5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau mặt trời còn chưa ló dạng là Sim Jaeyoon đã dậy rồi, chưa bao giờ cậu lại dậy sớm đến thế. Hầu như buổi nào cũng phải có người kêu dậy thì cậu mới ló mặt ra khỏi tấm mền dày kia nhưng cũng vì ngày hôm nay có công việc mà cậu cần xử lí gấp nên không thể nào mà dậy trễ được.

Vừa tỉnh dậy cậu đã mệt nhoài người, định hình vài giây rồi hướng mắt nhìn về em đang nằm kế bên mình ngủ ngon lành mà không một chút đề phòng. Cậu nhìn em chăm chú hồi lâu, tính ra khi em ngủ trông em cũng đáng yêu đó nhưng mà...

- Thấy đáng ghét nhiều hơn!

Nói xong cậu thẳng thừng ngồi dậy đi đến tủ lấy bộ quần áo rồi vào nhà tắm bỏ mặc em muốn ngủ hay thức thì tùy.
..................
..................

Sim Jaeyoon vừa đi xuống lầu vừa khoác bên ngoài một chiếc áo khoác da định đi đâu đó thì đột nhiên bà Sim nhanh chân từ nhà bếp đi đến ngăn cậu lại.

- Lại đi đâu? Ở nhà! Ở nhà chăm lo cho Heeseung đi chứ.

- Con có việc, anh ta lớn rồi cần gì đến con phải chăm?

Nghe những lời vô tâm đó khiến bà Sim không khỏi bức xúc, bà thẳng tay gõ mạnh vào đầu cậu.
- Nói thế cũng nói được à? Mày vô trách nhiệm thế hả con?

- Mẹ nghĩ con muốn cưới anh ta à? Việc đó là ngoài ý muốn, hai nhà đâu phải không biết là hai đứa tụi con cực kì ghét nhau? Không phải vì bị chuốc thuốc thì con đã không đè anh ta ra!

- Mày! Bằng mọi giá dù cho là ngoài ý muốn hay không thì mày cũng phải chịu trách nhiệm.

-....Được..nhưng con xử lí xong chuyện này rồi thì con sẽ về chăm sóc anh ta...

- Vậy mới đáng làm con nhà họ Sim chứ, vậy nha! Nhanh chóng xử lí đi.

Cậu gật đầu thay cho câu trả lời rồi bước ra ngoài, bàn tay nắm thành quyền dồn bao nhiêu sự tức giận vào đó.
.....................
.....................

Khi em lờ mờ tỉnh lại là lúc mặt trời đã lên cao lắm rồi. Đêm qua xem chừng em ngủ ngon cực mặc dù nơi này không phải nhà của em, khẽ hướng đôi mắt mình nhìn về bên cạnh...Lại một lần nữa chẳng thấy cậu đâu, em ngờ vực tự hỏi bản thân "Cuộc đời sau này của mình là phải sống cùng cậu ta thật à?" hay do em ngủ dậy trễ quá nên không thấy cậu bên cạnh. Chẳng hiểu sao gần đây em muốn bên cạnh cậu dù cho em rất ghét cậu...Em muốn được cậu ôm, em muốn được hít lấy tuyến mùi hương quen thuộc đó...

Suy nghĩ vu vơ trên giường hồi lâu đột nhiên cánh cửa bị ai đó đẩy vào...Là bà Sim.

- Heeseung  của mẹeee

"Hả? Gì vậy?"

Lòng em không khỏi sốt sắng lên, gì mà "Heeseung của mẹ"?

- B-Bác gái...Mm..Con...thì là...

- Đừng rối như thế, mẹ có mang cho con chén cháo đây này, gần đây con phải nghỉ dưỡng nhiều mới được..

- Con...cảm ơn nhưng mà bác à..

- Không được, không được gọi ta là bác nữa! Phải gọi là mẹ!

Đứng trước gương mặt tràn đầy ngơ ngác của em, bà Sim chợt bật cười thành tiếng. Không chịu nổi cái sự đáng yêu này, bà tiến đến nhéo nhẹ cái đôi má bầu bĩnh kia.

- Tương lai thế nào con cũng là dâu con trong nhà họ Sim nên phải đổi cách xưng hô chứ?

- À...Dạ...

"Aishhh, mình chẳng muốn sống cùng cậu ta!"

- Thôi được rồi, từ từ con sẽ thích nghi thôi! Mẹ không làm phiền con nữa, mau ăn đi cho nóng.

- Dạ mẹ.

Phải làm sao đây? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Em khóc thầm trong lòng, lần này chẳng ai có thể cứu em được nữa...
................................................................

ϟ Ding...Dongg ϟ

- Cậu Sim, mời cậu vào ạ!

- Thiếu gia các người đâu?

- Cậu ấy đang chuẩn bị, chút nữa sẽ xuống tiếp đón cậu Sim..

Sim Jaeyoon không nói chỉ vẫy tay bảo người quản gia kia lui xuống, ánh mắt kiên định vẫn liếc nhìn lên cầu thang chờ bóng lưng của ai đó đi xuống.

- Ô là mày sao Jaeyoon ? Mới sáng sớm qua đây có việc gì vậy?

- Qua để hỏi một số chuyện. Hôm tao có tụ tập tiệc tùng tại bar, mày có dẫn theo đứa em họ của mày. Tao nghi ngờ nó bỏ thuốc tao, tao hỏi mày nó đang ở đâu?

- Hm...Ch-Chuyện đâu còn có đó, có gì mày từ từ tính đi ha?

- Tao hỏi mày nó ở đâu? Cơ mà nhìn vẻ mặt nói chuyện thế này chắc mày cũng biết kế hoạch của nó ? Phải không?

Con ngươi sắt lạnh kiên định nhìn thẳng vào mắt đối phương khiến đối phương phải e dè sợ hãi chắc chỉ có ở Sim Jaeyoon, cậu thẳng tay nắm lấy cổ áo người đối diện mình rồi giật mạnh đến ghim ánh mắt đó lên người trước mặt.

- Tao không ngờ mày lại sống bẩn đến thế, chơi chung một hội mà mày lại làm thế với tao? Cũng vì nó mà tao phải cực khổ với Lee Heeseung, con mẹ nó. NÓ Ở ĐÂU?

Nghe lớn tiếng dưới sảnh chợt có một cô gái đi thảnh thơi trên lầu xuống, còn ai vào đây nữa? Chính là cô ta - người đã chuốc thuốc cậu vào đêm đó.

- Trời ơi gì ồn vậy? Aa, Sim Thiếu Giaaa, anh qua chơi hả~?

Trông thấy con nai vàng ngơ ngác nhưng không kém phần xảo quyệt kia bước xuống, cậu nhếch môi đẩy thẳng đứa bạn chơi bẩn kia ra rồi nhẹ nhàng tiến đến chủ động ôm lấy eo của cô khiến cô không khỏi bất ngờ.

- Đúng đó, hôm nay anh đến là để tìm em...

- Tìm em sao? Không biết nay anh đến tìm em là để làm gì ha?

- Để làm gì hả? Là để...giết mày!

- Sao?

Chưa kịp tiếp thu những gì cậu vừa nói, Sim Jaeyoon liền đưa tay bóp chặt lấy cổ cô ta đè thẳng vào tường ghì mạnh.

- Tao hỏi mày, hôm tối đó mày chuốc thuốc tao phải không?

- K-kh...không, em..em không có!

- Nói dối! Nếu không phải mày thì còn ai? Thằng kia, tao hỏi mày! Phải cô ta làm không? Nếu đứa nào dám nói láo tao, tao thẳng tay bẻ cổ đứa đó!

- Jaeyoon, m-mày bình...bình tĩnh. Đúng...đúng là em họ tao làm nhưng xin mày hãy nể mặt tao mà tha cho nó. Nó dại nó không biết.

- Nó không biết thì mày dạy cho nó nghe, đằng này mày biết mà mày cố lơ đi. Bạn bè cái mẹ gì với mày mà tao phải nể mặt?

- Anh...Anh, em x-xin lỗi...Em sai rồi, em...sẽ không tái phạm..

- Mày nín, tao cho mày nói hả con ranh?

Sim Jaeyoon điên tiết nhanh tay lấy trong áo khoác ra một con dao găm đâm thẳng vào vai của cô ta rồi giật mạnh ra khiến cô phải hét lên khóc nức nở..

- Đây là chỉ cảnh cáo, không đợi lần thứ ba, một lần nữa thôi là tao sẵn sàng giết mày đó ranh con. Này người anh em, chúng ta hiện tại cắt đứt mối quan hệ bạn bè anh em ha, tao đéo cần đứa bạn sống bẩn như mày.

Dứt lời cậu cười khẩy rồi bỏ đi chẳng màng đến tâm trạng hai người đằng sau ra sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro