16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tự dưng muốn đăng chap cà nhính cà nhính cà nhính

______________

Buổi trưa, Phác Thành Nghiên bảo Phác Tống Tinh gọi Phác Thành Huấn ra ăn cơm, bởi buổi sáng cậu bảo không muốn ăn, chỉ muốn ngủ. Phác Thành Nghiên vốn cưng chiều em trai, nghe vậy thì không gọi nữa.

Phác Tống Tinh ở bên Phác Thành Nghiên thì quên hết tất cả, giờ lại nhớ đến thân thể Phác Thành Huấn vốn không được khỏe, liền đích thân đi gọi cậu.

Hắn đứng bên ngoài gõ cửa rồi gọi cậu mấy lần, bên trong cũng không có động tĩnh. Trong lòng có linh cảm xấu, hắn bèn trực tiếp mở cửa đi vào trong.

Trên giường, Phác Thành Huấn đang ngủ. Gương mặt cậu tươi tắn như thường, dường như ngủ rất say. Hắn lại gần gọi cậu cũng không nghe, đến khi lay thật mạnh đến mấy lần, cậu mới lờ mờ mở mắt.

"Ah, anh tìm tôi?" Phác Thành Huấn cố ngăn sự mệt mỏi, nói rõ ràng rành mạch.

"Ừ, ra ngoài ăn cơm." Phác Tống Tinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Được, lát nữa tôi ra ngay." Bởi vì bây giờ cậu có đi cũng không đi nổi.

Phác Tống Tinh gật đầu, sau đó ra ngoài. Phác Thành Huấn gắng gượng ngồi dậy uống thuốc, nửa tiếng sau mới ra. Phác Tống Tinh và Phác Thành Nghiên đã ăn xong, họ đang ngồi tại phòng khách xem TV và ăn tráng miệng. Trên bàn ăn toàn là món ngon, nhưng cậu không có một chút khẩu vị, cố gắng bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt. Ăn để sống, chính cậu muốn níu kéo cuộc sống này thì phải cố gắng ép mình phải ăn.

Nghỉ ngơi xong, Phác Tống Tinh đưa Phác Thành Nghiên đi thăm mộ của y. Lúc bước tới tảng đá nọ, Phác Tống Tinh đứng im, đôi mắt thẫn thờ nhìn vị trí ngôi mộ, tựa như vào hôm trước, tựa như lúc ấy nhìn thấy Phác Thành Huấn quỳ ở đó.

"Anh, chỗ này đẹp thật. Cây cỏ cũng nhiều, còn có hoa nữa." Phác Thành Nghiên rất hứng thú.

Phác Tống Tinh không đáp.

"Chỗ này cũng gần nhà anh nhỉ, em nhớ lúc trước chưa từng tới nơi này."

Huyên thuyên một lát cũng không thấy Phác Tống Tinh trả lời, Phác Thành Nghiên nghi hoặc lay lay tay hắn, hắn mới hồi tỉnh, cười gượng gạo đáp lời y.

Phác Thành Nghiên đi đến bên mộ, nhìn mấy đĩa bánh đặt ở đó, hiếu kỳ hỏi: "Đây là bánh em thích ăn, anh đã mang đến ư?"

"Không, là Thành Huấn." Phác Tống Tinh đáp, trong lòng dâng trào cảm giác bi thương.

"Vậy sao?" Trong mắt Phác Thành Nghiên nổi lên một tia nghi hoặc.

Phác Thành Huấn khoác áo ấm, đứng ở tảng đá nhìn hai người bọn họ cười đùa vui vẻ trước ngôi mộ ấy. Cậu bất giác cười, nụ cười đầy thương tâm. Phải chăng nếu người nằm dưới mộ là cậu, bọn họ cũng sẽ vui vẻ như vậy? Ngày nào đó cậu ra đi, liệu bọn họ có còn nhớ đến cậu nữa không?

—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro