1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố, Sunoo được mẹ dắt tay đi xuống.

Suốt quãng đường từ ngoài vào đến phòng bệnh riêng của bác sĩ, em gần như nắm siết chặt lấy tay mẹ không buông.

Xem bệnh cho em là viện trưởng Choi - chuyên đi đầu trong việc điều trị các bệnh tâm lý ở Hàn Quốc. Ông giờ vốn đã cao tuối, không nhận xem bệnh nữa nhưng mẹ em thông qua được một người bạn giới thiệu đã hẹn được buổi thắm khám hôm nay.

Gương mặt hòa ái đầy phúc khí của ông vừa thấy bóng Sunoo chốn sau lưng mẹ liền nháy mắt cười chào em.

Bé con rất ngoan, em cũng cúi đầu chào lại ông nhưng sau đó lại rụt người lại trốn sau lưng mẹ rất nhanh.

Biết em sợ, bà Kim xoa tay trấn an rồi đưa em đến tước bàn làm việc của viện trưởng ngồi.
Viện trưởng Choi cho em làm một phiếu trắc nghiệm tâm lí, em liền ngoan ngoãn ngồi đọc từng câu rồi viết câu trả lời vào.

Ông ngồi đối diện thỉnh thoảng lại quan sát Sunoo đồng thời lật xem bệnh án và trao đổi một số vấn đề cùng mẹ em.

Khoảng hai mươi phút sau Sunoo làm xong phiếu trắc nghiệm, em không dám trực tiếp đưa cho viện trưởng Choi mà hướng ánh mắt về phía mẹ mình đang ngồi bên cạnh xin giúp đỡ, bà lập tức hiểu ý em liền đưa tay đón lấy lá phiếu từ tay em đưa cho viện trưởng.

Sau khi nhìn qua phiếu trắc nghiệm em điền, viện trưởng Choi suốt cả buổi hôm nay đều cười hiền hòa đến bây giờ là lần đầu tiên ông nhăn tít mặt lại.

Bà Kim nhìn thấy biểu hiện của ông, tâm liền trầm xuống " Trước khi tìm đến đây, tôi đã đưa Sunoo đi rất nhiều nơi cũng như gặp rất nhiều bác sĩ, chuyên gia. Tôi cũng hiểu được khái quát tình trạng của thằng bé, có điều gì viện trưởng cũng đừng đắn đo cứ nói ra, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ đầu ".

Viện trưởng Choi rót cho bà một tách trà, sau đó liền xoay ngược bệnh án của em đặt trước mặt bà từ tốn giải thích " Thật ra Sunoo chỉ mắc chướng ngại tâm lý của bản thân, nếu phối hợp trị liệu tình trạng sẽ dần tốt lên hơn. Nhưng để khôi phục hoàn toàn và có thể nói lại được phải do chính Sunoo vượt qua ".

Đã trao đổi với rất nhiều chuyên gia, ai cũng nói rất khó chữa trị được, xác suất hầu như bằng không. Bà Kim rất đau lòng nhưng tuyệt nhiên không hết hy vọng. Nghe viện trưởng Choi nói có thể điều trị, bà như nhấc được một tảng đá nặng tựa như nghìn cân trong lòng.

" Để vượt qua được chướng ngại tâm lý là điều rất khó khăn, phải dựa vào bản thân có một trang thái tinh thần khỏe mạnh. Nhưng trạng thái tinh thần của Sunoo quá yếu ớt, có xu hướng tự bế, sợ giao tiếp, thiếu cảm giác an toàn vô cùng trầm trọng... dẫn đến khả năng điều rất khó, khả năng thành công không cao ".

Bà Kim nghe xong đỏ cả mặt, mỗi lần gặp mặt bác sĩ, chuyên gia là mỗi lần phải nghe đi những lời này. Có những viêc lặp đi lặp lại sẽ trở nên trai lì nhưng có những việc lặp đi lặp lại là cộng dồn của nỗi đau.

Nhìn thấy mẹ sắp khóc, Sunoo bất giác rưng rưng hai mắt. Em nắm lấy tay mẹ vuốt vuốt muốn an ủi nhưng lại chẳng thể thốt nên thành lời.

Nhìn Sunoo ngoan ngoãn hiểu truyện càng khiến bà nhớ lại những gì em phải trải qua, bản thân bà lại tự trách chính mình.

Thật ra bà không có lỗi...

Sunoo sinh ra vào một ngày trời đất giang màn mưa rả rích, là một bé con Omega nhỏ nhắn, trắng nõn ai nhìn cũng thấy yêu thích, cũng muốn tự tay chăm sóc bé con.

Thế nhưng em không có ba, em chỉ có mỗi mẹ ở cạnh bên chăm sóc. Ba và mẹ em kết hôn là vì kinh tế hai gia tộc, giữa họ không có tình yêu. Cách ngày dự sinh chỉ hơn hai tuần, ba em đã đề suất ly hôn với lý do là vì tình yêu đời mình, người ông ấy yêu không thể chờ thêm được. Mẹ em là một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, bà đã dứt khoát thành toàn cho ông.

Kể từ đó, dù bản thân đang mang bầu sắp đến ngày sinh vẫn phải vác trên vai công việc hất đống của tập đoàn sau sự đời đi của người bên gối. Công việc nhiều đến mức vừa sinh Sunoo chưa đầy một tháng thì bà đã phải quay lại điều hành tập đoàn.

Sunoo biết mẹ rất yêu thương em, em cũng rất thương bà, biết những điều bà làm đều là vì em, vì tương lai sau này của em. Bé con không muốn sau khi mẹ trải qua một ngày vất vả lại lo lắng cho mình thế lên em rất ngoan, chăm chỉ học tập luôn đạt nhiều thành tích cao. Em hiểu chuyện đến mức chỉ cầm mẹ muốn em làm hoặc nghĩ bà sẽ muốn em làm, em đều cố gắng hoàn thành được.

Cứ như vậy, vô tình Sunoo lớn lên trong hoàn cảnh thiếu đi tình yêu thương và sự quan tâm của bậc làm cha làm mẹ.

Omega vốn đã nhỏ bé, Sunoo lại nhìn nhỏ con hơn nhiều, non nớt đến mức chỉ một ánh nhìn đã muốn bao bọc em trong lòng, lo sợ em chịu tổn thương.

Ở trường em rất được thầy cô, bạn bè hoan nghênh vì em không những ngoan ngoãn học giỏi mà còn rất xinh đẹp. Mắt cáo long lanh, làn da trắng tuyết cùng chiếc mũi cao thanh thoát, nhiều người nói em giống như một chú cáo con chỉ muốn bắt về nuối nấng chăm sóc.

Được mọi người xung quang yêu thích là thế nhưng môi trường sống từ bé đã hình thành nên sự rụt rè, khiến em luôn cảm thấy thiếu an toàn với mọi thứ xung quanh, vì vậy mà bé con không thể hòa nhập, không dám mở lòng tiến tới thế nên em không có cho mình một người bạn.
Omega xing đẹp như vậy đương nhiên có rất nhiều Alpha theo đuổi nhưng vì tính cách từ nhỏ khiến em chỉ biết né trách vì sợ hãi.

Cho đến buổi chiều hai thán trước, mọi truyện bắt đàu đảo lộn nghiêng trời lệnh đấy.

Hôm đấy trời mưa tầm tã. Chuông báo tan học vang lên. học sinh tràn ra phòng học muốn mau chóng về nhà. Sunoo như mọi ngày thong thả dọn dẹp sách vở, em không vội vì chú Kim lái xe đưa đón em hàng ngày vừa nhắn tin báo mưa quá to lên đường kẹt xe kéo dài từ đường lớn đến lối vào cổng trường, cơ thể em lại hay ốm vặt nếu dính mưa chắc chắn tối sẽ phát sốt. Thế nên chú Kim bảo em cứ ngồi yên trên phòng học chờ khi nào chú đến được sẽ gọi em xuống.

Sunoo vừa ngậm kẹo vừa lắc lư đầu nhỏ nhìn điện thoại chờ chú gọi đến. Lúc này, tiếng sấm đinh tai nhức óc bất giác vang lên, kéo theo tia chớp đánh xuống xé ngang cả bầu trời rọi cả một góc hành lang ngoài phòng học. Sunoo co người lại, cả phòng học chỉ có mỗi mình em, bỗng cảm thấy ở lại đây không an toàn trong lòng bắt đầu dâng lên từng đợt sợ hãi. Đang đắn do không biết lên làm gì, một tiếng sấm nữa lại vang lên, còn lớn hơn lần trước. Sunoo đứng bật dậy, khoác vội chiếc áo khoác mỏng cùng ba lô lên chạy nhanh ra khỏi phòng học.

Nhưng vừa chạy đến gần cầu thang thì cơ thể em lại cảm thấy bất thường, tuyến thể đắng sau gáy nóng như vừa bị bỏng, cả cơ thể trở nên mềm nhũn vô lực. Sunoo lúc này rất hoảng, kỳ phát tình của em đến sớm hơn mọi khi không có một dấu hiệu báo trước. Ngồi bệnh xuống hành lang, bé con vỗi vã đưa tay vào trong balo tìm thuốc ức chế. Trong lòng không ngừng lo sợ có Alpha quanh đây, mùi sữa ngoạt ngào từ bao giờ đã lan tỏa khắp dãy hành lang phòng học nếu lúc này Alpha nào ngửi thấy sẽ bị thôi thúc tiến vào kỳ phát tình mất.

Sunoo tìm kiếm một hồi cũng lấy được lọ thuốc nhưng chưa kịp uống thì đã bị một lực mạnh gì xuống đất. Ngẩng đầu lên nhìn thì là một Alpha xa lạ, hai mắt hắn hung hăng nhìn chòng chọc vào em. Sunoo bị cơn phát tình hành hạ khiến cả người nóng đến mơ hồ lại thêm sợ hãi từ tin tức tố của Alpha xa lạ kia đang tỏa ra không ngừng nhàm áp chế mình. Sỡ hãi khiến em bật khóc.

Tiếng khóc chứa đầy sự tuyệt vọng như một con thú non đang đứng trước cái chết.

Bản năng của Alpha là chinh phục, hắn ta nghe thấy tiếng khóc của em lại càng hưng phấn liền muốn lập tức dùng hai tay xé hết quần áo trên người em xuống. Sunoo cố gắng dùng hết sức lực còn lại của mình để chống đối, vừa khóc vừa không đẩy hắn ra, tay không ngừng đánh đối phương. Nhưng sức lực của Omega đã yếu, Omega trong kỳ phát tình lại càng yếu hơn, em muốn gọi người giúp đỡ nhưng xung quang lại trả có ai, tiếng gọi của em cũng bị cơn mưa to ngoài trời lấn ác. Em không còn sức phản kháng cả người vì kỳ phát tình dày vò mà trở lên mơ hồ, tinh thần yếu đi, cuối cùng vì lo sợ cực độ mà ngất đi.

Khi em vừa ngất, chú Kim kịp xuất hiện ngay đầu cầu thang. Vốn chú đã đến nơi từ mười phút trước, nhưng gọi mãi Sunoo vẫn không nghe máy, ông cảm thấy lo lắng liền đi lên tìm em. Vừa bước chân lên cầu thang tầng em học đã thấy Sunoo bị Alpha nào đó cưỡng ép, hắn ta còn đang muốn cởi bỏ quần áo của em. Chú Kim hốt hoảng dùng vật gì gần đó vơ đại được đánh ngất tên Alpha kia rồi lôi hắn ra, bế Sunoo chạy thật nhanh xuống xe đưa người tới bệnh viện gần nhất.
Thật may chú Kim xuất hiện đúng lúc, nếu chậm hơn thì không biết Sunoo còn bị làm sao. Thế nhưng đêm đó sau khi tỉnh lại, Sunoo không thể nói được nữa, em muốn nói nhưng không thể phát ra tiếng, luôn cảm thấy có gì đó mắc ngay cổ họng.

Tâm lý vốn yêu ớt nay lại càng dễ vỡ hơn.

" Sunoo phản ứng bài xích với tin tức tố của Alpha, là do tổn thương tinh thần ngày ấy sâu quá mà hình thành ". Viện trưởng Choi vừa dứt lời thì bà Kim đã bật khóc "Sunoo chỉ cần ngửi thấy tin tức tố của Alpha là cả người sẽ run rảy mất kiểm soát. Còn cảm thấy sợ hãi, không muốn tiếp xúc với Alpha nữa. Tôi thực sự không muốn bé con cô độc cả đời vì chứng ngại này". Viện trưởng Choi chấn an bà, đưa mắt nhìn sang bé con ngồi bên cạch đang im lặng mà khóc, hai tay nhỏ nắm lấy tay mẹ của mình mà vuốt ve an ủi, ông bất giác muốn thử mọi cách giúp cậu bé khỏi bệnh, đây là một đứa trả rất ngoan.

" Trước hết cần phải chữa khỏi những chướng ngại có từ trước của Sunoo. Sợ giao tiếp, sợ người lạ vì quá trình trưởng thành đã bị đóng khung trong một môi trường sống khép kín quá lâu, lâu đến mức thành thói quen, không muốn bước ra khỏi môi trường đó, không muốn tiếp nhận thế giới bên ngoài vì cảm thấy thiếu an toàn. Nên thay đổi môi trường sống cho Sunoo nhưng vẫn phải sắp xếp theo sở thích của cậu bé để có thể tiếp nhận dễ dàng hơn. Mà nguyên nhân chính của thiếu hụt cảm giác an toàn chính vì không có cha mẹ cũng như tin tức tố bầu bạn bện cạch trong quá trình trưởng thành. Sau này hãy thường xuyên ở bên cạnh trò chuyện, tâm sự với cậu bé. Còn lại mọi chuyện sẽ do chuyên gia phụ trách xem xét sắp xếp. Nhìn đến trường hợp Sunoo còn bài xích tin tức tố Alpha, tôi sẽ liên hệ một người quan cũ có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực tâm lý này. Cậu ta là một trong số ít những Alpha có mùi hương đặc biệt. Nó rất nhạt lên hầu như bình thường khó ngửi thấy, chỉ khi cậu ta chủ động tăng lượng pheromone thì Omega mới có thể ngửi thấy. Cho nên trong quá trình chữa trị cậu ta có thể song song giúp Sunoo thông qua tiếp xúc dần dần không có bài xích tin tức tố Alpha nữa. Một công đôi việc. "

Bà Kim như không tin vào tai mình. Nhưng bà chú ý thấy, nhìn thì có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết, nếu không nói đến vẻ mặt viện trưởng đang có chút kỳ lạ, bà liền hỏi " Sao thế ạ? cần làm gì viện trưởng cứ nói, tối đều cố hết sức ".

Viện trưởng Choi hãi cằm, có chút bất đắc dĩ " Người thì rất giỏi, nhưng lại có nguyên tắc riêng. Không phải bệnh nhân nào cậu ta cũng nhận, còn phải gặp mặt xem bệnh án mới quyết định. Nhưng một khi đã nhận đều trị khỏi".

Không dễ gì tìm được tia hy vọng rồi lại để nó vụt mất, bà quyết phải nắm thật chắc cơ hội này " Đây gần như là cơ hội duy nhất, dù có như thế nào tôi cũng sẽ cố gắng vì Sunoo".

Viện trưởng Choi gật đầu động viên " Về chuẩn bị sắp xếp công việc đã. khi mà tôi hẹn được lịch thăm khác sẽ phải bay qua Mỹ đấy". Nói xong ông mở ngăn tủ lục tìm danh thiếp rồi đưa cho bà Kim:

" Danh thiếp của cậu ta đấy, tuy còn trẻ nhưng là một Giáo sư Tâm Lý học rất có tiếng trong ngành"

" Park Sunghoon"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro