chí chịu thua trước vẻ không cam tâm không tình nguyện của nàng. Giống như chỉ có thế mới làm cô hiểu được tình yêu của mình là vô vọng biết bao.

Phác Chính Hoa như người vừa được vớt ra khỏi mặt nước, đu trên người cô giãy giụa và van khóc. Người phụ nữ kia như một con thú hoang chưa được thuần phục, lúc hoan ái cũng phải làm nàng đau đớn không thôi, không có chừng mực gì cả. Nàng bị buộc phải làm tư thế mà cô thích, chăn màn đều đẫm mồ hôi, khắp nơi ẩm ướt khiến nàng choáng váng, không biết phải làm gì

Cô giày vò nàng đến tả tơi mới ôm nàng nằm trên đống chăn màn lộn xộn kia tạm nghỉ ngơi. Tay Phác Chính Hoa còn níu chặt ra giường, cô đưa tay qua nắm lấy tay nàng, thế là nàng buông tay, xoay người qua. Trong căn phòng tối om, họ ôm chặt lấy nhau.

“Phác Chính Hoa, ngày mai sau khi trở về nước, chúng ta sẽ dọn khỏi Cổ Lâu.”

An Hỷ Nghiên nằm ngửa, một cánh tay còn lót dưới đầu Phác Chính Hoa. Cô thẫn thờ nhìn trần nhà, bỗng nhiên cảm thấy bản thân nên thừa nhận mình đã yêu nàng, cho nên thua rồi.

Phác Chính Hoa nằm nghiêng, nép vào lòng cô, dường như đã ngủ, không lên tiếng trả lời.

“Chúng ta dọn ra khỏi Cổ Lâu xong thì kết hôn, chị có ba căn nhà ở Lăng Xuyên, em thích cái nào thì chúng ta ở cái ấy. Sau này khi con chúng ta ra đời, chị cho nó vào ngôi trường tốt nhất, chị sẽ cho mẹ con em tất cả những gì chị có.”

An Hỷ Nghiên không biết tại sao mình lại nói những lời này, cô cũng không biết ngoại trừ tiền thì mình có thể cho nàng những gì. Trong ký ức của cô, thời thơ ấu là một chuỗi ngày bần cùng khốn khó, là luôn phải lo lắng chuyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Cô từng rất căm hận cha mẹ ruột của mình, nếu đã không thể cho cô và Hứa Suất Trí một cuộc sống tốt đẹp thì sao còn sinh họ ra. Còn chưa kịp cảm nhận sự tươi đẹp và ấm áp của thế giới này thì đã phải trải nghiệm sự tối tăm giá rét cực độ. Xoay người nhìn về tương lai, cô cũng không hiểu được nếu đã hận cuộc sống như thế, sao còn liều mạng để sống sót dưới tay của cha dượng.

Cô đã từng nhìn thấy quá nhiều âm mưu toan tính, quá nhiều sự phản bội và dan díu nhưng cô vẫn phải sống, sống tốt hơn bất cứ ai. Ai bảo thế giới này là không xoay chuyển được, khi cô liều mạng để đánh cược một phen thì cuối cùng nhìn thấy một tia sáng le lói.

Hơi thở của Phác Chính Hoa rất đều đặn. Trong đêm tăm tối ấy, nàng giống như một chốn bồng lai thanh khiết mà cô đang sở hữu. Lòng An Hỷ Nghiên trở nên mềm nhũn, cô nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng, xác định nàng đã ngủ thật rồi. Cảm giác trái tim tan chảy ấy giống như mặt nước lúc thủy triều dâng khi hoàng hôn, từng chút vỗ về ký ức của cô. Cô bỗng muốn nói câu gì đó, nàng không nghe được cũng không sao, dù chỉ là nói cho chính mình nghe thì cô cũng phải nói.

Há miệng ra, An Hỷ Nghiên ngơ ngác mở hai mắt trong đêm tối. Cô muốn kể cho nàng nghe những gì mình đã trải qua trong bao nhiêu năm nay nhưng lại sợ để lộ sự yếu đuối. Những thứ bị cô phong kín trong một góc thật bí mật trước kia, giờ muốn lục ra cũng thật là khó. Tay nhẹ nhàng đặt lên vai Phác Chính Hoa, kéo chăn đắp lên người nàng, làn da hơi lạnh bắt đầu trở nên ấm áp dưới bàn tay cô, cô gái trong lòng xoay người qua, đưa lưng về phía cô, co người lại.

Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng của nàng, cuối cùng vẫn không nói được gì cả, chỉ đưa tay ôm nàng vào lòng mình.

Bởi vì cuộc giao dịch lần này thất bại nên An Hỷ Nghiên tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng chưa đến nỗi lung lay gốc rễ. Trước giờ cô luôn cẩn thận, đương nhiên sẽ không tiếp tục hành động trong giai đoạn căng thẳng này cho nên vội vàng dẫn mấy người Phác Chính Hoa về lại Lăng Xuyên, an phận làm cô chủ hộp đêm như trước. Tất cả giống như chưa có gì thay đổi, Mộng Tử vẫn hàng đêm hát ca tưng bừng, Cổ Lâu vẫn một đàn ong bướm xinh đẹp, cả ngày đắm mình trong mỹ phẩm, quần áo, túi xách hàng hiệu, ăn ngủ và chờ đợi. An Hỷ Nghiên cũng đều đặn đi làm, tan ca mỗi ngày, không có gì khác thường.

Chỉ có rất ít người biết rằng, đối với An Hỷ Nghiên mà nói thì đám phụ nữ trong Cổ Lâu đã trở thành vật bài trí để che tai mắt người khác. Ngoại trừ những lúc chiêu đãi các quan lớn, cô sẽ không xuất hiện ở đó vì đã sớm đưa Phác Chính Hoa chuyển vào trong biệt thự ở ngoại ô. Từ khi kết hôn Hứa Suất Trí đã theo Từ Lân dọn ra ở riêng, căn nhà này để không nên An Hỷ Nghiên liền đón Phác Chính Hoa về ở. Chớp mắt mùa xuân đã sắp đến, ngày đầu tiên đứng trước căn biệt thự, nhìn căn phòng nhỏ nhưng bảy biện tỉ mỉ này, thấy sắc xanh cây lá đã bắt đầu lan tỏa cả khu vườn, màu sắc thích mắt ấy khiến tâm trạng của nàng được dịu lại phần nào.

Nàng lén hỏi Từ Lân những ngày tháng thế này đến bao giờ mới kết thúc?

Từ Lân nói với nàng, ít nhất là một năm. Một năm nghe có vẻ không dài nhưng trong một năm ấy sẽ xảy ra những biến cố gì, nàng đâu lường trước được. Phía sau có tiếng xe từ từ dừng lại, nàng thong thả quay đầu lại, khẽ mỉm cười với người phụ nữ đang bước xuống.

Khoảnh khắc ấy, An Hỷ Nghiên nhìn nàng, không dám chắc chắn lắm nhưng thầm nghĩ: Có lẽ đã đến lúc nàng chấp nhận số phận chăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro