C44: Người tình Stockholm (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc nằm trên bàn phẫu thuật, Phác Chính Hoa nghe thấy các bác sĩ đang nói chuyện với nhau. Họ cảm thấy hết sức bình thường trước những ca phẫu thuật thế này, nhất là với những cô gái trẻ như nàng, dường như dễ dàng sa ngã hơn những người khác. Thế giới này có quá nhiều thứ ác ý, nàng không còn hơi sức đâu mà lắng nghe, càng lười giải thích. Nhắm mắt lại, những luồng khí sắc lạnh từ những dụng cụ kia liền vây lấy nàng.

Phẫu thuật không cần gây mê toàn thân, nàng nằm đó giống như đang ngủ, chỉ những lúc đau không chịu nổi nữa mới khẽ cau mày. Nàng nghĩ đến An Huyền Trân, lại nghĩ đến An Hỷ Nghiên, hai gương mặt hoàn toàn khác nhau hiện lên trước mắt nàng, không phân biệt được lúc đau đớn khôn cùng thế này, nàng muốn tựa vào ai.

Trong mơ hồ, Phác Chính Hoa nhớ đến bản thân mình lúc đứng trước mặt An Hỷ Nghiên ngày hôm đó. Lần đầu tiên nàng cởi hết lớp áo giáp ngụy trang, cho cô xem bên trong mềm mại và chân thành của mình. Con người luôn có lòng tham không đáy, nàng muốn cùng cô tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, nhưng lại không muốn vứt bỏ lý tưởng mà mình tôn thờ bao lâu nay. Suy cho cùng thì nàng vẫn không đủ yêu cô, không chịu vì cô mà đảo điên thị phi trắng đen, trong lòng hỗn loạn lại cảm thấy buồn cười. Ai bảo tình yêu sẽ làm người ta mông muội chứ, loại người như An Hỷ Nghiên, trước giờ không xứng được yêu.

Trong đầu đầy những suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng sự đau đớn ngày càng tăng lên khiến nàng không thể tiếp tục nghĩ ngợi vẩn vơ. Họ đã tìm được lý do để giải thích, thai chết lưu, đứa trẻ này không giữ được. Nàng luôn không nhịn được mà tưởng tượng xem lúc nghe được tin tức này An Hỷ Nghiên sẽ có biểu cảm gì. Nhưng trước đó, nàng phải học thuộc kịch bản đã. Thật ra người cô thích là nàng diễn viên Phác Chính Hoa mà, vậy nàng sẽ diễn cho cô xem.

Quá trình phẫu thuật rất thuận lợi, Từ Lân sớm cầm những giấy tờ chứng minh sức khỏe của nàng đợi ở ngoài. Hứa Suất Trí đứng bên cạnh cô, thấy Phác Chính Hoa đi ra thì đưa tay đỡ nàng.

Phác Chính Hoa định nói câu cảm ơn nhưng lời vừa định thốt ra thì lại cảm thấy như thế quá dối trá. Với gương mặt trắng bệch, nàng vịn lấy cánh tay Hứa Suất Trí, câu đầu tiên nói ra là:

“Đừng nói với Hani, để chị ấy yên tâm làm việc.”

“Chắc khoảng hai tuần nữa nó sẽ về, thời gian này chi bằng em đến ở nhà chị, chứ mình em ở trong biệt thự làm gì có ai chăm sóc.”

Tuy trong lòng có khúc mắc với Phác Chính Hoa nhưng chuyện đã đến nước này, nàng cũng đã hiểu được quyết định của An Hỷ Nghiên. Ai cũng có sự kiên trì của mình, nàng không có lý do gì can thiệp vào chuyện của cô nên phải học cách tiếp nhận, cho nên cũng quan tâm tới Phác Chính Hoa hơn.

Từ Lân ở bên cạnh gật đầu khẽ tới mức không thể nhìn thấy được. Phác Chính Hoa hiểu ý nên siết chặt tay Hứa Suất Trí hơn, mắt đỏ hoe, gật đầu:

“Dạ, cảm ơn chị.”

“Nói gì vậy chứ, đều là người một nhà mà.”

Nhà của Hứa Suất Trí và Từ Lân không lớn nhưng bài trí rất ấm áp, từ những chi tiết nhỏ nhất đều có thể nhìn thấy tâm ý của nữ chủ nhân. Phác Chính Hoa ở phòng dành cho khách, có nhiều cơ hội bàn bạc với Từ Lân hơn. Nàng biết An Hỷ Nghiên sẽ tuồn hàng vào tháng mười này, địa điểm định ở nước ngoài. Đây là trận đánh cuối cùng của họ. Đối với An Hỷ Nghiên mà nói, đây là cơ hội tốt để thay đổi tình thế; đối với Từ Lân mà nói, đây là cơ hội tốt để bắt An Hỷ Nghiên.

Một ngày trước khi An Hỷ Nghiên trở về, Phác Chính Hoa và Từ Lân có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi với nhau. Lúc đó Hứa Suất Trí đã đi ngủ, máy điều hòa bật hơi lạnh, Từ Lân đứng trong phòng khách rót nước, ly vừa đưa lên tới miệng thì nhìn thấy Phác Chính Hoa đứng ngoài cửa. Dạo này nàng gầy đi khá nhiều, vóc dáng vốn mảnh mai kia nay chỉ còn da bọc xương. Lần đầu tiên gặp nhau nàng không phải thế này, lúc đó dù vai nàng trúng đạn, nằm trong bệnh viện, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn linh hoạt và quật cường. Từ Lân bỗng cảm thấy thời gian thật tàn nhẫn, bất giác cô đã quen biết nàng được hai năm rồi.

“Ngày mai gặp cô ta, đã nghĩ ra phải nói gì chưa?”

Từ Lân đặt ly nước xuống, trên mặt là vẻ nghiêm túc thường thấy.

Phác Chính Hoa hờ hững lắc đầu.

“Nên nói thế nào thì nói thế đó, còn cần phải cố gắng nghĩ sao.”

“Mệt rồi à.”

Từ Lân lại lấy thêm một cái ly, rót một ly nước đẩy qua cho Phác Chính Hoa. Nàng không uống, dường như là sợ lạnh nên ôm hai cánh tay đứng cách cô vài bước, vẻ mặt lạnh nhạt. Câu này của cô có thể hiểu là quan tâm. Nàng hít sâu một hơi, những phiền muộn trong lòng vơi đi phần nào, rồi gật đầu với vẻ mệt mỏi.

“Tôi cũng mệt.”

Từ Lân ngồi xuống bên bàn, nhìn vách tường trước mặt với ánh mắt trống rỗng.

“Mỗi lần cảm thấy mình không thể trụ được nữa thì tôi lại nghĩ xong chuyện rồi thì mình sẽ làm gì. Giống như hồi nhỏ lúc sắp thi, cắn răng mà ôn tập, nghĩ đến việc thi xong là có thể ngủ một giấc ngon lành thì sẽ không cảm thấy uất ức nữa.”

Cô làm gián điệp hơn mười năm, trong mười năm ấy đã xảy ra những chuyện gì Phác Chính Hoa sẽ không hỏi. Nàng vẫn đứng ngoài cửa, bỗng nhiên hiếu kỳ.

“Tại sao chị lại chọn con đường này?”

Từ Lân nghiêng đầu qua, nở một nụ cười mỉm nhẹ hiếm thấy, như là đang nhớ về những chuyện xa xăm.

“Cũng không nhớ rõ nữa, đại khái là do cảm thấy công việc này vĩ đại mà lại có tính kích thích, có thể thỏa mãn giấc mộng người hùng của tôi. Nhưng thật ra khi bước vào giới này rồi, không có ai là muốn làm người hùng cả, vì sống tồn đã là rất khó, trong tay có được thứ gì đó đã là tốt rồi.”

“Chị có từng hối hận?”

Từ Lân nheo mắt lại, hơi ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu.

“Không hối hận. Nhưng có đôi lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy mình sắp sụp đổ mất.”

“Lần này kết thúc, chị có dự định gì không?”

Phác Chính Hoa hơi nhếch môi lên, thông qua Từ Lân, dường như nàng có thể nhìn thấy An Huyền Trân trước kia. Từ Lân cười khẽ một tiếng, vuốt mái tóc mình, giống như là thở dài, lại giống như hạ quyết tâm.

“Dự định gì chứ, tiếp tục làm nghề này vậy. Nhưng cô đó, có dự định gì chưa?”

Phác Chính Hoa nhún vai, dáng vẻ như không hề quan tâm.

“Tôi e là muốn sống cũng khó nữa là.”

“Chúng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cô.”

Nụ cười trên mặt Từ Lân biến mất, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc trước kia. Phác Chính Hoa cười một tiếng, ngoài trời đen như mực, đa số mọi người đều đã ngủ say. Nàng nhìn màn đêm đen kịt ấy, giọng nhẹ tênh.

“Nếu đã cảm thấy mệt mỏi, tại sao phải tiếp tục chứ?”

Phòng khách rất yên tĩnh, Từ Lân bưng ly nước trên tay, nhẹ nhàng lắc lư nó, nhưng nước trong ly trước sau vẫn giữ được mực cân bằng. Cô mỉm cười, nói:

“Nếu không tiếp tục thì sẽ cảm thấy lương tâm bất an. Trước khi vào ngành cảnh sát, chúng tôi đã thề dưới quốc kỳ, lúc đó cảm thấy mình đứng giữa mọi người cực kỳ vẻ vang. Nhưng thật ra cảnh sát chống ma túy chẳng có gì là vẻ vang cả, người ta sẽ không biết chúng tôi là ai, thậm chí sau khi chết đi, nếu may mắn thì có thể lên tivi một lần, nhưng có ích lợi gì chứ, người cũng chết rồi. Trước kia tôi cũng nghĩ không ra, nhưng sau này bỗng nhiên hiểu rõ, con người sống cả đời, không thể nào chuyện gì cũng thuận lợi.”

Phác Chính Hoa không hiểu, dùng ánh mắt nghi hoặc để nhìn cô.

“Đa số mọi chuyện không cần phải để cả thế giới đều biết, trong lòng mình biết là được. Chẳng hạn như dù không ai biết tôi là ai, không ai biết đầu tôi cận kề với khẩu súng, nằm vùng hơn mười năm qua nhưng trong lòng tôi cảm thấy vẻ vang, vậy thì tôi đã vinh vang. Cho nên tôi phải tiếp tục làm công việc này, chỉ cầu lòng được bình yên.”

Từ Lân nói xong thì nhìn ra cửa một cái, Hứa Suất Trí ban đêm cần uống thuốc nên ngủ rất say, không dễ gì thức giấc.

Phác Chính Hoa cụp mắt, dường như đang nghiền ngẫm những lời này của Từ Lân. Cô mỉm cười, đứng dậy.

“Thật ra mọi chuyện đều giống nhau, người ta không cho được thì tự chúng ta có thể cho mình. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải luôn nhớ, thứ ban đầu mình muốn là gì.”

Cửa mở ra rồi đóng lại, trong phòng khách rộng tênh chỉ còn lại mình Phác Chính Hoa. Nàng bưng ly nước lên, nghiêng qua nghiêng lại, mực nước vẫn về lại cân bằng. Mắt nàng hơi dại ra, bỗng nhớ đến Lan Hiểu, thậm chí nhớ đến Hứa Tuấn, một người, hai người, tất cả đều thay đổi.

Nàng phải luôn nhớ, thứ ban đầu mình muốn là gì.

Biết Phác Chính Hoa ở nhà Hứa Suất Trí, An Hỷ Nghiên xuống máy bay là chạy thẳng đến bên này. Từ Lân không ở nhà, Hứa Suất Trí đưa Phác Chính Hoa lên xe, bỗng nhiên cảm thấy buồn bã.

Tuy ngoài mặt Hani không thể hiện nhưng thật ra sâu trong lòng nó là người rất tình cảm. Đó là con của Hani, nếu biết đứa trẻ không còn nữa, không biết nó sẽ đau lòng đến thế nào.

Xe từ từ khởi động, chạy về phía tây hoang. An Hỷ Nghiên thoạt nhìn không có gì khác, ngược lại Phác Chính Hoa thì gầy đi rất nhiều. Hai người ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau, mấy lần cô quay đầu qua, nắm lấy tay nàng, siết chặt.

“Chị của chị chăm sóc em kiểu gì thế này, hai tuần mà gầy đến nông nỗi này.”

Phác Chính Hoa không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu tựa vào vai cô. Cô cảm nhận được nàng có chuyện muốn nói nhưng phía trước còn có Lão Đổng, nàng lại không thích để người ngoài biết chuyện của họ cho nên cố nhịn không hỏi. Tay ôm lấy eo nàng, trong lòng cô lại có nghi hoặc mới, lẽ nào vì quá gầy nên bụng không lớn lên sao?

Cô giúp việc sớm đã đến tây hoang quét dọn từ trong ra ngoài căn biệt thự hai tuần không có người ở này. An Hỷ Nghiên đi đằng trước, Phác Chính Hoa theo sau cô vào nhà, vừa định cúi xuống lấy dép lê thì đã bị cô đưa tay ngăn lại.

“Để chị.”

Phác Chính Hoa nghe lời đứng thẳng lên, sau khi cô bày sẵn dép thì thò chân vào. Nàng đang suy đoán tâm trạng của cô. Tâm trạng quá tốt hoặc quá xấu cũng không thích hợp nói chuyện này. Đang do dự thì bị cô đưa tay véo má.

“Nghĩ gì vậy? Vào nhà đi.”

“Hani, em có chuyện muốn nói với chị.”

Phác Chính Hoa lên tiếng, giọng rất nhẹ nhàng. An Hỷ Nghiên đang định lên lầu tắm rửa thay quần áo, nghe câu này thì dừng bước, kiên nhẫn quay lại nhìn nàng.

“Chuyện gì vậy?”

Ánh mắt cô rất bình tĩnh, cho thấy cảm xúc không có gì bất thường. Phác Chính Hoa nhìn cô, với gương mặt tựa như điêu khắc ấy, nếu đứa trẻ ra đời, chắc mặt mày sẽ giống cô lắm đây. Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ phải giả vờ đau khổ, nhưng khi đứng trước mặt cô, không cần giả vờ, nước mắt đã tràn đầy.

Sắc mặt An Hỷ Nghiên tối lại, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn khá bình tĩnh.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Cảm giác tủi thân hoàn toàn là thật. Có lẽ là do quá trình phẫu thuật quá đau đớn, cũng có lẽ thật sự không nỡ rời xa sinh mệnh bé bỏng kia, mà lúc ấy lại không có cô bên cạnh. Phác Chính Hoa cúi đầu, nước mắt chảy dài, những lời đã được chuẩn bị trước cứ thế mà tuôn ra một cách tự nhiên.

“Hani, con không còn nữa rồi. Bác sĩ bảo là thai lưu, không thể giữ lại…”

Cô cứng đờ, bước nhanh về phía nàng.

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hôm khám thai thì phát hiện. Em sợ chị phân tâm nên không để họ báo chị biết.”

Phác Chính Hoa lau nước mắt, giọng trở nên bình tĩnh hơn, cảm thấy mình diễn hơi quá đà. Gần đây nàng thường xuyên không kiểm soát được mình, nhất là khi đối diện với An Hỷ Nghiên. Cô hít sâu một hơi, mất vài giây để tiếp nhận tin tức này. Không phải không nghi ngờ, nhưng khi nàng đứng trước mặt cô với dáng vẻ gầy tong teo thế này, sự hoài nghi của cô không thể thốt nên lời.

Cảm xúc trào dâng trong lòng, cô đứng ngây ra tại chỗ mới lúc mới từ từ đưa tay lên lau mặt nàng.

“Không sao, Phác Chính Hoa, chúng ta vẫn có thể có đứa khác.”

Nói xong cô bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, lặp đi lặp lại câu ấy, không biết là cho ai nghe.

“Vẫn có thể có đứa khác mà…”

Nhưng thật ra trong lòng cô đang rất muốn hỏi: Phác Chính Hoa, em thật sự muốn có một đứa con của hai chúng ta sao?

Vòng tay của An Hỷ Nghiên mang theo chút lúng túng. Thả nàng ra, cô xoay người lên lầu.

“Chị đi tắm rửa trước đã, lát nữa chị xuống rồi nói tiếp…”

Vali hành lý cô mang về còn để trong phòng khách, Phác Chính Hoa thấy cô bước lên lầu rồi mới lúi húi mở ra. Dám để đồ đạc ngổn ngang ở đây, chắc chắn là chẳng có giá trị do thám gì. Phác Chính Hoa đoán trong này là quần áo và đồ dùng cá nhân của cô. Nhưng lúc nãy thấy bộ dáng Lão Đổng xách vào, hình như trong này có khá nhiều đồ.

Kéo khóa, Phác Chính Hoa mở vali ra, trong đó nhét đầy đồ đạc, vừa mở ra một cái là chúng ồ ạt chen nhau rơi ra trước mắt nàng. Khi nhìn thấy những thứ trong đó, nàng ngẩn ra, vội vàng nhìn lên lầu một cái rồi vội vàng đóng vali lại một cách khó nhọc.

Cả một cái vali to đùng đều chứa đầy quần áo trẻ con. Xanh có, đỏ có, màu sắc sặc sỡ. Phác Chính Hoa cảm thấy tim đập quá nhanh khiến nàng khó thở. Nàng nghiêng đầu qua, chợt nhìn thấy chiếc máy chơi game trong phòng khách.

Khắp nơi đều có dấu vết của sự chuẩn bị đón một sinh mệnh mới ra đời.

Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, lòng ngổn ngang cảm xúc. Tất cả như rơi vào vực sâu, thời gian dừng lại trong khoảnh khắc giày vò này.

An Hỷ Nghiên lên lầu, đóng cửa phòng ngủ lại, cởi quần áo ra rồi bước vào nhà tắm. Không kịp chỉnh máy nước nóng, dòng nước lạnh lẽo cứ thế chảy trên lưng cô. Cô cúi đầu, tâm trạng như bị mắc kẹt giữa hai trạng thái phẫn nộ và bất lực, cuối cùng chỉ còn lại đau đớn bi ai. Đứa trẻ không còn, nhưng Phác Chính Hoa vẫn ở đây. Thật ra điều cô cần, cũng chỉ có nàng mà thôi.

Trong nhà tắm vẫn đặt chiếc ghế nhỏ kia. Thường ngày nó luôn đặt sát bên bồn cầu, Phác Chính Hoa cảm thấy buồn nôn là ngồi trên đó, vẻ mặt khó chịu như một chiến sĩ sắp đối mặt với sự tra tấn. Cô hít sâu một hơi, nhìn chiếc ghế nhỏ sát chân tường rồi đới mắt sang nơi khác, đưa tay chỉnh nước nóng.

Dù sao thì vẫn phải sống tiếp.

Dòng nước trở nên dễ chịu hơn, không còn lạnh thấu xương như lúc nãy nữa. Cô xoay người lại, mắt lại lướt qua chiếc ghế kia, cảm thấy có gì đó khác thường. Cảm giác kỳ quái ấy thôi thúc cô rằng, chiếc ghế đó không nên đặt sát tường, bồn cầu và vách tường cách nhau khoảng hai bước chân lận.

An Hỷ Nghiên nhíu mày, đưa mắt từ chiếc ghế nhìn lên trên. Nơi đó là cửa sổ thông khí rất bình thường, vị trí khá cao, với vóc dáng của Phác Chính Hoa thì chắc chắn với không tới. Cô từ từ bước qua, ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay lên, ngón tay chạm phải một vật gì đó như kim loại. Bởi vì cô sờ soạng qua lại nên vật thể ấy rơi xuống đất.

Là một chiếc điện thoại Nokia.

Mắt đanh lại, cô cúi người xuống nhặt nó lên. Khởi động máy, đúng như cô đoán, lịch sử cuộc gọi và tin nhắn trong đó đều bị xóa sạch sẽ, không còn manh mối nào. Cô ngắm nghía một lát, SIM vẫn còn trong máy nên có thể biết được số của nó. Cố nén cơn phẫn nộ trong lòng, An Hỷ Nghiên gọi vào máy của mình, xác định cuộc gọi thành công thì ngắt máy.

Cô xóa lịch sử cuộc gọi rồi tắt máy, đặt điện thoại vào chỗ cũ. Khoảng thời gian này, nàng không chỉ ra ngoài một lần, có thể kiếm được công cụ liên lạc thì cũng không có gì lạ. Nhưng cô phải biết nàng dùng nó để liên lạc với ai.

Thì ra mặc dù đã có đứa bé nhưng nàng vẫn muốn đấu với cô.

Lúc An Hỷ Nghiên xuống lầu, Phác Chính Hoa đang ở trong bếp nấu cháo. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, không để lộ chút khác thường nào. Bước vào nhà bếp, nhìn thấy bóng nàng, lòng hơi dao động nhưng cô vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau.

“Đợi thêm lát nữa là có thể ăn cơm.”

Phác Chính Hoa quay lại nhìn cô, nụ cười nhợt nhạt.

Cô lại thấy mềm lòng, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng dần tan biến, tay vẫn ôm nàng không buông ra, cô khẽ thờ dài một hơi.

Rốt cuộc ai mới là người mắc hội chứng Stockholm đây chứ?

Chỉ khi cô đau khổ, nàng mới được vui vẻ.

Mà cô là đồng lõa.

______________________________________

Đã gần đến hồi kết rồi.

Đọc đến đây mấy cậu thấy ai là người đáng thương nhất?!

Chia sẻ cho tôi biết với.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro