Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn đang mải mê suy nghĩ Giai Kỳ nghe thấy tiếng bước chân, lát sau truyền đến tiếng mở cửa nho nhỏ.

"Tiểu Kỳ."

Là tiếng nói của Đới Manh.

Đới Manh đóng cửa lại cẩn thận, tay bưng một bát cháo nghi ngút khói, nàng xoay người kéo ghế ngồi đối diện Giai Kỳ, đem bát cháu đặt xuống bàn bên cạnh.

"Mắt còn đau hay không ?"

Giai Kỳ lắc đầu.

Đới Manh cảm thấy đau lòng, Giai Kỳ đối với nàng kiệm lời như thế sao ?

Nhưng Đới Manh cũng không nỡ trách Giai Kỳ, nàng ấy vừa chịu đả kích quá lớn, cho nên tâm lý vẫn chưa ổn định là chuyện rất bình thường.

"Tiểu Kỳ, mình nấu cháo cho cậu rồi đây."

"Mình không đói."

"Tiểu Kỳ." Đới Manh nắm lấy bàn tay của Giai Kỳ, xoa những đốt xương gầy guộc nổi cộm lên : "Cậu không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng cậu đúng không ? Đứa trẻ không nên chịu đói đâu, cậu hiểu mà đúng không ?"

"Mình..."

"Thôi nào, ăn một chút thôi cũng được."

Giai Kỳ cũng chỉ có thể nghe theo Đới Manh, gượng gạo gật đầu.

Đới Manh liền trở nên vui vẻ, nàng cầm lên bát cháo nghi ngút khói, múc một thìa nhỏ, thổi nguội rồi đưa đến bên môi Giai Kỳ, muốn uy nàng dùng.

Giai Kỳ vội lắc đầu từ chối : "Mình có thể tự ăn."

"Cậu không thể." Đới Manh cứng rắn nói : "Mình sẽ uy cậu, mau, mở miệng ra, cháo nguội cả rồi."

Âm thầm thở dài, Giai Kỳ chầm chậm hé môi, ăn thìa cháo mà Đới Manh vừa uy, cảm giác đắng nghẹn ở cổ như được xoa dịu bởi vị ngọt thanh của cháo thịt.

Đới Manh nhìn thấy Giai Kỳ chịu ăn liền cao hứng, tiếp tục thổi nguội thìa cháo khác, uy cho Giai Kỳ ăn thêm.

Được nửa bát, Giai Kỳ lắc đầu từ chối, nàng no rồi.

"Tiểu Kỳ, cậu thật sự no ?"

"Ừm, rất no rồi."

Đới Manh sờ gương mặt hốc hác của Giai Kỳ, đau lòng nói : "Một lát mình sẽ mang thêm bữa phụ cho cậu, thời gian này cậu nên bổ sung thật nhiều chất dinh dưỡng mới được."

"Vâng."

Đới Manh xoa gò má của Giai Kỳ, khẽ nói : "Ngủ một chút nhé, mình sẽ mang bữa phụ cho cậu sau hai tiếng nữa."

Giai Kỳ yếu ớt nói : "Đừng, mình có thể tự lo, mình không muốn làm phiền cậu, Đới Manh à."

"Không phiền, mình còn rất vui vẻ khi cậu làm phiền mình nữa đấy."

Đới Manh nói như đùa, rồi ấn Giai Kỳ nằm xuống giường, dịu dàng cất tiếng : "Bệnh nhân Hứa, bây giờ cậu nên ngủ một giấc, hai tiếng sau mình sẽ mang bữa phụ lên, nào, ngủ đi."

Giai Kỳ yếu ớt cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Đới Manh, yên tĩnh nhắm mắt lại ngủ.

Tiếng nhịp thời gian chầm chậm trôi qua, ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào mưa đã tạnh rồi. Đới Manh ngồi ở bên giường, chỉnh lại góc chăn cho Giai Kỳ, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn.

"Tiểu Kỳ, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu, mình sẽ yêu thương con của cậu như con mình, vì vậy Tiểu Kỳ, cậu hãy ở bên cạnh mình được không ?"

Không có tiếng đáp lại, nhưng Đới Manh vẫn không buôn bỏ hy vọng, hôn lên mu bàn tay của Giai Kỳ, nàng nhanh nhẹn xoay người rời khỏi phòng, cẩn thận đem cửa đóng lại.

--------------------------

"Tiểu thư, ngài về rồi ?"

"Ân."

Triết Hàm đem áo khoác ngoài giao cho quản gia, sau đó xoay người đi về phòng của mình.

"Tiểu thư, phu nhân không đi cùng ngày sao ?"

"Hửm ?"

"À không, Hứa tiểu thư không đi cùng ngài ?"

Triết Hàm thản nhiên nói : "Chúng tôi ly hôn rồi, cô ta vừa đi sáng nay."

"Vâng, tôi đã biết."

Quản gia đem áo khoác của Triết Hàm cầm vào phòng giặt đồ, không quên dặn người hầu mang bữa tối lên cho tiểu thư dùng.

Lúc Triết Hàm xuống lầu đã thấy thức ăn bày đẹp mắt trên bàn, khói nghi ngút, cũng rất thơm.

Cầm đũa tùy tiện gắp một ít thịt, chưa ăn được hai phần tư đã nhăn mặt nhíu mày, đem đôi đũa ném sang một bên.

"Thứ này gọi là thức ăn sao ? Tôi đã nói tôi không ăn quá mặn, các cô đang nấu cái gì đây ? Có phải muối hôm nay không tốn tiền mua nên cho nhiều vào đồ ăn của tôi đúng không ?"

"Ách... tiểu thư, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi không biết cô không thích ăn đồ mặn."

"Chứ ngày thường các cô nấu ăn cho tôi bằng cách nào ?" Triết Hàm nhăn mày : "Có phải hôm nay muốn làm phản hay không ?"

"Chúng tôi không dám !"

Hầu nữ vội vàng biện minh : "Ngày thường đều là Hứa tiểu thư nấu ăn cho tiểu thư, cho nên chúng tôi không biết cô ấy nêm nếm gia vị như thế nào."

"Hứa Giai Kỳ nấu ?"

"Vâng."

Triết Hàm nghiến răng, hất đổ cả bàn cơm : "Dẹp hết đi !"

Hầu nữ sợ hãi lùi về phía sau, chẳng ai có thể chịu nổi tính khí thất thường của Ngô tiểu thư, ngoại trừ một người, chính là Hứa tiểu thư.

________________
Hết Chương 9

Đang sở hữu báu vật trong tay, nhưng mãi không biết trân trọng, đến lúc mất rồi mới nuối tiếc... thì đã quá muộn màng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro