Chương 20 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều Jun và Myungho về thành phố. Trước khi đi, ba Myungho gọi Jun lại nói:

-Myungho là một thằng nhóc sống rất tình cảm. Rất dễ bị tổn thương, nhưng nó lại rất cứng đầu. Yêu nó con chịu khổ rồi. Có gì thì con nhường nhịn nó một chút nhé, Myungho giao con chăm sóc vậy.

Jun mỉm cười nắm tay trấn an ba ba của cậu, đáp lời:

-Con nghĩ rằng con nên cảm ơn hai người vì chăm sóc Myungho tốt như thế này nên con mới có cơ hội gặp và yêu cậu ấy. Con yêu cậu ấy cũng vì cậu ấy cứng đầu và quật cường hơn những người khác. Myungho luôn luôn khác biệt với mọi người theo ý nghĩa tích cực. Cho nên con rất muốn yêu thương bảo vệ che chở cho cậu ấy. Cảm ơn bác đã chấp nhận bọn con.

Phía bên kia mẹ Myungho và Chan vừa sắp đồ giúp cậu vừa dặn dò:

-Myungho à, lên thành phố cố gắng học hành chăm chỉ nha con. Jun là một người tốt, con giữ cho cẩn thận. Hơn nữa là phải bớt cứng đầu đi, biết nghe lời một chút, đừng bắt nạt Jun nhiều quá. Nhìn nó hiền lành thế kia chắc là sẽ bị con bắt nạt rồi.

Myungho không biết nên khóc hay nên cười nữa, mẹ cậu còn nghĩ rằng cậu bắt nạt anh nữa. Thật sự, Myungho bắt đầu nghĩ rằng anh có khi mới là con ruột của ba mẹ Seo cũng nên. Vậy mà cậu còn lo lắng rằng ba mẹ sẽ không chấp nhận Jun nữa. Giờ thì hay rồi, mới gặt được có mấy tiếng là lập tức bán con mình đi rồi. 

Jun và Myungho lên xe quay về trường. Trên đường đi, Myungho tức giận quay qua Jun nói:

-Ya, anh nói xem, em bắt nạt anh lúc nào, mẹ em còn sợ rằng em sẽ bắt nạt anh chứ. Haizzz. Nghĩ đến mà đau lòng.

Jun cười vui vẻ đưa một tay xoa đầu cậu:

-Anh hứa với ba em sẽ chăm sóc em chu đáo rồi Myungho ạ. Sau này phải gả cho anh đấy.

Myungho thoải mái để Jun xoa đầu mình, giả vờ thở dài nói:

-Haizzz, nhớ khoảng thời gian Jun kool ngầu kia quá. Yêu vào mất hết cả hình tượng. Mất giá đến mức độ phải đi cầu xin người khác gả cho mình. Chán không?

Jun chỉ lườm cậu một cái không nói gì còn Myungho bật cười khúc khích.

------------------------------

Ngày hôm sau tan học, Myungho và Jun đi đến địa điểm tập luyện của anh. Lần này Jun còn đem cả quần áo cho cậu. Lần thứ hai cùng Jun đến chỗ này, cậu tò mò không biết sẽ ra sao. Thời gian trước lúc Jun vắng, cậu cũng đến đây tập luyện cho bọn họ và cho chính mình nên họ cũng nể cậu vài phần. Giờ đây lại còn là người yêu của boss, họ tuyệt đố phục tùng cậu. Jun thì thầm vào tai cậu:

-Người yêu ơi, đánh nhau với anh không?

Myungho quay sang cười tươi:

-Chơi luôn  người yêu.

Rồi cậu cùng anh bước vào sàn đấu. Mọi người nín thở theo dõi. Lần này cả hai đều áp sát, chủ động ra đòn. Myungho vẫn khỏe hơn cậu. Thể lực luôn là thế mạnh của anh. Jun lần nữa khóa tay cậu phía sau, nhưng lần này gục đầu vào vai cậu nói:

-Người em thơm quá.

Myungho đỏ mặt, ngáng chân Jun rồi vật anh người yêu ngã ra sàn. Jun than đau. Cậu biết anh giả vờ nhưng vẫn đưa tay kéo anh lên. Nào ngờ, anh kéo cậu ngã xuống, ôm vào lòng. Myungho mặt mũi đỏ bừng vỗ vỗ ngực anh nhắc anh buông tay nhưng Jun còn xiết chặt hơn, thì thầm vào tai cậu:

-Gì chứ anh ôm người yêu thôi mà, làm gì mà  ngại ngùng thế. Hơn nữa hình ảnh này của em cũng thật đáng yêu nha.

Cậu đập đập thêm mấy cái lúc này Jun mới buông ra.

Lần này cả hai sử dụng vũ khí. Jun đặc biệt đặt thiết kế riêng cho Myungho một cây dậy dài có khả năng rút ngắn lại để dể dàng mang theo phòng thân. Trên sàn đấu lớn, Myungho một tay quay cậy gậy một cách thuần thục, một tay đưa ra khiểu khích Jun. Âm thanh của gió vun vút lạnh lẽo. Bên kia Jun cũng vậy, thanh kiếm sắc bén trên tay sẵn sàng vào trận.

Myungho ra đòn trước, âm thanh kim loại chạm vào nhau, ma sát nghe lạnh đến rợn người mà Myungho và Jun vẫn có vẻ rất thản nhiên mỉm cười đánh nhau. Myungho giữ thế chủ động, cây gậy dài lướt đi linh hoạt, xoay vòng đẹp đẽ trên tay cậu, cẩn thận tấn công Jun. Jun chỉ đơn thuần phòng thủ, chống trả những đòn của Myungho. Trong một giây không cẩn thận, bị cây gậy đánh trúng nằm vật ra sàn. Myungho buông gậy, chạy đến ân cần hỏi thăm. Jun mè nheo:

-Người yêu ơi, em đánh anh đau quá, anh không đứng dậy được, làm sao bây giờ.

Myungho ngồi xuống bên cạnh Jun, nhìn vẻ mặt nham hiểm của Jun thở dài xong lớn tiếng ra lệnh:

-Tất cả nhắm mắt hoặc cút ra chỗ khác.

Rồi cậu cúi xuống thì thầm:

-Không có lần sau đâu nhé Jun.

Sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp. Dứt môi, Jun cười lớn:

-Ơ hết đau rồi này, người yêu giỏi thế. Giờ chúng ta cùng về đi nào.

Dứt lời là Jun kéo Myungho  đi về luôn.

----------------------------

Thời gian nhanh chóng trôi đi. Thoắt cái là đến kì nghỉ đông. Jun đề nghị Myungho dành một nửa thời gian ở nhà mình, một nửa thời gian thì anh sẽ cùng cậu về với ba mẹ cậu. Myungho đồng ý với Jun vì cậu cũng không muốn rời xa người yêu.

Ngày hôm nay hai người dọn đồ về nhà anh. Đây là lần đầu tiên cậu gặp lại ba mẹ Jun sau cái ngày đáng sợ hôm đó. Vừa đi xe cậu vừa lo lắng. Jun nắm chặt tay cậu an ủi. Đến nơi, bước vào căn nhà quen thuộc đó, ba mẹ Jun chờ sẵn. Thấy cậu cùng anh đi vào, mẹ anh liền bảo:

-Về rồi đấy à. Tôi than mỏi mồm hôm nay anh mới thèm đưa người yêu anh về đấy à.

Jun cười trừ, tay vẫn nắm chặt lấy tay Myungho đáp:

-Mẹ à, mẹ chả gặp cậu ấy một lần rồi còn gì.

Mẹ anh phản bác còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng:

-Gặp cái gì, lần đấy vì mày mà ba mẹ để lại ấn tượng xấu với con nhà người ta, giờ thì không cho gặp, mày còn định để đến bao giờ.

Lúc này, Jun mới lôi Myungho vẫn còn núp sau lưng Jun ra nói:

-Đây. Con xin giới thiệu với hai người, cậu ấy là Seo Myungho.

Myungho hai tai đỏ lựng lên cúi đầu lý nhí chào ba mẹ anh:

-Con chào hai bác. Chuyện lần trước cho con xin lỗi nếu con có quá lời ạ.

Mẹ Jun nhanh chóng lôi cậu ngồi xuống bên cạnh, lấy tay véo má cậu:

-Không sao, không sao, hôm đó con ngầu lắm, hôm nay lại đáng yêu thế này, ôi yêu quá đi cơ chả bù cho thằng Jun, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với ta.

Jun thấy mẹ cậu cấu véo Myungho như vậy liền nhăn mặt:

-Mẹ à, mẹ đừng làm thế với người yêu con như vậy chứ. Con còn chưa hốt người ta về đâu mẹ đừng dọa cậu ấy sợ chạy mất dép chứ.

Mẹ Jun bỏ qua lời anh nói quay qua cậu hỏi:

-Myungho, sao con yêu được con trai bác vậy? Tính cách nó xấu xa thế mà con cũng yêu được, khổ thân con rồi.

Myungho thả lỏng người nhìn anh đáp:

-Đâu có, Jun đối xử với con tốt lắm ạ. Trừ cái lần đó ra thì anh ấy rất ngoan ngoãn nghe lời con ạ.

Lúc này bố Jun như vớ được vàng, hớn hở nói:

-Hahaha, Jun à, hóa ra con giống bố, đều sợ vợ cả. Chúng ta đồng cảm rồi.

Jun đen mặt nhìn bố mình:

-Bố à, con là con tự nguyện nghe lời Myungho, còn bố là cam chịu chứ có tình nguyện đâu. Thôi tí có gì bữa cơm rồi nói chuyện sau, con đưa Myungho đi nghỉ ngơi.

Rồi lôi Myungho lên tầng, kéo vào phòng mình, bỏ mặc ông bố đang than thở:

-Đấy nuôi nó lớn thế này rồi để giờ nó bán mình theo trai. Haizzzz

Vừa vào phòng, Jun ôm chầm lấy cậu:

-Myungho à, ôm em thoải mái thật.

Cậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

-Jun à, ba mẹ anh khác với lần trước quá.

Jun buông cậu ra, cúi xuống nhìn cậu:

-Sao hả? Có thoải mái hơn không?

Myungho gật đầu nhìn anh. Anh hôn nhẹ lên trán cậu, nói:

-Thế là tốt rồi. Quen dần đi, sau này cưới về đỡ ngại.

Myungho đẩy anh ra, hai má đỏ ửng lên:

-Đây không thèm cưới anh.

Jun kéo cậu lại:

-Gì chứ xoạc cũng làm rồi, em nên chịu trách nhiệm với anh đi chứ.

Myungho thản nhiên như không nói móc lại:

-Thế á, trước kia anh chịch nhiều cô lắm sao không cô nào chịu trách nhiệm với anh thế. Đi tìm họ mà đòi. Nhiều cô muốn lắm đấy.

Jun mặt dày lắc đầu:

-Anh chỉ muốn em chịu trách nhiệm thôi.

Cậu lại thở dài, ngán ngấm nghe những lời mật ngọt của Jun.

Trong bữa trưa, Mẹ Jun hỏi:

-Hai đứa định bao giờ cưới?

Myungho giật mình, ngại ngùng trả lời:

-Bọn con còn đang học đại học mà bác.

Tiếp lời cậu Jun liền nói:

-Tốt nghiệp là cưới luôn mẹ ạ. Lúc đấy con cũng có công việc ổn định rồi mà.

Myungho tròn mắt nhìn anh không biết rúc đầu vào đâu cho đỡ nhục.

---------------------------------------------

Rất nhanh đến kì nghỉ hè, hai người đi nghỉ mát với bạn bè người thân. Seungkwan, Jihoon, Mingyu, Wonwoo và cả Chan năm nay mới nhập học được Myungho đưa đi theo.

Seungkwan nhìn thấy Chan lập tức chạy đến, khoác vai nhóc nói:

-Em là em út vì vậy anh sẽ chăm sóc em cẩn thận.

Chan tròn xoe mắt nhìn Seungkwan gật đầu nhè nhẹ. Seungkwan sau một năm trời thì thay đổi hoàn toàn. Người lớn hơn, trưởng thành hơn. Và, kì nghỉ đó cũng đánh dấu cuộc gặp đầu tiên của Seungkwan và Chan, cũng đánh dấu cho chuyện tình cute phô mai que của hai bạn trẻ sau này.( thông cảm nha mọi người...tui chèo cặp này)

---------------------------------------------

Và khẳng định của Jun đã thành sự thật. Cuộc sống đại học của Jun và Myungho trở thành trung tâm chú ý của đàn em khóa dưới. Rất nhiều người mới vào muốn lật đổ anh và cậu, nhưng mọi người đều tặc lưỡi cho rằng làm vậy là quá sức. Và đúng như vậy, không một ai đủ sức để đạp đổ anh và cậu. Hai người cũng là mối tình đẹp được rất nhiều người quan tâm. Ngày lễ tốt nghiệp, ngay tại sân khấu, Jun quỳ xuống cầu hôn Myungho, cả trường gào thét cực lớn. Jun nói vào mic ngay sau khi kết thúc màn biểu diễn của mình:

- Myungho à, chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường dài rồi nhỉ. Anh thật sự rất biết ơn ngày mà chúng ta đánh nhau đấy em à. Đó cũng chính là ngày anh rung động vì em để sau đó chúng ta cùng nhau đi đến ngày hôm nay. Anh muốn chúng ta cùng nhau trải qua ngày trọng đại này, cùng nhau bước sang một mối quan hệ mới. Seo Myungho, đồng ý cưới anh nhé.

Myungho đang đứng dưới thưởng thức màn trình diễn của người yêu. Thấy anh nói vậy thì tròn mắt nhìn, cả cơ thể như có một dòng điện chạy qua. Myungho lúc này bỏ mặc hết mọi ánh mắt xung quanh, từ dưới sân khấu lao thẳng vào người Jun, ôm chặt cứng anh khóc nức nở. Jun ôn nhu xoa đầu người yêu mình, nói:

-Myungho à, có thể anh vẫn còn nhiều thiếu xót nhưng anh hứa sẽ khắc phục. Anh không thể hứa sẽ đi cùng em đến hết cuộc đời này, nhưng anh có thể hứa rằng anh sẽ yêu em thật nhiều đến khi nào anh không còn đủ sức để yêu em nữa thì thôi. Đồng ý cưới anh nhé.

Myungho trong lòng Jun gật đầu đồng  ý. Anh đeo nhẫn cho cậu, kéo cậu vào một nụ hôn nồng cháy. Mọi người trong sân trường đồng loạt vỗ tay trong khi Jun và Myungho vẫn đang chìm đắm trong không gian của riêng hai người.

Đám cưới hai người được tổ chức tại một bãi biển đẹp và lãng mạn. Ngày cưới của cả hai là cái ngày kỉ niệm hai người đánh nhau lần đầu tiên năm xưa.

Sau khi tốt nghiệp, Jun thay ba mình tiếp quản công ti, còn cậu thì xin vào công ti anh, làm ở bộ phận thiết kế phần mềm. Không lâu sau đoạt được dự án lớn trực tiếp thăng tiến lên vị trí giám đốc bộ phận thiết kế. Jun cũng góp phần mở rộng công ti, sang cả thị trường nước ngoài. Và anh vẫn cực kì hạnh phúc khi nhắc đến người vợ của mình trong mỗi bài phỏng vấn. Cuộc sống hôn nhân của hai người là hình mẫu lý tưởng cho biết bao cặp đôi yêu nhau. Ở công ti, các cô gái rất ghen tị với cậu vì có người chồng tuyệt vời như vậy. Không ít lần, họ được chứng kiến vị tổng tài băng lãnh, lạnh lùng với tất cả mọi người, sai một chút thôi là ăn chửi ngay lại có thể ôn nhu và cười vui vẻ khi đi cạnh cậu giám đốc phòng thiết kế dù có bị đánh đau đi chăng nữa. Những cô gái tiếp cận anh đều bị đuổi đi không thương tiếc. Nhưng bên cạnh đó còn có những người không biết lượng sức mình. Chẳng hạn như tiểu thư họ Yang, Yang Ji Hyun, được nhận vào thực tập chỉ vì quan hệ tốt với ba mẹ anh vậy mà vẫn cố tiếp cận anh dù Jun có đuổi bao nhiêu lần. Nếu như chỉ như vậy thì Myungho mặc kệ. Vì cậu biết rằng, một anh chàng tốt thì luôn có những mối quan hệ phức tạp, và Jun thì quá tốt. Vậy nên muốn ở bên cạnh một người như vậy chỉ còn cách chấp nhận sống chung với những mối quan hệ phức tạo đó. Hơn nữa Myungho cũng tự tin rằng Jun không dám ngoại tình đâu. Cậu còn đứng đây, léng phéng con nào cậu cắt. Ai cũng biết vậy mà Yang Ji Hyun còn dám thuê người chặn đường cậu trước cổng công ti để làm loạn nữa. Tan làm, Myungho thong thả đi bộ về nhà. Hôm nay Jun có hẹn với đối tác rồi. Nào ngờ vừa bước ra khỏi công ti, một đám người to lớn chặn đường cậu, lớn tiếng:

-Chúng tôi được thuê để dạy cho cậu một bài học về sự biết điều.

Nhân viên trong công ti đứng túm tụm ngoài bậc thềm lo lắng nhìn cậu. Vị giám đốc tốt bụng hiền lành này sao có thể đấu nổi với con hồ ly tinh đáng sợ kia. Họ thầm thương thay cho cậu. Có người định gọi cho Jun liền bị tiểu tư Ji Hyun đập máy, hạ nhục trước những người đứng đó đành chấp nhận đứng xem. Myungho nóng máu bây lâu nay về sự xuất hiện của con người họ Yang kia rồi. Nay còn dám thuê người làm phiền cậu. Myungho không thèm kiếm chế, sút thẳng vào của quý của tên kia cáu giận nói:

-Dạy dạy cái beep, ông chưa đập cho mày ra bã là may rồi. Ngứa mắt.

Đàn em của hắn thấy đại ca mình như vậy liền dũng cảm xông lên dọa nạt, vung tay định tát cậu, nào ngờ chưa kịp xuống tay liền bị Myungho tung một đấm vào mũi choáng váng mà lùi lại phía sau với dòng máu đỏ cháy ra. Những tên khác nhanh chóng bị Myungho hạ gục. Cậu đang khó ở nên không ngại dùng lực, lúc thì bẻ cãy tay lúc thì đấm tím mắt, người thì bị vả gẫy răng, không loại chấn thương nào là không có. 

Những người lúc nãy còn lo lắng cho cậu thì giờ đây trố mắt nhìn vị giám đốc hiền lành đánh nhau thuần thục thế kia. Còn Yang Ji Hyun thì tái mét lại, muốn bỏ trốn cũng không được. 

Hạ gục lũ kia xong, Myungho chỉnh lại quần áo, quay người lại bước về phía Yang Ji Hyun đang sợ hãi kia, cậu mạnh tay túm tóc đẩy  thân hình mảnh khảnh với bộ ngực silicon đang cố đứng trên đôi giày cao gót mười phân kia ngã lăn xuống, gằn giọng lạnh lẽo:

-Tôi đã chịu đựng cô mấy ngày hôm nay rồi. Cô tán tỉnh chồng tôi, tôi đã không nói gì rồi, giờ còn ra oai ta đây cho ai xem. Lợi dụng anh ta đi gặp khách hàng muốn chứng tỏ mình là chị đại à. Thuê một lũ loắt choắt này đến đây đánh cho ai xem, muốn đánh người cũng phải thuê loại có thực lực tí cho ra dáng tiểu thư danh giá chứ. Tiền đâu hết rồi. Đắp hết vào bộ ngực silicon nên giờ chỉ có thế thôi à. Cút ngay khỏi công ti cho tôi.

Yang Ji Hyun bị cậu sỉ nhục đau đớn không làm được gì chỉ yếu ớt đáp trả hòng mong nhận được sự thương hại của những người "đồng nghiệp" sau lưng kia, run rẩy yếu ớt trả lời:

-Cậu sao dám đuổi tôi. Cậu đâu phải là chủ tịch hay tổng giám đốc đâu.

Myungho tiếp tục gằn giọng:

-Một là tự cút. Hai là tôi bảo anh ta đuổi cô ra khỏi công ti và triệt mọi đường sống của cô luôn.

Ji Hyun muốn cãi lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì một giọng băng lãnh phía sau lưng cô vang lên:

-Yang Ji Hyun. Từ nay cô không còn là nhân viên của công ti nữa. Cô bị sa thải. Ngày mai cô có thể đến phòng tài vụ nhận đồng lương cuối cùng của mình.

Thanh âm trầm ấm đầy uy lực của Jun vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Lúc nãy khi cậu còn đánh nhau, một thư kí của anh đã lén lút nhắn tin cho anh. Jun đang kí hợp đồng, vội đẩy nhanh tiến độ, vội vã kí kết, bỏ cả bữa tối với đối tác, chỉ biết ngỏ lời xin lỗi rằng "vợ tôi đang có vấn đề cần phải về ngay lập tức".

Nói vậy thôi chứ thật ra Jun muốn về xem vợ mình đánh nhau thôi chứ không to tác gì đâu. Nào ngờ về đến nơi thì màn kịch chính bắt đầu, anh ngồi trong xe còn nghe rõ từng tiếng gằn giọng đầy tức giận của cậu. Rất hiếm khi Myungho tức giận như vậy. Hành động đẩy ngã Ji Hyun của cậu khiến Jun tí bật dậy vì vui sướng, chứng kiến vợ mình uy nghiêm chửi người khác không ra gì mà Jun lòng vui phơi phới, tay chân bấn loạn, hỏng hết cả hình tượng tổng tài uy nghiêm. Anh nhanh chóng xuống xe, đi về phía cậu, sẵn sàng góp vui, đi qua còn tiện hể đạp cho bọn người lăn lộn dưới đất mấy đá.

Nghe thấy giọng Jun, Myungho càng tức giận hơn, trực tiếp đi đến xách tai chồng yêu kéo xuống, mặc Jun la oai oái đến trước mặt Yang Ji Hyun, cực kì bá đạo tuyên bố:

-Anh ta là người của tôi. Từ đầu xuống chân, từ trong ra ngoài đều là của tôi. Tất cả mọi thứ của anh ý là của tôi. Cô nghe cho rõ cô chính thức bị sa thải rồi. Cút đi trước khi tôi đập nát người cô ra.

Jun đứng bên nghe Myungho tuyên bố mà hạnh phúc gật đầu liên tục. Yang Ji Hyun sỡ hãi bỏ chạy đi. Đôi giày của cô ta còn phản chủ gẫy gót đúng lúc khiến cô ta ngã oạch xuống đất trong tiếng cười vang của mọi người. Jun ôm lấy Myungho nói nhỏ:

-Vợ anh ngầu vãi.

Myungho khó chịu đẩy Jun ra rồi đi về hướng xe ô tô của Jun:

-Bỏ ra. Chồng tồi, toàn rảnh rỗi kiếm việc cho vợ làm. Sau này, còn để vụ nào xảy ra nữa thì anh chết chắc.

Jun quay lại nhìn nhân viên của mình, cười rất tươi:

-Vợ tôi là đầu gấu thời đại học đấy mọi người bắt nạt không dễ đâu.

Câu nói đơn giản nhưng đủ cho mọi người thấy sự hạnh phúc của hai người. Và rồi, câu chuyện tình yêu của hai vị giám đốc đầu gấu lại được dịp lan truyền khiến cho toàn thể công ti đều tan chảy, ngưỡng mộ câu chuyện tình cảm ngọt ngào của hai người.

Và, mãi đến sau này, Jun vẫn nói với Myungho rằng:

-Cảm ơn em vì đã đánh nhau với anh ngày hôm đó, vợ yêu.

--------------------------------------

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Cuối cùng cũng hoàn...còn 1 phiên ngoại tui để vài bữa hoàn nốt chung với bộ của CheolHan...tui phải cày 10 chương trong hôm nay chứ bắt đầu từ ngày mai lịch kiểm tra dày đặc không có thời gian luôn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro