Phút giao thừa lặng lẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 28 Tết - thị trẩh Sa Pa.

Em tỉnh giấc khi thây tia nắng nhạt hiu hắt bên khung cửa. Tờ lịch mỏng manh rơi xuống nền đá lạnh lúc nào chẳng hay, trơ trọi một mảng trông hoác, sắp hết năm rồi. Tiêng gà trống gáy le te đầu bản. Ngoài kia lạnh lắm, chẳng cần ra ngoài cũng thây sởn gai ôíc. Gió cứ thôi, cứ rít từng hổi. Hình như có tín nhắn, em mở hộp thư, thây tin nhan từ mẹ: "Ngoài tròi đang có tuyêít rơi, con mặc âín kẻo cảm lanh nhé!" Nhắn lại để mẹ yên tâm, em thây I buồn vô cớ. Từ ngày em đặt chân lên dải đất này, chỉ có mẹ hay gọi điện hỏi han. Em đỡ cô đơn, thây âm lòng nhưng chỉ trong thoáng chốc. Bởi người em thương đã nắm lây một bàn tay khác, đã dang tay che chỏ cho một dáng hình khác. Chị ây yêu đuổi cần chở che, hay rí em quá mạnh mẽ nên đã đánh mất anh?

Con người từ khi sinh ra đã mặc nhiên cô đơn. Cô đơn mải miết cho đến khi tìm thây một nửa thương mình, gọi mình bằng: "Em à, anh thương em, được không?" Cô đơn đôi khi chẳng phái lúc ở một mình, cô đơn ngay cả khi đang nằm ữong vòng tay anh, khi thây rằng nhen nhóm một người thứ ba xuất hiện trong cuộc tình này. Dù chúng ta thành thật với nhau hay cô' tình che giấu, biểu hiện thờ ơ đã tô' cáo chính sự phản bội nghiệt ngã ây. Em luôn mạnh mẽ khi đôi diện vói chị ây, bởi chị ây là kẻ thứ ba, nhưng người thứ ba luôn có lợi hơn người đêh trước đúng không? Có đặc quyền cướp đi tất cả, vô lý đến trái ngang. Em ngước nhìn bông tuyết nhiệt đói roi nhẹ ngoài khung cửa sổ đã hoen gỉ. Cả huyện đùm trong màu trắng tinh khôi của tuyết. Hết năm ôn lại chuyện cũ, thây chẳng khá hơn mà lại thây nao lòng biết bao. Cần phải về nhà thôi. Ở đây buồn lắm, ở đây không có ai thương mình cả. Về Hà Nội đón Giao thừa vẫn hơn.

Đằng xa rừng đào trải dài, đằng xa sắc đào phai chẳng làm hổng một góc tròi. Đằng xa nơi sâu nhẩt trong tâm trí, có một người vừa bước chân rời đỉ, nhẹ như chưa từng gõ cửa bước vào. Em phả làn hoi nhẹ lên khung kính, lây ngón tay vẽ một vòng tròn. Đánh một dâu châm nhỏ xíu, có lẽ anh đang ỏ đó. Nhưng cùng với một người khác. Không phải em.

Ngày 30 Tết - Hà Nội vắng vẻ.

Bước chân rời chiếc xe khách ám mùi xăng, mùi người. Em đi bộ vể nhà. Tựng hàng cây đánh số trên cung đường rộng. Đếm thây sô'28 xà cừ, sô' 30 bằng lăng, sô'45 sâu, sô'49 sao đen... Thây hàng cây cũng có tên của riêng nó. Còn em chẳng có lấy một cái tên thân thuộc để dựa vào. Thây đắng lòng. Thây buồn. Rồi lại cười một mình như đứa dở hơi. Phô' vắng lắm, giờ này chắc chỉ còn ngoài chợ tạm là đông. Người ta tranh thủ phút cuổĩ sắm Tết cho trọn vẹn, người ta hí hửng vì mua rẻ được những thứ ưng ý cho cái Tết cổ truyền. Gọi là rườm rà mệt mỏi với người lớn, nhưng mang ý nghĩa lớn lao, hân hoan đôì với đám trẻ con. Càng lớn người ta càng sợ Tết, chỉ có đám trẻ xúng xính lì xì, quần áo mói, cười nói rộn ràng. Em sợ về quê, sợ những câu hỏi thăm ân cần mà vô ý động vào vết thương lòng: "Cháu đã có bạn trai chưa? Dẩn về cho cô chú gặp mặt nhé!" Rồi mẹ cười xòa, em gượng cười cho qua mà lòng thây đắng chát.

Mùi Tết Hà Nội ngày càng nhạt vị, khi nhà nào biết nhà nây, đóng cửa vui riêng. Hàng xóm qua nhau chúc vài câu cho lây lệ, không thân thiết, chất phác như quê nhà. Mẹ và em quen cảnh này rồi, vì ở quê, bây giờ cũng chẳng còn người thân. Sông ở đâu cũng vậy, quan trọng mẹ con đùm bọc, dù buồn mây cũng được.

Đám củi nấu bánh chưng cháy rực trong đêm. Khoảnh khắc năm mới tiễn năm cũ. Từng chùm pháo hoa sáng rực vút bay trên nền trời. Em đứng trên sân thượng nhìn Hồ Gưom hân hoan trong giọt mừng của ( năm mới. Những điều cũ kĩ, yêu đuối đã đi rồi. Anh của ngày ây có nhớ cũng chẳng còn. Em của hôm nay, của những điểu mới tình tươm chỉ mói bắt đầu. Thây nuôi tiếc cho những gì đã mất nhưng vui cho những gì đang hướng tới. Phải sông mạnh mẽ, kiên cường hơn. Rồi em tín sẽ có một ngày mình lại yêu, nhưng đúng người, đúng lúc, đúng tầm với.

Phút Giao thừa trôi qua lặng lẽ. Mùa xuân về rồi đó. Thây cánh én bay trên nóc nhà đỏ. Thây nhành lộc non xanh hơn mọi ngày. Thây cô gái nhỏ biết yêu thương bản thân. Thây cuộc đời dù có lắm đắng cay vẫn chắt chiu đủ những niềm vui đặc biệt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro