Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có gì, chỉ là cháu muốn chị ấy tự mình suy nghĩ một chút chuyện thôi" Mỉm cười, cằm lấy khăn ăn, tao nhã lao miệng: "Haha, trước khi chị ấy chưa nghĩ ra thì không được nói chuyện với cháu"

"A, cô cũng hơi quá đáng đó" Minh Châu bất mãn nói.

Lấy chỉ số thông minh hiện tại của Misthy thì mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc đã nghĩ ra. Còn bảo nó chưa nghĩ ra thì không được nói chuyện với mình, cô đúng là bắt nạt người ta mà. Với tình cảnh hiện tại của Misthy, cô đối xử với nó như thế, nó có tinh thần mới là lạ.

"Cháu bảo nó suy nghĩ chuyện gì vậy Diệp Anh ?" Lê Hoàng Khánh cũng cảm thấy cô hơi quá đáng, nhưng ông nghĩ cô có quyết định của riêng mình.

"Để chị ấy suy nghĩ xem, cháu có thích chị ấy hay không thôi" Cô hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt bất mãn của bọn họ.

"Cô có thích nó không thì cứ trực tiếp nói ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao ? Làm gì mà cứ để nó phiền lòng như thế ?" Đây chẳng phải là đang muốn kiếm chuyện hay sao ? Mễ Mễ có chút bất mãn với hành động của cô.

Uyên Pu và Minh Châu đều gật đầu, dừng ăn nhìn cô.

Duy trì nụ cười, trong lòng cô đang suy xét có nên nói lý do cho bọn họ hay không.

"Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì ?" Linh Ngọc Đàm cảm thấy nụ cười của cô có chút chướng mắt. Tính cô vốn nóng xưa nay, suýt nữa thì cô đã vỗ bàn đứng lên chỉ vào mặt cô mắng to rồi. Nhìn vẻ mặt oan ức của Misthy, cô đau lòng quá.

Bốn người đều biết cuộc sống trước kia của Misthy trôi qua như thế nào, đều biết được chính bọn họ đã đoạt mất tình yêu thương của cha nuôi nên họ rất yêu thương Misthy, chỉ mong cô ấy sống vui vẻ. Vậy mà, cô lại có thể khiến Misthy khổ sở, Linh Ngọc Đàm không nhịn được.

"Chị cho rằng tôi định làm gì ?" Hai tay chống cằm, thú vị nhìn chị ấy.

"Cô..."

"Linh Ngọc Đàm, em bình tỉnh lại đi" Uyên Pu ngăn cản cô bùng nổ.

"Đúng vậy, chúng ta cùng nghe Diệp Anh nói đã, cha tin rằng nó sẽ không làm tổn thương Misthy" Lê Hoàng Khánh cũng vội vàng giảng hòa.

"Vậy cha hãy bảo cô ấy nói đi, cứ cười mãi như thế có ý gì ?" Đã rất lâu rồi cô chưa được tức giận đến thế.

"Diệp Anh ?" Lê Hoàng Khánh nhìn cô, hi vọng cô có thể giải thích mục đích của mình.

Cô lướt qua một lượt, biết mọi người cũng chỉ vì quá quan tâm đến Misthy nên đành thở dài, quyết định nói ra mục đích của mình.

"Chắc mọi người cũng biết, Misthy không dể dàng tin tưởng một người"

Năm người đồng loạt gật đầu, những tổn thương quá khứ vẫn còn ở trong lòng cô ấy, cho dù có mất đi trí nhớ, trí lực suy giảm nhưng trong tiềm thức cô ấy vẫn nhớ kĩ.

"Cháu muốn chị ấy mở rộng lòng mình, cảm nhận hạnh phúc thật sự" Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, cô liền biết mọi người vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này. Có lẽ bên ngoài chị ấy cố tỏ ra vui vẻ nhưng thực ra trong thâm tâm lại chưa từng hạnh phúc.

"Nếu đã quyết gả cho chị ấy thì cháu sẽ không bao giờ ly hôn, cháu muốn mọi người biết trước điều này"

"Cái đó có quan hệ gì với chuyện kia ?" Minh Châu khó hiểu hỏi.

Cô nhìn chị ấy một cái rồi tiếp tục nói: "Nếu tôi nói chị ấy biết tôi thích chị ấy thì chị ấy nhất định sẽ không thực sự tin tưởng, chỉ có thể cho chị ấy tự suy nghĩ chị ấy mới thực sự hiểu được tôi thích chị ấy như thế nào"

"Ý cô là gì ?" Mễ Mễ nhất thời choáng váng, thích rồi lại không thích, cô sắp ngất rồi.

"Tôi hi vọng chị ấy có thể mở lòng đón nhận tôi, không cần bởi vì tôi mới rời xa vài phút là bắt đầu sợ hãi, lo lắng tôi có thể rời chị ấy bất cứ lúc nào" Cô muốn loại bỏ hoàn toàn cảm xúc bất an trong lòng chị ấy.

"Nhưng cô không hướng dẫn nó thì nó sẽ chẳng hiểu được" Uyên Pu nhíu mày, cô đồng ý là Diệp Anh chỉ muốn tốt cho Misthy nhưng như thế thì cũng hơi quá đáng.

Cô không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

"Không phải là cô muốn chúng tôi đi thức tỉnh nó giúp cô chứ ????" Linh Ngọc Đàm nhìn cô, khó tin chỉ vào bốn người bọn họ. Vấn đề này đúng là quá khó mà.

"Đúng vậy" Gật đầu, vẫn duy trì nụ cười.

"Nếu các chị không nỡ để chị ấy tiếp tục phiền muộn thì hãy cố gắng thức tỉnh chị ấy đi"

"Cô..." Minh Châu khó tin nhìn cô, cô lại dám lợi dụng bọn họ.

" Quá gian xảo mà"

Cô đứng dậy, mỉm cười nhìn lướt qua bốn người rồi hướng về phía Lê Hoàng Khánh gật đầu tỏ ý mình phải về phòng rồi.

"Cảm ơn lời khen"

Nhìn theo bóng lưng của cô, Lê Hoàng Khánh vui vẻ cười to rồi chỉ hướng cô rời đi, đắc ý nói: "Vợ tương lai của Misthy thực quá thông minh"

" Quá gian xảo thì có" Mễ Mễ oán giọng nói.

Cô gái kia lại có thể thản nhiên lợi dụng bọn họ nhưng vẫn không để cho người khác cảm thấy cô quá đáng.

"Ăn cơm xong, cùng đến phòng Misthy đi" Uyên Pu nói.

____________

Sẽ cố gắng ra chap thường xuyênnnn :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro