Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai người còn đang say ngủ nên không biết có người xông vào. Chỉ có chút khác biệt là, chăn tơ hiện tại đã trượt xuống lưng cả hai. Vừa nhìn đã biết nửa người trên của Misthy chỉ mặc duy nhất một cái áo, còn Diệp Anh tuy mặt áo ngủ nhưng đầu vai bên trái hơi trễ xuống lộ bả vai trơn bóng, mê người. Quần áo Misthy rơi đầy bên cạnh giường càng lộ vẻ mờ ám, hơn nữa đầu Misthy còn dựa sát vào đầu cô, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Dĩ nhiên, đó là ở trong mắt người khác, còn dưới con mắt của một người cha thương con thì lại là chuyện lớn.

"Tên ngốc này, lại dám..." Lửa giận ngút trời định xông đến bên giường, quyết định phải dạy cho tên ngốc dám chiếm tiện nghi của con gái mình một bài học.

"Ông muốn làm gì ?" Hoàng phu nhân kinh hô, vội giữ chặt chồng, nếu để ông đi đến bên đó thì còn thể thống gì nữa.

"Tôi muốn dạy cho tên ngốc kia một bài học, lại dám chiếm tiện nghi của bảo bối" Đáng ghét, quá coi thường ông rồi.

"Ông..." Hoàng phu nhân đang định nói gì thì bị một giọng nói biếng nhát ngắc lời.

Chỉ thấy Diệp Anh dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác ngang hông hơi nặng mới nhìn sang bên cạnh, lúc thấy Misthy còn đang say ngủ liền mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ba mẹ đang đứng cách giường chưa đến 1m.

"Hai người đang làm gì vậy ?" Đôi vợ chồng này sao vậy ? Mới sáng sớm đã chạy đến phòng cô ầm ĩ rồi.

"Bảo bối à ! Con giúp mẹ khuyên nhủ ba con đi" Hoàng phu nhân thấy con gái tỉnh liền vội vàng cầu cứu.

"Ba muốn cho tên ngốc kia một bài học..." Gầm lên một tiếng, thoát ra khỏi sự lôi kéo của vợ, lập tức vọt đến bên giường, định vươn tay kéo người đang nằm yên trên giường dậy.

Hoàng Diệp Anh lập tức đẩy ông ra, hơi bĩu môi: " Ba, ba làm gì vậy ? Chị ấy vẫn còn đang ngủ mà"

"Còn dám hỏi ba đang làm gì sao ?" Bị con gái đẩy ra ông chỉ có thể đứng cạnh giường dậm chân.

"Nó lại dám ngủ cùng con, ba không dạy dỗ nó..."

"Ừm ?" Âm thanh khủng bố đánh thức, Misthy dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, lúc thấy Diệp Anh ngồi bên cạnh mình lập tức mỉm cười vươn tay ôm lấy cô.

"Diệp Anh ahhh"

"Ngoan" Vỗ nhẹ lưng chị ấy, cảm nhận rõ cảm xúc từ đôi tay thon thả, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.

"Cái tên ngốc này" Thấy Misthy vừa tỉnh dậy đã ôm con gái yêu, ông càng thêm phát hỏa.

"A ?" Lại một tiếng gầm thét hung dữ, Misthy sợ đến mức hơi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc nhìn thấy gương mặt hung dữ kia, Misthy vội buông thân thể mềm mại trong lòng ra, sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn Hoàng lão gia, kinh sợ chào hỏi:

"Chú Hoàng..." Không hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy, hôm qua ông vẫn rất vui vẻ nói chuyện với mình mà, vì sao giờ lại tức giận chứ ?

Diệp Anh lập tức leo đến trước mặt Misthy, che ở giữa hai người, giọng nói lộ vẻ trách móc: "Ba, ba đang dọa chị ấy đó"

"Con lại dám trách móc ba...? Ba giúp con dạy cho kẻ dám chiếm tiện nghi của con một bài học, con lại còn trách móc ba ?"

Trên đời này còn công lý nữa hay không ? Cái gì mà ông dọa Misthy ? Tên ngốc như vậy cứ hù chết là tốt nhất, miễn cho cô ta chạy đến nhà mình đoạt con gái yêu.

Nhíu mày, đối với lời nói của ông cực kỳ bất mãn, cô hơi tức giận rồi đó.

"Diệp Anh..." Giật nhẹ tay áo cô, Misthy đang trốn sau lưng cô có chút lúng túng. Bởi vì cô thực sự không biết mình đã làm sai chuyện gì ?

Quay đầu, dịu dàng nhìn chị ấy, vỗ nhẹ lên bàn tay Misthy rồi cô liền đi xuống giường nhặt quần áo Misthy vứt bừa bãi dưới đất lên đặt lên giường: "Ngoan, đứng lên, mặc quần áo vào trước đã"

"Ừ !" Nhấc chăn đã trượt xuống dưới lưng lên, Misthy lập tức mặt quần áo vào.

"Woa ! Con gái yêu, dáng người của nó không tồi đâu" Hoàng phu nhân khẻ kinh hô, thật không ngờ dáng người của tên ngốc này lại được đến như vậy.

Nghe được lời khen của vợ, Hoàng lão gia đối với Misthy càng thêm khó chịu. Đoạt con gái của ông còn chưa nói lại còn dám dụ dỗ vợ của ông ? Không thể tha thứ được.

Vươn tay kéo vợ ra phía sau lưng, dùng thân thể chặn lại tằm mắt của bà, bất mãn kêu to: "Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à ?"

Misthy mới chui đầu qua cổ áo liền chẳng dám cử động, không biết có nên mặc tiếp nữa hay không ? Tủi thân bĩu môi, chú này thật hung dữ.

Còn Diệp Anh lại thong thả đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông: "Ba à ! Con muốn thay đồ, mời ra ngoài cho"

Nói xong liền khẻ mỉm cười: "Hay là ba muốn ở lại xem con thay quần áo ? Nãy giờ nhìn chị ấy thay không đủ hay sao ?"

Đến lúc này Hoàng phu nhân mới để ý nha ! Đáng ra là mình để ông ấy ra phía sau mới đúng, nãy giờ đứng phía trên nhìn con bé thay đồ, giờ còn định nhìn luôn cả Diệp Anh nữa hay sao ? Hoàng phu nhân vươn tay kéo tai ông lôi ra ngoài.

"Bà xã, nhẹ chút, đau quá !!"

Nghe thấy ông kêu đau, Hoàng phu nhân chẳng những không nhẹ tay mà còn dùng sức nhéo một cái.

"Cái lão điên này ! Lại còn dám nhìn vợ chồng chúng nó thay quần áo ? Không muốn sống nữa phải không ?"

Che lỗ tai nhưng vẫn tốn công vô ích, lỗ tai vẫn rơi vào tay giặc...

"Tôi đâu có ! Tôi bị oan mà !" Ông thực sự bị oan, ông có muốn nhìn Misthy thay đồ lúc nào đâu ? Chỉ là vì thấy vợ bị mê hoặc cho nên mới muốn tách ra khỏi tầm mắt vợ mà ai ngờ nó lại thành ra như vầy...

"Diệp Anh..." Bị cảnh tượng này dọa cho khiếp sợ, Misthy vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìn cửa phòng đóng lại. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chú kia không phải đang gầm lên với cô à ? Sao lại lập tức bị kéo ra ngoài thế kia ?

Đặt quần áo trên tay xuống, đi đến bên cạnh cẩn thận kéo lại áo giúp chị ấy.

"Đừng để ý đến họ ! Chị ngoan ngoãn mặc quần áo vào đi"

"Ừ !"

Diệp Anh thì cầm bộ quần áo vừa lấy ra xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Mặc quần áo xong, Misthy ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, nhìn cửa phòng vệ sinh không chớp mắt. Nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi của Diệp Anh, còn cả lúc cô dịu dàng giúp mình mặc quần áo tử tế, trong lòng cảm thấy say mê.

"Nghĩ cái gì thế ?" Diệp Anh sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong vừa bước ra liền thấy chị ấy đang đờ đẫn suy nghĩ. Hơn nữa còn chẳng để ý đến cô, rõ ràng là đang nghĩ đến xuất thần rồi.

"Hả ?" Vừa hồi thần đã thấy Diệp Anh ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt vui vẻ đứng trước mặt mình.

"Diệp Anh..." Vươn tay vòng qua eo cô. Misthy thực sự rất rất thích cô.

"Sao hả ?"

"Có thể hôn nhẹ ở đây không ?" Buông một tay ra chỉ vào môi mình, xấu hổ hỏi.

"Tự chị làm..." Cười nhìn Misthy, muốn chị ấy tự hành động, mỗi lần đều là cô chủ động sẽ rất ngại đó.

"Có thể chứ ?"

Gật đầu: "Chị có thể hôn em bất cứ lúc nào !"

Tên này cũng chẳng ngốc lắm đâu, cũng biết ĐƯỢC VOI ĐÒI TIÊN nữa chứ...!

"Nếu Diệp Anh không thích thì chị sẽ không hôn nhẹ em nữa !" Misthy rất hi vọng có thể hôn nhẹ cô bất cứ lúc nào, nhưng nếu Diệp Anh không thích thì cứ quyết định vậy đi. Bằng không đến lúc đó, Diệp Anh tức giận lại không để ý đến mình thì thảm...






. Sịt máu mũi :)))) hôn nhẹ mấy bạn nèeeee ! Ngủ ngon nhe ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro