chương 2;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok là thanh mai trúc mã của Kim Heejin, chính là mẹ của Jeong Jihoon. Anh và Jeong phu nhân có thể tự xưng rằng mình là người hiểu người còn lại nhất trên đời.

5 tuổi, học chung mẫu giáo. 6 tuổi, học chung cấp một. 12 tuổi, học chung trung học.

Nhà sát vách, lớp gần kề, lúc nào Lee Sanghyeok và Kim Heejin cũng như hình với bóng, nhưng Kim Heejin lại kết hôn khi chưa lên đại học vì cấn bầu với một chính trị gia hơn cô 10 tuổi trong một tiệc giao lưu gia tộc.

Lee Sanghyeok rẽ ra con đường mới, tốt nghiệp xong lại đi du học tận tám năm ở Đức, khi về nước cũng chỉ gặp Jeong Jihoon - con trai đầu lòng của Kim Heejin được vài lần. Nghe mẹ kể thì kí ức nhạt nhoà về chú Sanghyeok thiên tài trong mắt Jihoon mới rõ ràng hơn một chút, nhưng nhìn chung thì,

Kim Heejin một mực muốn Jeong Jihoon thành công như cậu bạn thân của mình.

Hai giờ chiều, cuộc họp triển khai dự án máy bay không người lái mới của tập đoàn bắt đầu.

"Soạn và in tài liệu về bảng tính và vật liệu chế tạo này cho tôi"

Lee Sanghyeok rút ra một tờ giấy chi chít chữ, Jeong Jihoon đáp trả, lấy trong balo một xấp giấy kế hoạch đã được soạn sẵn thả mạnh xuống bàn làm Lee Sanghyeok đứng hình, nhìn chằm chằm thằng nhóc, môi mèo giật giật khó hiểu xen lẫn kinh ngạc, thầm nghĩ cái tinh thần của nhóc này cũng được quá chứ.

"Cháu đã soạn xong hết rồi"

Lee Sanghyeok bất ngờ, lật một vài trang thì có thể thấy bản kế hoạch này làm rất chỉn chu, có vẻ dự án này đã được Jeong Jihoon đầu tư tìm hiểu từ khá lâu.

"Giỏi. Có năng lực"

Lee Sanghyeok duyệt bản kế hoạch, không kìm được khen hắn một câu mà anh rất ít khi mở miệng nhắc tới. Chẳng có mấy người giỏi tới mức làm Lee Sanghyeok bất ngờ và công nhận nhanh đến như vậy. Môi mèo mím lại, mắt nhìn chăm chú, thi thoảng lại gật gật đầu như gặp được ý tưởng hợp lí, Jeong Jihoon lại nghĩ chú giống Sanghyeokie hơn là chủ tịch Lee.

Hắn đắc ý ngồi uống nước trên sofa, vô ý làm rơi ghim cài áo xuống gầm bàn. Mò mẫm trong khoảng không gian nhỏ hẹp, Jeong Jihoon quơ tay lung tung, trong bụng đầy thắc mắc.

Jeong Jihoon vớ trúng một vật nhựa hình vuông, hắn nhặt lên, sang chấn đến nỗi trán toát mồ hôi.

Cái này, không phải là remote trứng rung sao?

Hắn nhặt vội lên giấu nhẹm vào túi quần, sợ Lee Sanghyeok bất chợt nhìn hắn sẽ phát hiện ra vật màu hồng nổi bật này. Đầu óc rối như tơ vò. Rất có thể cái đồ nhạy cảm này là của một khách hàng nữ với chồng mình chơi trò tình thú rồi sơ ý làm rơi xuống gầm bàn 818(#81+3++# và một vạn lí do khác. Jeong Jihoon tự trấn an mình như vậy.

Nhưng mà hắn biết, từ hôm qua đến giờ hắn luôn ở lì trong phòng chủ tịch. Chẳng có đối tác nữ nào, đối tác nam cũng không, ngoại trừ luôn khả năng làm rơi trước khi hắn đến làm việc vì phòng chủ tịch luôn được bố trí dọn dẹp kĩ lưỡng sạch đẹp mỗi ngày sau khi Lee Sanghyeok tan làm. Nếu bị rơi trước đó, hẳn là nhân viên vệ sinh đã phát hiện ra.

Nghi ngờ đéo gì nữa, cái remote trứng rung này là của Lee Sanghyeok rồi.

Mồ hôi của Jeong Jihoon chảy càng ngày càng nhiều như sắp thấm đẫm luôn áo sơ mi bên trong, Jeong Jihoon tuần đầu đi làm đã phát hiện bí mật động trời của chủ tịch Lee. Bộ dạng đạo mạo nghiêm túc lạnh như tiền đó cũng có thể có sở thích tình dục kiểu như đem sextoy đến phòng làm việc à?

Hắn vỗ vài cái vào mặt mình, cất tâm trạng hoang mang lúc nãy đi, thay bằng một bộ mặt khác. Tới đây, Jeong Jihoon bật ra hai khả năng.

Một là, Lee Sanghyeok mua cho người yêu mình, vô tình làm rơi lúc nãy.

Hai là, cái trứng rung đang nằm trong người chủ tịch Lee.

Ngón tay Jeong Jihoon gõ lạch cạch trên laptop nhưng đầu óc mải suy nghĩ, đề ra khả năng thứ hai thì bỗng bật cười, chẳng phải cái chi tiết này chỉ nên xuất hiện trong mấy bộ hentai bối cảnh hiện đại có nữ chính bề ngoài ngây thơ nhưng bên trong là một cỗ dâm dục không ai biết thôi sao? Tại sao chi tiết này lại được Jeong Jihoon áp lên một người có bộ mặt hai nghìn năm thay đổi một lần như Lee Sanghyeok chứ.

Chẳng sao cả, nhưng Jeong Jihoon muốn thử. Nếu là khả năng thứ nhất, hắn sẽ đặt cái remote về chỗ cũ để Lee Sanghyeok tìm lại. Nếu là khả năng thứ hai, Jeong Jihoon không ngại kéo chủ tịch Lee vào nhà vệ sinh công ty, vào cái khách sạn trung tâm đối diện hoặc thậm chí là văn phòng giám đốc rồi chịch Lee Sanghyeok một trận ra trò. Hắn thích việc tưởng tượng một vị thần của Đại Hàn nằm dưới thân mình kêu rên, sướng đến phát khóc, muốn chịch cho Lee Sanghyeok phải lột bỏ bộ mặt nghiêm túc thường ngày mà ở bên cạnh làm mèo con động dục quấn lấy hắn.

Phòng họp rộng lớn khoác lên trên mình những cái thở nặng nề của các trưởng phòng và cổ đông của tập đoàn. Khi làm phật lòng chủ tịch Lee, họ sẽ chẳng bị mắng nhiếc gì mà sẽ bị cách chức hoặc trừ lương chẳng có lời giải thích nào. Lời của Lee Sanghyeok là lời của tiên của phật, không bao giờ sai một chữ.

"Chủ đề của buổi họp hôm nay chắc mọi người đã nắm rõ. Xin cho tôi được kéo dài thời lượng hơn một chút vì trợ lí Jeong đã làm xong toàn bộ bản kế hoạch về bảng tính và vật liệu chế tạo trong hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận nốt luôn. Thứ lỗi nếu làm lỡ công việc cá nhân của mọi người"

Lee Sanghyeok bật máy chiếu, trưng ra bộ dạng nghiêm túc như người ta vẫn thường thấy. Phòng họp hơn sáu mươi người chỉ có mỗi giọng của chủ tịch Lee, toàn bộ mọi người còn lại ai cũng chăm chú ghi chép và đánh giá, trừ Jeong Jihoon. Hắn nhàm chán bật trang web bán ô tô điều khiển từ xa lên, thầm nghĩ không biết bao giờ cái đồ này mới về.

"Vậy thì, vật liệu nhựa này phân phối ở...ưm...a"

Cả phòng họp đang mải tập trung vào giọng nói đanh thép của Lee Sanghyeok thì lại bị tiếng động kia cắt ngang. Đến lượt anh toát mồ hôi, đầu óc trống rỗng, dường như thần trí rối loạn kia tập trung hết vào cái trứng rung đang khuấy động nhẹ ở bụng dưới.

Jeong Jihoon liếc mắt thấy, chẳng bày tỏ gì trên gương mặt điển trai nhưng trong lòng hắn sắp gào lên luôn rồi. Cả thế giới xem tôi lột mặt nạ của chủ tịch Lee đi, mọi người phải thấy thật ra Lee Sanghyeok mà mọi người luôn ngưỡng mộ cũng có bộ mặt này.

Cái remote trong tay Jeong Jihoon được đẩy lên một nấc cao hơn, giọng nói của Lee Sanghyeok chẳng còn đáng sợ như ngàn cái tát tác động vào tâm lí của các trưởng phòng như trước nữa mà đã bắt đầu run run, thi thoảng trứng rung đập vào điểm dâm còn làm anh không nhịn được thốt ra một tiếng rên ngắt mất câu giảng giải lúc trước, quần lót đã chảy nước ướt đẫm, dính nhớp khó chịu, thấm vào quần tây đen những dịch nhầy.

Lại một nấc nữa, tay Lee Sanghyeok cầm bản kế hoạch không vững, hai đùi như muốn díu cả vào nhau, tranh thủ cọ xát muốn giảm bớt cơn sang chấn trong thành ruột.

Nấc cuối cùng, Lee Sanghyeok không cầm cự nổi nữa thả người gục xuống đất làm cả phòng họp náo loạn. Thư kí Ryu Minseok hoang mang chẳng biết chủ tịch gặp vấn đề sức khoẻ gì, vừa đỡ eo Sanghyeok vừa mếu máo hỏi trông đến là tội. Sờ mặt chủ tịch đã thấy mặt anh nóng ran như phát sốt, nó cuống cuồng cả lên, cùng Jeong Jihoon dìu anh về văn phòng, giao lại việc chủ trì cuộc họp cho tổng giám đốc Lee Minhyung mà không biết rằng sau khi nó rời đi, Jeong Jihoon - người giữ remote điều khiển trứng rung và Lee Sanghyeok - người đang mang trứng rung trong bụng có thể làm ra những việc gì.



=)))))))) sếch như đã hứa hôm kickoff đây mng ơi xin lỗi rất nhiều vì sự chậm trễ (mới bị ngã xe may ch chớt) dù chưa vào sếch chính thức nma nay mai tui sẽ tranh thủ viết hê hê. thẩm miếng sếch trc khi jeonglee chém nhau tơi bời hoa lá ngày 17/1 ik mng😇😇😇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro