Fifteen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trước khác với địa lao, nơi này rõ ràng là gian hình phòng.

Tống Á Hiên bị cẩm y vệ đẩy mạnh từ phía sau, cước bộ bất ổn, lại đang mang thai.

Tống Á Hiên cảm thấy chân khí trong người hỗn loạn, phân tán khắp nơi, bất luận y có điều tức thế nào cũng không được,  huyết quản cùng kinh mạch như căng ra tựa hồ muốn tê liệt, làm cho y cả người toát ra mồ hôi lạnh, bụng lại ẩn ẩn đau.

Lưu Diệu Hàn cùng Tư Đồ Bắc Hạo tiến vào, sai người trói y vào một chiếc ghế dài, tay chân bị cột ở bốn góc, thậm chí ngay phần lưng cũng bị xiềng xích.

Lưu Diệu Hàn dặn dò nha dịch "Cẩn thận một chút, không được để lại dấu vết."

Tư Đồ Bắc Hạo khiêu khích nhìn y, nói "Ta đây cũng không còn cách nào khác. Hoàng thượng ra lệnh, không được tra tấn y."

Tư Đồ Bắc Hạo nhìn Tống Á Hiên cứ nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt giống như một thứ đá hoa bình thường, không khỏi nhíu mày hỏi "Rốt cuộc ngươi đã làm gì y? Bổn tọa nhìn y rất là khó chịu."

Lưu Diệu Hàn đắc ý cười nói "Bổn vương sợ tán công hương sẽ không có tác dụng với y, nên đã hạ thêm vào trong đó một chút ly hồn. Nếu công lực của y thật sự không tan hết, đối phó với y chắc chắn sẽ không có kết quả. Vạn nhất không được, chân khí cũng sẽ hỗn loạn, ha ha..."

Tư Đồ Bắc Hạo thầm mắng Lưu Diệu Hàn giả dối.

Ly hồn là một loại độc dược bá đạo, làm cho người luyện võ kinh mạch và chân khí hỗn loạn, nếu như không có người kịp thời tương trợ, chỉ sợ qua vài canh giờ, Tống Á Hiên sẽ tẩu hỏa nhập ma, mặc dù không đến mức phải chết, nhưng võ công cũng sẽ bị phế.

Tư Đồ Bắc Hạo và Tống Á Hiên cũng xem như có tình đồng môn, nhịn không được mà nói "Ngươi phế đi võ công của y, không sợ hoàng thượng trách tội sao?"

"Hoàng thượng chỉ nói không được dụng hình với y, nhưng không nói là bổn vương không thể phế võ công của y, hơn nữa, ta hạ y ly hồn xen lẫn tán công hương với một phân lượng nhỏ, nhiều lắm thì cũng chỉ làm cho y đau một chút, vẫn chưa đến mức phế võ công của y. Có điều..." Trong ánh mắt của Lưu Diệu Hàn hiện lên một tia hung ác "Làm cho y tẩu hỏa nhập ma vẫn là chủ ý ban đầu."

Tư Đồ Bắc Hạo hơi kinh hãi, trầm giọng nói "Nếu y thật sự tẩu hỏa nhập ma, chúng ta làm sao tìm được Ngân long lệnh của hắn?"

Lưu Diệu Hàn nói "Cái này sẽ dùng thủ đoạn của bổn vương."

Nói xong thì phất tay, một gã nha dịch cầm một cái khay tiến lên, trên đó bày hơn mười cái ngân châm, cái nào cũng dài và sáng bóng, cỡ khoảng chừng bảy tấc."

Tư Đồ Bắc Hạo nhìn mà kinh hãi.

Hắn từng đến các gian hình phòng và cũng từng gặp qua loại hình cụ này.

Là hình phạt từ các đạo sĩ, nhất châm nhất kim đâm vào xương cốt, cái này thực sự đau, có thể bức người sống trở nên điên loạn.

Nhưng đây vẫn còn nhẹ, nếu ác hơn một chút, trực tiếp đâm vào yếu nguyệt của kinh mạch vận hành, làm cho vận huyết ngược lại, không quá ba canh giờ, có thể làm cho người ta chết vì nghịch huyết.

"Ngươi uy hiếp y bằng cái này?"

"Không sai."

Lưu Diệu Hàn đắc ý cười nói "Ta không tin dùng thúc giục hồn châm này, còn có bí mật nào không thể khai. Hơn nữa loại ngân châm này không để lại dấu vết, cho dù Tống Á Hiên có thật sự tẩu hỏa nhập ma thì cũng là do hắn vận công, không liên quan gì đến ta."

Thấy Tư Đồ Bắc Hạo vẻ mặt có chút bất an, hỏi "Sao? Tư Đồ môn chủ cảm thấy không được ổn?"

"Không phải." Tư Đồ Bắc Hạo lắc đầu, cau mày nói "Chính là Diệu Văn kìa..."

"Tư Đồ môn chủ không cần lo lắng. Chỉ cần lấy được Ngân Long lệnh, trừ khử Tống Á Hiên, Lục đệ sẽ là môn chủ."

Tư Đồ Bắc Hạo do dự một chút, cuối cùng cũng gật gật đầu, chậm rãi bước sang một bên.

Lưu Diệu Hàn lấy ra một cây rất nhỏ nhưng là một ngân châm rất dài, đi đến trước mặt Tống Á Hiên, nhìn thân hình thon dài bị trói chặt mà nói "Tĩnh Vương phi, ngươi nói bổn vương nên bắt đầu từ đâu trước đây? Từ chân? Từ tay? Hay... Là vòng eo mảnh khảnh này?"

Tống Á Hiên tuy rằng chân khí hỗn loạn, nhưng những lời vừa rồi bọn họ nói y đều nghe được, lúc này đang cố gắng điều chỉnh nội tức đang điên loạn trong cơ thể, mở to mắt, thản nhiên liếc Lưu Diệu Hàn một cái, lại lẳng lặng nhắm mắt.

Lưu Diệu Hàn lại có cảm giác kì quái, bị y nhìn bằng một ánh mắt thản nhiên như vậy, thì trong lòng cảm thấy khó chịu, tựa như phi yến, nhanh nhẹn mà bay ngang trước mắt, lưu lại khí trời, chậm rãi tan đi, rất nhanh lại như lúc đầu.

Loại cảm giác này rất khó chịu, cứ như cách ngoa tao dương, làm cho người ta nhìn không được mà muốn hủy hoại, hận không thể lưu lại dấu vết trên mặt nước, như vậy mới có thể khoan khoái.

Trên mặt nước làm sao có thể lưu lại được dấu vết? Trên đời này, ôn nhu nhất, cũng luôn thay đổi không phải là nước sao? Lưu Diệu Hàn mặt hung ác, giơ ngân châm lên không do dự mà đâm xuống.

-------

"Tránh ra! Trong tay ta là Thu Thủy kiếm, người nào dám ngăn cản bổn vương sẽ chu di cửu tộc!" Lưu Diệu Văn giơ lên Thu Thủy kiếm của tiên hoàng, lạnh lùng nhìn cấm vệ quân trước mắt, phía sau là đại quân tinh nhuệ của Hải Thiên Môn.

Cấm vệ quân bị khí thế của hắn ngăn cản, lại thấy trên tay hắn là tiên hoàng ngự kiếm, nên điều lui xuống.

Lưu Diệu Văn chạy vào thiên lao, tìm tới hình phòng, một cước đá tung cánh cửa.

Tư Đồ Bắc Hạo vốn định lẩn đi, nhưng thiên lao này có đường nào để trốn, nhất thời chạm mặt.

Căn bản Lưu Diệu Văn cũng không chú ý đến hắn, toàn bộ tinh thần đều bị kích động bởi cảnh tượng trước mắt.

"Á Hiên!" Lưu Diệu Văn hét to một tiếng, chạy về phía trước.

Lưu Diệu Hàn nghe được người bên ngoài tiến vào báo tin, chỉ kịp thời đem ngân châm rút ra, chưa kịp bỏ đi.

Lưu Diệu Văn lại nhanh tay giơ cao Thu Thủy kiếm, chặt đứt dây trói trên người Tống Á Hiên.

Lại thấy sợi dây xích quấn lấy phần thắt lưng, muốn chặt đứt nó đi, chân khí xuyên qua thân kiếm "keng" một tiếng, sợi xích bị chặt làm đôi.

Sau khi tự do, phản xạ đầu tiên là muốn đứng dậy, nhưng tay chân lại không nghe lời sai bảo, vừa mới bị động vào nguyệt vị căn bản máu không thể vận hành, thân thể run rẩy.

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ôm lấy y, nhìn y cả người đều toàn là mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm nghiền, môi dưới còn lưu lại vệt máu, sắc mặt tái nhợt.

Lưu Diệu Văn trong lòng căm hận, nhẹ nhàng bế y lên, xoay người bước đi.

"Khoan đã, Lục đệ, ngươi muốn đem phạm nhân đi đâu?" Phúc vương chặn hắn lại, lạnh lùng nói.

"Y là Vương phi của bổn vương, dĩ nhiên bổn vương muốn đưa y hồi phủ!" Lưu Diệu Văn thản nhiên nói, liếc hắn một cái.

Phúc vương cười nói "Chẳng lẽ Lục đệ đã quên, Tống Á Hiên bây giờ là phạm nhân của bổn vương."

"Chỉ cần Phúc vương có thể đưa ra căn cứ xác thực ái phi của ta có tội, bổn vương sẽ lập tức giao người lại, tùy ngươi xử trí!"

"Nếu ta không có chứng cớ, làm sao dám đến phủ của Lục đệ bắt người."

Lưu Diệu Văn lạnh lùng cười "Trước khác nay khác, khi đó có chứng cớ, nhưng hiện tại ta không thấy."

Lưu Diệu Hàn sửng sốt, nhất thời kinh nghi bất định đứng lên.

Lưu Diệu Văn nghiêm nghị nói "Nếu không có chứng cớ, Phúc vương đó gọi là vu tội. Vu tội hoàng tộc, Phúc vương cũng biết là tội danh gì chứ?" Nói xong không hề để ý đến hắn, ôm lấy Á Hiên rời khỏi đại lao.

Lưu Diệu Hàn thấy lạnh toát, liên thanh quát "Hồi phủ! Mau! Hồi phủ."

"Á Hiên! Á Hiên!" Trong mã xa, Lưu Diệu Văn lo lắng gọi tên của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên "ưm" một tiếng, không mở mắt ra được.

Lưu Diệu Văn mở miệng của y, đưa viên thuốc đỏ thẫm vào rồi bắt mạch, cảm thấy chân khí của y hỗn loạn, nội tức hỗn độn, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hỗn đản, Lưu Diệu Hàn! Lưu Diệu Văn trong lòng mắng, chậm rãi đem nội lực của mình đưa vào người Tống Á Hiên, nội tức ngừng rối loạn, từng chút từng chút đưa khí đạo về như ban đầu.

Cũng may Tống Á Hiên đã dùng ba, bốn phần công lực của mình để điều tức, lại thêm thân thể đặc biệt, nội tức vô lực, rất nhanh bị chủ đạo.

Sau một hồi lâu, Tống Á Hiên cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Lưu Diệu Văn một cái.

"Á Hiên, ngươi sao rồi?"

Tống Á Hiên miễn cưỡng lắc đầu, đột nhiên mi mắt nhíu lại, tay đặt tại vùng bụng, vẻ mặt đau đớn.

Lưu Diệu Văn cả kinh, cầm lấy tay y bắt mạch, thần sắc không khỏi biến đổi, nhấc vạt áo của y lên, chỉ thấy hai chân đã thâm màu vết máu.

Lưu Diệu Văn đầu váng mắt hoa, tâm kinh hoàng, lẩm bẩm nói "Không sao, ta đã cho ngươi ăn dược giữ thai rồi... Không sao đâu..."

Tống Á Hiên nghe thấy ba chữ "dược giữ thai" thì cả người run lên, kinh hãi mà nhìn hắn.

Mã xa dừng lại trong hoàng cung, Lưu Diệu Văn ôm lấy y chạy vào đại điện, kêu to "Hoàng tẩu! Hoàng tẩu! Mau tới cứu người!"

-------

Tống Á Hiên nằm trên long sàn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

"Hoàng tẩu, thế nào? Á Hiên có làm sao không? Hoàng tẩu..."

"Đừng la nữa!" Điền Tử Yến trừng mắt nhìn tiểu Vương gia liếc một cái, không nhịn được mà quát một câu, ngân châm trên tay không do dự mà châm xuống.

Lưu Diệu Văn biết nàng thành thạo trong việc châm cứu, hơn nữa cũng tin tưởng y thuật của hoàng tẩu sẽ không có vấn đề gì, nhưng không kìm chế được sự căng thẳng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

"Hoàng tẩu, Á Hiên thế nào?" Qua hơn nửa canh giờ, hoàng hậu cuối cùng cũng châm xong, tiểu Vương gia vội vã hỏi.

Đôi mi thanh tú của hoàng hậu nhíu lại, nói "Không có gì nghiêm trọng."

"Vậy đứa bé..."

"Đứa nhỏ tuy tạm thời giữ lại được, nhưng thai nhi chỉ vừa được một tháng vẫn chưa ổn định, lại gặp chuyện này, rất khó nói, phải cẩn thận điều dưỡng."

"Vậy, vậy..."

Hoàng hậu tức giận nói "Yên tâm, có Điền Tử Yến ta ở đây, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho y."

"Đa tạ hoàng tẩu!" Lưu Diệu Văn lúc này mới yên lòng lại, cẩn thận giúp Tống Á Hiên lau đi mồ hôi trên trán.

Tuy rằng điểm ngủ huyệt để giảm đau đớn khi châm nhưng Tống Á Hiên vẫn toát ra mồ hôi lạnh.

Hoàng hậu thu dọn đồ đạc, đứng dậy nói "Y bây giờ không nên cử động, các ngươi trước hết cứ ở lại Hiên Vân điện đi, Vương phủ gần đây bận rộn, quay về cũng thế. Ta sẽ sai người chuẩn bị chu toàn cho các ngươi. Ta đi trước, còn lại những vết thương kia, ngươi tự xử lí đi."

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, nhìn hoàng tẩu rời đi, sau đó cẩn thận cởi y phục của Tống Á Hiên, cẩn thận kiểm tra thương thế của y.

Tống Á Hiên nội tức hỗn loạn đã được hắn điều tức quay về kinh mạch, còn ngoại thương thì không biết thế nào.

Lưu Diệu Văn sau khi kiểm tra cẩn thận, toàn thân y có chín chỗ để lại một dấu vết nhỏ của thúc giục hồn châm, bọn họ tra tấn đều nhằm vào các huyệt đạo chết không đền mạng.

Tiểu Vương gia vừa đau lòng vừa căm hận, không biết y đã chân khí hỗn loạn sao mà còn sử dụng hình phạt như vậy!

Nghĩ đến thì lại đau lòng như muốn chết đi, hận không thể đem Lưu Diệu Hàn vào thiên đao vạn quả.

Món nợ này nếu ta không đòi, thì ta sẽ không mang họ Lưu! Lưu Diệu Văn căm hận mà thề.

Nhẹ nhàng giúp Tống Á Hiên uống dược, mỗi huyệt vị đều dùng tay cẩn thận xoa bóp, sau đó cởi y phục của y, đỡ lấy nửa người của y, chậm rãi cởi ra bộ y phục đầy máu đó, thay một bộ khác sạch sẽ hơn.

Lưu Diệu Văn cẩn thận nằm xuống bên cạnh y, đưa tay sờ bụng y, may mắn thay bảo bối vẫn còn.

Á Hiên, thật xin lỗi, để ngươi chịu khổ rồi... Lưu Diệu Văn hôn lên đôi môi tái nhợt của Tống Á Hiên, lẳng lặng ôm y vào lòng, nhẹ nhàng mà ngủ.

Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần sáng tỏ, tia nắng ban mai chậm rãi tiến đến.

Tống Á Hiên cử động, từ từ mở mắt, cảm giác được hô hấp của người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn, trông thấy gương mặt thanh tú có vẻ trẻ con.

Người này... Nước miếng chảy trên vai ta... Tống Á Hiên nhíu mi, trong lòng thở dài, hắn rốt cuộc có lớn lên không đây...

"A a a, Á Hiên, ngươi có đau không, có đau không hả..." đang nghĩ ngợi, Lưu Diệu Văn bỗng nhiên nức nở, vòng tay ôm lấy y.

Tống Á Hiên hơi sửng sốt, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng đưa tay...

"Ha ha, bảo bối vẫn còn... Ta có tiểu bảo bối với Á Hiên... Ha ha... Hoàng huynh, ngươi sẽ ghen tị cho coi."

Tống Á Hiên thấy thế, đưa tay lên mặt của tiểu Vương gia, dùng sức nhéo.

"A a... Đau quá... Ai nhéo ta vậy?" Tiểu Vương gia nghiến răng mở mắt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tống Á Hiên.

"Á Hiên, ngươi tỉnh rồi." Lưu Diệu Văn vui mừng "A a a... Đau quá... Đừng nhéo, đau quá..."

Tống Á Hiên lạnh lùng nhìn hắn, tay vẫn đang nhéo mặt hắn, đem gương mặt tiểu Vương gia nhéo đến biến hình.

"Á Hiên, ngươi vừa mới tỉnh lại, đừng quá kích động, cẩn thận thân thể..."

Tống Á Hiên đột nhiên nhớ tới gì đó, lập tức dừng tay, sờ lấy bụng mình.

Lưu Diệu Văn xoa mặt, vội vàng nói "Ngươi yên tâm, đứa nhỏ không sao."

Tống Á Hiên nghe vậy, thần sắc phức tạp, nhìn hắn một cái.

"Á Hiên, ngươi chịu khổ rồi."

Tiểu Vương gia nhớ tới chuyện này liền tức giận, cắn răng nói "May mắn là ta đến đúng lúc, bằng không bảo bối của chúng ta không giữ được rồi, ngươi còn phải chịu khổ nhiều."

"Người hồi phục trí nhớ khi nào?"

Tống Á Hiên híp mắt, nhẹ nhàng nói "Hiện tại tinh thần ta không được tốt, người không muốn nói cũng không sao, cho dù người có nói dối, ta cũng không còn cách nào khác. Bất quá lần sau ta hỏi rõ một lần."

Nói xong, tinh thần mệt mỏi, khép hờ mắt, mặt quay sang hướng bên cạnh.

Lưu Diệu Văn lập tức trong đầu cẩn thận phân tích, bây giờ thẳng thắn vẫn tốt hơn.

Vì thế mà thật cẩn thận nhỏ giọng nói "Ngươi phát hiện khi nào?"

Tống Á Hiên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, nói "Từ lúc Lưu Diệu Hàn muốn bắt ta đi."

Tiểu Vương gia nhớ lại, khi đó vì do nhắc nhở Lưu Diệu Hàn phủ đệ là do tiên hoàng ngự ban.

Vì vậy nên mới bị phát hiện... Nhìn thần sắc Tống Á Hiên tái nhợt, Lưu Diệu Văn cảm thấy áy náy, nhỏ giọng nói "Á Hiên, ta cho ngươi biết, ngươi cũng không nên tức giận. Ta... Ta... Kỳ thật ta mất trí nhớ đến ngày thứ bảy thì đã nhớ lại..."

Tống Á Hiên hơi chấn động "Thất ngày vong trần?"

"... Ừ"

Tống Á Hiên cười khổ "Người vẫn lừa gạt ta. Buồn cười, vậy mà ta vẫn tin là thật."

"Không phải, không phải! Không phải! Ta... Ta..." Lưu Diệu Văn bỗng nhiên không nói được nữa, bởi vì đúng là hắn lừa y.

Tống Á Hiên quay mặt đi không hề nhìn hắn, thản nhiên nói "Ta mệt rồi, muốn ngủ một chút, người đi đi."

"Ta, ta..." Lưu Diệu Văn chân tay luống cuống muốn nói gì đó với y, nhưng miệng lại lắp bắp không nói được.

Bất đắc dĩ thở dài, ảm đạm bò xuống giường nói "Á Hiên, ngươi nên nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ trở lại thăm ngươi."

Tiểu Vương gia đi từng bước vừa đi vừa quay đầu lại mà rời khỏi tẩm cung.

Hắn chưa thấy Tống Á Hiên như vậy bao giờ, hai tay nắm chặt thành đấm.

------------

Tại kinh thành bậc nhất này, nơi xa hoa nhất, xa xỉ nhất, nơi có nhiều mỹ nhân nhất chính là - Vọng Xuân lâu.

Lúc này Lưu Diệu Văn đang ngồi bên cạnh một người mà ai cũng thèm thuồng, hy vọng xa vời, Hoa quốc đệ nhất mỹ nữ - Thủy Liên.

"Người sao vậy? Vẻ mặt bi thương quá!" Thủy Liên không chút khách khí mà khinh hắn.

"Tên họ Thủy kia! Trước mặt chủ của ngươi cũng nên khách khí một chút." Lưu Diệu Văn vô tình trừng mắt liếc nàng một cái.

"Ôi, lúc này mới nhớ mình là môn chủ sao?" Thủy Liên quyến rũ vuốt ve mái tóc như mây, nói "Cũng không muốn nghĩ tới là ai làm cho một tuyệt thế giai nhân, đại tướng quân của Hải Thiên Môn, đêm qua phải lén lút thăm dò Phúc V emương phủ."

Lưu Diệu Văn nhớ tới việc này, vội vàng thay đổi sắc mặt mà cười cười, rót một chén trà đưa đến trước mặt nàng, nói "Thủy tướng quân vất vả! Thủy tướng quân uống trà!" Nếu đêm qua không có Thủy Liên thừa lúc bọn họ đang thẩm tra Tống Á Hiên mà theo lời Lưu Diệu Văn lẻn vào Vương phủ tìm ra chứng cớ xác thực định tội của Tống Á Hiên, cho dù trên tay Lưu Diệu Văn có Thu Thủy kiếm của tiên hoàng đến đại lao cứu người cũng không được. Cuối cùng, bây giờ đã không còn lo lắng gì nữa rồi.

"Không dám!"

Thủy Liên đắc ý bưng khay lên, nói "Lưu Diệu Văn bị ta mê hoặc làm ra những điều bừa bãi. Ta chỉ đến làm khách của Vương phủ một chuyến, nhân tiện thăm dò tất cả môn đạo. Ha ha, tên kia tuy có một chút đầu óc, nhưng Lưu Diệu huynh đệ các người đều có chung một nhược điểm - háo sắc."

Nói xong, kiều mị liếc nhìn tiểu Vương gia.

"Trong lòng ta chỉ có một mình ái phi! Tuy rằng y là nam nhân, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ sẽ mê hoặc được ta." Lưu Diệu Văn lời lẽ đanh thép nói.

"Mê hoặc người? Phi! Tiểu hài tử, nằm mơ đi." Thủy Liên lườm hắn một cái, vẻ mặt khinh thường.

A a - tiểu hài tử? Tiểu Vương gia thân là môn chủ của thiên môn mà lại bị coi là một tiểu hài tử.

Lưu Diệu Văn bi phẫn không thôi, tức giận mà trừng mắt nhìn nàng, nhưng lại không giống bình thường đứng lên tranh cãi cùng nàng.

Thủy Liên là đại tướng quân của Hải Thiên Môn, chỉ dưới một người mà trên vạn người.

Môn hạ của Hải Thiên Môn tại tất cả các tửu lâu, kỹ viện, sòng bạc, trà phường, đều do nàng quản lí.

Nếu làm cho nàng nóng giận, để nàng chạy theo người khác, tiểu Vương gia đến lúc đó khóc cũng không kịp.

"Còn món đồ đó?" Tiểu Vương gia nhẫn nhịn không cùng nàng so đo, đưa tay đòi một vật.

Thủy Liên lấy trong tay áo ra một món đồ, đưa cho hắn.

Lưu Diệu Văn nhận lấy tín hàm có thể chứng minh Tống Á Hiên "thông đồng với địch bán nước", cũng không thèm nhìn tới, vứt vào lư hương bên cạnh, nhìn nó từ từ hóa thành tro bụi.

Thủy Liên nói "Người không xem qua sao?"

"Có gì để xem. Chứng cớ là giả, nên thủ tiêu sớm."

"Nếu như đó là thật?"

Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn nàng "Làm sao ngươi biết? Bổn tọa nói nó là giả thì là giả?"

Thủy Liên nhìn hắn, thở dài một tiếng "Người si tình với Tống Á Hiên như vậy, lại không biết y đối xử với người như thế nào?"

Lưu Diệu Văn thở dài nói "Đại khái là yêu hận đan xen."

Thủy Liên mở đôi môi mọng đỏ, u oán nói "Có ta là một tuyệt thế mỹ nữ bên cạnh người, còn người lại đi thích một nam nhân, thật là không biết nhìn người."

Thủy Liên nhíu mày hỏi "Vậy còn Phúc vương, người định xử lý như thế nào?"

"Hắn? Hừ! Ngươi không phải đã đem chứng cứ hắn mưu phản giao cho hoàng thượng rồi sao? Cứ để cho hoàng huynh lo liệu được rồi, chúng ta gấp làm gì?"

Thủy Liên cười khanh khách nói "Cứ để cho hoàng thượng xử trước, người lại giậu đổ bìm leo, thật là tiện cho người. Thật không hổ danh là môn chủ của Hải Thiên Môn. Thật là gian xảo!"

Tiểu Vương gia nghi hoặc mà nhìn nàng nói "Ngươi đang khen ta sao?"

"Dĩ nhiên."

Thủy Liên nháy đôi mắt to tròn "sùng bái" nói "Lúc Tống Á Hiên về lại Thiên quốc là cơ hội cho người thực hiện kế hoạch bảy ngày vong trần, làm cho tất cả mọi người tưởng rằng người thật sự mất trí nhớ, lơ là cảnh giác."

"Lại ngăn chặn tất cả liên hệ của Tống Á Hiên với Thiên quốc, mặc kệ Phúc vương khuếch trương thế lực, lấy tĩnh chế động, lấy lui để tiến, cuối cùng một lưới bắt hết, một lần hành động phải được tất cả."

Tiểu Vương gia nghe nàng như đang châm chọc, mặt nhăn lại nói "Thủy Liên, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Thủy Liên tươi cười rồi nghiêm mặt nói "Môn chủ, người có nghĩ tới hay không, nếu việc này của người để cho Tống Á Hiên biết, y có thể tha thứ cho người sao?"

Lưu Diệu Văn nhảy dựng lên "Ý ngươi là gì?"

"Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở người, Tống Á Hiên cho dù có thế nào cũng là người của Thiên quốc, là người của dòng họ Tống Đường, là môn chủ của Địa Thiên Môn. Mặc dù hiện tại y và người sống cùng một chỗ, cũng không nhất định..."

"Đủ rồi! Đừng nói nữa! Chuyện này không cần ngươi nhiều lời."

"Người không cần ta nói, thì trong lòng người sẽ không nghĩ như vậy sao?" Thủy Liên vẫn tiếp tục hăm dọa.

"Thủy Liên, ngươi càn rỡ."

"Ta cũng làm càn cho người thấy!" Thủy Liên hừ lạnh một tiếng, nói "Người cho rằng Tống Á Hiên sẽ vì vậy mà thích người sao? Người nói thích y, sau lưng lại làm ra những chuyện như vậy? Y có thể sao?"

Lưu Diệu Văn bị nàng chọc cho tức giận đến run người, lại không nói đến chuyện bắt bẻ, rất nhanh hai tay nắm chặt thành đấm, run người một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu "Y và ta không giống nhau..."

Đúng vậy, hắn biết, hắn và Tống Á Hiên không giống nhau.

Tống Á Hiên là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất dễ mềm lòng, tuy rằng mỗi lần y trả lời rất lạnh lùng, nhưng Lưu Diệu Văn biết y sẽ không làm tổn thương đến mình, bằng không y có rất nhiều cơ hội để hạ thủ với mình, làm gì vẫn ngấm ngầm chịu đựng đến bây giờ.

Nhưng tính cách của y và mình trái ngược nhau...

"Nếu thấy ngày vong trần cả đời này cả đời không được giải thì tốt rồi." Lưu Diệu Văn thì thầm tự nói, bỗng nhiên từ từ đau buồn, hai mắt nháy liên tục, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Thủy Liên chưa thấy bộ dạng này của hắn bao giờ, sợ tới mức sửng sốt, ngây người một lúc lâu, tài hoa nãy giờ biến đâu mất, nói "Môn chủ, người khóc cái gì?"

"Đừng gọi ta là môn chủ!" Lưu Diệu Văn không kìm được nước mắt mà rơi xuống.

Hắn càng nghĩ càng thương tâm, khóc thút thít nói "Ta không bao giờ... muốn làm môn chủ gì cả. Ta cho đến bây giờ vẫn không muốn làm! Ta chỉ vì y! Chỉ là vì y! Hu hu..." Tiểu Vương gia đột nhiên gục xuống bàn, lớn tiếng khóc y như một đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro