Twenty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Diệu Văn nằm trên giường ba ngày, Tống Á Hiên cũng không tới thăm.

Sốt cao tuy rằng đã hết, nhưng người vẫn còn yếu.

Tiểu Vương gia hối hận ngày đó không nên nói như vậy, làm Tống Á Hiên tức giận, y vốn đang giận hắn, hiện tại lại càng không muốn gặp hắn nữa.

Vì vậy bệnh tình vừa chuyển biến tốt, hắn liền đi tìm Tống Á Hiên.

Mấy ngày này, vương phủ điều đến hai thị nữ Trúc Nhược cùng Hồng Cúc hầu hạ hắn.

Trúc Nhược nghe nói tiểu vương gia muốn đi gặp tam thế tử, liền đem tới một đống y phục và phụ kiện, đem hắn bọc kín, bên ngoài cùng khoác một kiện bạch linh đại điêu hoa lệ.

Tiểu Vương gia xuất thân phú quý, những cái này vừa nhìn có thể biết được, nhận ra đây là dùng tuyết điêu sinh trưởng ở Thiên Tuyết bắc địa cực hàn chế ra, trân quý đến nỗi khắp thiên hạ chỉ có ba, không khỏi ngạc nhiên nói “Đây là bạch linh tuyết điêu Thiên Tuyết sao?”

“Hồi Vương gia, chính là nó.”

Trúc Nhược nói “Đây là chiến lợi phẩm lão vương gia nhiều năm trước xuất chinh Ô Tuần mang về, nghe nói khắp thiên hạ chỉ có ba cái. Bởi vì quận chúa và tam thế tử là song thai sinh non, từ nhỏ thân thể suy nhược, lão vương gia và thế tử đau xót khi nhìn bọn họ, nên ban thưởng cho mỗi người một cái”

“……Đây là Á Hiên bảo ngươi đưa cho ta mặc sao?”

“ Vâng. Tam thế tử nói, tiểu vương gia người trời sinh sợ lạnh, tính tình lại ưa chạy loạn xung quanh, bị bệnh nhiều lần cũng không chịu an phận. Hiện tại mùa đông lạnh lẽo người sẽ không chịu nổi, nên sớm chuẩn bị cho tốt, để người mặc thật ấm áp, nếu để người bị cảm lạnh, chúng ta lại khó ăn nói với Văn đế” Trúc Nhược một bên giúp hắn thắt đai lưng, một bên đáp.

Lưu Diệu Văn trong lòng cảm thấy ấm áp, cúi đầu sờ lớp da điêu mềm mại, sau khi Trúc Nhược giúp hắn thắt đai lưng xong, soi vào gương chỉnh lại cho thật đẹp, sau đó khẽ khụt khịt, xoay người ra ngoài.

Một trận gió bắc gào thét thổi qua bên cạnh hắn, nhưng hắn lại không thấy lạnh.

Nói thật, Lưu Diệu Văn thật sự cũng không biết Tống Á Hiên nghĩ thế nào.

Thủy Liên Nhi từng nói qua, thích không phải chỉ do một người.

Thế nhưng từ khi hắn biết Tống Á Hiên đến giờ, hình như thích ……. vẫn chỉ là một mình hắn.

Tống Á Hiên mặc dù có bảo bối của hắn, nhưng khả năng có thể chỉ là nhất thời động tình mà thôi, bằng không, bằng không lúc đầu y làm sao có thể thờ ờ với chuyện hắn cùng Bắc Hạo ? Bất quá nhiều lúc đứng ở góc độ của Á Hiên ngẫm lại, cũng hiểu được y như vậy là hoàn toàn có đạo lý.

Nếu như chẳng biết vì sao mình xa quê hương, gả cho một người cũng là nam nhân như mình, sợ rằng sớm đã nổi trận lôi đình, huống chi cùng người nọ tương kính như tân đã hơn một năm, cuối cùng còn bị cật kiền mạt tịnh……Huống chi Tống Á Hiên thích cường giả, cũng thưởng thức cường giả.

Hắn vốn kém Tống Á Hiên một tuổi, võ công lại không bằng y, mọi thứ đều không bằng y, hiện tại thì tốt rồi, đến một chút công lực cũng không có, ở trong mắt Á Hiên không phải là một tên vô dụng sao.

Ai……Tiểu vương gia thở dài, mình cũng không thể hiểu nổi mình.

Tống Á Hiên tuy rằng rất đẹp, nhưng dù sao cũng là một nam nhân, tính tình lại lạnh lùng, không dễ dàng thân thiết.

Năm đó hắn đối với Tống Á Hiên nhất kiến chung tình khi mới mười hai tuổi.

Khi đó tuổi còn nhỏ, sa vào lưới tình cũng có thể là sớm.

Khi hắn trở lại Thiên quốc đón dâu, đã mười tám tuổi, Tống Á Hiên cũng đã mười chín, thân hình từ lâu đã thoát khỏi sự thuần mỹ ngây ngô của thiếu niên, chuyển thành dáng vẻ cao ngất đầy khí phách của người trưởng thành.

Thế nhưng, vì sao mà mình lại mê muội y như vậy ? Lẽ nào thực sự là do kiếp trước thiếu nợ y, nên kiếp này nhất định hắn phải đau khổ truy đuổi ? Lưu Diệu Văn miên man nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới Phù Dung Uyển, còn chưa vào nhà, đã nghe được tiếng nói chuyện hòa thuận vui vẻ, một giọng nữ duyên dáng vang lên.

“Bụng đã lớn như vậy rồi. Hiên, cho ta sờ chút, keo kiệt với tỉ tỉ cái gì, thật là ! Có điều, thật không ngờ tiểu Diệu Văn bản lĩnh lại cao như vậy, ta rất nhanh sẽ thành dì rồi. Ha ha ……”

Một thanh âm thuần hậu chần chờ khác nói “Thần nhi, phải là bác ……..”

“Ai nha, Hiên sinh hài tử, thiếp đương nhiên là dì. Hơn nữa thiếp đã từng làm bác, lần này thiếp muốn làm dì. Hiên, đệ nói có đúng hay không?”

Thanh âm Tống Á Hiên như hàm chứa ý cười nhàn nhạt nói “Vậy tùy tỉ.”

“Mà phải nói. Hiên, thật không nghĩ tới đệ cũng có ngày này. Ta từ biên quan về muộn vài ngày, vì cháu trai sắp ra đời của mình chuẩn bị quà, không biết đệ với Diệu Văn có thích không ?”

Lưu Diệu Văn sớm đã kiềm chế không được, lập tức nhảy vào, kêu lớn “Chỉ cần là do tỷ tỷ chuẩn bị, đệ và Á Hiên đều thích.”

Tống Á Thần thấy hắn, nhãn tình sáng lên nói “Văn Văn mau tới đây, tỉ tỉ nhớ đệ lắm.”

Lưu Diệu Văn chạy qua, cười nói “Đệ cũng vậy. Tỉ tỉ mười năm rồi vẫn như vậy, vĩnh viễn mỹ lệ động lòng người”

Tống Á Thần cười nói “Cái miệng nhỏ nhắn vẫn ngọt như thế. Có điều không nên gọi ngươi tiểu Văn Văn nữa, thăng cấp cho đệ từ tiểu thành đại Văn Văn được không ……..”

“ Ha ha ha, thăng, thăng……….”

“ Khụ khụ……” Có người ho nhẹ hai tiếng, tiểu vương gia nhìn qua…Hừ, chính là tên Giản Khanh kia.

Tên đó đang nhìn chằm chằm như hồ rình mồi theo dõi bàn tay đang ôm Tống Á Hiên của hắn, trong ánh mắt………. như muốn bốc hỏa ? Lưu Diệu Văn đang kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy Tống Á Hiên gọi.

“Diệu Văn, lại đây”

Tống Á Hiên hướng hắn ngoắc tay, chỉ vào cái ghế bên cạnh.

Tiểu Vương gia kinh hỉ vạn phần, lập tức buông Tống Á Thần, liền chạy đến ngồi bên người y.

Tống Á Hiên hỏi “Ngươi sao lại ra đây ? Trúc Nhược cùng Hồng Cúc nói ngươi còn chưa khỏi bệnh.”

“Được rồi, được rồi, đã sớm đỡ hơn rồi, chút bệnh vặt ấy là gì.”

Tiểu Vương gia thử kéo tay áo y, thấy y không có phản ứng gì, nói “Nhưng vì ngươi, ngươi không có đến thăm ta, ta còn nghĩ ngươi thân thể không tốt”

Tống Á Thần nói “Hạo Diệp bị bệnh sao? Ta thấy khí sắc quả thật không tốt lắm. Hiên, Văn Văn bị bệnh đệ sao không đến thăm đệ ấy?”

Tiểu vương gia vội nói “Á Hiên sợ bệnh của đệ ảnh hưởng đến bảo bối, cho nên mới không tới thăm đệ.”

Tống Á Thần ngạc nhiên “Các đệ phân phòng ngủ sao? Đệ sao lại không ở Hàn Thanh Các cùng Á Hiên ?”

Tống Á Hiên khẽ nhíu mày, không nói gì.

Giản Khanh tiến đến ôm Tống Á Thần, nói “Phu nhân, chuyện nhà người ta, quan tâm làm cái gì.”

Gì ? Gì gì ? Gì cơ ?Lưu Diệu Văn kinh hãi.

Trượng phu của Tống Á Thần không phải là Thiên quốc Quan bắc Đại tướng quân Cung Kiếm Vũ sao? Đổi thành Giản Khanh này từ lúc nào thế ? Khoan đã, ngẫm lại, để hắn ngẫm lại. Cung Kiếm Vũ tên tự gọi là gì ? Gọi ……. Gọi ……..Hình như là gọi………Giản Khanh……..

Tống Á Thần liếc mắt nhìn Cung Giản Khanh, nói “Thiếp đương nhiên phải quan tâm, Hiên là đệ đệ duy nhất của thiếp. Hiên, nếu Văn Văn bệnh đã đỡ rồi, để đệ ấy ở lại Hàn Thanh Các đi. Đệ ấy ngàn dặm xa xôi từ Hoa quốc tới đây, đệ phải chiếu cố đệ ấy cho tốt.”

Tống Á Hiên liếc mắt sang tiểu Vương gia, rồi nhìn Tống Á Thần nói “Yên tâm đi, quan tâm nhiều quá. Tỉ nên quản chính mình đi.”

Tống Á Thần trừng mắt lên, vừa muốn nói gì đó, nhưng thấy Lưu Diệu Văn trên người mặc bạch sắc đại điêu kia, nhẹ nhàng cười, nói “Ta thực sự là quá quan tâm rồi.”

Quay đầu nhìn Cung Giản Khanh nói “Tướng công, ngày hôm nay thiếp mới từ biên quan trở về, thực sự rất mệt, chúng ta về nghỉ ngơi một chút, vẫn còn rất nhiều việc phải thu xếp”

“Được”

Cung Giản Khanh cùng Tống Á Thần cáo từ rời đi, tiểu vương gia thấp thỏm bất an nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nhìn vẻ mặt của hắn, thở dài, nói “Đêm nay ở lại Hàn Thanh Các của ta đi. Tỉ tỉ bọn họ đã trở về, ngươi ở chỗ đó cũng không thích hợp”

Lưu Diệu Văn mừng rỡ, kích động đến nỗi phát run.

Một chuyến đi quả thực quá đáng giá. Phúc tinh quả nhiên vẫn theo hắn ! Lưu Diệu Văn quyết định, tuy rằng ông trời đã quên mất hắn một thời gian, nhưng lúc này đã bù đắp cho hắn, hắn mong ông trời tâm tình tốt, đừng quên để Nguyệt lão đem tơ hồng của hắn và Tống Á Hiên thắt chặt một chút !

***************

Hàn Thanh Các thiết kế mộc mạc, thanh đạm nhã nhặn, rất thích hợp với tính cách tĩnh lặng nhưng lạnh lùng của Tống Á Hiên.

Tiểu vương gia đoan đoan chính chính ngồi trên tấm lót da hổ mềm mại, trong tay cầm một chén bạch ngọc, từng ngụm từng ngụm uống canh thịt hươu, con mắt nhìn Tống Á Hiên, vài lần thiếu chút nữa đem canh nhét vào lỗ mũi.

Tống Á Hiên ngồi trên bàn, với ánh đèn ngọc lưu ly đang lật xem gì đó, thần tình chăm chú, như đã quên bên cạnh còn có một người nữa.

“Á Hiên, à……….sắc trời đã muộn, chúng ta có phải nên đi nghỉ ngơi?” Tiểu Vương gia thấy đã qua giờ Tuất, Tống Á Hiên lại không hề có ý định đi ngủ, nhịn không được nhắc nhở.

Tống Á Hiên đầu không hề ngẩng lên, thản nhiên nói “Ngươi nếu mệt thì ngủ trước đi.”

Lưu Diệu Văn sờ sờ miệng bát, lấy lòng nói “Ngươi có muốn uống chút canh thịt hươu không ? Sẽ rất bổ cho thân thể”

“Ta mới uống thuốc, không muốn ăn.”

Lưu Diệu Văn biết y mỗi ngày đều đúng giờ uống dược an thai, thấy y vất vả cực nhọc như vậy, vẫn cảm thấy đau lòng, sợ y không chịu được.

“Á Hiên, đừng xem nữa, sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Ngươi nếu mệt thì ngủ trước đi.”

“Không mệt, không mệt. Ta tuyệt không mệt, ta chờ ngươi.”

Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên buồn cười, nhẹ nhàng cười.

Tiểu Vương gia trừng lớn hai mắt, không hiểu mà nhìn y.

Tống Á Hiên chỉ chỉ chóp mũi hắn, khẽ cười nói “Ô uế”

“Hả?”Lưu Diệu Văn vẫn chìm đắm trong nụ cười thanh lệ của y, ngơ ngác mà dùng tay lau mũi, không hề có cảm giác.

Tống Á Hiên vươn tay, nhẹ nhàng giúp hắn lau đi vết bẩn trên chóp mũi, sau đó lại cúi đầu duyệt thư, không nói thêm gì.

Lưu Diệu Văn tim đập bịch bịch, đau khổ chua xót cùng ngọt ngào tràn đầy trong lòng không thể nói nên lời.

Hắn đau lòng khi Tống Á Hiên khổ cực như vậy, Thiên quốc lúc này thời buổi rối loạn, mười vạn phản quân của Lý Tham đang tới gần, Tống Á Thần cùng Cung Kiếm Vũ từ biên quan chạy về, Xa Kinh canh phòng nghiêm ngặt, Tống Á Nhật cũng không thấy bóng dáng…….. Lưu Diệu Văn cảm thấy xấu hổ, cái gì đối với Tống Á Hiên cũng không làm tốt nhất, thấy y cầm đuốc soi đêm hè, lo lắng hết lòng, vẫn thấy thật đau lòng.

Hàn Thanh Các đúng như kỳ danh, nội thất vắng vẻ chỉ có thanh âm Tống Á Hiên đang lẩm nhẩm đọc trang sách, cũng với tiếng vang của ánh nến thỉnh thoảng phát ra.

Không biết qua bao lâu, Tống Á Hiên buông thứ trong tay ra, mệt mỏi rã rời nhu nhu mi tâm.

Lưu Diệu Văn lập tức gọi người đến hầu hạ, hai người chuẩn bị đi nghỉ.

Tống Á Hiên cởi y phục nằm lên giường, đưa lưng về phía Lưu Diệu Văn nằm xuống.

Tiểu Vương gia do dự một hồi, thổi tắt nến, cẩn thận bò lên theo.

Trong bóng tối mơ hồ không rõ bóng dáng Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn xích lại gần, nhưng cũng không dám lại gần quá, chỉ có thể nhìn bóng lưng y thở dài.

Tống Á Hiên thập phần mệt mỏi rã rời, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Vương gia vốn cho rằng sẽ có một đem trằn trọc khó ngủ, ai ngờ bệnh nặng mới khỏi, lại nằm bên cạnh ái phi, tâm tình thư sướng, cũng mơ mơ màng màng ngủ, ngủ đến không biết đất trời.

Sáng sớm hôm sau, tiểu vương gia mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy thân thể thật mỹ mãn, ngửi mùi hương trong không gian, tràn đầy hương vị của Tống Á Hiên.

Tiểu Vương gia lười biếng mở mắt ra, đã thẩy dung nhan thanh lệ của Tống Á Hiên ngay trước mắt.

“Đông ——-“ một tiếng. Lưu Diệu Văn nghĩ tim của mình như không chịu được kích thích mãnh liệt, ngày càng mạnh và nhanh hơn.

Hắn nuốt nuốt nước bọt, thân khẽ giật, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào đã chui vào chăn của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nghiêng người nằm, đầu nghiêng nhiều về bên phía Lưu Diệu Văn, ngủ rất sâu.

Da y cũng không quá trắng, nhưng trong suốt nhu lượng, giống như màu mật ong, lông mi không quá dày, thế nhưng rất dài rất đẹp, phủ trên đôi mắt to tròn khiến Lưu Diệu Văn ý loạn tình mê, hơn nữa, chiếc mũi rất thẳng, biểu hiện cho tính cách cương nghị cùng kiên định của chủ nhân, còn có đôi môi đỏ mọng liễm diễm…Lưu Diệu Văn trong lòng đấu tranh, nhân cơ hội y chưa có tỉnh chui lại ổ chăn của mình, hay là nhân cơ hội chiếm cho mình chút tiện nghi ? Thế nhưng không đợi hắn hiểu rõ, thân thể hắn đã thay hắn quyết định.

“Chu” một tiếng, tiểu vương gia hôn lên hai gò má của Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn nghĩ thầm, hiện tại cũng hôn trộm rồi, vậy hôn thêm hai cái có khác gì đâu? Nên ‘chu’ một tiếng, lại hôn một chút.

Lưu Diệu Văn còn muốn, mặt cũng đã hôn rồi, vậy hôn nhẹ lên môi một chút cũng không có vấn đề gì.

Vì vậy mân mê đôi môi, mà hôn lên.

Một cảm giác thật mềm mại, ấm áp, hương vị của Á Hiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro