Two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôi... đau đầu! Ồn ào quá... Ai cứ ầm ĩ bên tai ta hoài vậy? Thật phiền phức! Vô lễ! Hắn trở mình, che kín đầu, áo ngủ bằng gấm càng ôm sát vào người hơn nữa.

"Vương gia! Tiểu vương gia, ngài, ngài tỉnh rồi  sao?" có người kinh sợ kêu lên.

Ta ngủ...

"Vương gia ngài đã tỉnh chưa? Vương gia?"

Ta tiếp tục ngủ...

"Vương gia, ngài tỉnh rồi phải không? Vương gia, tiểu vương gia, ngài..."

"Không tỉnh! Không tỉnh! Đừng có làm phiền ta nữa!" Hắn cuối cùng cũng kiềm chế không nổi, tung chăn ngồi dậy, hét toáng lên.

Ai ngờ rằng làm thế lại chẳng được gì, ngược lại còn làm náo động thêm.

"Tiểu Vương gia tỉnh rồi! Tiểu Vương gia tỉnh rồi!" Kế đến là hàng loạt những âm thanh nháo nhào bùng nổ liên miên không dứt.

Trời! Làm gì mà ồn ào như yến tiệc thế này! Hắn không chịu được nữa, bực bội hét to hơn "Tất cả câm miệng hết cho ta!" Thoáng chốc, mọi người đều im bặt, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Hắn chăm chăm nhìn lại, chỉ thấy trong phòng già có mà trẻ cũng có, lớn nhỏ đứng hơn mười người.

"Tiểu Vương gia, cuối cùng ngài cũng đã tỉnh!" Một lão bộc xúc động đứng trước đầu giường nhìn hắn mà nước mắt giàn dụa "Lỡ như người có chuyện không hay, tiểu nhân đã phải phụ lòng của Tiên Hoàng!… đều là tiểu nhân không tốt, tiểu nhân đã không chăm sóc người chu đáo. Huhu..."

Hắn nhìn người trước mặt, ngoáy ngoáy tai, hỏi: "Ngươi là ai?"

"…hả?" lão nô bộc nghe vậy dường như thấy nghẹt thở, trừng mắt ra nhìn hắn.

"Ngươi là ai?" Tiểu Vương gia lặp lại lần nữa.

Lời hắn vừa nói ra đã hoàn thành thành công trong việc khiến cho mọi người câm nín không nói nên lời, tất cả mọi người thở hốc vì kinh ngạc, trợn mắt nhìn hắn.

"Tiểu … tiểu Vương gia, người không nhận ra tiểu nhân sao? Tiểu nhân là Ngư Thành quản gia. Tiểu nhân đã theo hầu hạ người từ khi người mới sinh ra..." Ngư Thành trong mắt vẫn còn ngấn lệ, thần sắc sợ hãi.

Tiểu Vương gia nhìn kỹ gương mặt già nua nhăn nhó của hắn, cố gắng suy nghĩ một hồi lâu... Không chút ấn tượng.

Bất chợt, hắn lại nghĩ đến một vấn đề trọng yếu hơn .

"Ta là ai?" Lời vừa dứt, mọi người trong phòng trừng mắt nhìn hắn như thấy quỷ địa ngục.

"Ngự, ngự, ngự..." Ngư Thành là người đầu tiên có phản ứng nhanh nhất, hét ầm lên "Ngự y! Tới đây mau!" Một gả ngự y liền nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, tay đặt ở mạch của Lưu Diệu Văn, bắt đầu chẩn mạch.

Sau một hồi lâu, ngự y hỏi "Vương gia, người cảm thấy chỗ nào không khỏe?"

"Đau đầu!" Thật sự là đau muốn chết.

Hắn gõ gõ vào đầu.

Ngự y liền vội nói "Đừng gõ nữa! Ngàn vạn lần cũng không được gõ!" Ngư Thành liền lập tức giữ lấy hai tay hắn.

Ngự y lại hỏi "Ngoài trừ đau đầu, ngài còn nhớ gì nữa không?" suy nghĩ một lúc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nên thành thật nói "Không nhớ, cái gì cũng không nhớ!"

Ngư Thành hỏi "Ngay cả việc làm thế nào mà rơi xuống Liên Hoa trì cũng không nhớ sao?"

"Liên Hoa trì?" Tiểu Vương gia chớp mắt mấy cái, mù mờ hỏi "Rơi vào Liên Hoa trì? Không nhớ."

"Vậy người còn nhớ mình là ai không ?"

"Không phải là tiểu Vương gia sao?"

"A" Tất cả mọi người đều phát ra tiếng hô kinh hỉ.

"Vương gia, người vẫn còn nhớ thân phận của mình." Ngư Thành vui vẻ nói.

"Nói nhảm! Cả nửa ngày trời các ngươi đều gọi ta như thế, chẳng lẽ còn không biết mình là tiểu Vương gia? Ngươi nghĩ ta là tên ngốc à?"

Tiểu Vương gia trừng mắt liếc hắn một cái.

Tên tiểu tử có gương mặt thanh tú vẫn luôn đứng cạnh giường từ nãy giờ dường như phát giác có chỗ không đúng, dè dặt tiến tới hỏi "Vương gia, vậy người còn nhớ tên mình là gì không?"

Tên của ta? Đúng rồi, đây chính là vấn đề.

Tiểu Vương gia cúi đầu trầm tư suy nghĩ, đầu của mọi người cũng theo hắn cuối thấp xuống theo.

Cuối cùng... Hắn cũng từ bỏ.

"Tên ta là gì?" Tất cả mọi người đều đảo lộn vì lời vừa nói ra, Ngư Thành trong chớp mắt, ngất đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro