Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến bệnh viện, trước khi vào kiểm tra, Diệp Anh đã gọi điện bảo Uyên Pu đến bệnh viện đón bọn họ. Sau khi kiểm tra xong, mọi người liền bảo Uyên Pu chở đi dạo.

"Không phải em gọi chị đến đón mọi người về nhà sao ?" Cô cứ tưởng chỉ đảm nhận chức tài xế thôi, không ngờ còn kiêm luôn chức bạn gái đồng hành nữa.

"Đúng vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Naria đến đây, cũng đâu thể để cô ấy chưa đi đây đó mà trở về Pháp luôn được" Diệp Anh nói nghe rất có lý nhưng lại khiến cho Uyên Pu muốn phụt máu.

"Hơn nữa, Misthy cũng muốn đi chơi mà" Cô khẽ đẩy Misthy đang ngồi bên cạnh mình.

"Misthy, chị nói đi, chị cũng muốn đi chơi mà, đúng không ?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Chị hai, em cũng muốn đi chơi"

Khẽ thở dài trong lòng, nói tóm lại là cô ấy luôn có biện pháp làm cô chẳng thể từ chối.

Vì thế, năm người kéo nhau đi chơi khắp các đường phố, tiện thể đi mua sắm luôn, thỉnh thoảng lại còn mua mấy món điểm tâm để ăn đường.

Diệp Anh và Misthy đi tít đằng trước, còn Nabee thì đi sát phía sau hai người, đề phòng lúc cô Misthy quên mất chuyện cô chủ đang mang thai mà chạy vọt đi, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho cô chủ.

Tóm lại, mặc kệ là vô tình hay cố ý, cũng là Naria và Uyên Pu đi cuối cùng.

Uyên Pu không chút nhàn rỗi, vừa nhìn chầm chầm Naria nhưng vẫn không quên phóng điện với những chàng trai, cô gái đi ngang qua.

Nhìn dáng vẻ phong lưu của cô, Naria càng thêm khinh thường. Một người con gái như vậy đáng lẽ phải bị con trai lẫn con gái khinh bỉ mới đúng, đằng này nhưng chàng trai, cô gái kia còn vui vẻ đáp lại chị ta. Thật không hiểu nổi, kiểu người như vậy thì có gì tốt chứ.

Không phải Uyên Pu không cảm nhận được, cô đương nhiên nhìn thấy vẻ khinh thường cùng thành kiến trong mắt Naria, song cô lại làm như không thấy, thậm chí còn cố ý cúi đầu, nhỏ giọng hỏi bên tai cô ấy: "Cô rất chán ghét tôi sao ?"

Haha, Naria là người đầu tiên dám tỏ ý khinh thường rõ ràng như thế với cô, luôn kháng cự với sự tiếp xúc của cô. Cô thật sự vô cùng hứng thú với cô ấy.

"Cách xa tôi ra" Naria ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Uyên Pu.

Nói chuyện thì cứ nói, sao phải dựa sát như thế làm gì, hại cô ngửi được hương nước hoa dịu nhẹ tỏa ra từ người chị ta.

Chết tiệt, sao cô có thể nghĩ rằng hương nước hoa trên người chị ta thật dể ngửi cơ chứ...

Vẻ mặt cợt nhả, Uyên Pu chẳng những không cách xa cô, ngược lại còn khoác tay lên vai cô nữa

"Đừng xấu hổ mà"

Cô đưa tay định hất cái tay đang đặt trên vai mình ra nhưng dù cô có cố gắng đến mấy thì cánh tay kia vẫn không chút nhúc chích, cô tức đến mức muốn cắn chị ta một cái.

"Ai xấu hổ, chị bỏ cái tay bẩn thỉu ra ngay cho tôi" Cô cũng không dám quá lớn tiếng, nếu để cho ba người phía trước quay đầu lại thì thật là xấu hổ.

Vẫn là vẻ mặt cợt nhả, Uyên Pu còn cố tình vẫy vẫy tay trước mặt cô để cô thấy rõ tay mình.

"Tay tôi rất sạch sẽ, không hề bẩn chút nào"

"Chị !!" Vẻ mặt cợt nhả của Uyên Pu làm cho Naria càng thêm tức giận. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Uyên Pu có lẽ đã thành thi thể lâu rồi.

"Tôi biết mình rất ngầu và đẹp trai, cô không cần nhìn tôi đắm đuối thế đâu.." Biết Naria dè chừng mấy người phía trước, mới không dám trở mặt với cô, nên cô càng thoải mái trêu chọc cô ấy.

"Naria, chúng ta...." Diệp Anh đột nhiên quay đầu lại lúc nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, cô liền không kịp phản ứng.

"Chị buông ra" Thấy Diệp Anh quay đầu nhìn, Naria lập tức dùng hết sức đẩy Uyên Pu ra rồi vội vàng chạy đến bên cạnh cô. Hai má đỏ bừng, cô ra sức giải thích, sợ Diệp Anh hiểu lầm.

"Diệp Anh, chuyện không phải như thế đâu..."

"Hả ?" Nhìn dáng vẻ sốt ruột giải thích của Naria khiến người ta có cảm giác cô đang giấu đầu lòi đuôi.

"Chị muốn qua bên kia" Đột nhiên, Misthy chỉ vào một cửa hàng bên đường đối diện rồi lớn tiếng thông báo, không đợi mọi người kịp phản ứng, chị ấy đã xông ra giữa đường.

"Misthyy !!" Diệp Anh thấy chị ấy không hề nhìn đường mà cứ xông ra, cô liền kinh hô.

Đúng lúc này, bỗng có một chiếc xe tăng tốc lao nhanh về phía Misthy làm cho Diệp Anh sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, cô không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Cô cảm thấy tim như thắt lại, không khí trong phổi như bị hút sạch, bụng một hồi đau đớn khiến cô đau thấu tâm can.

Naria cũng không ngờ chị ấy lại đột nhiên xông ra đường, cô sợ đến mức nắm chặt tay Diệp Anh. Các đốt ngón tay trắng bệch do dùng sức quá lớn, cô cũng không có cảm giác.

Nabee cũng bị dọa đến khiếp sợ, chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện xảy ra.

"Misthy !!!"

Uyên Pu đứng phía sau bọn họ, kịp thời phản ứng lại. Dù sao thì cô cũng đã từng trải qua nhiều sóng gió, đối mặt với những chuyện này cũng bình tĩnh hơn. Cô vội xông lên phía trước, lập tức kéo Misthy còn đang chưa cảm thấy có điều nguy hiểm ngã lăn xuống đất. Cô ôm Misthy lăn vài vòng trên đường, né tránh những chiếc xe đang phóng đến.

Mấy chiếc xe xung quanh vì một màn bất ngờ này mà vội vàng dừng lại, giao thông lập tức trở nên hỗn loạn. Người đi đường cũng bị dọa cho khiếp sợ.

Uyên Pu thừa dịp các xe đều dừng lại, liền kéo Misthy vào lề.

Mới vừa trở lại, Diệp Anh nhịn xuống thân thể đang khó chịu, đi đến bên hai người rồi tát Misthy một cái thật mạnh.

"Diệp Anh !!"

"Cô chủ.."

Cái tát này của cô khiến cho mọi người đều sững sờ.

"Diệp Anh" Misthy lại càng sợ, cô hoàn toàn không biết vì sao Diệp Anh lại tát mình. Đưa tay lên che nửa khuôn mặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô vô tội nhìn cô ấy.

Diệp Anh chưa kịp nói câu nào liền vì bụng đau đớn mà ngất đi.

Uyên Pu nhanh tay đỡ lấy cô, tránh cho thân thể cô tiếp xúc với mặt đất.

"Diệp Anh" Thấy cô ngất xỉu, mặc kệ có bị oan ức hay không, Misthy vội vàng bế cô lên từ tay Uyên Pu, luống cuống nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Anh.

"Nhanh đưa đến bệnh viện" Naria hô to.

Vì thế, mấy người rời khỏi bệnh viện chưa lâu lại vội vàng kéo nhau vào bệnh viện.

Mà chuyện xảy ra ngoài ý muốn này, chẳng những kinh động đến toàn bộ người nhà họ Lê mà còn kinh động đến hai vợ chồng Hoàng lão gia.

Bởi vì suýt chút thì sinh non nên bác sĩ đặc biệt nhấn mạnh, phải để cô tịnh dưỡng cho tốt, không được quá kích động. Nếu khiến tâm tình cô không tốt thì đứa bé rất khó giữ, cho dù có bình an đến lúc sinh thì vẫn có thể vì khó sinh mà mất mạng.

Lời bác sĩ nói, đã khiến cho hai nhà nổi lên sóng gió lớn.













huh.

ủa rồi đọc rồi đéo vote là thế đéo nào ? mấy trăm người đọc mà được mấy chục người vote =)))))) lạy chúa năm nay con không muốn phải thất đức =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro