Six

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Ngư Thành dẫn tiểu Vương gia đi "tham quan" phủ đệ của mình, tiểu Vương gia bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi "Ngư Thành! Lúc trước ta và Á Hiên tại sao lại thành thân?" Tuy rằng Á Hiên nói hai người là hôn nhân chính trị, nhưng mà việc gì cũng phải có nguyên do.

Có những việc Ngư Thành cũng không hoàn toàn hiểu rõ, chỉ đem một phần sự việc mình biết nói ra.

Vào hai năm trước, tam hoàng huynh của tiểu Vương gia, hiện đang là hoàng đế của Hoa Quốc, năm đó Tiên Hoàng cùng Thiên Quốc Vương đương nhiệm là Tống Đường lập ra một tờ chỉ phúc vi hôn.

Nghĩ rằng đây là nguyện vọng của tổ tiên, cũng là một cơ hội tốt để hai nước liên minh, nên hoàng thượng viết một bức phong thư gửi tới Tống Đường Ngạo Lập, yêu cầu đôi bên thực hiện hôn ước.

Tống Đường Ngạo Lập nhanh chóng hồi âm, nói rõ với hoàng thượng, y chưa hề nghe nói qua việc này, vả lại thời gian cũng đã trôi qua lâu mà trong vương phủ chỉ có duy nhất một vị quận chúa, là tỉ tỉ của Tống Á Hiên, nàng là Tống Diệu Huyền, năm năm trước đã xuất giá, hiện giờ đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, Tống Đường Vương nguyện ý hoàng kim hai ngàn lượng cùng lễ vật để bù đắp lại vi ước chi vi.

Hoàng thượng nghe thấy không vui, liền nói "Lẽ nào chúng ta là Đại Hoa Quốc mà lại thiếu hoàng kim sao?" Vì thế lại gửi thêm một phong thư nữa, đại ý nói là hai nhà đều là quyền cao chức trọng, lấy uy tín và danh dự là hàng đầu, sao có thể làm trái ước định của tổ tiên?

Tống Đường Vương nhận được thư, lại trả lời: "Hoa Đế nếu đã có hôn ước trong tay, vì sao ngày trước lại không sớm cưới hỏi, chẳng lẽ muốn quận chúa phí hoài tuổi xuân hay sao? Bây giờ thì đã muộn rồi".

Hoàng huynh trả lời "Nếu đã có chỉ phúc vi hôn, sao lại có thể thành thân với người khác? Tống Đường Vương phủ vi ước lời giao định trước kia, lẽ ra phải chịu trách nhiệm".

Bắc Đường Ngạo Lập trả lời "Chẳng lẽ muốn muội muội của ta thôi hôn phu mà tái giá? Hoàng thượng của Đại Hoa Quốc lại muốn lấy một thiếu phụ đã từng kết hôn sao?"

Hoàng thượng nổi giận. Ngài sao lại có thể làm việc thất đức như vậy! Vì lại lần nữa hồi âm... Cứ như thế, thư từ hai bên bay tán loạn, hồng nhạn bay đi bay về, cãi nhau kịch liệt, bụi bay mù mịt, đấu suốt nửa năm, kết quả không ai thuyết phục được ai, vấn đề dần dần ảnh hưởng đến mối bang giao của hai nước chuyển sang hướng xấu đi.

Nhưng vào lúc này, hi vọng đột nhiên xuất hiện, cuối cùng hoàng thượng cũng tìm ra được cách giải quyết. 

Biện pháp này không cần nói thì cũng biết, chính là Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên tiến hành đám cưới đáng sợ nhất trên đời.

Từ hơn hai mươi năm trước, khi lưỡng quốc bình định thiên hạ, kết thúc thời kì loạn thế, thiên hạ thái bình, bách tính an cư, trải qua nhiều năm an bình, đời sống dần dần sung túc, một số hoạt động giải trí cũng theo đó mà phát triển trong đó thì nam phong được xem là hạng nhất.

Nhưng dù vậy Tĩnh Vương gia của Hoa Quốc cùng Tống Á Hiên thế tử quang minh chính đại, nam nhân cưới hỏi đàng hoàng với nhau, vẫn oai chấn thiên hạ khiến thế nhân phải sửng sờ.

Nghe Ngư Thành giải thích, tiểu Vương gia trong lòng cảm thấy kì quái, thật không thể tưởng tượng, sao hoàng huynh lại có thể làm được như vậy? Y làm thế nào mà thuyết phục được toàn thể triều đình, mẫu hậu cũng như các vị đại thần, còn có cả... chính bản thân hắn? Lưu Diệu Văn mơ hồ suy nghĩ, trừ khi là chính hắn nguyện ý, bằng không cho dù có là hoàng thượng, cũng không ép buộc được hắn.

Nói không chừng trước đây ta thật lòng thầm mến Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn trong đầu bỗng dưng suy nghĩ như thế, nếu không thì sao hắn lại để cho hoàng huynh dễ dàng sắp đặt chuyện này chứ ? Hắn mải mê suy nghĩ, không để ý mà bước theo Ngư Thành ra khỏi thư phòng vừa được tham quan, nào ngờ vừa bước một chân ra khỏi cửa, Ngư Thành bỗng quay lại nói, làm cho hắn bất ngờ vấp té ngay tại cửa, cả hồi lâu cũng không thể đứng lên.

"Đúng rồi, Vương gia, mỗi tháng vào mùng năm và mùng mười, là ngày mà người và Vương phi hợp phòng, hôm nay lại là mùng mười, người đừng quên đêm nay phải chuẩn bị sẵn sàng."

Tiểu Vương gia giật nảy mình! Cùng, cùng phòng? Hai nam nhân sao mà ở cùng nhau? Chuẩn bị sẵn sàng cái gì chứ?

Chuẩn bị cái gì? Là ta hay y chuẩn bị? Lưu Diệu Văn mơ mơ hồ hồ nghĩ, hận không thể ngất ngay tại chỗ, rồi ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày mai cho rồi.

Nhưng một người đã mê man hai ngày, sau đó vừa tỉnh lại được một canh giờ thì lại ngủ tiếp đến trưa ngày hôm sau như hắn mà nói, thực sự là có chút khó khăn... "Vương gia, người không sao chứ? Có chỗ nào thấy không tốt? Không có chuyện gì chứ? Có đau chỗ nào không ạ?" Ngư Thành nhìn hắn lo lắng hỏi.

Lưu Diệu Văn hồi lâu sau mới từ trạng thái ngây người mà trở lại bình thường.

"Không có việc gì... Chúng ta đi thôi."

Lưu Diệu Văn cảm thấy âm thanh của mình có phần nhẹ đi.

Ôi... Lúc này, hắn thật sự muốn tìm người nào đó để hỏi một chuyện, cái việc hợp phòng... Rốt cuộc là chuyện gì? Chính sảnh, mông còn chưa tọa vững, đã có một thái giám từ trong cung đến truyền báo, nói rằng hoàng thượng nghe nói Tĩnh Vương gia đã lâm bệnh mấy ngày nay, rốt cuộc hôm nay cũng khỏe lại, muốn hắn mau chóng tiến cung để cho người nhìn mặt.

Không thể chống lại thánh chỉ, Lưu Diệu Văn đã vội vã quay về phòng thay y phục, rồi theo tên thái giám kia ngồi trên nhuyễn kiệu tiến cung.

Vừa vào tới thư phòng, liền thấy tại cái bàn trên bục cao có một người toàn thân mặc hoàng bào.

"Thần đệ tham kiến..." Lưu Diệu Văn tuân theo lễ nghi mà quỳ xuống, câu nói chưa dứt liền bị ngắt ngang.

"Được rồi, được rồi, khỏi cần làm bộ, mau lại đây."

Cái gì? Tiểu Vương gia ngơ ngơ ngác ngác ngẩng đầu, nhìn diện mạo người này có hơi giống hắn có đến sáu, bảy phần tương tự nhau, so với hắn còn có hơn vài phần uy nghiêm anh tuấn, đang hưng phấn ngoắc hắn.

Tiểu Vương gia mù mờ đứng dậy, ngơ ngác đi lại gần người đó, bỗng nhiên bị người đó kéo thấp xuống...

"Nhìn đây! Thứ tốt này trẫm có ý tốt tìm cho ngươi, khẳng định hoàng đệ sẽ thích." Hoàng thượng vui vẻ nói.

"Đây là gì vậy?" Tiểu Vương gia tiếp tục mờ mịt nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ trước mặt.

"Đừng nói với trẫm là ngươi thật sự mất trí nhớ, lúc trước, ngự y bẩm báo nhưng ta không tin. Ta nói cho đệ biết, đừng có ở trước mặt hoàng huynh đừng có mà ngụy trang này nọ, đây chính là cái đó đó!"

Cái đó là cái gì cơ? Lưu Diệu Văn không hiểu, bởi vì hắn thật sự bị mất trí nhớ.

Thấy hắn không lên tiếng, hoàng thượng nói "Còn giả bộ! Muốn trẫm chính miệng nói ra sao? Ôi! Chính là cái đó đó!"

Tiểu Vương gia tối mặt, trong lòng kêu to, bất luận người đó có bao nhiêu cái đó đó, ta cũng không biết đó là thứ gì.

Hoàng thượng thấy hắn không còn kiên nhẫn, đành cẩn thận ghé sát tai hắn nói "Chính là cái thứ mà tối nay người cần dùng khi hợp phòng với Vương phi."

"Cái gì?" Lưu Diệu Văn hét lên một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, may mà được hoàng thượng kịp thời giữ lại, bằng không trên đầu cũng xuất hiện một cục u to tướng.

Tại sao hoàng thượng lại biết chuyện hắn và Á Hiên tối nay hợp phòng? Chuyện này thì để hỏi sau, Lưu Diệu Văn đã nhanh chóng đoạt lấy cái bình dương chi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro