Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng sự an ủi của Misthy hoàn toàn vô dụng, ngược lại ông còn khóc to hơn.

Hiện tại, ông chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với cô nhưng cô lại không để tâm còn đối xử tốt với mình như thế, ông thật quá xấu hổ.

Song, nói thật, ông cũng chẳng cần xấu hổ vì dù sao Misthy cũng chẳng nhớ được chuyện trước kia.

Lúng túng nhìn Diệp Anh đứng bên cạnh mình: "Diệp Anh..."

"Chị cứ tiếp tục an ủi ông ấy đi, ông ấy khóc một chút sẽ khá hơn" Thấy ông đã biết được sai lầm của mình, cô cũng cảm thấy vui mừng.

"Ừ" Misthy tiếp tục vỗ nhẹ vai ông để ông khóc thoải mái.

Một lúc sau, Lê Hoàng Khánh mới xấu hổ buông tay cô ra, nghĩ đến mình đã sống gần nửa đời người lại có thể ôm con khóc to như thế, nếu truyền ra ngoài thì ông sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp người nữa.

Vỗ vỗ bả vai Misthy rồi lại quay qua ghế sofa.

Misthy khó hiểu nhìn ông, chẳng hiểu vì sao ông lại không khóc nữa: "Cha khóc đủ rồi à ?" Nghe cô hỏi như thế, gương mặt già nua lập tức đỏ bừng, nghẹn họng nhìn cô.

May mà Diệp Anh kịp thời giải vây cho ông, cô kéo tay Misthy nói: "Misthy, nếu thấy người khác khóc thì chị không được hỏi như thế, đó là vô lễ"

"Ừ, cha, con không hỏi nữa" Nếu là Diệp Anh nói thì chắc chắn không sai.

"Bác Lê, chúng con xin phép về phòng trước" Nắm tay Misthy muốn rời đi.

Đúng lúc bọn họ đi tới cửa, ông liền nhớ ra một chuyện: "Diệp Anh..."

"Bác Lê, còn có chuyện gì sao ?" Chẳng phải đã nói để người lớn chuẩn bị hôn lễ rồi, còn chuyện gì nữa vậy.

"Nhà chúng ta trừ quản gia Trần ra thì không có nữ giúp việc, tất cả đều là đàn ông, cháu có muốn tìm một nữ giúp việc để tiện chăm sóc cho mình hay không ?"

Suy nghĩ một chút liền gật đầu: "Cũng được, cháu sẽ tự chọn" nói xong liền kéo Misthy chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa, Lê Hoàng Khánh cảm thấy vô cùng may mắn, nhờ tổ tiên tích phúc nên con gái mới cưới được một người vợ tốt như vậy.

_____________

Diệp Anh kéo Misthy trở về phòng cô, cô có chuyện cần nói với chị ấy. Cô hy vọng chị ấy có thể tin tưởng mình, tin tưởng tình yêu cô dành cho chị ấy, tin tưởng cô sẽ không dễ dàng rời bỏ chị ấy.

"Diệp Anh, cha đã nói gì với em thế ?" Misthy vui vẻ đi theo sau cô.

"Ra kia ngồi đi" Chỉ vào ghế tựa ngoài ban công, muốn Misthy qua đó ngồi xuống.

Vội chạy qua rồi ngồi xuống, thấy cô cứ đi đi lại lại trong phòng vẫn không tới ngồi cùng mình, Misthy bắt đầu nhìn xung quanh giống như con sâu giãy dụa trên ghế.

"Diệp Anh em không ngồi à ?"

Diệp Anh xoay người lại, mỉm cười đi đến bên cạnh Misthy.

"Misthy, chị có thích em không ?"

"Thích" Ra sức gật đầu rồi vươn tay ôm chặt cô như muốn cô ngồi xuống cùng mình, thấy cô lắc đầu Misthy lập tức thở phì phò, chu môi lên.

Thấy chị ấy giống như đứa trẻ không được thỏa mãn yêu cầu liền chu môi lên khiến cô buồn cười, vươn tay chạm nhẹ môi chị ấy, tiếp tục hỏi: "Vậy chị còn thích ai nữa ?"

"Chị còn thích cha này, cô quản gia, bác lái xe và các chị nữa..."

Buồn phiền nhăn mặt, cố gắng nhớ ra những người mình thích: "Anh làm vườn...Bác đầu bếp..."

"Dừng" Diệp Anh đặt ngón trỏ lên môi cô ngăn không cho cô nói tiếp, còn để chị ấy nói tiếp thì không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu người kì quái nữa.

"Vậy chị có thích em nhiều không ? Hay là thích bọn họ hơn ?"

"Khác nhau sao ?" Misthy nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô.

Cô gật đầu, tỏ vẻ bất đồng.

"Vậy...chị thích bọn họ nhiều thế này..." Vươn hai tay biểu đạt khoảng cách.

"Thích Diệp Anh..." Lại lấy tay biểu đạt, nhưng so sánh thế này vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ có thể cố gắng kéo giản hai tay cho đến khi giản hết mức vẫn cảm thấy chưa hài lòng.

Cô vươn tay kéo hai tay Misthy lại rồi nói: "Được rồi, không thể so sánh, em hiểu rồi" Đúng là cách nghĩ của một đứa trẻ mà, chỉ biết dùng tay để so sánh ít nhiều.

"Diệp Anh biết rõ sao ?" Mở to hai mắt, cực kì hưng phấn nhìn cô.

Diệp Anh gật đầu rồi tiếp tục hỏi: "Vậy chị làm sao biết em có thích chị không ?"

Lần này đúng là làm khó cô mà, cô biết Diệp Anh đối xử rất tốt với mình nhưng cô không biết đó có phải là thích hay không. Có người chẳng hề thích cô nhưng vẫn đối xử tốt với cô trước mặt cha và các chị.

Sợ hãi ngước mặt nhìn Diệp Anh, cô nhỏ giọng nói: "Không...không biết....vậy..."

Đột nhiên hai mắt cô sáng lên rồi nắm lấy tay Diệp Anh: "Vậy Diệp Anh thích chị sao ?"

Cô đã sớm biết mà, rút tay về rồi vỗ nhẹ trán Misthy: "Chị suy nghĩ kỹ xem mấy ngày nay em đối xử với chị thế nào, chờ chị nghĩ xong thì nói cho em biết đáp án"

Nói xong rồi mỉm cười tiếp tục: "Em đi tìm quản gia Trần, em có việc muốn nói với bà ấy"

Bởi vì lời nói của Diệp Anh mà Misthy lâm vào trầm tư, phiền não nhăn mặt, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được ý của cô ấy.

Thấy dáng vẻ buồn phiền của chị ấy, cô cũng rất đau lòng nhưng vẫn cố nhịn xuống. Nếu không để chị ấy tự mình suy nghĩ thì mãi mãi chị ấy cũng chẳng biết được cô thích chị ấy, thậm chí đã yêu chị ấy nhiều đến đâu.

Trước khi đi ra ngoài còn bỏ lại một câu: "Không suy nghĩ cẩn thận thì đừng nói chuyện với em" Nói xong liền đóng cửa rời đi.

Nghe xong lời cô nói, Misthy sợ đến mức ngẩng đầu lên, thấy cô đã sớm rời đi, Misthy suýt nữa thì khóc nấc.










Đi học hết rồi hả ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro