Chap 31: Dư vị của nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Hyojin mà nói, nửa năm không phải là dài, vì mới đó thôi mà hai tháng đã trôi qua. Hyojin vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình: Giết người và bị người đuổi giết.


Tất nhiên là Hyojin nhớ cô, nhưng không phải là cảm giác đau đớn đến độ không muốn sống nữa, mà chỉ là một nỗi nhớ man mác, muốn biết cô sống có tốt không, có nhớ mình không, có vì mình mà rơi lệ không...

Đôi lúc Hyojin nằm trên giường, nhớ lại cơ thể cô, rồi bật dậy xối nước lạnh lên người, uống bia, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Thì ra thất tình cũng không đau đớn như cô tưởng, càng không đến mức sống dở chết dở như khi Heeyeon cai thuốc phiện.

Nhịp tim cô vẫn rất bình thường, thỉnh thoảng có nhói đau một chút, nhưng vẫn có thể vượt qua!


Sau hơn hai tháng, xã hội đen bình lặng trở lại, cô và Heeyeon lại đến trung tâm thể hình. Mọi thứ dường như đã trở về như trước đây, ngày nào cũng như ngày nào trôi qua một cách nhàm chán. Heeyeon lại thay một cô gái khác, mà phải nói là ngày nào cũng đổi một cô.

Luyện quyền xong, Hyojin cầm chai bia đứng bên cửa sổ, vừa định uống cho đỡ khát thì một bóng hồng trong chiếc váy màu vàng đập vào mắt cô.

Chai bia trong tay cô rơi xuống, vỡ tan, nhưng cô không nhận ra điều ấy.

Tim cô bỗng loạn nhịp, người nóng bừng, ánh mắt cũng như cháy lên.

Hai tháng không gặp, Jung vẫn y như lần đầu tiên họ gặp nhau, mái tóc bay bay trong gió, chiếc váy dài dịu dàng tươi sáng, những cử chỉ, động tác của cô luôn toát lên vẻ mong manh, yếu đuối.


Buổi trưa hôm đó, cô cứ đứng ở cửa trung tâm thể hình, nhìn chăm chăm vào tờ giấy trên tay, tờ giấy khẽ lay động giữa những ngón tay cô...

Hyojin đứng trên tầng, ánh mắt không rời khỏi cô, cứ nhìn từ xa, giống như nhìn cầu vồng trên trời vậy.

"Chị đi trước đây, em cứ nhìn đi nhé!"

"Heeyeon unnie, chị bảo cô ấy đi đi, nói là em không ở đây nữa."

"Trốn tránh không giải quyết được việc gì đâu, ngày mai cô ta lại đến."

Hyojin cũng biết vậy, nhưng cô không biết phải nói gì, cợt nhả trêu chọc Jung vài câu, hỏi Jung có việc gì cần cô giúp hay thể hiện sự quan tâm: "Hai tháng nay em sống tốt không?"

Có ý nghĩa gì chứ?!

"Có thuốc không?"

Heeyeon đưa cho cô một điếu thuốc, giúp cô châm lửa.

"Nếu muốn cắt đứt thì kiên quyết một chút."

Hyojin hít một hơi thật sâu, rồi nhả ra, khói thuốc bay vào mắt cô, hơi cay cay.

"Để em ngắm nhìn thêm chút nữa..."

Không phải cô chần chừ do dự, mà cô biết rằng lần này cắt đứt rồi, sau này có lẽ không còn cơ hội gặp lại Jung nữa.

Hyojin hút hết một điếu thuốc mà nhịp tim vẫn chưa trở lại bình thường, Heeyeon lại đưa cho cô thêm điếu nữa. Hyojin cầm lấy, thấy cô nhẹ nhàng xoay người, cô tưởng Jung rời đi, bỗng có cảm giác muốn lao thật nhanh đến ôm chặt lấy Jung. Nhưng Junghwa chưa rời đi, đứng tựa vào một gốc cây, nét mặt không hề tỏ ra sốt ruột vì phải chờ đợi.

Cuối cùng, Hyojin cũng hạ quyết tâm, đưa tay kéo cô gái đang đứng bên cạnh Heeyeon, khoác tay cô ta rồi nói: "Người đẹp! Lát nữa phối hợp chút nhé!"


Cô gái cười ngọt ngào dựa vào Hyojin: "Em hiểu!"

Hyojin đi xuống dưới, trong ánh mắt chăm chú của Junghwa, cô từng bước, từng bước đi ra cửa.

Jung chậm rãi lại gần, nhưng Hyojin vờ như không nhìn thấy lướt qua Jung.

Lúc đi qua, Hyojin lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó. So với thuốc mê, mùi hương của cô còn mạnh hơn gấp ngàn lần, hai chân cô đột nhiên không còn cảm giác gì nữa.

"Ahn Hyojin!" Jung gọi tên cô, giọng run run khiến Hyojin suýt nữa thì xông đến ôm cô, cũng may, hai chân cô vẫn chưa lấy lại được cảm giác.

Hyojin chậm rãi quay người, cánh tay co lại, ôm chặt cô gái.

Jung nhìn cô gái trong vòng tay Hyojin, ánh mắt vẻ tức giận, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thản. Cô vẫn lạnh lùng như thế!

"Chị còn yêu em nữa không?" Cô nói một cách khó nhọc.


Không yêu! Chỉ hai chữ này thôi, vậy mà đứng trước ánh mắt trong veo như hồ nước của cô, Hyojin không thể nào mở miệng ra được.


Một lúc lâu sau, Hyojin mới áy náy nói: "Xin lỗi!"

Cô lùi lại một bước, nắm chặt tờ giấy trong tay. Hyojin nhìn không rõ những chữ viết trên đó, chỉ thấy phía trên có hình thù rất lạ và màu sắc cũng rất lạ.

Rồi cả hai chìm trong im lặng.

Cô gái đi cùng Hyojin rất biết phối hợp, trong tình huống bối rối đó, cô ta liền nói: "Hyojin unnie, cô ấy là ai vậy? Không phải chị đã từng nói với em là cả đời này chỉ yêu một mình em sao?"

Mẹ kiếp, một câu nói phối hợp mới tuyệt làm sao!

Hyojin cười đau khổ, bất giác một giọt nước mắt chảy dài, Hyojin quay người để Junghwa không nhìn thấy và xoa xoa khuôn mặt cô gái xa lạ kia, dễ dàng nói: "Ừ! Tôi chỉ yêu mình em..."

"Vậy chúng ta đi thôi."


"Ừ..."

Hyojin nhìn gương mặt cô tái nhợt, cô cắn môi đến bật máu, tờ giấy trong tay bị vo tròn lại, tim Hyojin như rỉ máu, toàn thân đau đớn.

Cô thề là nếu lúc đó Jung oà khóc, chạy đến ôm cô và nói: ''Jinnie, em yêu chị, chị đừng bỏ rơi em như vậy...", thì cô sẽ không kìm nén được. Cô sẽ quên đi tất cả và ôm chặt Jung không rời ra, có chết cũng không buông tay.

Nhưng Jung không làm như vậy. Jung cúi mặt, khi ngẩng lên, em ấy nở nụ cười bình thản.

"Việc gì phải xin lỗi, yêu chị, em không thấy hối hận!"

Jung quay người, nhẹ nhàng bước đi...

Gió thổi chiếc váy vàng của em ấy bay bay, dù cô đơn, bi thương vô cùng, nhưng em ấy không muốn lưu lại bất cứ giọt nước mắt nào trong ký ức của cô.

Là cô theo đuổi Jung, từng chút, từng chút một làm em ấy động lòng. Rồi khi Jung trao cho cô tất cả, toàn tâm toàn ý yêu cô, thì cô lại vô tình rũ bỏ, ngay đến một lý do cũng không có!

Nụ cười cuối cùng của em ấy, câu nói cuối cùng của Jung: "Em không thấy hối hận" như rút cả tim gan cô...


Khi ấy Hyojin mới hiểu: em ấy bước ra khỏi thế giới của cô, mang theo tình yêu cả đời cô.

Sau này dù có gặp bao nhiêu cô gái tốt, cô cũng không thể yêu được nữa!

Bởi vì cô sống nhưng cũng chỉ như một cái xác không hồn...

Đêm đó, cô mới thực sự cảm nhận được dư vị của nỗi đau, không thể nào làm vơi đi nỗi đau đó.


Hyojin không nhớ rõ đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ rằng cô nói rất nhiều lần câu: "Xin lỗi, Jung ơi, hãy tìm cho mình một người biết yêu thương, trân trọng em, tôi không xứng đáng, tôi không xứng đáng! Mẹ kiếp, tôi không bằng loài cầm thú!"

-------------------

Nửa năm trôi qua...

Yên ắng gần nửa năm, cuối cùng xã hội đen lại bắt đầu ầm ĩ, hộp đêm và sòng bạc của Hyojin và Heeyeon hoạt động trở lại. Thế lực của họ ngày càng lớn mạnh, họ chiếm giữ các bến tàu, những kẻ trước kia là quân của Kỳ Dã bây giờ đều đến nhờ cậy họ.

Trong giới xã hội đen, cô và Heeyeon đã tiếng tăm lừng lẫy, không ai còn dám gọi tên cô, ai nhìn thấy cô cũng phải cúi chào và gọi "Hyojin noona!". Nhưng cô rất nhớ cái tên đầy đủ của mình: "Ahn Hyojin".

Nửa năm qua, Hyojin chưa một lần gặp lại Junghwa. Mỗi lần luyện quyền xong, cô lại chống tay bên cửa sổ, nhớ lại nụ cười hôm đó của Jung rồi lại tự hỏi chính mình, yêu em ấy, cô có hối hận không?

Hyojin cũng không biết nữa!

Cô chỉ biết rằng, thời gian nửa năm có thể cai được thuốc phiện, nhưng vẫn không đủ để loại bỏ được bùa yêu trong lòng.

"Có lẽ một thời gian nữa sẽ khá hơn." Hyojin tự an ủi mình như vậy, luôn luôn như thế!

Đằng sau sự huy hoàng, cô luôn có cảm giác trống vắng không sao chịu nổi. Có lúc, cô cũng muốn giống như Heeyeon, tìm một cô gái để khoả lấp sự trống trải trong lòng, nhưng mỗi khi ôm một cô gái lạ mặt, cô lại nghe thấy giọng nói của Junghwa văng vẳng bên tai: "Bắt đầu từ hôm nay, chị là "vật cưng" của riêng em...", "Không thể, tuyệt đối không được!"

Hyojin cúi đầu cười đau khổ, nghĩ bụng: "Xin em đừng tiếp tục làm phiền tôi,tôi sợ em rồi..."

Một năm trôi qua...

Sự đời lắm điều bất ngờ!

Không ai tin được quan hệ giữa Heeyeon và chị cả Seo có thể đổ vỡ, vậy mà điều đó đã thành sự thật. Càng kỳ lạ hơn là họ không nói lý do với bất cứ ai.

Ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Hyojin, chị cả Seo gọi Hyojin và Heeyeon tới nhà chị ta.

Đương nhiên họ mang theo rất nhiều thứ đến, cả bình rượu mà chị cả Seo rất thích nữa.

Nhưng tiếc thay họ không được đón tiếp bằng một bữa ăn ngon.

Họ vừa bước vào cửa, cánh cửa sắt bỗng đóng rầm.

Chưa hiểu chuyện gì thì Hyojin đã bị người giữ sang một bên, tiếp đó, mấy tên đàn em của chị cả Seo xông đến đấm đá Heeyeon túi bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro