27. Vấn đề của Houston

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Geonhak là người lập kỉ lục đi xem mắt nhiều nhất trong số chúng tôi. Nhiều nhất nhưng cũng chỉ ba người, cuối cùng anh lại chọn một người không liên quan gì là Son Dongju. Sợ giẫm vào vết xe đổ của anh, tôi nhờ Soyeon tìm bốn người cho chắc chắn.

 Trước khi tôi đi xem mắt, mọi người có họp bàn một chút. Tính toán xong chuyện ăn mặc giờ giấc, cuối cùng mọi người tính đến chuyện tôi nên nói gì để con gái nhà người ta không bỏ chạy ngay từ lần gặp đầu tiên.

 Anh Seoho nói:

 "Nên hỏi "em dạo này đang đọc sách gì", rồi từ đó bàn luận những chuyện xung quanh. Soyeon nói cô bé này đọc rất nhiều sách, mà Hwanwoong nhà chúng ta cũng đọc nhiều."

Keonhee nhăn nhăn mũi:

 "Vậy mà lần đầu gặp em anh lại hỏi "có bán cà phê không", lúc năm giờ ba mươi sáng. Sao anh không hỏi em đọc sách gì?"

Anh Seoho cười cười:

 "Lúc đó thấy em anh hoảng tới mức chạy không kịp, anh nào có ý định tán tỉnh em đâu."

 Anh Geonhak chen vào:

 "Hwanwoong thích đi xem phim, hai người có thể nói chuyện phim ảnh cũng được."

Tôi lắc đầu:

 "Em đã nghe tới sự tích cô gái "vì sao đưa anh tới" và chàng trai "xuân quang xạ tiết " rồi."

 Chuyện là năm đó anh Geonhak đi xem mắt, đối tượng là một cô gái rất mê mấy bộ phim tình cảm thời thượng. Cô gái nói thao thao bất tuyệt về mấy bộ phim và diễn viên đang nổi, anh Geonhak nhẹ nhàng nói rằng gần đây mình xem Happy Together. Cô nhiệt tình hỏi lại anh Geonhak nữ diễn viên chính là ai, anh trả lời cô rằng phim chỉ có hai nam chính.

 "Vậy thì cứ như kịch bản thôi, chuyện gia đình, chuyện công việc, chuyện kết hôn xong sinh bao nhiêu con."

 Park Woojin đang ngồi tỉ mẩn cắt hoa giấy cho Yiyi làm đạo cụ múa, Ahn Hyungseob ngồi bên cạnh cau mày:

 "Ấu trĩ."

 Mỗi người một ý, tôi thấy cuộc hẹn ngày mai có lẽ sẽ gay cấn không thua gì một cuộc viễn chinh.
Nhưng cô gái đó xuất hiện ở cửa nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố với vẻ tự nhiên đến nỗi tôi chỉ muốn ngồi lề đường gọi hai chai bia ra nói chuyện với cô. Yujin là nhân viên văn phòng bình thường, cô là một cô gái bình thường theo chiều hướng tốt đẹp: xinh đẹp vừa đủ, thấp hơn tôi một cái đầu, theo như giới thiệu sơ lược thì cô thích xem phim tình cảm nhưng cũng thích phim võ thuật, không chơi game trên máy tính nhưng có chơi game di động, không ăn mặc quá thời trang nhưng cũng giản dị đáng yêu. Và cũng như nhiều cô gái khác, Yujin thích xem tử vi, thích đoán xem tôi thuộc cung hoàng đạo gì.

 Tôi nhường cho Yujin chọn món, cô cầm lấy nhìn khá lâu rồi chọn ra một món ăn mà tôi không chắc cô biết đó là gì. Tôi cũng không biết là gì, hai chúng tôi ăn xong bánh mì khai vị rồi ngồi nhìn hai dĩa đồ ăn, sau đó nhìn nhau không chớp.

 Người phục vụ vừa đi khỏi, tôi hỏi nhỏ:

 "Món này là gì vậy?"

Yujin khó khăn nói:

 "Em không nhớ lắm... Hình như là má bò và gan ngỗng..."

 Tôi đi dự tiệc cùng công ty đã rất nhiều lần nhưng luôn là ăn những món đã được lên sẵn thực đơn, đối với tôi mọi thứ dù khác nhau cách nấu thì tôi cũng không phân biệt. Dùng nĩa gảy miếng gan ngỗng cháy vàng ở trên mặt đĩa, tôi nói:

 "Em gọi món cơ mà."

Yujin lắc đầu:

 "Thật ra vì hôm nay là ngày mười lăm nên em chỉ chọn món thứ mười lăm trong menu thôi."

 Sau Son Dongju, cuối cùng cũng xuất hiện cô gái  làm tôi câm nín. Tôi đang chăm chỉ cắt miếng thịt má bò thì chuông tin nhắn vang lên. Han Dongwon không dưng lại nhắn tin, cậu ta nhắn rằng hôm nay Youngjo và Nayoung đi gặp mặt gia đình. Tôi không biết nên phản ứng như thế nào cho đúng, sau cùng chỉ nghĩ ước gì gặp anh để chúc mừng một tiếng. Bác sĩ hoàng tử và nữ bác sĩ thiên thần thì cũng nên ở bên nhau.
---
Cầu được ước thấy, ba mươi phút sau tôi được gặp bạn trai cũ.
Khi đó tôi đã cố gắng ăn hết nửa dĩa đồ ăn, cũng tìm ra được đề tài để tiếp tục nói chuyện với Yujin sau những giây phút tập trung chiến đấu với má bò và gan ngỗng, đột nhiên bên ngoài cửa nhà hàng xuất hiện vài tiếng ồn ào. Yujin ngẩng đầu nhìn ra, cô buông dao nĩa hào hứng nói:

 "Anh có biết hai người đó không?"

Tôi quay người nhìn theo hướng chỉ của Yujin. Mấy người lớn tuổi ăn mặc sang trọng đi trước, Youngjo và Nayoung đi sau bọn họ. Hôm nay Youngjo mặc âu phục nghiêm chỉnh, bác sĩ Nayoung cũng đã trang điểm kĩ lưỡng thay cho son môi tô vội hàng ngày. Yujin thì thầm với tôi:

 "Em ở trong hội người hâm mộ bác sĩ Kim Youngjo đấy."

  "Ừ, anh thì ở trong hội người hâm mộ bác sĩ Nayoung."

 Tôi đáp lấy lệ rồi quay về với miếng thịt bò phủ đầy sốt của mình. Bác sĩ Nayoung hỏi tôi về nhà hàng Pháp đã nhiều lần như vậy mà không hiểu sao lại chọn phải nhà hàng này. Dù không gian xung quanh có sang trọng đến mấy thì món thịt bò vẫn rất khó nói, trên miếng gan ngỗng còn được cắm một nhánh cây.

 Tôi không buồn cúi mặt giấu diếm làm gì. Youngjo và Nayoung đi ngang qua chúng tôi để lên dãy phòng ăn riêng ở tầng hai, tôi nhe răng cười chào hai người họ. Bác sĩ Nayoung mở to mắt ngạc nhiên còn Youngjo thì không nhìn tới, mấy ngón tay định đưa lên vẫy của tôi rụt lại chuyển sang gãi đầu. Yujin phụt cười, tôi nói:

 "Xấu hổ quá, định giả vờ mình quen biết với người nổi tiếng."

 Tôi chỉ quen bác sĩ Kim Youngjo ba mươi tuổi vẫn mua vé xem phim giảm giá thôi, làm sao quen bác sĩ Kim Youngjo con trai viện phó mặc âu phục đi vào nhà hàng sang được.
--
Yujin ăn món khai vị rất hào hứng, nhưng cô để thừa gần nửa đĩa má bò và gan ngỗng. Tôi cố gắng lắm mới ăn hết hai phần, Yujin lén nhìn tôi:

 "Em xin lỗi nhưng mà..."

 "Em cứ nói đi, nói gì cũng không có lỗi."

Yujin dò xét tôi thêm chút nữa, cô uống một ngụm nước suối trong chiếc ly chân cao rồi nói:

 "Thật ra em không hợp với những thứ này lắm."

 Tôi thở phào:

 "Anh cũng thế. Anh chỉ thích ăn giò lợn nấu cay thôi."

 "Em bây giờ chỉ muốn uống bia ăn lòng nướng."

 Tôi định vỗ đùi khen hay nhưng nhớ ra mình đang ngồi trước mặt một cô gái trong nhà hàng Pháp nên cuối cùng chỉ có thể cười:

 "Anh biết có một quán bán lòng nướng và chân gà rất ngon. Ở đường phía sau lưng thư viện thành phố, bán xuyên đêm. Khi nào rảnh em đi thử đi."

 Tôi ngố đến nỗi không nhớ phải nói "mình đi đi" mà lại nói "em đi thử đi". Yujin hình như cũng không để ý lắm, chúng tôi cứ thế ngồi trong nhà hàng Pháp nói chuyện lòng lợn hay lòng bò. Càng nói tôi càng phát hiện ra cô gái này rất hợp với tôi trong khoản ăn uống. Có thể vì chúng tôi đều là những người ở chung một tầng lớp, thường xuyên gặp stress trong công việc như nhau, cũng chỉ có thể tiêu khiển ở những thú vui như nhau, mọi hàng quán hay trò chơi mà Yujin nói tôi đều biết. Đến gần cuối buổi xem mắt, điều duy nhất chúng tôi nói với nhau vẫn chỉ có đồ ăn. Tôi không có cơ hội hỏi Yujin rằng cô ấy thấy được gì trong quyển sách mà cô ấy bảo rằng gần đây cô ấy đọc - quyển đèn không hắt bóng - là hiệu ứng sau khi trở thành người hâm mộ của bác sĩ Kim Youngjo, còn tôi cũng thở phào khi không cần giới thiệu cho Yujin biết mình đang đọc Vĩnh biệt các gangster, bởi vì quyển sách đó không có gì để giới thiệu.

Chúng tôi hẹn nhau lúc bảy giờ, đến mười giờ thì dù còn muốn nói gì cũng phải đứng dậy chào tạm biệt. Tôi gọi thanh toán rồi không biết nên đọc diễn văn như thế nào để kết thúc thì lại thấy mắt Yujin sáng lên khi nhìn về phía tầng hai. Một đôi giày da nâu bóng thay cho đôi dép xốp bệnh viện bước tới cạnh tôi. Trong một giây tâm trí treo tạm trên chùm đèn thủy tinh trên trần và Kim Youngjo chưa kịp nói gì, tôi buột miệng hỏi:

 "Anh đoán em chưa no, bây giờ em có muốn đi ăn lòng nướng không?"
--
Cho đến khi tôi ngồi ngẩn ngơ trong quán lòng nướng phủ bạt sau lưng thư viện, trên đầu là mưa rơi lộp độp, bên cạnh là Yujin cũng ngẩn ngơ không kém tôi, đối diện tôi là Kim Youngjo đã cởi bớt áo vest ra và bác sĩ Jeon Nayoung nhẹ nhàng xoay cốc rượu trắng, tôi vẫn chưa hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Hình như là Youngjo bước tới hỏi tôi đã uống thuốc chưa. Tôi nói với anh rằng đã hết thuốc rồi, anh trả lời rằng vậy thì nên tái khám.

Yujin nhìn Youngjo không chớp mắt nhưng vẫn kịp hỏi tôi bị bệnh gì. Youngjo lược hết tất cả những cái tên rườm rà để nói với Yujin rằng Yeo Hwanwoong bị bệnh thần kinh đấy. Khi Youngjo cười hỏi tôi rằng hai người định hẹn nhau đi ăn lòng nướng phải không, tôi chợt nhớ ra rằng trước khi chia tay, chính xác là trước khi bác sĩ Nayoung rơi xuống hồ cá vào mùa đông năm ngoái, chúng tôi cũng hẹn nhau đi ăn lòng nướng. Nói đúng hơn là tôi hẹn đi hẹn lại, còn chưa kịp đi thì đã chia tay rồi. Trên đường đi tới quán lòng nướng, Yujin chỉ nói với tôi đúng một câu.

 "Thì ra anh thật sự quen biết bác sĩ Kim Youngjo."

Tôi vừa căng mắt nhìn đường trong mưa vừa trả lời cô:

 "Ừ, anh và anh ấy quen nhau từ lâu lắm rồi, chắc bảy năm về trước."

Yujin thở dài không nói gì nữa, tôi cũng chăm chú lái xe đi.

 Đêm đó tôi về đến nhà vừa hoang mang vừa mệt mỏi vì đống tin nhắn của đám anh em hỏi kết quả buổi xem mắt, lại còn bị Soyeon gọi điện mắng một trận vì Yujin nhắn tin trách Soyeon lừa mình. Tôi tưởng Soyeon quảng cáo với Yujin rằng tôi cao to đẹp trai giàu có hay gì, cuối cùng Soyeon nói Yujin không ngờ rằng người như tôi lại bị thần kinh bảy năm chưa khỏi.
Mặc kệ việc thần tượng Kim Youngjo của cô ấy là bác sĩ Nhi, Yujin chắc chắn tôi quen Youngjo vì tôi là bệnh nhân của anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro