c18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bé quỷ đeo mặt nạ mặc áo choàng trùm kín đầu, ôm kẹo lang thang nhảy nhót khắp nơi hù dọa người.

Đáng tiếc vẻ ngoài của em quá đáng yêu, đôi mắt đen láy ươn ướt dưới mặt nạ giống như chú nai con. Thân hình em càng thêm nhỏ nhắn dưới lớp áo choàng, dù có giương nanh múa vuốt gầm gừ đe dọa cũng không đáng sợ.

Thế nhưng gương mặt cậu bé sau lưng bé quỷ thì căng đét, lúc đôi mắt lam nhạt nheo lại nhìn chằm chằm người ta, cảm giác vô cùng ghê rợn, hiệu quả hù dọa đúng là sợ phát khiếp.

Bé quỷ đi lang thang một vòng, trên tay ôm rất nhiều kẹo ngọt. Em thỏa mãn theo kỵ sĩ ra ghế ngồi, vừa đung đưa chân vừa cúi đầu nghịch ngợm mặt nạ của mình.

Kỵ sĩ Riki gỡ mặt nạ xuống giúp Kim Thiện Vũ, nhìn em lắc lư cái đầu, rồi đột nhiên lè lưỡi với cậu, sau đó trợn mắt rồi lưu loát chui thoắt vào lòng cậu.

Riki: "..."

Cậu bình tĩnh nói: "Đáng sợ quá."

Kim Thiện Vũ vui vẻ ngẩng đầu lên, mái tóc đen trước trán hơi rối bù, hào hứng nói rằng con ma mà Riki đóng chẳng đáng sợ chút nào, còn bảo lần tới cậu có thể đóng vai Vô Diện giống em.

Riki im lặng, do dự không nói nên lời, thật ra cậu muốn hỏi rằng, liệu cậu có thể cùng với em đóng vai kỵ sĩ và tinh linh nhỏ trong vở kịch tốt nghiệp không thôi.

Nhưng rõ ràng Kim Thiện Vũ không biết gì cả, em khoác áo choàng u linh tiếp tục dạo chơi, trong lúc đó còn làm quen với một bạn học hóa trang thành cây nấm, nhập bọn với hội bạn mặc đủ thứ đồ kỳ lạ.

Bởi vì phong cách trang phục của Riki quá mức bình thường và trang trọng nên không được tham gia vào đội ngũ do cây nấm dẫn đầu. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Thiện Vũ đi chụp ảnh với nhóm bạn được dẫn dắt bởi giáo viên.

May sao vẫn còn một con quỷ khác xui xẻo như cậu.

Ứng Trác Hàn mặc trang phục kỵ sĩ: "..."

Sau cái tối họp lớp với chủ đề Halloween, Riki nhét tất cả những thứ liên quan tới đồ kỵ sĩ vào nhà kho. Cũng đêm ấy, cậu gọi cho mẹ mình ở bên kia bờ đại dương, bảo rằng Halloween sang năm muốn cái mũ phù thủy ghê rợn nhất và một cái đèn lồng bí ngô.

Tương tự, khi Halloween kết thúc, Kim Thiện Vũ cất mặt nạ quỷ nhỏ và áo choàng vào hòm đồ chơi, sau đó kể ba Kim nghe hình như Riki không thích đóng vai quỷ, có thể do cậu nhát gan. Ba Kim nhớ lại cả buổi hôm nay Riki kè kè sau mông Kim Thiện Vũ đi hù người, do dự giữ im lặng.

Thế là Halloween năm sau, Riki tràn đầy sự tự tin, trịnh trọng nói mình muốn tặng cho Kim Thiện Vũ một niềm vui bất ngờ. Kim Thiện Vũ cũng trịnh trọng nói muốn cho Riki một bất ngờ tương tự.

Vào ngày Halloween năm thứ hai, Riki đội mũ phù thủy và đeo mặt nạ quỷ vội vã đến trường, tìm kiếm Kim Thiện Vũ khắp nơi.

Mãi đến khi cậu trông thấy một con hươu vui vẻ liêu xiêu đi về phía mình.

Trong lòng Riki chợt nổi lên dự cảm xấu.

Hai phút sau, Riki im lặng nhìn con hươu trước mắt, nghiêng đầu ngạc nhiên nói với hắn: "Riki, thì ra cậu không sợ ma à?"

Không sai, năm nay Kim Thiện Vũ hóa trang thành một con hươu.

Một con hươu với cái sừng trên đầu, cả đường đi xiên xiên vẹo vẹo, hết nhìn đông rồi ngó tây.

Một hươu một quỷ ngồi trên ghế, hươu xoa đầu bé quỷ an ủi: "Thôi không sao đâu, Halloween sang năm tụi mình lại cùng nhau hóa trang thành quỷ."

Kết quả Halloween thứ ba, bởi vì phong trào "chỉ là lễ hội nước ngoài thôi mà" rúng động khắp mạng xã hội, trường học bèn hủy bỏ toàn bộ hoạt động liên quan đến Halloween.

Bởi vậy, khung ảnh trong phòng Kim Thiện Vũ chỉ có mỗi hai tấm ảnh, một là kỵ sĩ chụp với bé quỷ, cái còn lại là bé quỷ và hươu, không hề có ảnh chụp chung giữa bé quỷ và bé quỷ.

Riki vẫn canh cánh việc này trong lòng, thường xuyên nằm trên giường Kim Thiện Vũ vừa nhìn em làm bài tập vừa chê bức ảnh chụp chung của em và cây nấm xấu ơi là xấu.

Khi đó họ học lớp ba, mà vị khách quen thường vào phòng Kim Thiện Vũ là Riki. Ngay cả ba Kim cũng phải cảm thán, ông là ba nhưng số lần vào phòng Kim Thiện Vũ còn không bằng số lần Riki vào.

Năm lớp bốn, Tây Đình bận rộn hơn trước, ông thường xuyên bay ra nước ngoài công tác và không về nhà mấy tuần lễ. Sau khi thăng chức, ba Kim thỉnh thoảng sẽ theo ông đi xa, cũng thường không về nhà.

Riki rủ Kim Thiện Vũ đến ngủ chung với mình nhưng mới đầu Kim Thiện Vũ không đồng ý. Thế là Riki không nói hai lời liền cầm đồ ngủ và gối trực tiếp trèo lên bệ cửa sổ rồi chui vào phòng Kim Thiện Vũ, ngang ngược ở lì trong phòng cậu.

Thế nhưng giường trong phòng Kim Thiện Vũ nhỏ hơn giường bên Riki nhiều, mỗi sáng Riki đều phải đi nhặt chăn do mình đạp xuống đất, có lần bị lạnh đến sổ mũi, cả ngày không dám lại gần Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ mềm lòng, thế là hai người chuyển từ phòng cậu sang phòng Riki.

Từ đó trở đi, trong phòng ngủ của Riki liền xuất hiện hai cái tủ quần áo. Một cái treo đồ của mình, cái còn lại treo đồ Kim Thiện Vũ, trên sàn phòng ngủ cũng được trải thêm một tấm thảm rất dày.

Lý do là vì ghét tiếng ồn, thích yên tĩnh, nhưng thực tế chỉ có Riki biết Kim Thiện Vũ thích ngồi trên thảm chơi xếp hình, có thể ngồi một mạch tới trưa.

Một lần nào đó, ba Kim trở về sau chuyến công tác với ông chủ cũ, ông kéo vali đứng cửa phòng con trai mà trợn tròn cả mắt, cứ ngỡ mình đi nhầm.

Trong phòng ngủ của Kim Thiện Vũ gần như không có thứ gì, ngay cả con ngựa bông què chơi từ hồi nhỏ cũng không tha, đều bị Riki mang sang phòng cậu.

Ba Kim run rẩy gọi điện cho Kim Thiện Vũ, ông biết Kim Thiện Vũ sẽ ngủ lại nhà của cậu chủ nhưng ông căn bản không nghĩ rằng cả căn phòng lại trống huơ trống hoác.

Không biết còn tưởng trong nhà có trộm đột nhập.

Thật lâu sau, ba Kim dần yên tâm hơn. Kim Thiện Vũ vẫn luôn là một đứa hiểu chuyện, ngoài việc kết bạn hơi bất thường ra thì những phương diện khác đều không làm ông lo lắng.

Những ngày đầu tiểu học, Kim Thiện Vũ không những có thể trổ hết tài năng tại ngôi trường tiểu học thực nghiệm cạnh tranh gay gắt này, lúc tốt nghiệp tiểu học cậu cũng chẳng cần nhờ đến bất kỳ quan hệ gì, trực tiếp đậu trường trung học thực nghiệm bằng thành tích thi đua xuất sắc, hơn nữa còn được đặc cách vào lớp hỏa tiễn.

Tiểu học thực nghiệm và trung học thực nghiệm là trường học theo hệ thống chín năm nhất quán, vô cùng nổi tiếng trong tất cả các trường cấp một cấp hai, mà lớp hỏa tiễn của trung học thực nghiệm lại cực kỳ giỏi. Học sinh lớp hỏa tiễn về sau có thể tham gia các cuộc thi, mang huy chương về là thưởng đầy mình.

Tháng sáu nắng như thiêu đốt, ve sầu trên cây long não bên cạnh khu dạy học kêu gào thảm thiết, khiến người ta hoa cả mắt.

Cửa phòng học lớp một của trung học thực nghiệm khép hờ, vụn phấn vương vãi trên bục giảng, giẻ lau bảng vắt vẻo ở một góc.

Tia nắng chói chang chiếu qua cửa sổ rồi rọi xuống bàn học, ánh sáng hơi lóa mắt.

Kim Thiện Vũ mặc đồng phục trắng xanh ngồi vào bàn, bên ngoài cửa sổ, có tiếng còi ung dung và tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến từ khoảng cách rất xa trên sân trường.

Cậu dừng bút, con ngươi nhìn vô định, lông mi dài phủ bóng. Kim Thiện Vũ chợt xoa thái dương, như là cảm thấy mình quên cái gì đó.

Sau khi tiếng huýt còi vang lên mấy lần ngoài cửa sổ, bầu không khí yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy một tràng hoan hô không chân thực.

Kim Thiện Vũ bỗng nghiêng đầu, cậu do dự hỏi bạn cùng bàn: "Hôm nay có thi đấu bóng rổ hả?"

Bạn cùng bàn là một nam sinh đeo mắt kính, thấy Kim Thiện Vũ luôn im lặng bỗng dừng bút, hỏi hắn một câu. Thế nhưng câu hỏi đầu tiên không phải bài tập mà lại là mấy cái đề tài giải trí râu ria.

Bạn cùng bàn sửng sốt, nhìn Kim Thiện Vũ, lắp bắp nói: "Đúng, đúng, nghe nói lớp hai và lớp tám thi đấu."

Kim Thiện Vũ day day trán, hơi dựa vào trên ghế, thầm nghĩ, hỏng rồi.

Bảo sao cậu luôn cảm giác mình quên cái gì đó.

Thì ra cậu quên mất trận bóng rổ của Tây Thôn Lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro