Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứng lại, bọn tiểu nhân kia, cho ta đánh, roi này không có mắt đâu nha, dám chiếm lĩnh địa bàn của ta? !” Kim Taehuyng mười một tuổi, trong tay cầm một cây roi vung lên, roi này là để ba cậu đánh cậu , cậu vụng trộm lấy ra rồi chuồn ra cửa sau để đi chơi.

Ba tuổi, Kim Jisoo lần đầu tiên đến nhà của ông nội, đứng ở trước cổng nhà mình, cô bé thấy cuộc hỗn chiến của hơn 10 đứa nhóc.Sau đó cô bé thấy một cậu nhóc môi hồng răng trắng đứng ở trung tâm, nhưng âm thanh quát tháo trong miệng cậu ta lại rất hung ác. Roi da huy động, vút lên người một tiểu tử mập mạp, sau đó xoay người đi vào cửa sau. Vừa xoay người, cậu nhóc vừa nói: “Kêu lão đại, không, kêu ông nội, ngươi kêu ta là ông nội ta sẽ tha cho ngươi. . .”

Tiểu Chichoo thực hâm mộ roi da của cậu bé ấy, không phải vì cậu bé bộ dạng xinh đẹp, cũng không phải bởi vì cậu buộc người ta gọi mình là ông nội, mà xung quanh cậu có rất nhiều bạn bè.

Mẹ của Kim Jisoo đã chết, nhưng mọi người đều lừa cô bé, nói mẹ cô bé đã ra nước ngoài. Tiểu Chichoo hừ một tiếng, mẹ đã chết mà bọn họ dám lừa mình, tưởng mình còn nhỏ nên không biết gì ư?

Kim Jisoo là một cô bé rất lì, Giản gia lão gia xuất thân quý tộc. Lúc còn trẻ, bởi vì có con mắt nhìn trước mọi việc. Khi quốc gia đang trên con đường tiến hành cải tổ, đề nghị mọi người đưa các xí nghiệp vào nhà nước. Giản Chính là người đầu tiên đem xí nghiệp của gia tộc quyên góp cho quốc gia.

Tầm nhìn của Kim Namjoon thật tốt, mắt thấy chiều hướng của sự phát triển, xí nghiệp theo chế độ công hữu là chuyện đã được định sẵn, những người khác đều vội vàng xuất ngoại, còn ông thì không. Ông hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Quốc gia thu mua các xí nghiệp, nhưng ông lại đưa không cho quốc gia, ông không lấy một xu.

Xí nghiệp của Kim gia có quy mô lớn, là do chính các bậc cha chú của Kim gia tự gây dựng lên, quy mô như Trương Chi Động thời kì “Hồ Bắc tân chính”. Kim gia gia chủ là du học sinh, ông đã học các phương thức kinh doanh của người phương Tây, mặc dù đang trong thời kì chiến tranh, xí nghiệp hoàn toàn được toàn vẹn, thậm chí không bị thu nhỏ lại, ngược lại ngày càng lớn mạnh hơn .

Truyền qua hai đời, khi đến tay Kim Namjoon . Lúc ấy Kim Namjoon mới từ Mỹ trở về, biết đến chính sách kiến quốc của quốc gia, nói dân chủ cũng dân chủ, nói đẫm máu có đẫm máu. Kết quả là, sau khi suy nghĩ thật kỹ, ông trực tiếp gửi cho Park tổng một bức thư.

Tình hình lúc ấy hỗn loạn, một bức thư đến tay một vị lãnh đạo là rất khó. Khi Park tổng nhận được tin tức, ông ta quá đỗi vui mừng, tự mình tiếp kiến Kim Namjoon. Hai người nói chuyện rất lâu trong một căn phòng kín, sau khi rời khỏi nơi đó, Trung Nam Hải tự mình thiết yến chiêu đãi Kim Namjoon. Từ đó, xí nghiệp của Kim gia liền thuộc sở hữu của Nhà nước .

Người ta là một “ Khai quốc công thần” đi tiên phong, với việc quyên góp một gia sản khổng lồ như vậy, thật đúng là quá tốt. Mà lúc ấy, quốc gia đang thiếu nhân tài, mà Kim Namjoom lại là một người đi du học về. muốn phong độ có phong độ, muốn tri thức có tri thức, muốn tiền tài có tiền tài. Ông có tầm nhìn rộng, cách nói chuyện không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Sau khi trở về, Lee tổng liền soạn một văn bản, mở một hội nghị nhỏ. Thấy bối cảnh và tài sản khổng lồ của Kim gia. Nhà nước đặt biệt quan tâm đến ông, lúc ấy ông tuy trẻ tuổi, nhưng trong khi thảo luận ở trong cuộc họp, đã thống nhất cử Kim Namjoon lên làm Phó chủ tịch của Hiệp thương Chính trị.

Vì thế vào thời điểm khai mạc hội nghị, đầu tiên ai ai cũng khen ngợi Kim Namjoom là một công dân luôn hướng về Đảng , sau đó tuyên bố ông làm Phó chủ tịch của Hiệp thương chính trị

Đây đúng là cơ hội tốt của Kim Namjoon, tuổi còn trẻ mà đã làm Phó chủ tịch Hiệp thương chính trị, chuyên quản kinh tế nơi này. Đường lớn rộng mở, làm đến mười năm. Tuy lúc này ông đã lui về sau, nhưng uy danh của ông, ai ai cũng phải kính trọng và nể phục.

Kim Namjoom có ba con trai, không có con gái. Ba của Kim Jisoo là Lão Yang, là con út của Kim Namjoon. Khi Kim Namjoon còn làm Phó chủ tịch, Kim Namjoon đem đứa hai đứa con đầu ném vào bộ đội, cho các con tôi luyện chính mình.

Mà ba của Jisoo, không như hai anh trai đi bộ đội, ông đi học kinh tế , nhằm muốn theo nghiệp cha. Dưới sự ảnh hưởng của Kim Namjoon, sự nghiệp của ông càng ngày càng tăng cao.

Ông cưới vợ là một tiểu thư gia môn danh giá, tình cảm hai vợ chồng rất mặn nồng. Kim Namjoon đã có năm cháu trai rồi , ông rất buồn. Thấy người ta có cháu gái, ông nhìn mà thèm thuồng. Cuối cùng, vợ chồng Lão Yang cũng sinh cho ông một cô cháu gái, điều này làm Kim Namjoon thật cao hứng, lập tức đặt tên là Jisoo.

Mà mẹ của Jisoo lại mặc một căn bệnh hiếm gặp. Đã trị liệu nhiều năm rồi nhưng vẫn không có hiệu quả ai, cuối cùng cũng qua đời , lưu lại hai cha con Kim Jisoo.  Kim Namjoon thấy cháu gái đáng thương mất mẹ sớm, liền đem cháu về nuôi. Hôm nay là ngày đầu tiên Jisoo đến nhà của ông nội, cũng là lần đầu tiên cô bé thấy Kim Taehuyng . Jisoo thấy nhiều bạn nhỏ vây xung quanh Kim Taehuyng rất là hâm mộ.

Jisoo từ nhỏ lớn lên một mình, không, không phải, còn có bảo mẫu, còn có ba mẹ, tuy rằng đại đa số mẹ toàn nằm trên giường, ba thì lo làm ăn , nhưng vẫn luôn cạnh cô bé, Kim Jisoo chính là không có một tuổi thơ vui chơi cùng cha mẹ, bạn bè như các bạn đồng trang lứa. Đi trên đường, ngẫu nhiên thấy các bạn nắm tay nhau hoặc nắm tay cha mẹ đi, cô bé rất hâm mộ. Nhưng ước muốn mãnh liệt là thế, có bé vẫn chỉ có một mình.

Đến, đến đây, Jisoo, cháu gái ngoan của ông, qua bên này với ông nội nào!” Nhìn cô cháu gái nhỏ bé bước vào giống như một tiểu công chúa, Kim Namjoon cười như hoa nở trên mặt.

Jisoo nhu thuận chạy tới, đến bên chân ông nội, miệng chu lên nói: ” Ông ơi, bên ngoài có thật nhiều bạn nhỏ nha!”. Một cô bé ba tuổi, nói chuyện một cách đáng yêu, làm cho trong lòng người nghe bất giác mềm nhũn.

“Ôi! Tiểu Chichoo của ông, bên ngoài nhiều bạn nhỏ xấu, không nên chơi cùng bọn chúng, lỡ làm Tiểu Chichoo của ông bị thương, ông sẽ rất đau lòng.”. Nhìn Kim Namjoon nói chuyện, đối mặt với cô cháu gái nhỏ bé, khuôn mặt điềm tĩnh, lạnh lùng của ông bất giác hiền lành hẳn.

Jisoo không nói lời nào, cô bé cứ nghĩ sẽ được chơi cùng các bạn, nhưng ông lại không cho. Hơn nữa, cô bé được mệnh danh là Quỷ Linh tinh quái , muốn cho cô bé yên tĩnh, so với việc lên trời còn khó hơn.

“Ông nội, cháu muốn chơi cùng các bạn.” . Tiểu Chichoo mở to đôi mắt đen láy, chớp chớp lông mi, Kim Namjoon liền đầu hàng .

Được, được rồi. Ông sẽ kêu anh ba mang cháu đi chơi. Seok Jin nè, đừng để người ta khi dễ tiểu Chichoo nhà mình nha!”

Anh ba trong miệng của Kim Namjoom là con thứ ba của bác cả, tên là Kim Seok Jin .

Bác cả của Kim Jisoo có ba con trai, tên là Kim Bum , Kim Soo Huyn và Kim Seok Jin, tất cả các tên đều liên quan tới một chữ “ Thủy”. Nguyên nhân là vì bác cả của Jisoo trước đây là lính hải quân. Lúc ấy quốc gia còn chưa lớn mạnh, mà muốn xây dựng đất nước phải có đủ ba quân( hải quân, không quân và bộ đội trên mặt đất). Nhưng trên thực tế, kế hoạch này dù đã triển khai 10 năm nhưng vẫn chưa đạt kết quả. Sau đó chỉnh đốn lại, bác cả của Jisoo trúng tuyển, được liệt vào hàng ngũ những bộ đội hải quân đầu tiên của đất nước.

Hai cháu trai còn lại là con của bác hai , Kim Hae In và Kim Nam Joo . Bác hai hiện giờ vẫn còn đang ở trong quân khu, đang đảm nhiệm chức Phó sư trưởng.

Chậc chậc, nhìn xem người của Kim gia, người người đều là nhân trung long phượng, người nào người nấy cũng là nhân tài.

Mà gia đình bác cả của Kim Jisoo đang ở trong một ngôi nhà nhỏ trong căn biệt thự của ông nội. Kim Namjoon gọi một cuộc điện thoại, cả nhà bác cả liền tập trung tại đây. .

Vợ của bác cả là người Đông Bắc, tính tình hào sảng. Khi cả nhà bác đều tập trung tại đây. vợ bác cả thấy một cô bé con phấn nộn, đang chăm chú nhìn, nháy mắt đã cướp đi trái tim của bà.

Bà ôm lấy Jisoo: “Ôi, đáng yêu quá, cô bé thật xinh đẹp. Ôi, mau mau lại đây cho bác yêu nào.”

Vốn bạo dạn, Jisoo không sợ người lạ, liền “Bẹp” một cái trên mặt vợ bác cả, trên khuôn mặt của bác gái còn in rõ dấu nước miếng. Cô bé này tinh ranh thật, vừa mới thấy bác gái nói mình xinh đẹp, lại thân thiết ôm cô bé, tiểu Chichoo liền cảm thấy rất thích.

“Ôi, Chichoo, cháu làm đau bác nha! ” Bác gái nhìn chăm chú tiểu Chichoo, càng xem càng vui mừng.

Bác cả luôn biểu tình nghiêm túc, hiện tại thấy tiểu Jisoo, tâm nhất thời mềm xuống, đứa nhỏ này tuổi còn bé đã mồ côi mẹ, thật đáng thương.

Sau khi bác gái buông Jisoo ra, ba cậu nhóc liền nhìn chăm chú đứa em gái nay. Từ trước tới giờ, các cậu chưa từng có một cô em gái xinh đẹp, đáng yêu như thế này, nhất thời rất vui vẻ.

“ Ngoan, Chichoo, kêu một tiếng anh trai nào!”

Một hàng ba cậu nhóc, Kim Bum mười lăm tuổi, Soo Huyn mười ba, Seok Jin mười một, vóc dáng từ lớn đến bé, rất dễ phân biệt. Jisoo ngọt ngào kêu “Anh cả, anh hai, anh ba”.

Kim Namjoon cười to: “Tam Nhi, về sau cháu sẽ dẫn tiểu Chichoo đi chơi, nhớ đừng để cho ai khi dễ con bé nha!”

Kim Seok Jin nhăn mặt, gắt gao nói: “Chúng cháu lớn như vậy, dẫn theo một tiểu nha đầu quậy phá, cháu không muốn.” Kim Seok Jin này ở trong nhà cũng được mọi người cưng chiều, nay nghe ông nội nói giao tiểu nha đầu quậy phá này cho mình, cậu không muốn. Ở trong lớp học của cậu, các bạn nữ động tí là khóc, thật phiền toái.

Không đợi Kim Namjoon phát hỏa, thanh âm ngọt ngào của Jisoo vang lên: “Anh ba, anh không thích Chichoo sao?” Ngữ khí mềm mại mang theo chút buồn, thân hình nhỏ bé rưng rưng muốn khóc.

Kim Seok Jin nhìn Jisoo , bối rối: “Không, không phải là không thích, mà là. . .” Một cậu nhóc mười một tuổi, còn khá ngây thơ, trong lúc nhất thời không thể nói lên lời cự tuyệt.

“Không phải không thích, vậy từ nay về sau, Jisoo liền đi theo anh ba được không, Jisoo sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ba”

Người lớn xem hai tiểu hài tử so chiêu, Jisoo làm cho bác gái cười muốn vỡ bụng rồi. Cháu gái này thật làm cho người ta yêu thích, muốn thành quỷ rồi. Kim Seok Jin không thể phản bác, đành phải gật đầu đồng ý.

Hiện tại Kim Seok Jin không tình nguyện cho Jisoo đi theo mình, nhưng sau này, cậu lại yêu thương và sủng nha đầu kia nhiều nhất, mà đây là chuyện sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro