i.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

y/n lana black 

slytherin

mười lăm tuổi.

draco lucius malfoy

slytherin

mười lăm tuổi.

::

"chết tiệt draco, mày vừa gọi y/n là một con hà mã đi bộ, mày bị điên rồi hay gì" pansy parkinson vừa càu nhàu vừa đưa miếng bánh donut socola vào miệng, mặt cau có nhìn cậu trai malfoy trông hơi hối lỗi ở phía đối diện bàn.

"cô ấy thậm chí còn không thèm ngồi lại phòng sinh hoạt chung của slytherin từ ngày hôm qua đấy, salazar ông ơi."

blaise bật cười khinh khích "ai biết được đó là cách cưa gái của cậu ta cơ chứ, nhỉ, draco?"

"im mồm đi zabini."

"ấy ấy." zabini blaise đưa tay đầu hàng "đừng nóng." 

draco thở dài ngồi một góc, mặt xụ xuống. chẳng là sáng nay vào tiết biến hình của giáo sư mcgonagall, y/n đã bị người bạn cùng bàn điểm f môn biến hình của cổ biến thành một con hà mã màu xanh lam khá là bự. làm sao mà anh không thể bật cười được cơ chứ? trông cổ hài đến vậy cơ mà. và đó là cách chàng hoàng tử slytherin cười nguyên tiết học cho đến khi cô mcgonagall biến cô ấy lại bình thường, và là cách y/n không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa.

"nhưng cô ấy thực sự là con hà mã mà..." draco lí nhí

"eww, thôi đi dray" pansy và blaise đồng loạt phẩy tay "thế mà mày yêu cô ấy. thậm chí cả cái trường hogwarts này đều biết." âm lượng của giọng nói hai người giảm dần ở vế cuối "trừ y/n thôi."

anh thở dài lần nữa, lần này thu hút sự chú ý của mọi người trong đại sảnh đường. pansy và blaise đánh mắt sang nhau, lắc đầu bất lực. "thằng ngốc draco."

"vậy thì đi xin lỗi đi" theodore nott từ phía sau từ từ đi tới, gãi gãi sau đầu "ai cũng nói cô ấy là người dễ tha thứ mà, biết đâu cô ấy bỏ qua."

draco nhìn theo, một chút nghi ngờ và bối rối "mày chắc chứ?"

"ôi, nó nói dối mày làm gì? làm cho mày với y/n mãi mãi không nói chuyện với nhau hả?" pansy ngán ngẩm chẹp miệng. thật khôi hài cho tình cảnh hiện giờ của cô, rằng sau nhiều tháng lên kế hoạch tỉ mỉ để đến được vị trí hiện tại, khi nhận ra rằng malfoy đang từ chối mọi nỗ lực tán tỉnh của mình, cô đã nhanh chóng thu lại tình cảm đó, giấu nó đi và cười trừ sự sỉ nhục bằng một nụ cười gượng gạo. và rằng việc được draco malfoy chú ý đến nữa cũng không thành vấn đề nữa vì cả hai không cho nhau những lợi ích chung nào thực sự.

"cổ đang ở thư viện cùng với một gryffindor nào đó thì phải."

"được rồi, nhưng tao phải nói gì đây?" draco thẳng lưng dậy đặt hai tay lên bàn, blaise nháy mắt bật cười

"bất cứ thứ gì, anh bạn, hãy hành động như bình thường! chỉ đừng gọi black là hà mã đi bộ nếu không muốn bị ăn đấm!"

::

"thằng khốn malfoy, cậu ta hoàn toàn không thể chịu đựng được" y/n rên rỉ và ném chồng sách lên bàn thư viện một cách thô bạo, thu hút vẻ cau có của bà irma pince, cô cúi người thầm xin lỗi.

hermonie ngồi ở phía đối diện thở dài "lần này là gì nữa vậy?"dường như gần như không hứng thú khi lật một trang trong cuốn sách lịch sử phép thuật dày cộm của mình.

"merlin, cậu ta gọi tớ là một con hà mã đang đi dạo! Và - và sau khi tớ cố gắng sửa lại, cậu ta nói, 'thay vì cằn nhằn với tôi, cô có thể rửa tay của mình, nếu không mọi người sẽ chạy trốn khắp nơi.'! "

"chạy trốn!" y/n lặp lại một lần nữa, chỉ vào chính mình, mặt bốc khói. "mẹ nó"

ron phá lên cười và cô trừng mắt nhìn cậu

"và? cậu đã nói gì lại?" harry tò mò hỏi trong khi đặt cuốn sách của cậu xuống, còn weasley vẫn đang nằm ườn trên bàn.

"tớ bảo cậu ta nên rửa miệng bằng xà phòng cho hết thối!" cô cáu kỉnh "và sau đó," cô nói thêm, "cậu ta quay lại với lũ bạn và cười lớn, bộ hài lắm sao, chết tiệt tớ còn không dám ngồi lại phòng sinh hoạt chung của slytherin"

"ồ, thật mà, tên draco và những người bạn của cậu ta chắc hẳn đã tìm thấy niềm vui lớn trong câu đùa của cậu", cuối cùng, ron thở ra sau một tràn cười khùng, hermonie khúc khích.

"ôi im đi" cô lẩm bẩm một cách khinh bỉ trong khi vò đầu, lật từng trang sách của bộ môn phòng chống nghệ thuật hắc ám.

ron ngầng đầu dậy và huỵch vai hermonie.

"tớ nghĩ dường malfoy chỉ đang trêu chọc cậu" harry bình thản nói, hai người kia gật gù phụ họa "để bớt cẳng thẳng"

"làm như cậu ta không" y/n chỉ ra rõ ràng. "merlin, từ năm đầu cậu ta đã như vậy"

"có lẽ cậu ta để ý y/n của chúng ta, nhỉ, harry?" ron công khai nhếch mép thì thầm khiến cô than vãn, "ron, cậu bị ấm đầu hả?""

"oh quý cô black ngây thơ ơi," hermonie nói một cách khá kinh ngạc, "cả cái trường hogwarts này ai cũng biết" cô gái tóc nâu nhún vai khi y/n rên rỉ bắn ánh mắt hoài nghi sang cô "nó rõ ràng đến vậy mà"

"làm ơn thôi đi hermy, tớ nghĩ cậu đứng về phía tớ"

"tớ tin rằng họ sẽ làm nhiều hơn là chỉ rình mò để 'giảm bớt căng thẳng'."

hàm của ron há rộng bật ra thành một tràng cười sảng khoái khác nhưng nhanh chóng im bặt vì ánh mắt lưỡi dao của irma pince. cậu đành bịt miệng để không phát ra tiếng.

"phải nói là," harry khúc khích đóng sách "cả hai người thực sự cứ như chó với mèo."

"họ phản ứng hóa học mãnh liệt kinh." granger bồi thêm

y/n cáu kỉnh binh một cú rõ đau vào đầu ron rồi trừng mắt nhìn harry "trời ạ, mọi người im mồm hết đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro