5. Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Là ai vậy?

Hitomi run run hỏi. Eunbi buồn bã trả lời

- Một người quen cũ. Hay mình nên nói là...em cùng cha khác mẹ của Hyewon?

- Nhắc đến mới nhớ. Hyewon unnie đâu?

Minjoo nhìn quanh một lúc rồi hỏi

- Bọn chị để cậu ấy trong nhà vệ sinh kia.

Yena nói rồi chỉ tay về phía nhà vệ sinh gần nhất. Eunbi trợn mắt

- Em bị điên à? Phải luôn ở cạnh nhau chứ?

- Em hết cách rồi. Cậu ấy cứ nói nhảm gì đó và đòi đánh Yuri.

Yena thiểu não giải thích, Yuri ở bên cạnh vỗ vai cô an ủi.

- Em không để ý đâu mà.

- Vậy cái tên Taeryu đấy là như nào thế unnie?

Yujin quay sang hỏi Eunbi. Sao cô không có chút kí ức nào hết vậy ta?

- À, hắn là...

Hàng loạt những tiếng đổ vỡ vang lên cắt đứt mạch nói của Eunbi. 10 người đồng loạt nhìn về hướng phát ra tiếng động: Nhà vệ sinh. Cả đám chạy vội đến trước cửa, Chaeyeon cuống quá không kịp tìm chìa khóa liền đạp tung cánh cửa ra và thấy Hyewon nằm sõng soài trên sàn nhà giữa một vũng máu. Minjoo tiện tay xé toạc chiếc rèm gần đó rồi chạy đến băng đầu cho Hyewon.

- Mau kiếm thứ gì đó đặt dưới chị ấy đi, phải để vết thương nằm thấp hơn so với tim.

Hitomi nhanh chóng xách cái balo nặng trịch của Minjoo vào và kê xuống dưới Hyewon.

Sau một lúc chạy qua chạy lại, Hyewon được sơ cứu và băng bó cẩn thận đem ra ngoài phòng khách. 7 người kia cũng ra theo để trông chừng. Chỉ riêng Chaeyeon, Chaewon và Eunbi ở lại. Họ nhìn xung quanh căn phòng trước đó vài phút còn rất sang trọng và xa hoa giờ là một đống hỗn độn đầy máu và có cả một vài hòn đá khá to. Eunbi chợt để ý đến khung cửa sổ thông gió ở trên cao bị vỡ.

- Có lẽ hắn chui qua cửa thông gió kia?

- Em thì lại không nghĩ thế.

Chaeyeon phản bác

- Lúc chúng ta gặp hắn ngoài bãi biển, hắn chỉ cao bằng Hitomi là cùng. Hơn nữa, khi còn nhỏ hắn cũng rất ốm yếu, thân hình cũng rất nhỏ nhắn. Với chiều cao ấy em không nghĩ hắn có thể trèo qua cửa thông gió.

Eunbi nhìn xuống mặt sàn và bắt gặp những viên đá.

~~o0o~~

10 năm trước...

- Quả táo kia đỏ quá đi!

Một cô bé với mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại và đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh như sao đứng dưới gốc cây táo và ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn những quả táo đỏ mọng lủng lẳng trên cành.

- Eunbi unnie thích chúng ạ?

Một cậu bé với mái tóc đen hơi rối, đôi mắt màu nâu nhạt long lanh như có nước đã đứng cạnh cô bé từ bao giờ. Eunbi gật đầu, cậu bé thấy vậy thì nhặt những hòn đá dưới đất lên và ném. Những hòn đá như được điều khiển bởi ý nghĩ của cậu bé lia lịa bay lên cây táo và chẳng mấy chốc hàng chục quả táo rơi bồm bộp xuống trước mặt hai đứa trẻ.

- Daebak! Em giỏi quá đi!

Eunbi cảm thán và cúi xuống nhặt những quả táo.

Một cô bé nhuộm tóc màu hồng chói loá cùng đôi mắt màu đen, các đường nét trên mặt trông không giống người bình thường nhưng lại rất xinh xắn chạy lại nơi hai đứa trẻ đang đứng, chống nạnh rồi quắc mắt nhìn hai đứa.

- Yah Ong TaeRyu! Sao em dám phá cây táo vậy hả?

Eunbi cười trừ. Taeryu thấy vậy thì vênh mặt

- Minjoo unnie ra chỗ khác chơi đi, Eunbi unnie muốn táo nên em lấy đó!

- Nhãi ranh! Dám hỗn với chị mày hả!

Minjoo véo tai Taeryu rồi lôi thằng bé ra chỗ 10 người còn lại đang ngồi chơi bỏ mặc Eunbi vui vẻ ngồi giữa đống táo.

Hyewon ngước lên thấy Minjoo đang xách tai thằng em cùng cha khác mẹ của mình thì cười khẩy rồi tiếp tục nói chuyện với Nako. Yuri thấy Taeryu thì chợt nhớ ra gì đó rồi hỏi

- Ngón tay thế nào rồi nhóc?

- Khỏe rồi ạ.

Taeryu chìa ngón tay đen thui bị tật quặp vào trong lòng bàn tay lên cho mọi người xem. Hyewon liếc nhìn rồi nói

- Khỏe khoẻ cái rắm! Tối nay bố chị sẽ đưa nó đi phẫu thuật, chắc sẽ phải cắt bớt ngón tay ấy.

- Nani?

Eunbi đi từ đằng xa lại, ngạc nhiên hỏi.

- Unnie ngạc nhiên vậy làm gì? Nếu không phẫu thuật lấy loại virus ấy ra khỏi cơ thể và cắt bỏ một ngón tay thì nó sẽ ăn vào các dây thần kinh và biến thằng nhóc thành người thực vật.

Hyewon thản nhiên giải thích còn Taeryu thì im lặng không nói gì. Yujin nghe vậy liền thắc mắc

- Sao nó lại nhiễm loại virus nguy hiểm này chứ?

- Còn sao? Hôm trước vào rừng chị đã bảo nó đừng có chạm vào cái nấm độc ấy rồi nhưng nó không nghe, cứ nói rằng cái nấm ấy đẹp quá, muốn hái về cho Eunbi unnie nên mới nhiễm độc đấy.

Hyewon buồn bã nói một cách chán nản. Eunbi quay qua hỏi Taeryu

- Thật hả?

- Thì...bình thường em thấy chị thích nên..

- Cảm ơn em nha. Nhưng mà lần sau nhớ không được sờ mó linh tinh vào mấy cái nấm nghe chưa? Em phải biết nấm độc rất nguy hiểm, nó sẽ—

Nhận thấy Eunbi bắt đầu màn diễn thuyết dài hơn 7749 giờ thì 11 người ngao ngán bỏ đi duy chỉ còn Taeryu ngoan ngoãn ngồi nghe, đôi lúc lại gật gù cười như một kẻ ngốc.

~~o0o~~

9h tối.

- Dũng cảm lên nhóc. Em làm được mà.

Chaeyeon nắm vai cậu bé trấn an. Chaewon thêm vào

- Nếu ca mổ thành công thì chút nữa bọn này sẽ đưa em đi ăn mừng.

Taeryu ngoan ngoãn gật đầu rồi nằm lên bàn mổ. Eunbi chạy lại nhét vào tay cậu bé một quả táo rồi động viên

- Cố lên!

Hitomi, Nako, Yuri, Minjoo, Wonyoung, Yujin và Sakura dặn dò nắm tay nắm chân cậu bé ầm ỹ. Yena hạ cặp kính đen trên mắt xuống và nói một cách sang chảnh

- Nếu thành công chị đây sẽ tặng cho nhóc một chiếc Lamborgini đời mới nhất.

- Thôi ngay đi Yena, em nó còn chưa lên cấp 2, mà ngay cả em cũng chưa đến 18 tuổi đâu đó!

Sakura nói bằng giọng trách móc làm Yena câm nín. Một đoàn bác sĩ đi tới chỗ 11 đứa trẻ rồi nói với chúng

- Các cháu đi ra ngoài đi, để chúng ta phẫu thuật cho cậu bé.

- Dạ. Mong bác giúp đỡ.

Wonyoung ngoan ngoãn nói rồi kéo cả đám ra ngoài. Yujin nhìn quanh rồi bất mãn nói

- Gia đình Taeryu cũng lạ thật đấy, sao lại đưa thằng bé đến rồi để nó một mình như thế chứ?
Ngay cả Hyewon unnie cũng không đến.

- Cái gia đình ấy cũng chẳng ưa gì nó. Hyewon unnie thì chắc lại bận đi đâu rồi?

Chaewon nói một cách thản nhiên. Cả đám quay qua nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Yuri thắc mắc:

- Tại sao? Thằng bé đáng yêu lắm mà?

- Nó chẳng qua là một vết nhơ mà cả gia đình ấy muốn phủ nhận mà thôi.

Chaewon thở dài. Chaeyeon quay sang nhìn cô rồi nói tiếp

- Hôm trước đến nhà Hyewon chơi bọn mình vô tình nghe được gia đình ấy nói về chuyện này. Taeryu chỉ là một sản phẩm được tạo ra bởi lỗi lầm của bố Hyewon thôi. Ông ta bị con đ* ở trong Bar Buenos Aires chuốc say rồi sinh ra Taeryu đó. Con đó ngay lập tức bị xử, bộ trưởng bộ ngoại giao đương nhiên không được có vết nhơ nào trong đời rồi. Làm sao nhân dân có thể chấp nhận bộ trưởng của họ lại vào Bar chứ? Vì thế họ ghét Taeryu nhưng không thể hiện ra ngoài mặt thôi. Bình thường thằng bé ở nhà có đông người mà cứ như ở nhà một mình vậy. Lúc nào cũng buồn bã chơi ở một góc, lúc nào muốn chơi cùng Hyewon unnie thì chị ấy đều bận.

Eunbi vẫn im lặng và Chaewon quay sang nhìn Chaeyeon rồi tiếp lời

- Việc Eunbi unnie xuất hiện đã thay đổi cuộc đời nó. Một thằng bé 10 tuổi suốt ngày ủ dột và rồi chị đến, nói chuyện và an ủi nó. Hitomi đến sau nên thằng bé không để ý. Mà may là nó không để ý đến Hitomi.

Chaewon nhấn mạnh ba chữ "không để ý" làm Hitomi bật cười.

- Và rồi bọn chị vô tình thấy di chúc của hai ông bà Kang

- Lập di chúc sớm thế?!

Yena thốt lên kinh ngạc còn Chaeyeon thì nói tiếp

- Trong đó nói để lại toàn bộ tài sản cho đứa con duy nhất: Kang Hyewon.

- Duy nhất ư?

Nako nhắc lại, vẻ không tin nổi rồi cô bé nói tiếp

- Họ không công bằng gì cả, dù sao cũng là con người với nhau mà? Hơn nữa Taeryu còn là con trai duy nhất của ông ta!

Chaewon và Chaeyeon nhìn nhau rồi lắc đầu chán nản. Họ vẫn chỉ là những đứa trẻ chưa hiểu sự đời thì làm gì được cơ chứ?

Cả bọn ngồi đợi đến đêm. Một số đã ngủ, duy chỉ còn Yena, Chaewon và Sakura còn thức. Yena quay sang hỏi Sakura

- Chị không mệt à?

- Mệt!

Sakura vừa nói vừa ngáp vẻ mệt mỏi

- Nhưng chị phải canh cho Minguri ngủ. Em ấy hay giật mình lúc ngủ lắm!

- Sao chị biết? Hai người ngủ chung rồi à?

Yena cười gian tà còn Chaewon thì quay sang lườm rồi vỗ vỗ vào đầu cô.

- Chị đang nghĩ cái gì đen tối vậy?

- Cái gì là cái gì chứ? Con gái ngủ chung với nhau thì đã làm sao? Có mà đầu em nghĩ đen tối í.

Yena quay sang Chaewon phản bác làm cô nàng ngồi im thin thít.

- Đầu óc hai đứa không nghĩ đến những thứ sáng sủa hơn được à? Mới tí tuổi đầu đã đen với chả tối cái gì!

Eunbi đã dậy từ bao giờ. Cô ngồi đó và ném cho Chaewon và Yena ánh mắt không mấy thiện cảm. Eunbi quay sang nói với Sakura

- Em chợp mắt một chút đi. Để chị trông Minjoo cho.

Sakura mơ màng gật gật đầu rồi thiếp đi.

00h02.

Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, 11 cô gái choàng tỉnh, xúm lại xung quanh các bác sĩ hỏi dồn dập.

- Taeryu sao rồi ạ?

Wonyoung kéo áo ông bác sĩ gần nhất và hỏi. Nhưng ông chỉ lắc đầu, ra hiệu cho đám y tá đem Taeryu ra. Cậu bé được phủ lại bởi tấm vải màu trắng. Hitomi run run nép sau lưng Chaewon, Minjoo tiến đến nhẹ nhàng giở tấm vải ra và cả đám thất kinh: Khuôn mặt đẹp đẽ đáng yêu của Taeryu giờ là một đống thịt đen thui như vừa bị đốt. Yujin ngước lên nhìn mấy người bác sĩ, vẻ mặt không tin nổi mang chút sát khí

- Thế này là thế nào?

- Chúng tôi đã cố hết sức.

Ông bác sĩ lắp bắp

- Nhưng loại virus này chúng tôi chưa gặp bao giờ. Nó lây lan quá nhanh và chỉ lan lên não và các tế bào cơ.

Chaeyeon cầm điện thoại trong tay, giơ lên bấm gọi cho ai đó rồi nói

- San bằng bệnh viện CJ E&M cho tôi.

- X...xin cô...

Cả đám bác sĩ lắp bắp còn Eunbi giật lấy chiếc điện thoại trên tay Chaeyeon rồi vội nói vào trong điện thoại

- Xin lỗi, có chút nhầm lẫn ở đây, các anh đừng làm thế.

Eunbi nói rồi cúp máy. Cô quay sang Chaeyeon

- Họ đã cố gắng hết sức rồi.

- Nhưng...

Chaeyeon đang nói thì bắt gặp ánh mắt Eunbi liền im lặng. Sakura cúi chào lễ phép

- Cảm ơn rất nhiều.

- X...xin hỏi chúng tôi có thể giữ xác cậu bé để làm thí nghiệm được không? Vì loại virus này rất mới và chúng tôi muốn tạo ra một loại thuốc để cứu những người khác nếu họ gặp loại virus này.

Ông bác sĩ vừa nói xong thì bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Chaewon

- Cái gì?

- Nếu...nếu không được thì th..thôi.

- Không sao.

Một giọng nói vang lên và 11 người cùng đám bác sĩ quay ra cửa chính nơi giọng nói phát ra. Hyewon bình thản nói tiếp

- Các ông cứ giữ xác nó đi. Nhớ đừng ghi nó là ai, coi như nó chưa bao giờ xuất hiện trên đời này.

- Hyewon unnie..

Nako ngạc nhiên còn Hyewon thì nói vẻ đau khổ

- Về đi. Đừng thắc mắc nếu mấy đứa không muốn gây thù chuốc oán với bộ trưởng bộ ngoại giao!

- Nhưng..

- VỀ!

Hyewon mất bình tĩnh lớn tiếng. Yuri lao đến định làm gì đó thì bị Yena ngăn lại

- Đừng làm vậy. Hyewon cũng không sung sướng gì hơn đâu.

Thấy vậy Yuri liền im lặng. Cả bọn đứng bên giường Taeryu để tưởng niệm cho cậu bé

- Taeryu...xin lỗi em....

Thời gian tử vong của Taeryu: 00h00 ngày 4/6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro