C6-1: Ngỡ người xưa đến (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai đang ong cả lên, khoảnh khắc ấy rất nhiều ý nghĩ trong đầu Phác Chính Hoa đều trở nên hỗn loạn. Đây không phải điều nàng mong muốn, ít nhất bây giờ còn không thể, cái nàng muốn là tình yêu của An Hỷ Nghiên, yêu đến có thể móc cả tim gan cho nàng. Bởi vì chỉ có tình yêu dâng trọn con tim như thế thì lúc kết thúc, chị ta mới xé gan đứt ruột. Thứ có được quá dễ dàng sẽ không biết trân trọng, nàng chỉ có tấm thân này là quý nhất, sao có thể dễ dàng đầu hàng như thế.

Một giây trước khi hai cánh môi chạm vào nhau, Phác Chính Hoa đưa tay che miệng An Hỷ Nghiên lại. An Hỷ Nghiên không hề ngạc nhiên trước hành động của nàng, mắt cô hơi hé mở. Cô gái trước mặt bỗng dưng quay người lại, đột nhiên trời đất quay cuồng, Cô không hề đề phòng nên bị nàng lưu loát dùng vai quật một phát ngã lăn ra.

Tuy An Hỷ Nghiên không hề đề phòng nàng nhưng vóc người của cô khá cao lớn, nếu nàng chưa từng học võ thì hoàn toàn không thể nào quật ngã được cô.

“Lúc cô chủ An điều tra tôi, nhất định đã để sót điểm này, tôi biết chút võ phòng thân.”

Phác Chính Hoa sửa sang lại quần áo của mình, mắt tối sầm. Cô gái còn tràn ngập mong đợi vừa nãy bỗng nhiên biến mất, nàng đứng trước mặt cô, giống như có thể dùng giày cao gót giẫm lên mặt cô bất cứ lúc nào. An Hỷ Nghiên mỉm cười với vẻ khó tin, cô đứng lên, gật đầu với vẻ thích thú.

“Cho nên em mới sang đó đón bạn cùng phòng của mình? Bởi vì em biết hoa tay múa chân đôi chút nên cảm thấy có thể bảo vệ cô ấy?”

“Chẳng phải cô chủ An đã bị tôi hoa chân múa tay quật ngã sao?”

Nàng nở một nụ cười ngọt ngào, sóng mắt dào dạt.

Mỗi ngày, cô gái này đều có một bí mật đợi cô phát hiện ra. Có lẽ bên dưới chiếc áo sườn xám này cũng ẩn chứa một bí mật, hoặc biết đâu đằng sau đôi mắt to dài ấy có ẩn giấu một con dao cũng không chừng. Nhưng nếu đúng thì sao, mà không đúng thì sao, An Hỷ Nghiên chỉ biết giờ phút này, cô thật sự cảm thấy có hứng thú với cô gái trước mặt.

Rồi có một ngày, cô sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện đón nhận nụ hôn của cô, sự thân mật của cô, cái vuốt ve của cô. Lúc cô vẫn cực kỳ tự tin rằng chắc chắn mình sẽ không bao giờ trở thành nô lệ dưới chân nàng. Nụ cười mang theo vẻ chơi đùa ấy vẫn nở trên môi, cô gật đầu với nàng, thoáng suy tư.

“Em biết tôi điều tra em?”

Phác Chính Hoa hồi hộp đến ngừng thở, nhưng lập tức thong dong cười nói.

“Chẳng phải những người chủ lớn các người đều thế sao. Trong nhà chất núi vàng núi bạc nên luôn cảm thấy tất cả những ai đến gần đều là để hại mình. Có điều cô chủ An chị cũng thật đơn giản, tôi chỉ nói một câu thế thôi mà đã trúng phóc rồi.”

Nàng vừa nói vừa cười một cách vui vẻ, pha chút thích thú đắc chí. An Hỷ Nghiên cũng cười, cười một cách xấu xa rồi đi về phía nàng.

“Phác Chính Hoa, tôi không muốn điều tra em ở phương diện đó, tôi muốn điều tra ở chỗ khác cơ.”

Muốn biết sờ vào da thịt em có cảm giác gì, muốn biết chất giọng khàn khàn đó của em mà rên rỉ thì sẽ thế nào, muốn biết vùng mẫn cảm ẩn mật của em, muốn biết bí mật dưới chiếc áo sườn xám của em.

Phác Chính Hoa dựa vào tường, lúc cô đến sát thì đưa tay chặn ngay trước ngực cô, giữ khoảng cách an toàn với cô, sắc mặt cũng trở nên lạnh hơn.

“Ngại quá cô chủ An, tôi không thể nghe theo chị.”

Phụ nữ là sinh vật nói trở mặt là trở mặt ngay ư? Một giây trước thôi còn nói chuyện cười đùa vui vẻ nhưng một giây sau ánh mắt lại có thể lạnh như băng. An Hỷ Nghiên cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại nõn nà của nàng, móng tay nàng sơn màu đỏ tươi, vừa vặn ấn ngay trước ngực cô, nhìn như vậy, giống như là một nữ yêu quái đang móc tim người ta.

An Hỷ Nghiên đưa tay cầm lấy tay Phác Chính Hoa, nói một câu khiến nàng hoàn hoàn trở mặt.

Cô nói: Bao nhiêu, em cứ việc ra giá.

Ngay sau đó, Phác Chính Hoa xô bật cô ra, quay người đẩy cánh cửa mạ vàng đi mất. Nàng đi rất cương quyết, không giống với kiểu giận dỗi cáu kỉnh của những cô gái bình thường, đôi giày cao gót dưới chân chuyển động không chút do dự, giống như muốn vứt cô lại phía sau mình một cách triệt để.

An Hỷ Nghiên cứ tưởng rằng cô lại chơi trò lạt mềm buộc chặt với mình nên ngẩng đầu lên bước theo nàng. Nàng đi rất nhanh nhưng cô lại vô cùng thong thả, vẫn đứng trước cửa phòng hóa trang, đợi nàng đi ra.

Mãi đến lúc này, Cô vẫn không cảm thấy mình đã làm gì sai. Quan hệ giữa hai người, nếu có tình yêu đi nữa thì cũng không tránh khỏi tình dục. Cô chỉ mang nó ra đong đếm, để mọi người đều không cảm thấy mình bị thiệt. Nàng có tình cảm với cô, cô cũng thế, vậy tại sao họ lại không thể làm một lần trong sự thỏa thuận rõ ràng?

Hay nói cách khác, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc phải tôn trọng một người phụ nữ đến Mộng Tử làm việc.

Trong phòng hóa trang có tiếng của các cô gái, ồn áo huyên náo. An Hỷ Nghiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười lăm phút từ khi Phác Chính Hoa bỏ đi. Đây là lần đầu tiên cô kiên nhẫn chờ đợi một người như vậy. Với Phác Chính Hoa, cô đã dốc khá nhiều công sức hơn bất cứ cô gái nào khác, cô hy vọng nàng không phải loại phụ nữ không biết tốt xấu, ra đây làm mình làm mẩy với cô.

Điều khiến cô không tưởng tượng được là, Phác Chính Hoa còn không biết tốt xấu hơn những gì cô đã nghĩ. Bởi vì nàng hoàn toàn không ra ngoài gặp cô, sau khi tẩy trang, thay quần áo xong, nàng đeo túi xách của mình, ra về bằng cửa sau.

Nàng lén bỏ đi, sau đó không tới Mộng Tử nữa. Đối với An Hỷ Nghiên mà nói, đầu thu năm ấy như một giấc mộng xuân tươi đẹp và ngắn ngủi. Cô gái luôn có thể kích thích đến cô kia, nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi.

Thỉnh thoảng, khi ngậm điếu thuốc, nằm trên giường của người phụ nữ khác, An Hỷ Nghiên sẽ nhớ đến cô gái duy nhất được cô nhớ tên này. Cô vẫn rất hiếu kỳ với bí mật dưới lớp áo sườn xám của nàng, tò mò chất giọng lúc nàng rên rỉ. Có lẽ suy nghĩ của cô hôm đó là đúng, nàng đúng là nữ yêu quái đến móc tim cô, kẻ mắt thật dài, đợi cô đến mắc câu. Như nàng mong muốn, cô đã ưỡn ngực mình về phía nàng, nhưng nàng lại không móc đi tất cả mà để lại chút gì đó trong ngực cô, từng giây từng phút đang nhắc nhở cô.

Tôi, sẽ còn trở lại.

Bão không đến nữa, Phác Chính Hoa cũng vậy

Cô biết nàng đang ở ngay trong tòa nhà màu trắng cách đó không xa, biết mỗi ngày nàng đều đeo ba lô đi trên con đường rợp bóng cây trong trường, biết nàng đã thôi học đàn vi-ô-lông vì không có tiền, thậm chí biết gần đây nàng đang tìm việc làm thêm mới. So với Mộng Tử, công việc mới của nàng quá nghèo nàn, có điều nó có một vỏ bọc rất đẹp, vỏ bọc ấy có tên là khát vọng.

Nàng và mấy người bạn học trong trường thành lập một ban nhạc, mỗi tối đứng ở quảng trường, những thanh niên trẻ tụ lại với nhau, thực hiện giấc mộng một cách đầy hứng khởi. Nàng không còn hát những bản nhạc tiếng Quảng xưa cũ nữa mà hát bè cho ca sĩ chính của ban nhạc. Cậu trai trẻ nhuộm tóc vàng kia hát gì thì nàng ôm đàn ghi-ta ở một bên hát đệm theo. Nếu An Hỷ Nghiên muốn về Cổ Lâu thì nhất định phải đi ngang qua quảng trường này. Dưới bầu trời đêm trong trẻo, cô gái ấy khi thì điềm tĩnh, khi thì bừng bừng sức sống, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ở hộp đêm.

Rất nhiều hôm, An Hỷ Nghiên ở lại Cổ Lâu, trên đường đi ngang qua cũng nghe nàng hát rất nhiều bài. Dạo này, những bài hát mang âm hưởng dân ca đang dần thịnh hành trở lại, cô gái tóc dài mặc chiếc váy dài, vai đeo đàn ghi-ta, tay chơi đàn, giai điệu êm đềm trôi chảy.

Nàng hát: “Người nói người thích mỗi một thành phố đi qua đều êm đềm như câu chúc ngủ ngon, người nói người thích biển nhưng không thích núi, người nói người nhìn thấy nó thì sẽ mỉm cười với tôi, cho nên tôi đang đợi người.”

Nàng đang đợi ai? Một cô gái không có lương tâm lại thích làm bẽ mặt người khác như nàng chẳng ngờ lại quấy rầy trái tim cô, khiến cô ăn ngủ không yên. Nàng đứng giữa đám đông trong quảng trường, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào nàng nhưng nàng vẫn không lúng túng, cười đến hai mắt híp lại, thật khiến người ta thích.

Ngay lúc trong đầu vừa nghĩ đến mấy chữ “khiến người ta thích”, An Hỷ Nghiên bỗng cảm thấy mọi chuyện đã phát triển theo hướng cô không thể khống chế được. Cô muốn ngắm nhìn nàng, cho nên thỉnh thoảng chiếc Maserati màu đen của cô sẽ ẩn sau đám đông, bóng dáng mảnh mai của nàng bị người ta che khuất, chỉ có tiếng ca bay đến. Tiếng hát thanh xuân thật phiêu bồng, cô nghe thấy Phác Chính Hoa mỉm cười nhìn vào mắt cậu trai tóc vàng bên cạnh, hai người họ sóng vai nhau hát những bản tình ca, khiến đáy lòng An Hỷ Nghiên thấy hơi ghen tuông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro