25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thành Huấn về nhà được ba ngày thì Phác Tống Tinh quyết định bán nhà hàng cho người khác. Việc ở nhà hàng tuy nói là không nhiều, nhưng vẫn cần ông chủ như hắn ra quyết định. Mà bây giờ hắn quý thời gian ở bên Phác Thành Huấn còn hơn vàng, làm sao nỡ đi làm?

Sau khi tin tức Phác Tống Tinh bán nhà hàng tung ra, rất nhiều người đến mua, dường như rất nhiều tổng tài đã ngấp nghé nhà hàng của hắn từ lâu, chỉ cần tung tin là lập tức bị tranh giành. Đa số đều trả giá cao hơn so với giá mà hắn đề ra, cuối cùng là trở thành một phiên đấu giá.

Phác Thành Huấn khi biết tin thì lập tức ngăn cản, cậu bảo hắn là đàn ông, phải lo cho sự nghiệp, đừng chưa già mà đã vội về hưu như vậy, sau này sẽ hối hận. Hơn nữa cậu không muốn vì cậu mà hắn bán đi khách sạn tâm huyết của hắn, một nơi đang ăn nên làm ra như thế.

Phác Tống Tinh chỉ mỉm cười không nói gì, nhưng gương mặt biểu lộ rõ ràng là không thay đổi.

Tôn Minh Hiển từ nước ngoài trở về, lần này hắn không đi làm ăn, mà là đi sang bên đó để kết hôn. Vợ của Tôn Minh Hiển là con của một nhà tài phiệt trên đất Australia, người gốc Trung Quốc.

Đám cưới của hắn đương nhiên có mời Phác Tống Tinh, nhưng khi ấy đang lúc Phác Thành Huấn vừa phẫu thuật xong, hắn không nỡ đi, cho nên đành gửi quà kèm lời xin lỗi đến người bạn thân.

Tôn Minh Hiển về nước thì nghe tin này, lập tức mua ngay nhà hàng của Phác Tống Tinh. Có điều tiền trong tay Tôn Minh Hiển không có nhiều, hắn đành bán cả quán Bar nhưng vẫn không đủ.

Vợ của Tôn Minh Hiển là Sophia Tống Kỳ Vân, cô nàng có một ông bố rất giàu, thế nên xin viện trợ từ ba mình.

Có điều viện trợ thì chỉ là một con số nhỏ, gom hết cả tiền cũng không mua được khách sạn của Phác Tống Tinh. Cuối cùng, Tôn Minh Hiển đành bàn bạc lại với Phác Tống Tinh, sau đó hắn quyết định "hùn vốn" làm ăn với Tôn Minh Hiển, khách sạn đó mỗi người một nửa.

Công việc từ nay đều giao cho Tôn Minh Hiển và Sophia Tống Kỳ Vân làm chủ, Phác Tống Tinh chỉ việc ngồi nhà mà hưởng lợi hằng tháng. Tuy nhiên, nếu hắn muốn đi làm, hai người họ vẫn rất hoan nghênh.

Có điều sau khi giao việc xong, hắn vẫn phải bận bịu hướng dẫn cho Tôn Minh Hiển nhiều điều, trợ lý Duẫn không đủ tay chân giúp Tôn Minh Hiển, đành phải phiền đến Phác Tống Tinh.

Phác Tống Tinh mỗi ngày đều ở trong phòng chăm sóc cho Phác Thành Huấn, lại liên tục phải chạy ra ngoài nghe điện thoại, hắn rất bực mình. Sỡ dĩ hắn phải ra ngoài nghe máy là vì hắn không dám để điện thoại gần Phác Thành Huấn, sóng điện thoại không tốt cho người vừa phẫu thuật.

Sau khi bị phiền đến ngày thứ mười, hắn quyết định tắt luôn điện thoại, để mặc cho Tôn Minh Hiển tự lực cánh sinh.

———–

Một tháng trôi qua, đã đến ngày Phác Thành Huấn phải đến bệnh viện kiểm tra lần nữa. Đợt kiểm tra này cho thấy kết quả rất tốt, không có gì đáng ngại cả.

Thấy hai người họ từ xa đến đây, lại chỉ kiểm tra có vài tiếng rồi về, Phương Đằng cảm thấy không nỡ, bèn mời bọn họ ở lại dùng cơm.

Bọn họ sang nhà hàng đối diện ăn uống. Nhìn sắc mặt Phác Thành Huấn hồng hào, da dẻ trắng mịn, cánh tay không còn gầy yếu như trước mà tròn trịa hơn, Phác Thành Nghiên cảm thấy rất yên tâm.

Không biết có phải do tác dụng của thuốc, hay do được sống hạnh phúc, hoặc là vì hôm nay vui vẻ, Phác Thành Huấn ăn đặc biệt nhiều. Phác Tống Tinh ngược lại không ăn bao nhiêu, toàn bộ thời gian đều chỉ lo gắp thức ăn cho cậu, lột vỏ tôm, cua, rảnh hơn nữa thì đút cho cậu ăn.

Phác Thành Huấn đã ăn nhiều lắm rồi, nhưng vẫn đòi ăn thêm hai bát tào phớ nữa mới chịu ngừng.

Phác Tống Tinh lo lắng cho dạ dày của cậu, sợ tiêu hóa không được thì lại khổ. Thế nhưng Phương Đằng bảo không có việc gì, anh đưa cho cậu một viên thuốc sủi bọt, dặn lát nữa uống vào là ổn.

Phác Thành Nghiên đã nói với Phương Đằng về việc đã từng kết hôn với Phác Tống Tinh, cho nên hôm nay mấy người bọn họ bàn về việc ly hôn. Kết hôn ở nước ngoài, dĩ nhiên ly hôn cũng phải ra nước ngoài. Có điều bây giờ Phác Tống Tinh không chịu rời xa Phác Thành Huấn, vì vậy hắn nói với Phương Đằng rằng, sẽ lựa chọn một ngày thích hợp sẽ đi, dĩ nhiên là phải đợi rất lâu nữa.

Trong lúc bốn người đang chọn pudding để tráng miệng thì điện thoại của Phương Đằng reo lên. Anh thấy cuộc gọi đến là y tá trợ lý của mình thì lập tức bắt máy.

"Được, cô cứ giao cho chị Quỳnh trưởng khoa sản đi, để chị ấy làm thủ tục đưa bé vào cô nhi viện. Lát nữa tôi mới về được, có gì gấp thì báo lại ngay nhé!"

Phác Thành Nghiên thấy Phương Đằng tắt máy thì liền hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"

"À, là một phụ nữ trẻ vừa sinh mổ qua đời, cô ấy bị bệnh tim nên trước khi mổ đã dặn y tá rằng, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì chăm sóc con giúp, bởi cô ấy chẳng có chồng và gia đình gì cả."

"Vậy anh quyết định thế nào?"

"Chuyện này xảy ra ở bệnh viện rất nhiều, anh chỉ biết đưa các bé vào cô nhi viện thôi chứ sao giờ. Tuần trước vừa làm xong thủ tục đưa một bé gái vào cô nhi viện, tuần này lại là hai bé trai."

Phương Đằng là con trai của cố viện trưởng bệnh viện Từ Ân, sau khi ba qua đời thì người chú lên làm viện trưởng, còn anh thì làm phó viện trưởng. Mọi việc ở bệnh viện đều có liên quan đến anh, cho nên anh liên tục phải giải quyết.

Phác Thành Huấn ngồi trầm ngâm rồi quay sang nói với Phương Đằng: "Anh rể, em có thể nhận nuôi bé không?"

Phác Tống Tinh nắm tay Thành Huấn, hỏi: "Em muốn nuôi sao?"

Phác Thành Huấn gật đầu.

Phương Đằng nói: "Để anh kiểm tra đã, nếu như bé bị bệnh tim bẩm sinh thì sẽ không ổn cho việc nhận nuôi đâu."

Phác Thành Nghiên cũng nói: "Phải đó, để kiểm tra kỹ đã. Hơn nữa em cũng mới vừa hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều. Chuyện nhận nuôi em bé thì khi nào mà không được chứ, nếu cần cũng có thể nhờ người mang thai hộ mà."

Bốn người ngồi nói chuyện một lát nữa thì trở lại bệnh viện mà xem em bé. Thấy hai bé trai nằm cùng một chiếc nôi, gương mặt bé bỏng đáng yêu, Phác Thành Huấn cứ thích thú đứng ngắm nhìn mãi. Cậu nói với Phác Tống Tinh:

"Anh có thích trẻ con không? Nếu em là phụ nữ, đã có thể sinh con cho anh rồi."

"Nếu em là phụ nữ, anh cũng không cho em sinh con đâu." Phác Tống Tinh quàng tay qua vai Phác Thành Huấn. "Sinh con đau lắm, anh không nỡ để em chịu khổ. Chúng ta có thể xin con nuôi mà."

Phác Thành Huấn nghe xong thì gật đầu, cười hạnh phúc.

Phương Đằng trực tiếp khám cho bé, phát hiện ra cả hai bé đều bị bệnh tim bẩm sinh, cho nên để lại bệnh viện mà thăm khám.

Phác Thành Huấn ngày nào cũng đòi đến bệnh viện thăm bé, hệt như bé đó chính là con của cậu vậy. Mà Phác Tống Tinh lại không từ chối, ngày nào cũng chở cậu đi. Điều hắn lo lắng là sức khỏe của cậu, chứ thời gian hắn dành cho cậu thì vô cùng vô tận.

Nào ngờ đâu một tuần sau, hai bé đều phát bệnh tim mà lần lượt qua đời. Sau khi Phác Tống Tinh biết tin, liền sốt sắng gọi cho Phương Đằng dặn tới dặn lui phải giấu Phác Thành Huấn. Phương Đằng nghĩ ra cách, nói có người nhà của bé đến đón về, họ là ông bà ngoại của bé, vì người mẹ đã qua đời của hai bé không muốn cho gia đình biết nên đã giấu giếm bí mật này, nay hai ông bà biết được, liền đến đón về rồi.

Phác Tống Tinh theo đó mà nói cho Phác Thành Huấn biết. Lúc hắn nói dối mấy lời này với cậu, tim đập thình thịch, sợ bị cậu phát hiện. Cũng may, cậu vui vẻ hỏi han, còn bảo nếu gia đình đến đón về thì tốt rồi.

Phác Tống Tinh thở phào nhẹ nhõm, Phác Thành Huấn là bảo bối của hắn, hắn tuyệt đối không để cho cậu chịu bất cứ một thương tổn nào nữa. Cả đời này, hắn nhất định phải bảo bọc cậu.

________HOÀN CHÍNH VĂN________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro