chap 33: Mười lăm năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muời lăm năm, người như Hyojin có cuộc sống vô cùng huy hoàng và ôm vô số cô gái trong tay chỉ trôi qua trong nháy mắt.

Đối với một cô gái mà nói, thời gian trôi đi thì nhan sắc cũng phai tàn...

Junghwa cô đơn nằm bên chiếc gối trống không, chẳng ai giúp mình lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống...

---------------------------

 At Australia.

Một phụ nữ Hàn Quốc dáng vẻ thanh tao đang ngồi bên cửa sổ của một quán cả phê đọc báo. Cô mặc một chiếc váy ngắn cổ chữ V, những đường may đơn giản làm tôn thêm dáng người cô với vẻ cao quý, tao nhã.

Cô tựa như một bông cúc trắng, mang vẻ đẹp của sự cao quý và phẩm cách cao thượng.

Dáng vẻ thanh thoát, mùi hương nhẹ nhàng khẽ thấm vào lòng người.

Tay cô cầm một tờ báo Hoa ngữ, phần tựa đề rất bắt mắt: Bà trùm xã hội đen Ahn Hyojin tung hoành mười lăm năm sợ hãi tự sát. Bài báo dùng ngòi bút sắc sảo để vạch trần cuộc đời tội ác chồng chất của một bà trùm xã hội đen, miêu tả quá trình cô sát hại doanh nhân giàu có Heeyeon, đồng thời khẳng định phía cảnh sát đã nắm được tất cả các chứng cứ phạm tội của Hyojin, thực hiện lệnh bắt giữ, vì không còn đường trốn chạy nên sợ hãi mà tự sát. Kết lại, dùng vài trăm từ để ca ngợi công lý và lẽ phải.

Cô xem đi xem lại nội dung của bài báo, cho đến khi xem kỹ từng câu từng chữ rồi mới đặt tờ báo xuống, khẽ thở dài: "Ahn Hyojin, chị sẽ không tự sát... chị biết rằng, em vẫn đang đợi chị..."


Đến buổi trưa, một chiếc Limousine màu đen dừng lại trước quán cà phê. Một cô gái mắt đen láy bước xuống, đi vào trong quán. Cô gái ấy còn rất trẻ, chắc chưa đến hai mươi tuổi. Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, trong veo như dòng suối, tinh khiết không vương chút bụi trần... Cô ấy chọn đồ uống theo sự giới thiệu của người phục vụ.

Sau khi cô ấy nhấp một ngụm xong, người phục vụ theo lệ thường hỏi: "Chị thấy thế nào?"

"Rất ngon, tôi nghĩ bartender của các chị hẳn đã trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm nên mới có thể pha chế được một hương vị như vậy."

Nghe câu này, Junghwa liền ngẩng lên nhìn cô gái.

Cô cũng tin rằng cô gái này hẳn đã trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nếu không, sao có thể cảm nhận được hương vị của nó.

Một cảm giác duyên phận đặc biệt, Junghwa đến ngồi trước mặt cô gái, chủ động làm quen với cô bằng tiếng Anh: "Xin chào, tôi tên là Chris!"

"Rất vui được làm quen với chị, em tên là Amy!"

Cô bé tên Amy chăm chú nhìn cô, em dè hỏi: "Chị là người Hàn à?"

"Ừ, Seul - Hàn Quốc."

"Thật à? Em cũng là người Hàn Quốc đấy!"

Mắt cô gái sáng lên, cô nói tiếng Hàn: "Thật là tình cờ!"

"Ừ! Em đến đây bao lâu rồi?"

"Em mới đến. Còn chị?"

"Rất lâu rồi." Cô buồn rầu nói, mang theo cảm giác bị thời gian giày vò đã lâu.

"Sao chị lại đến Australia?"

"Năm năm trước, bố chị nghỉ hưu đến đây dưỡng lão, chị thôi việc và đến đây cùng ông ấy."

"Australia thực sự là một nơi an dưỡng rất tốt."

"Trời cao biển rộng, trong vòng vài kilômét không nhìn thấy một bóng người. Thật tốt..."

"Nhưng mà cô đơn quá, luôn cảm thấy thiếu tình cảm của người Hàn Quốc, không thể nào hoà nhập được với thế giới của họ."

"Là vì sự khác biệt về văn hoá, sự kín đáo, ý nhị của người Hàn Quốc khác hẳn với sự thẳng thắn của người nước ngoài."

Junghwa nghĩ một chút rồi hỏi: "Chị nghe cách em phát âm tiếng Anh hơi giống người Anh."

"À, vì trước kia em học piano ở London."

"Tình cờ thật, trước kia chị cũng học bốn năm ở học viện đặc công Hoàng gia."

Amy ngạc nhiên: "Chị là cảnh sát à, nhìn không giống chút nào!"

Họ bắt đầu tán chuyện, chuyện Australia, nước Anh và Hàn.

Sau đó, trưa nào Amy cũng đến tìm cô nói chuyện. Cá tính và vẻ bề ngoài của cô ấy thật tinh tế, nhẹ nhàng, cách nói chuyện sâu sắc hơn nhiều so với độ tuổi thật, sự thân thiện của cô ấy làm cho người khác cảm thấy thoải mái, tự nhiên, gặp là muốn làm quen.


Cho nên, không lâu sau hai người trở thành bạn thân, cứ gặp nhau là họ nói mãi không hết chuyện.

Vào một ngày đẹp trời...

Lúc Junghwa đang tiếp khách thì nhìn thấy Amy cười ngọt ngào nghe điện thoại, khuôn mặt rất hạnh phúc nói: "Được, biết rồi, biết rồi..."

Cô chưa từng gặp người yêu Amy, vì những lần đến đón Amy, cô ta chỉ dừng xe ở cửa chứ không xuống, đợi Amy lên xe là đi ngay. Nhưng cô có thể đoán được cô ta là một người tốt,toàn tâm toàn ý yêu thương, chăm sóc cho Amy.

Thấy Amy cúp máy, Junghwa đi đến và nói chân thành: "Bồ em thật chu đáo."

"Có lẽ là do thói quen, chị ấy luôn coi em là trẻ con."

"Phụ nữ lúc mang thai luôn cảm thấy không an toàn nhất, cần sự che chở của người yêu nhất."

"Vâng!" Amy gật đầu đồng ý. "Đôi khi em cũng lo chị ấy sẽ yêu người phụ nữ khác... Thực ra, em biết rõ rằng chị ấy sẽ không thế!"

"Ừ... rất lo, ngày nào cũng lo..."

Ngón tay đang khuấy cốc cà phê của cô hơi cứng lại, hàng mi khẽ rủ xuống che ánh mắt của cô. Cô nhớ lại khoảng thời gian mình mang thai, thường ngẩn người cầm chiếc điện thoại, chờ đợi điều kỳ diệu, Ahn Hyojin sẽ gọi cho cô, chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, hay đơn giản chỉ là một câu: "Em sống tốt không?"

Cô kìm nén nỗi buồn trong lòng, mỉm cười hỏi: "Chắc em yêu bồ lắm nhỉ?"

"Chị ấy là người tốt!" Amy kể rất thật với cô. "Chị ấy nuôi em từ lúc em bảy tuổi cho đến bây giờ, tất cả những thói quen và tính cách của em đều từ anh ấy mà ra, vì thế em thường nghĩ rằng... sự tồn tại của em là vì chị ấy..."

"Một tình yêu thật cảm động!"

"Vâng!"

"Sớm tối bên nhau." Một tình yêu thật là xa xỉ đối với cô.

"Còn chị thì sao? Bồ chị là người như thế nào?" Amy nhìn cậu bé đang chơi ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào hỏi: "Con trai chị trông kháu khỉnh thế kia, chắc chị ấy cũng rất đẹp gái!"

"Nhìn cũng tạm được." Cô hướng mắt nhìn cậu bé đang chơi bên ngoài bãi cỏ, cái mũi và đôi môi nó giống cô, đôi mắt rất khí khái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng rất giống mẹ nó.

Junghwa cúi xuống khấy cà phê, từng chút một, từng dòng cà phê cuộn xoáy trong cốc, giống như thời gian không ngừng xoay vần...

Bất giác, hồi ức của cô lại quay trở về mười lăm năm trước...

Vào buổi tối mà Hyojin bực bội bỏ đi, Heeyeon đã gọi điện cho cô rất nhiều lần, cô không tắt máy, cũng không nhấc máy, cứ để tiếng chuông đổ dài như muốn nói với Jung: Tôi không muốn nghe, không muốn nghe cô nói dù chỉ một câu.

Tiếng chuông đổ dài làm cô không còn chút kiêu ngạo nào nữa, nhưng cô không cam lòng từ bỏ. Ít nhất cô cũng muốn để chị ta biết rằng, cô đồng ý làm người tình của chị ta là vì cô muốn, không ai bắt cô cả.

Cô đi đến nhà Hyojin, liên tục gõ cửa, ánh đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng chị ta không bước ra. Cánh tay tê dại nhưng cô vẫn không ngừng đập. Cô muốn cho Hyojin biết rằng cô sẽ không rời đi... cô sẽ đợi Hyojin ra mở cánh cửa ngăn cách ấy.

Lòng bàn tay cô tái đi, rồi sưng lên, cuối cùng rớm máu, vết thương cứ va vào cánh cửa sắt cứng nhắc đó, đau đớn đến tận tim... nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.

Suốt mười lăm tiếng liền, cô kiệt sức, ngã lăn xuống hành lang.

Lúc tỉnh dậy, hành lang dài lạnh lẽo ấy vẫn chỉ có một mình cô, nhìn cánh cửa kiên cố đó, cô hiểu được sự quyết tâm của chị ta, Hyojin thực sự... buông tay rồi.

Cô trở về nhà, vừa bước vào cửa liền ngã nhào xuống sàn đất lạnh giá.

"Bố, chỉ là một giao hẹn thôi, làm gì mà quan trọng như vậy? Tại sao chị ấy không thể tha thứ cho con? Con yêu chị ấy như vậy, tại sao ngay đến cả một cơ hội giải thích chị ấy cũng không cho con?"

Ông Park bế cô lên giường, rót cho cô một cốc nước nóng.

"Jung, bây giờ mà con vẫn không tỉnh ngộ sao?"

"Con không sai!"

"Được! Vậy bố hỏi con, con định làm thế nào?"

"Đợi bố nghỉ hưu, con cũng thôi việc, chị ấy sẽ đến Australia cưới con."

"Vậy ít nhất cũng phải mười năm nữa. Con có dám khẳng định là nó sẽ yêu con mười năm không? Con có dám khẳng định là nó sẽ sống được mười năm nữa không? Mà nếu có sống được, mười năm sau nó nổi đình nổi đám trong xã hội đen, liệu nó có cam tâm từ bỏ tất cả vì con không?"

Cô lắc đầu, cô không biết.


Nếu nói theo tỷ lệ đánh cược, chắc chỉ có một phần nghìn mà thôi, nhưng dù sao vẫn có một chút hy vọng.

"Jung, quyết định của Hyojin là đúng. Ai cũng muốn có một tình yêu sông cạn đá mòn, nhưng con xem có bao nhiêu mối tình có thể qua được thử thách của thời gian, và có bao nhiêu người thất tình đến mức sống không nổi nữa? Nó không mang lại cho con tương lai, không thể hứa hẹn gì với con, điều đó không quan trọng! Nhưng nó có thể cho con hiện tại không? Ngay đến cả một buổi hẹn hò cũng phải lén lén lút lút, hà tất gì phải thế chứ?"

"Con không khổ!"


"Đó là con khổ nhưng không nói ra, từ bé đến lớn con đều như vậy, khổ thế nào cũng cắn răng chịu đựng! Nói thật, với tư cách một người yêu con thực sự, đáng lẽ Hyojin phải làm như vậy mới là thực lòng yêu con!"

"Chị ấy không nên từ bỏ!"

"Đã không có kết cục gì, thì nhân lúc chưa mắc sai lầm lớn, cắt đứt sớm một chút. Nó biết rằng con rất mạnh mẽ, chuyện đau khổ vì thất tình... đối với con sẽ nhanh chóng qua đi."

Cô dựa vào vai Ông Park, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy.

"Không phải là con sợ con sẽ không vượt qua được, mà con sợ rằng cả đời này con không thể quên chị ấy..."

"Con chưa thử, thì làm sao biết là không thể quên." Ông Park đặt cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn. "Không nghĩ nữa, ngủ đi, bố tin là con có thể vượt qua."

Cô gật đầu, nhắm mắt lại.

Đến nửa đêm, người cô lạnh toát, chân tay bủn rủn. Cô nhớ ra là cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì, cố gắng bò dậy, định đi ăn chút gì đó, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa cô lại ngã xuống đất.

Trong lúc mơ hồ, cô có cảm giác bị một y tá thay đồ. Cô bừng tỉnh, giữ chặt cổ áo và phản kháng mạnh mẽ. "Không được cởi áo của tôi, không được cởi!" Cô sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy những vết bầm tím trên người mình.

Bác sĩ tiêm cho cô một liều thuốc an thần, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không ngớt miệng nói: "Không được, đừng cởi áo tôi..."

Sau khi tỉnh lại, cô thấy bố cô đang ngồi cạnh giường, nét mặt đau đớn, tuyệt vọng, bác sĩ và y tá cũng nhìn cô với ánh mắt thương hại một cách kỳ lạ.

Cho đến khi nhìn thấy quyển sổ khám bệnh của bác sĩ, cô mới kinh ngạc đến ngẩn người.

Trên quyển sổ đó viết: Xương sường thứ năm trên ngực phải bị rạn. Trên vai, cánh tay, chân hơn mười vết bầm tím. Hai lòng bàn tay trầy xướt. Màng trinh bị rách, âm đạo sung huyết nghiêm trọng, đã bị cưỡng bức thô bạo nhiều lần...

Nhìn những dòng chữ ấy, ý nghĩ đầu tiên của cô là đem quyển sổ khám bệnh đó đập vào mặt Hyojin và hỏi: "Cái gì mà sự giao hoà tuyệt vời của tình yêu và dục vọng, đây chẳng khác gì kết luận giám định của một vụ cưỡng dâm nghiêm trọng ở sở cảnh sát!"

Cô đoán là... với cái mặt dày của Hyojin, chị ta sẽ cười cợt nhả và nói: "Điều này chứng tỏ tôi rất yêu em!"

Cô cười, cùng với nụ cười ấy, giọt nước mắt rơi xuống quyển sổ khám bệnh.

Cô không còn có cơ hội để hỏi nữa, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Họ kết thúc rồi, một đoạn tình sử thề sống thề chết, vậy mà kết thúc kiên quyết, dứt khoát như vậy...

Ông Park đau lòng ôm vai cô nói: "Jung à, con đừng khóc, bố nhất định sẽ cho cô ta ngồi tù hai mươi năm."

Cô ra sức lắc đầu: "Là con tự nguyện."

"Con đừng sợ, cho dù có bị người ta cười chê, bố cũng sẽ không để con phải chịu oan ức..."

"Con tự nguyện thật mà. Bố, cho dù đứng trước toà, con cũng sẽ nói như vậy."

Thấy cô một mực kiên quyết, Ông Park không nói gì nữa.

Vụ scandal "Con gái cục trưởng cục cảnh sát bị cưỡng bức" đương nhiên bị bịt kín. Nhưng cô biết, giấy không bọc được lửa. Mặc dù trước mặt cô không có ai đề cập đến chuyện này, nhưng cô vẫn nhìn thấy những ánh mắt thương hại và đồng cảm mà đồng nghiệp dành cho cô. Còn cô coi như mình không thấy gì.

Trong hai tháng, cô buộc mình phải cuốn vào công việc để quên đi mong muốn gặp Hyojin, buộc mình phải ăn ngon ngủ yên, buộc mình phải cười. Nhưng cô không nghĩ ra rằng, hai tháng rồi mà "nguyệt san" của mình vẫn chưa tới.


Đêm hôm đó cô chỉ muốn tận hưởng tình yêu nồng cháy của Hyojin, nói dối chị ta là đang trong thời kỳ "an toàn", sẽ không...

Cô đến bệnh viện xét nghiệm, khi cầm tờ giấy kết quả trong tay, cô cứ ngồi ngây trên ghế cả buổi sáng.


Cuối cùng cô quyết định đến tìm Hyojin. Dù gì thì đứa bé cũng là con của họ, cô muốn hỏi ý kiến Hyojin!

Trong ánh nắng gay gắt, Junghwa đứng bên ngoài trung tâm thể hình, ngẩng lên nhìn.

Một người phụ nữ yêu thật lòng kỳ thực không cần dùng mắt để phân biệt, chỉ lướt qua một cái cô đã nhìn thấy ngay Hyojin ở cửa sổ tầng ba.

Trong nỗi nhớ trào dâng, cô muốn chạy thật nhanh lên ôm lấy chị ta và nói: "Em nhớ chị!"

Nhưng chị ta chỉ đứng đó nhìn cô, khoảng cách như giữa hai thế giới vậy...

Trong phút chốc, nỗi nhớ của cô tan biến, cô định quay lưng bước đi, nhưng nhìn tờ kết quả xét nghiệm trên tay, cô cố đứng lại.

Cô đứng dưới gốc cây, lá cây rơi xào xạc...

Sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng thì Hyojin cũng đi xuống, trong tay ôm một cô gái xinh đẹp...

Lòng cô quặn đau, muốn xông lên đẩy cô gái kia ra, nói thật to rằng: "Ahn Hyojin là của tôi, chị ấy là mẹ của đứa con trong bụng tôi". Rồi cô sẽ ôm Hyojin, khóc như mưa như gió và hỏi: "Không phải chị từng nói rằng cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài em sao? Không phải chị đã từng nói rằng chị sẽ không nhìn cô gái nào khác ngoài em sao?"

Nhưng cô không thể khóc lóc cầu xin, lại càng không thể làm điều ấy ở chỗ đông người thế này.

"Chị còn yêu em nữa không?" Đây là câu mà cô đã phải lấy hết dũng khí mới nói ra được.

Chỉ cần Hyojin nói một câu: "Yêu!", cô nhất định sẽ sinh đứa bé, tự nuôi nó, không oán, không hận, chờ đến ngày chị ta cưới cô.

Nhưng chị ta lại nói: "Xin lỗi!"

"Xin lỗi", hai từ ấy đã nói rõ ràng cho cô biết rằng, bất kể là yêu hay không yêu, họ không thể tiếp tục được nữa, Hyojin đã vứt bỏ tình yêu này, không thể cứu vãn được nữa rồi.

Cô chợt nhớ mình đã từng nói: "Yêu tôi thì xin đừng làm phiền tôi."

Lúc ấy Hyojin đã trả lời cô: "Nếu em muốn như vậy... Được! Tôi đồng ý!"

Nếu như đây là điều cô muốn thì tại sao cô không đón nhận một cách thoải mái chứ?

Cô cố gắng hết sức để mỉm cười với chị ta.

Vì yêu Hyojin, nên cô để lại nụ cười cuối cùng cho chị ta!

Một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt Junghwa, kéo cô ra khỏi những ký ức năm xưa.

Cô cười nhận lấy chiếc khăn, lau vệt nước trên khoé mắt: "Xin lỗi! Bỗng nhiên lại nhớ đến một vài chuyện cũ."

" Chị có con rồi, tình cảm cốt nhục không thể cắt đứt được." Amy vỗ vỗ vai cô. Tay Amy rất đẹp, trắng như tuyết, những ngón tay thon dài, rất mềm mại, dường như có thể xoa dịu vết thương của người khác.

"Đúng thế! Nhất định chị ấy sẽ không bỏ cốt nhục của mình..."

Chiếc Limousine màu đen dừng trước cửa quán đúng giờ, nhưng Amy không vội vã đi ra, cô ấy lấy từ trong túi ra một chiếc MP3 rất đẹp.

"Tặng chị này, là những bản piano mà em chơi đấy, lúc nào buồn chị mở và nghe nhé!"

"Cảm ơn!"

Nhìn Amy đi xa, Junghwa đeo tai nghe, những âm thanh tự nhiên vang lên, chân thành, mượt mà...

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, những bản nhạc thật đẹp, một cô gái thật đẹp.

Cô gái ấy đẹp như thiên thần, người đàn ông nào có thể không yêu...

----------------------------

Kết thúc thật rồi sao? T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro