Chap 51 : Rảnh rỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm rất hài hòa ấm áp, cũng thân mật hơn nhiều so với lần đầu tiên Thanh Tùng đến. Lúc anh ra về, Tiêu Minh Châu bảo Ánh Hân: "Hân Hân, con đi tiễn Tiểu Tùng đi." Sau khi anh thay đổi xưng hô thành cô chú, Tiêu Minh Châu cũng lập tức gọi tên thân mật của anh.

Ánh Hân hơi ngơ ngác, nhưng cũng nhanh chóng vâng lời. "Dạ." Cô cũng muốn tiễn Thanh Tùng nhưng ngại có ba mẹ ở đây nên không tiện thể hiện sự thân mật với anh.

Mạnh Bảo đang uống trà nghe thế hừ lạnh một tiếng.

Hoàng Phúc đang bóc hạt thông, nghe thế phủi tay đứng dậy. "Con cũng đi tiễn."

Tiêu Minh Châu lườm cậu. "Mau lên lầu học bài cho mẹ. Thi không đậu đại học thì biết tay."

Hoàng Phúc sớm đã tiên liệu mọi chuyện sẽ thế này nên lúc trước anh mới không nói cho Tiêu Minh Châu biết Thanh Tùng thích Ánh Hân. May mà thời đại đã khác, chứ nếu ở Đại Ngụy thì e là Tiêu Minh Châu đã giục Thanh Tùng đến đón dâu rồi.

Ánh Hân cười ngọt ngào, trong mắt toàn là hình bóng Thanh Tùng, đâu rảnh chú ý đến biểu cảm của người khác. mặc áo khoác, quấn thêm khăn, thế là cô tiễn anh ra ngoài.

Quá trưa, trời nắng đẹp, gió khe khẽ phất qua, nhẹ nhàng thư thái.

Hai người sóng vai nhau mà đi, hai bàn tay buông thõng xuống không biết vô tình hay cố ý mà cứ chạm vào nhau. Đi được một đoạn ngắn, Thanh Tùng bèn chủ động nắm lấy tay Ánh Hân, mười ngón tay đan vào nhau. Cô đang ngắm nhìn cái bóng của hai người kề sát bên nhau, bỗng tay bị nắm lấy. Bước chân cô khựng lại đôi chút, sau đó cô mỉm cười, quay qua hỏi anh: "Thanh Tùng, cậu cảm thấy hôm nay món nào ngon nhất?"

Mắt Thanh Tùng ẩn chứa một nụ cười khẽ, rất ấm áp. Anh trả lời: "Khoai tây cắt sợi."

Ánh Hân lập tức dừng bước, vội nói: "Món đấy là do mình làm."

Thanh Tùng cũng dừng bước, nhìn cô. "Thật à?"

"Ừ." Ánh Hân gật đầu lia lại, có vẻ rất tự hào. Dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Minh Châu, cô cố làm một món khoai tây cắt sợi xào, kết quả xào khá ổn. Có điều... có ngon chăng nữa thì đó cũng chỉ là một món xào rất bình thường mà. Sau phút vui vẻ, cô nhìn anh, quả quyết: "Sao cậu biết món ấy do mình làm?"

Chắc chắn Thanh Tùng đã biết món đó là do cô làm cho nên mới nói nó ngon nhất. Nhưng cô đâu có nói với anh.

Thanh Tùng mỉm cười.

Cô thích ai đều thể hiện trong mỗi hành vi cử chỉ. Những món ngon nhất đều đẩy tới trước mặt anh, còn mình chỉ gắp khoai tây ăn. Còn nữa, mỗi lần anh gắp món đó, mắt cô cứ nhìn chăm chú không rời, rất dễ nhận ra.

Thanh Tùng nói: "Thần không biết."

Ánh Hân không tin, dùng hai tay ôm cánh tay anh, giọng mang vẻ nghịch ngợm: "Chắc chắn cậu đã biết."

Thanh Tùng nhìn khuôn mặt đang ngửa lên của cô, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Vẫn là một nụ hôn rất dịu dàng. Ánh Hân ngây người, đỏ mắt, tay vô tức đưa lên sờ vào môi, trong lòng thì rất ngọt ngào. Có điều... Ánh Hân lại ngửa đầu lên nhìn anh, khẽ lầm bầm một câu: "Lần nào cũng nhẹ như thế..."

Thanh Tùng bỗng nhiên nhìn thẳng vào cô.

Ánh Hân ngẩn người, vô thức nuốt nước miếng, còn đỏ mặt nói với anh: "Tưởng Điềm Nha nói mỗi khi cậu ấy và Phong Hào hôn nhau đều rất nồng nhiệt."

Mười ngón tay đan vào nhau dần siết chặt, mặt Thanh Tùng cũng sượng trong vài giây, anh từ từ thốt ra một câu: "Các cậu nói chuyện đó cơ à?"

Hả?

Ánh Hân gật đầu. Cô không có kinh nghiệm yêu đương, Tưởng Điềm Nha tuy cũng yêu lần đầu nhưng dù sao cũng rành rỏi hơn cô về mặt lý thuyết. Bây giờ họ đều đang yêu đương nên khi trò chuyện, dĩ nhiên là nói chuyện yêu đương nhiều nhất. Tưởng Điềm Nha thích đọc tiểu thuyết, còn Phong Hào thì hoạt bát sáng sủa, lúc riêng tư Tưởng Điềm Nha thích bảo cậu diễn lại những đoạn trong truyện. Tình tiết rất máu chó, rất ngây ngô nhưng những người yêu nhau vốn ấu trĩ, vì thế họ còn diễn rất vui vẻ. Có khi cậu còn chủ động cung cấp kịch bản.

Bỗng nhiên im lặng.

Ánh Hân đỏ bừng mặt, giọng mềm mỏng, dè dặt hỏi: "Thanh Tùng, có phải cậu... không biết cách không?" Suy đi nghĩ lại, có lẽ là thế. Thanh Tùng kiệm lời, hướng nội, bình thường chỉ chuyên tâm học hành, lại có tư tưởng bảo thủ của cổ đại, đương nhiên là khác với chàng trai hiện đại cởi mở như Phong Hào. Người có thông minh đi nữa nhưng nếu chưa từng tiếp xúc đến thì đương nhiên là không biết.

Vẻ mặt của Thanh Tùng vẫn ôn hòa nhưng ánh mắt đã tối sầm lại.

Ánh Hân căng thẳng liếm môi, an ủi: "Thật ra... cũng không có gì."

Rồi cô nắm lấy tay anh, định dắt đi. Nhưng Thanh Tùng vẫn đứng im tại chỗ, không chịu nhúc nhích. Ánh Hân nhìn anh, nghi hoặc chớp mắt. Ngay sau đó, tay cô bị anh nắm chặt, kéo mạnh cô đi sang bên cạnh.

Sức anh rất mạnh, bước chân cũng nhanh thoăn thoắt, tấm lưng rộng và ưỡn thẳng, có tư thế rất quả quyết như định làm một điều gì quan trọng. Ánh Hân không hiểu nên cứ đi theo sau, gần như là phải chạy lúp xúp.

Con đường nhỏ, cây cối um tùm, sâu bên trong là một cái đình hóng mát rất yên tĩnh. Xung quanh bóng cây che khuất cả một góc trời, chỉ có một vài tia nắng li ti chen qua những kẽ lá. Đi được một lát, Ánh Hân đã thở hổn hển. Trên đường đi, cô cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thanh Tùng, càng đến chỗ vắng thì tim đập càng nhanh. Cô bước vào đình, còn chưa kịp nói chuyện thì anh đã cúi người xuống, áp cô dựa vào cây cột phía sau. Những nụ hôn liên tục rơi xuống cùng với hơi thở nam tính nóng cháy.

Có lẽ vì đi quá nhanh, anh cũng thở hổn hển. Bàn tay nóng rực giữ lấy đầu cô, lưỡi linh hoạt cạy hàm răng cô ra. Khác với vẻ ôn tồn dịu dàng thường ngày, anh hôn rất vội vã, có cảm giác như muốn nuốt chửng cô. Ánh Hân còn chưa kịp xấu hổ thì người đã như trên mây, chỉ biết ngơ ngác đứng đó, ngửa mặt lên.Đến khi lưỡi tê mỏi, hít thở không kịp nữa cô mới chợt tỉnh ra, cả người nóng rần lên. Từ đầu đến chân đều nóng, ngón chân cũng cuộn lại.

Nụ hôn kết thúc, hai chân Ánh Hân mềm nhũn, cả người đều tựa vào lòng Thanh Tùng, mặt đỏ đến nỗi không nói được câu nào.

Khi về đến nhà, đóng cửa phòng lại, yên tĩnh ngồi trên sô pha, vẻ mặt cô vẫn còn ngơ ngác. Khi bắt đầu hoàn hồn lại, Ánh Hân thử đưa tay chạm vào môi mình, sau đó vội rụt về như có điện giật, đám mây hồng vừa tản đi lại hiện lên trên mặt.

Cô cầm gối lên, vùi mặt vào đó. Xấu hổ, lại buồn phiền.

Ngồi trên sô pha thở được một lúc, chợt nhớ ra điều gì, Ánh Hân vội vàng đứng lên, ngay cả dép cũng không kịp mang, quýnh quáng chạy vào nhà vệ sinh.

Cô đứng trước gương, nhìn vẻ xấu hổ của mình trong đó, sau đó từ từ... kéo cổ áo len ra.

Nhìn một cái, Ánh Hân lại đỏ mặt, vội vàng kéo cổ áo lại.

Trong đầu cô toàn là hình ảnh Thanh Tùng hôn mình khi nãy, những hình ảnh này đang không ngừng tua đi tua lại. Môi kề môi, hơi thở hòa trong hơi thở, cơ thể kề sát nhau. Cảm giác ấy hoàn toàn khác với thường ngày, nhiệt tình và nóng vội.

Lúc hôn cô, anh còn vùi mặt vào cổ cô để thở dốc.

Sau đó khi cô từ từ ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh thì phát hiện bên trong tràn đầy dục vọng. Ánh mắt ấy hoàn toàn không phải là ánh mắt trong trẻo ôn hòa của Thanh Tùng thường ngày mà ngược lại hơi mang tính... sắc dục.

......

Mồng 6 tết, lớp 12 đi học lại. Sáng hôm đó Ánh Hân ngủ say quá giờ nên vội vội vàng vàng cầm hai cái bánh bao mang theo lên xe. Lúc vào phòng học, vẫn chưa đến giờ truy bài nhưng các bạn trong lớp gần như đã đầy đủ.

Thanh Tùng ngồi chỗ của mình, đang đọc sách.

Ánh Hân đeo balo bước vào. Trên đường đi, Phong Hào và Tưởng Điềm Nha đang nói chuyện.

Phong Hào đang cầm cây lau nhà, đột nhiên đứng thẳng lên, quay qua nói với Tưởng Điềm Nha. "Hôm qua mình đọc trên mạng một câu chuyện cười, có muốn nghe không?"

Tưởng Điềm Nha nghi hoặc nhìn sang, Phong Hào đưa một ngón tay ra ngoắc ngoắc, Tưởng Điềm Nha nhoài người tới gần, cậu kề sát vào tai cô thì thầm điều gì. Tưởng Điềm Nha nghe xong, ai da một tiếng, sau đó đẩy cậu ra, mắng: "Cậu thật là dâm dê..."

Ánh Hân ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Thanh Tùng.

Đúng lúc Thanh Tùng cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cô. Ánh mắt anh ôn hòa và rất vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro