Chương 32: Làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《 Rời thành 》sắp khởi chiếu, bộ phim được tuyên truyền gần như che trời lấp đất. Theo lý mà nói, những bộ phim nghệ thuật hướng tới việc giành giải thì vốn sẽ không để tâm đến doanh thu phòng vé nhưng mà bên đầu tư lại có dã tâm bừng cháy, cũng muốn đạt thành tích về doanh thu. Thế là, nương theo cơn sóng tuyên truyền nóng hổi này, các loại tạp chí cũng tìm đến Bạch Lộc và Phạm Thừa Thừa.

Thư Thư thật sự không muốn Bạch Lộc và Phạm Thừa Thừa hợp tác với nhau lúc này, những người đang yêu đương đều có một loại khí chất đặc thù, một câu nói một ánh mắt đều khiến người ta cảm thấy không giống nhau. Nhưng có một ít công tác không thể không nhận. vì vậy cô bé chỉ có thể ân cần dạy bảo Bạch Lộc: "Lúc hai người ở cạnh nhau, chị nhất định phải giữ mình nhé."

Bạch Lộc gật đầu đồng ý.

Nhưng có lẽ Thư Thư đã quá lo lắngi, cho đến tận lúc Phạm Thừa Thừa thay quần áo xong đi ra ngoài, cô bé đã nhắc lại điều này lần thứ năm rồi.

Bạch Lộc đứng dậy, nhà tạo mẫu đã chọn cho cô một chiếc váy dài màu đỏ thạch lựu, viền cổ được trang trí bằng những bông hoa phá cách, mái tóc đen dài ngang vai được cuộn thành hình retro, là kiểu tóc mô- đen từ thế kỷ trước.

Cô vỗ vai Thư Thư: "Tụi chị sẽ không trước người khác ôm hôn gì đâu, yên tâm đi."

"Nếu hai người thật sự làm vậy." Thư Thư để tay lên cổ làm dấu cắt cổ, "Không bằng chị gϊếŧ em một cách thống khoái luôn đi, em không muốn nhận các cuộc điện thoại vô tận đâu."

Khi vụ lùm xùm giữa giữa cô và Hứa Bùi Chí nổ ra, không chỉ có chị Du mà đến Thư Thư cũng nhận cuộc gọi đến điên luôn. Khi đó cô dứt khoát tắt nguồn điện thoại, mấy ngày không quan tâm.

Nhà tạo mẫu đang tạo kiểu tóc cho Phạm Thừa Thừa, anh nhắm hai mắt nhưng dường như có cảm giác ai đó đang đến cạnh anh, anh bỗng nhiên nói:

"Bạch Lộc?"

Bạch Lộc kinh ngạc, miệng hơi há ra: "Sao anh biết là em?"

Nghe được tiếng của cô, đuôi mắt Phạm Thừa Thừa từ từ cong lên, lúc này Bạch Lộc lại không thấy nốt ruồi lệ của anh nữa, hẳn là chuyên viên trang điểm đã khéo léo che đi nét phong tình này của anh một cách hoàn hảo.

"Anh biết tiếng bước chân của em, rất đặc biệt."

Bạch Lộc ngồi bên cạnh Phạm Thừa Thừa, gót giày tinh tế chống lên thanh ghế đẩu, nhẹ nhàng đung đưa.

Cô hỏi anh: 'Vậy tiếng bước chân của em như thế nào?"

Nhà tạo mẫu làm hồi lâu, cuối cùng cũng đã tạo xong kiểu tóc cho Phạm Thừa Thừa, Bạch Lộc ngó trái ngó phải, chỉ cảm thấy mái tóc anh đen tự nhiên, không giống như cố tình nhuộm lại.

Có lẽ là do người làm là nhà tạo mẫu cao cấp, kỹ thuật đương nhiên cũng rất tự nhiên.

Phạm Thừa Thừa mở mắt ra, không biết là do đeo kính áp tròng hay do ánh sáng mà con ngươi anh không còn màu đen tuyền vốn có, mà lại mang theo màu hổ phách ấm áp.

"Tiếng bước chân của em." Phạm Thừa Thừa nói: "Rất có nhịp điệu, như là khiêu vũ vậy."

Bạch Lộc không tin, chớp chớp mắt: "Thật sao?"

Cô đứng lên, đi rồi hai bước, sau đó quay đầu nói với Phạm Thừa Thừa: "Em thế nào cũng không nghe được."

Hình ảnh xoay người của cô quá xinh đẹp, làn váy màu lựu bay lên, tựa như một đóa hoa tươi đẹp màu đỏ lựu vậy.

Đóa hoa này nên ở trên tay anh mà nở, anh sẽ vì cô mà tạo ra nhà ấm tinh xảo nhất, có ánh nắng sáng ngời nhất. Mà cô, chỉ cần nở rộ.

Bạch Lộc hoài nghi Phạm Thừa Thừa đang lừa mình, người đi đường sao có thể như đang khiêu vũ được. Nhϊếp ảnh gia đã đi tới đón họ lại, Bạch Lộc đứng trước màn ảnh, camera còn chưa bắt đầu làm việc, cô dùng khẩu hình nói với anh, kẻ lừa đảo.

Phạm Thừa Thừa cười, nhẹ nhàng gật đầu với cô.

Studio đang bày trí rất lộng lẫy với ánh sáng rực rỡ, giống như một phòng khiêu vũ. Nhϊếp ảnh gia dạy cô đặt tay lên vai Phạm Thừa Thừa, dùng tay kia nắm lấy tay anh, nhảy một khúc Tango.

Không nghĩ lời Thư Thư nói với cô lại nói phát trúng ngay, thật sự trước mắt mọi người ôm lấy Phạm Thừa Thừa.

Cô dựa vào lời nhϊếp ảnh gia, đặt một tay lên vai Phạm Thừa Thừa. Chỉ là khi nhìn thẳng vào đôi mắt anh lại không thể nhịn được mà bật cười.

Bởi vì quá quen thuộc, ngược lại trước mặt mọi người làm động tác như vậy sẽ cười lên.

"Em thấy mình hơi toi rồi." Bạch Lộc nói với Phạm Thừa Thừa, " Mới bắt đầu đã cười, em cảm thấy mấy cảnh chụp sắp tới sẽ không suôn sẽ đâu."

Phạm Thừa Thừa đỡ lấy Bạch Lộc, trong điệu múa Tango, người nam sẽ ôm eo người nữ. Vòng eo thật tinh tế, thật sự gầy đến nỗi một tay có thể ôm hết.

Anh rũ mắt, Bạch Lộc nhìn đôi lông mi khẽ chớp, như một cánh bướm đập cánh.

"Anh cảm thấy, có thể sẽ hơi không suôn sẻ một tí."

Điều này có nghĩa là thời gian quay chụp sẽ lâu hơn.

Phạm Thừa Thừa thở dài bên tai cô, thanh ấm rất trầm rất nhẹ, gần như thì thầm: "Anh muốn được ở bên em lâu một chút nữa."

Lời nói này làm Bạch Lộc mềm nhũn cả tim, rối tung rồi mù.

Có lẽ vấn đề chung khi yêu đương của mấy nghệ sĩ đều sẽ thế này, hai bên đều không có nhiều thời gian rảnh, mà lúc rảnh lại rất hiếm khi có thể đến chỗ nhau, quá thực còn khổ hơn yêu xa. Vì vậy được làm việc cùng nhau là điều may mắn nhất.

Bạch Lộc lén nói câu em cũng nghĩ vậy, thành công đổi lấy nụ cười từ người trước mặt. Cô yêu nhất nụ cười của anh, khuôn mặt thanh lãnh khi cười lên như băng tuyết tan ra, cô yêu tất cả những thứ ấm áp.

Một người như vậy, vì sao lại bị người khác là không chịu nổi nhỉ, Bạch Lộc nghĩ, có lẽ dù bất cứ nơi nào, cũng có mấy kẻ tâm tư hiểm ác, những người bị ghen ghét làm mờ mắt, dùng những câu nói khó nghe nhất để miêu tả nỗi hận với người khác.

Phạm Thừa Thừa là người đáng yêu ấm áp nhất mà cô từng thấy.

Chụp hình trang bìa cũng không nhẹ nhàng hơn đóng phim, phải thường xuyên thay đồ, đổi bối cảnh, tạo dáng hàng trăm ngàn tư thế để cho nhϊếp ảnh gia tìm được cái hài lòng nhất.

Bạch Lộc hiện tại đã từ bộ váy dài lựu đỏ đổi sang bộ váy nhung tơ màu đen, tóc đen môi đỏ. Cô nhìn thoáng bản thân qua gương, trong như một ma cà rồng vậy.

"Đây là tạo hình xinh đẹp nhất." Thư Thư nói, " Đem bức ảnh chụp chị đăng lên Weibo cái là chắc chắn có không ít fans bình luận kêu 'chị gái đến hút máu em này, em có nhiều máu lắm đó ~.'"

Phạm Thừa Thừa đứng bên cạnh uống nước nghe vậy liền quay đầu: "Tôi cũng đồng ý với điều này."

Nhϊếp ảnh gia đã nhiều lần hợp tác với Bạch Lộc, bởi vậy cũng không xa lạ gì, nói thằng luôn: "Hóa ra hai người biết nhau à, bảo sao nhìn trông rất thân thiết với nhau."

Thư Thư lập tức nói ngay: "Lu Lu mới hợp tác với Phạm Thừa Thừa trong 《 Rời thành 》xong, đương nhiên phải quen biết nhau rồi. Buổi chụp lần này không phải để tuyên truyền cho 《 Rời thành 》 sao?"

Có hơi mùi giấu đầu lòi đuôi, cũng may nhà nhϊếp ảnh tóc đuôi ngữa không nhìn ra, anh ta vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi thế mà quên mất tiêu."

Bạch Lộc cười ghim một quả cà chua, bữa trưa hôm nay của họ rất phong phú. Bên tạp chí không thiếu tiền, sau cơm trưa còn cho mỗi người một ly cà phê, còn có rất nhiều loại trái cây làm điểm tâm cho bọn họ chọn. Nhưng Thư Thư săn sóc lấy đi hộp cơm của Bạch Lộc, thay vào đó là phần salad khoai lang tím được cô bé chế biến cẩn thận.

Bạch Lộc lặng lẽ nói với Phạm Thừa Thừa: "Em muốn đổi phần cơm trưa với anh quá."

Cơm trưa của Phạm Thừa Thừa cũng không phong phú lắm, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với cô, Bạch Lộc thấy trong đó còn có nửa quả trứng.

Cô lại nói: "Em có thể ăn cái này không?"

Giống như con chim hoàng yến đnag xin ăn, càng khiến cho người ta muốn bắt cô đưa vào l*иg sắt.

Phạm Thừa Thừa gật đầu.

Bạch Lộc vui vẽ xoay người, khuất khỏi tầm mắt của trợ lý nhà mình, cẩn thận ghim một nửa quả trứng luộc. Dạ dày cuối cùng không chỉ còn các loại rau dưa với ngũ cốc nữa, coi như là ăn được miếng đồ mặn vậy. Mặt mày Bạch Lộc giãn ra, con người đen lóe sáng.

"Có phải rất vất vả không?" Phạm Thừa Thừa đột nhiên hỏi cô, trong mắt anh còn mang theo vẻ chân thành mê hoặc: "Đóng phim, còn có các công việc khác."

Bạch Lộc ngạc nhiên trước câu hỏi bất thình lình của anh, nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lần rồi trả lời: "Rất vất vả, đặc biệt là lúc ăn không đủ no." Cô đảo đảo đĩa salad bằng nĩa.

"Trước kia, lúc mệt mỏi, lúc phải chịu ủy khuất, em cũng đã nghĩ đến chuyện thôi dứt khoát không làm nữa, giới giải trí thiếu mất em hay thêm một em thì ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc." Bạch Lộc nghĩ đến chuyện ở đoàn phim Đại Đường, theo bản năng bỏ qua một vài người," Nhưng khi bình tĩnh lại, em lại nghĩ, hình như ngoài đóng phim, em cũng không biết làm gì."

Cô cười rộ lên, đôi mắt cong cong, lớp make-up phù hợp với biểu cảm của cô, khiến khuôn mặt cô nhẹ nhàng hơn. Vẫn giống như cô gái mười mấy tuổi trong 《 Đèn 》, tươi cười không chút u sầu.

"Thật ra chuyên ngành của em là thiết kế, nhưng đã nhiều năm rồi em chưa đυ.ng vào nó."

"Nghĩ tới nghĩ lui, em giống như chỉ có thể đóng phim."

Phạm Thừa Thừa nhìn cô: "Nếu em muốn làm thiết kế, anh có thể mua rất nhiều căn hộ để em luyện tập."

Bạch Lộc giật mình, vẻ mặt anh nghiêm túc, không giống đang nói đùa mà lại như thật sự suy xét điều đó. Cô muốn vươn tay bóp mặt anh, phá vỡ biểu cảm nghiêm túc này. Nhưng mà tay cô mới động đậy, lại nghĩ tới mình đang ở nơi nào, chỉ có thể hạ xuống nắm lấy cái nĩa.

Cô nương theo lời anh nói: "Nếu thực sự có một ngày như vậy, cần phải mong anh thực hiện lời hứa đó."

Phạm Thừa Thừa lẩm bẩm một câu, Bạch Lộc nghe không rõ, chỉ có thể thấy anh càng tiến sát vào mình, chóp mũi anh sắp chạm vào đỉnh đầu cô.

Bạch Lộc đột nhiên muốn hôn anh.

Lúc suy nghĩ viễn vông, cô nghe thấy Phạm Thừa Thừa nói, anh sẽ.

Thư Thư cắn kẹo trong miệng cốp rốp rốp, dù tiếng động bị ép đến rất thấp nhưng vẫn nghe được cảm xúc dao động của cô bé.

"Cái này gọi là giữ mình sao, hai người sát nhau như vậy, bộ dáng như sắp kiss nhau rồi đấy."

Lúc này đã là đêm khuya, buổi chụp ảnh đã kết thúc, Bạch Lộc bắt đầu tẩy trang, miếng bông tẩy trang trắng sau khi tẩy xong thì đen thui. Cô muốn là đà điểu, né tránh câu hỏi của Thư Thư.

Nhưng vẫn không làm nên chuyện gì như cũ.

"Cũng không có gần vậy." Bạch Lộc để bông tẩy trang vào túi nhỏ, các cô còn phải gấp rút tham gia một buổi lễ cuối năm do một trang web video tổ chức. Họ còn khoảng một tiếng nữa để đến sân bay, sau đó bay chuyến đêm, nhất định sáng sớm mai sẽ có mặt tại địa điểm.

Vào thời điểm cuối năm, các loại hoạt động ùn ùn kéo đến, Bạch Lộc đương nhiên cũng vội hẳn. Vì để ngày mai có trạng thái tốt một chút, tối nay cô chỉ ăn một quả táo để duy trì vóc dáng.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô nói những lời còn lại: "Đây xem như là trò đùa giữa bạn bè thôi, cũng không phải đặc biệt thân thiết."

Cô nghĩ, trừ lúc muốn hôn anh, hành động giữa hai người họ cũng coi như là hợp lý.

Thư Thư lại không ủng hộ: "Hiện tại các fans đều là các cô gái kính hiển vi, có thể những động tác chị không chú ý tới sẽ bị các cô ấy phóng đại lên nhiều lần đấy."

"Có thể chị chỉ liếc mắt nhìn Phạm Thừa Thừa thôi, đều sẽ bị mấy người có tâm nói chị luyến mộ Phạm Thừa Thừa hoặc rất hận Phạm Thừa Thừa."

Từng câu từng chữ đều đả động đến suy nghĩ của Bạch Lộc.

"Chị hiểu rồi." Cô nói, "Về sau chị sẽ chú ý hơn nhé?"

Trước khi lên máy bay, Bạch Lộc cũng không dám uống nước, sợ mai mặt sẽ sưng phù lên, nhưng mà cô lại khát, chỉ có thể nhấp một miếng nước lọc.

Tiếng tin WeChat liên tục vang lên, đều là tin nhắn từ phòng làm việc. Bạch Lộc không quan tâm lắm nhưng Thư Thư vẫn luôn đọc chúng.

"Người mới mà chị Du mang cũng sẽ đi buổi lễ long trọng ngày mai." Cô bé ngẩng đầu, nói tin tức cho Bạch Lộc.

Bạch Lộc hiểu rõ gật đầu, không cần nghĩ, qua hoạt động này, cô cùng người mới này nhất định sẽ cùng lên hot search. Đây là thủ đoạn để nâng người mới thường dùng của các công ty, dùng các tiền bối hot mang theo người mới, để thu hút cái nhìn từ công chúng.

Bạch Lộc suy đoán: "Ngày mai chị với em ấy nhất định sẽ ngồi cạnh nhau đúng không?"

Thư Thư còn đang xem điện thoại, vừa nhìn vừa ghi chép cái gì trong cuốn sổ nhỏ, hẳn là ghi chuyện công tác. Cô bé nghe Bạch Lộc hỏi vậy, mắt cũng không nâng: "Trong group đã gửi danh sách chỗ ngồi đó chị."

Bạch Lộc kiểm tra điện thoại, khung chat trên cùng không phải group công tác mà là Phạm Thừa Thừa.

Thì ra mấy tiếng leng keng leng keng vừa này cũng có tin nhắn của anh.

Bạch Lộc click mở khung chat với Phạm Thừa Thừa, anh gửi cho cô một bức hình. Cậu thiếu niên đội chiếc nón lưỡi trai màu đen, anh không kéo vành mũ xuống như mọi khi nên cô có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp và chiếc mũi cao của anh. Phạm Thừa Thừa mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, bên trong là một chiếc áo hoddie trắng, hai bộ áo này trông có vẻ ấm áp.

Tuy sân bay ấm áp, nhưng bên ngoài lại mưa tuyết đan xen, lúc đêm khuya lại còn lạnh thấu xương hơn.

Bạch Lộc nghiêm túc rep lại: 【Em thấy anh nên mặc thêm một chiếc áo len nữa.】

HẾT CHƯƠNG 32.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro