Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời ạ, tên ngốc đáng yêu này, vật đeo ở trên cổ còn tìm kiếm xung quanh nữa, nhìn căn phòng giống như bị gió bão quét qua chỉ biết lắc đầu thở dài.

Thì ra miếng hồng ngọc này là vật gia truyền cho con trưởng của Lê gia, Lê Hoàng Khánh sợ cô đánh mất nên dùng dây buộc lại đeo lân cổ cô.

"Em có thích không ?" Mắt mở to tràn đầy hi vọng nhìn cô.

Nhảy lên bám chặt cổ chị ấy rồi đặt xuống một nụ hôn trên má: "Thích"

Hai tay ôm lấy eo cô, xoay vòng, cười vui vẻ giống như cún con được khen ngợi.

"Cô chủ, tôi đã bảo người mang hành lý của cô Hoàng đến phòng cô ấy rồi" Quản gia chợt xuất hiện, cắt ngang không khí ngọt ngào hài hòa của hai người.

Đỡ mông cho cô rời khỏi người mình, sau đó bất mãn nhìn bà: "Diệp Anh không ở cùng phòng với con sao ?"

Chẳng phải nói muốn chuyển đến ở cùng với cô ư ?

"Cô chủ, hai người còn chưa kết hôn nên không thể ở cùng với nhau được" Quản gia đối với cô chủ nuôi từ nhỏ đến lớn này rất là yêu thương, còn đối với Misthy từ nhỏ đã mồ côi mẹ mà nói thì bà giống như một người mẹ hiền.

"Không thể sao ?..." Thất vọng bĩu môi, nhưng mà quản gia đã nói không được thì cô cũng không dám cãi lời.

"Đặt em xuống, để cho vị này..." Vừa mới tới thực sự không biết nên xưng hô với vị quản gia đây như thế nào.

"Cô Hoàng cứ gọi tôi là quản gia Trần đi" Nhìn hành động thân mật của hai người cùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt hạnh phúc của cô khiến bà thực sự chấp nhận cô, bà sẽ không nhìn nhầm, cô gái này cực kỳ thích cô chủ nhà họ.

"Misthy, đặt em xuống, em còn phải theo quản gia Trần về phòng sắp xếp hành lí nữa" Vỗ vai Misthy.

"Không muốn" Bốc đồng siết chặt tay không muốn thả cô ra, Misthy thích ôm cô như thế.

Quản gia Trần vô tình lướt nhìn xung quanh phòng, suýt nữa thì ngất sỉu, chỉ vào đống hỗn độn kia: "Cô chủ xin hỏi có chuyện gì xảy ra vậy ?" Misthy vừa về chưa tới 10 phút đã làm loạn cả phòng lên, thật khiến người ta tức giận mà.

"Con..." Xấu hổ nhìn quanh phòng không biết nên giải thích như thế nào.

Diệp Anh dựa vào lòng cô cười vui vẻ. Lại có người vì tìm đồ vật đeo trên cổ mình mà làm tung cả lên, đoán chừng trên thế giới này chỉ có độc nhất mỗi mình chị ấy mà thôi.

"Thôi để tôi bảo người vào dọn dẹp." Vỗ trán, thật hết cách với cô, thấy cô vẫn ôm chặt Diệp Anh lại vô lực vỗ trán: "Cô ra đây, tôi dẫn cô Hoàng về phòng của cô ấy" Bà thật chưa từng thấy tên ngốc này dính với ai như vậy.

Vô cùng vui vẻ ôm Diệp Anh đi phía sau, đi chưa đến vài bước bọn họ liền dừng lại.

Quản gia Trần mở cửa gian phòng cách phòng Misthy vài bước chân: "Đây là phòng của cô Hoàng"

Phát hiện phòng cô ấy gần phòng mình như vậy Misthy liền vui sướng ôm cô chạy vào: "Diệp Anh, thật tốt quá, em ở gần chị đó"

Đứng ở ngoài cửa, quản gia Trần khẻ cười, đóng cửa lại, nhường không gian cho đôi tình nhân trẻ.

Xem ra cô chủ đã thực sự tìm được một người thực tâm thích mình rồi.

"Misthy, để em xuống đi" Vỗ vai Misthy ý bảo để mình xuống.

"Được rồi" Cuối cùng cũng đồng ý đặt cô xuống, Misthy hơi cúi người buông tay ra, chờ sau khi cô đứng vững mới đứng thẳng dậy.

Tuy để cô xuống nhưng vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Cũng không để người ta ôm thêm một chút...ôm Diệp Anh thật thoải mái.."

Không để ý đến chị ấy nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ khẻ mỉm cười rồi bắt đầu xem xét xung quanh.

Thấy cô đi lại xung quanh phòng Misthy liền giống như một cái đuôi bám theo sau, cô đi đâu Misthy đi theo đó.

Không tồi, gian phòng này rất đẹp cũng rất thoải mái. Ga giường màu tím đậm, gối lông vũ tím nhạt hơn rất nhiều so với màu ga trải giường, đặt biệt là ba tầng lụa tím hồng treo 4 góc tường đang che lay động trông vô cùng lãng mạng. Phía trước ban công là cửa sổ sắt đất, rèm lụa tím treo hai bên, trên mặt rèm còn dùng tơ vàng thêu vài đóa hoa nhỏ vừa ấm áp nhưng vẫn không mất đi phần thanh lịch. Phòng tắm còn tuyệt vời hơn, bồn tắm mát xa siêu lớn, ba bốn người ngồi cũng không thấy chật chội.

Mỉm cười thỏa mãn, cô cực kỳ hài lòng với căn phòng này. Từ phòng thay đồ xoay người chuẩn bị đi ra liền đụng phải Misthy đứng ngay đằng sau mình.

Che cái mũi đau buốt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, đau quá, suýt nữa thì khiến cô rơi xuống một giọt lệ trân quý.

"A !" Không ngờ cô lại đột nhiên xoay người, dọa Misthy nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy lệ nơi khóe mắt cô, Misthy liền sợ hãi, vội ôm cô chạy ra ngoài.

"Rất đau à ? Rất xin lỗi, chị đưa em đi gặp bác sĩ." Vừa chạy vừa la to: "Quản gia Trần, quản gia Trần, không xong rồi..." Bị hành động của Misthy hù dọa cho cô nhất thời không kịp phản ứng, đến khi nghe thấy tiếng hét của chị ấy cô mới hồi phục tinh thần, muốn ngăn cản thì cũng không kịp nữa.

"Misthy, Misthy...em không sao..."

"Cô chủ, làm sao vậy, làm sao vậy ?..."

"Cô chủ đã xảy ra chuyện gì thế...?"

"Con gái, con sao vậy ?"

"Em gái, em nói cái gì không xong vậy hả ?"

...

Misthy vừa kêu, thế giới liền rối loạn.

Không chỉ quản gia Trần vội vàng chạy đến mà cả những người khác cũng bỏ lại hết công việc quan tâm chạy tới. Mà tệ nhất là Lê Hoàng Khánh cùng bốn vị chị gái kia cũng từ ngoài chạy vào.

Trời ạ, lần này thật quá mất mặt rồi !

Diệp Anh vỗ trán rồi dứt khoác giấu mặt trong lòng chị ấy định nhắm mắt làm ngơ.

Misthy không ngờ lại có nhiều người chạy đến như vậy, bị bọn họ hỏi dồn dập khiến cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết lúng túng ôm Diệp Anh đứng ngây giữa cầu thang.

"Con..."

"Em gái, rốt cuộc là cô bị cái gì ?" Nhìn Diệp Anh như đà điểu trốn ở trong lòng Misthy, nhìn như vậy tất cả đều khó hiểu.

Chẳng lẽ cô Hoàng bị bệnh sao ?

"Cô chủ ?" Quản gia Trần lo lắng gọi Misthy.

"Diệp Anh...?" Lê Hoàng Khánh liếc nhìn Misthy một cái rồi quyết định xuống tay với người có liên quan.

Muốn Misthy thả cô xuống nhưng chị ấy vẫn lắc đầu không đồng ý. Vừa rồi Diệp Anh khóc, chắc chắn rất đau nên mới khóc.

"Em không sao, ngoan, đặt em xuống" Chị ấy lo lắng như thế cô đương nhiên rất vui nhưng hiện tại trở nên như vậy cô cũng biết xấu hổ chứ, lại còn phải giải thích với mọi người nữa, cô thực sự muốn tìm một cái hang chui vào quá.

"Được rồi..." Xác định cô thực sự không sao trừ cái mũi hơi hồng lại không khóc nữa nên mới chịu bằng lòng đặt cô xuống.

Cô kéo Misthy đến trước mặt Lê Hoàng Khánh, xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi cháu vô ý đụng phải chị ấy mũi hơi đau mới rơi vài giọt nước mắt..." Cô thực sự không nói nổi nữa, quá mất mặt: "Chị ấy tưởng....cho nên...." Ấp úng một lúc lâu, ngoại trừ phần đầu nói rõ ràng còn phần sau chẳng ai hiểu cô muốn nói gì, song, nghe xong phần đầu thì bọn họ cũng lờ mờ đoán ra được.

"Em gái, cô thực lợi hại" Minh Châu dùng tay ra hiệu với Misthy, xem ra không chỉ biến thành bị vợ quản nghiêm mà còn trở thành nô lệ của vợ nữa.

"Em thực sự rất lợi hại sao ?" Hoàn toàn không biết chị ấy đang chế giễu mình, ngược lại còn rất vui vẻ truy hỏi.

Bị Misthy truy hỏi, Minh Châu suýt chút nữa thì ngớ ngẫn nhưng rất nhanh liền mỉm cười còn không quên gật gật đầu: "Đúng, cô rất lợi hại"

"Diệp Anh, chị ấy nói chị rất lợi hại đấy" Vui vẻ kéo tay Diệp Anh đang đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy đắt ý.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Misthy tất cả đều bật cười, nơi nào có Misthy, nơi đó chắc chắn có niềm vui.









Đi học nên viết hơi lâu nhaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro