1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Tôi tên Lưu Phi Phi, là một nữ diễn viên hạng ba bị toàn mạng bôi đen.

Sở dĩ tôi bị bôi đen, có lẽ do tôi có khuôn mặt xinh đẹp như hồ ly, người quản lý nói chỉ cần tôi liếc nhìn cô ấy một cái, cô ấy sẽ có cảm giác như tôi đang có ý định cướp bạn trai của cô ấy.

"Nhưng không phải mày vẫn độc thân sao?"

Tôi mê man nhìn người quản lý tên Trần Lộ, cũng là người bạn thân duy nhất của tôi.

Cô ấy thở dài và cắn một miếng bánh lớn.

"Ừ ha, làm tao sợ ch ế t khiếp, suýt chút nữa còn tưởng tình bạn của bọn mình sắp rạn nứt từ đây."

Thấy chưa, đây chính là lý do mà cư dân mạng ghét tôi. Ngày nào cũng bị mắng, siêu thoại "Lưu Phi Phi, kẻ thứ ba, mau cút khỏi giới giải trí đi" trên Weibo quanh năm được mắng lên cả hotsearch.

Dù tôi đã ngàn lần tự nhủ chính mình không cần quan tâm đến nó, nhưng tôi vẫn chạnh lòng khi ngày nào cũng nhìn thấy những lời mắng chửi đó.

Cuối cùng, do quá áp lực khiến tôi mất ngủ cả đêm, sau đó mắc b.ệ.nh rụng tóc.

Bạn đã bao giờ gặp qua b ệ nh rụng tóc chưa? Sau gáy rụng từng mảng tóc lớn, để lộ ra da đầu nhẵn nhụi. Nó giống như trên một bãi cỏ tươi tốt, bỗng dưng xuất hiện chi chít những vũng nước xấu xí vậy.

Tóc của tôi rất dày, mỗi lần bôi thuốc đều rối tung rối mù lên rất phiền phức. Nghe theo lời khuyên của bác sĩ, tôi đã cạo trọc đầu và bình thường khi ra ngoài thì sẽ đội tóc giả lên.

Hôm đó, tôi ở một mình trong phòng thay đồ, trước khi chuyên gia trang điểm đến, tôi đã tháo bộ tóc giả ra cho thoáng đầu. Tôi mở túi xách ra lấy giấy chẩn đoán của b ệ nh v i ệ n rồi đặt nó lên bàn, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Rất không may, bác sĩ nói b ệ n h tình của tôi vẫn không thuyên giảm, cũng không biết sẽ phải bôi thuốc đến khi nào. Mỗi lần tôi ngửi hương vị gừng tỏi đó, đều cảm thấy rất thèm.

Tôi thở dài, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngoảnh lại, thấy Lục ảnh đế đang đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi hét lên, lúng túng lấy tóc giả đội lên, che cái đầu trọc lóc của mình lại.

[2]

Lục Gia trái ngược hoàn toàn với tôi, cư dân mạng ghét tôi bao nhiêu thì sẽ thích anh ấy bấy nhiêu.

Lục Gia ra mắt với tư cách là một diễn viên nhí, anh ấy đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở tuổi mười tám và là diễn viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử đoạt giải Kim Tước*.
(*là giải thưởng cao quý nhất của liên hoan phim, Châu Tấn từng đoạt giải Kim Tước ở bộ phim "Sinh tử")

Có một lần tôi và Lục Gia cùng nhau đi thảm đỏ, tôi vấp phải giày cao gót, anh ấy chỉ đưa tay đỡ tôi, vậy mà ngày hôm sau tôi đã bị mắng lên hot search.

Kể từ ngày đó trở đi, tôi luôn cố gắng tránh xa anh ấy.

Tôi ngồi ở trên bàn, đem giấu giấy chẩn đoán dưới mông. Sau đó sửa sang lại bộ tóc giả trên đầu mình, xấu hổ cười với Lục Gia.

"Anh đi nhầm phòng rồi, phòng thay đồ dành riêng cho anh ở bên cạnh mà."

Lục Gia không nói gì, lẳng lặng đứng ở cửa nhìn tôi.

Anh ấy mặc bộ âu phục màu đen, dáng người cao, phong thái lạnh lùng, khuôn mặt thì như tạc tượng. Tuy nhiên, môi của anh ấy không phải là kiểu môi mỏng đang thịnh hành hiện nay mà nó có độ dày vừa phải, khóe miệng có độ cong rõ nét, khi cười lên vừa trong sáng vừa cấm dục, chẳng trách có rất nhiều người hâm mộ phát cuồng vì anh ấy.

Lục Gia đi tới, tầm mắt nhìn về phía bàn.

"Đây là gì?"

Tôi luống cuống nhét giấy chẩn đoán vào túi xách, nữ minh tinh xinh đẹp bị hói đầu, nghe thôi đã thấy mất mặt rồi, nên không thể để anh ấy nhìn thấy nó được.

Khóe mắt liếc thấy chữ bệnh viện, đột nhiên sắc mặt Lục Gia thay đổi.

Anh ấy cau mày, cúi xuống và bắt lấy cánh tay tôi.

"Lưu Phi Phi, em bị vậy bao lâu rồi?"

Giọng nói giống như mang theo tức giận, làm cho tôi mờ mịt.

M ẹ kiếp, đỉnh lưu khó ở chung thật, cái đầu trọc của tôi lọt vào mắt anh ấy, nên tôi phải giải thích với anh ấy?

"Em____"

Tôi vừa mới thốt ra được một chữ, thì bỗng nhiên Lục Gia vươn tay ôm lấy tôi.

Mùi hương lành lạnh thoang thoảng bao trùm lấy tôi, khiến tôi hoàn toàn c h ế t lặng.

Anh ấy có ý gì, chẳng lẽ muốn quấy rối tôi trong phòng thay đồ?

[3]

Tôi rất ít khi tiếp xúc với Lục Gia.

Hồi Đại học, chúng tôi học chung một trường, anh ấy hơn tôi một khóa, lúc tôi vào trường thì anh ấy đã có vài tác phẩm tiêu biểu. Đi đến đâu anh ấy cũng là tâm điểm của đám đông, còn tôi giống như hạt cát trên sa mạc.

Tôi lặng lẽ quan sát anh ấy trong đám đông, lắng nghe bạn cùng phòng ký túc xá bàn tán với nhau Lục Gia đẹp trai như thế nào.

" Lưu Phi Phi, cậu có thích Lục Gia không? "

Tôi lắc đầu: " Không thích. "

Có quá nhiều người thích anh ấy, vì vậy tôi không muốn tham gia vào khung cảnh náo nhiệt này.

Sau đó, không biết tại sao lại truyền đến tai Lục Gia, vì vậy anh ấy đã chặn tôi lại ở hành lang.

"Lưu Phi Phi, em không thích anh?"

Bây giờ là tháng bảy, ở trên cây ve kêu khàn cả giọng.

Cơn gió chiều đầu hạ mang theo hương hoa dành dành, thổi tung váy tôi.

Tôi cắn que kem ốc quế, ngây ngốc nhìn Lục Gia, que kem tan chảy, nước kem chảy xuống kẽ tay, nhớp nháp, như thể nó đang hòa tan cả mùa hè.

Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại, sợ đến nỗi viền mắt đỏ hoe.

"Xin lỗi đàn anh, là em nói lung tung, tác phẩm của anh đều rất tuyệt, em rất thích."

Khi đó, Lục Gia đã là ảnh đế trẻ tuổi nhất, vậy mà tác phẩm của mình lại bị đàn em khoá dưới phủ nhận, điều đó chắc chắn đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.

Lục Gia nhìn tôi chằm chằm, một tia bất lực thoáng qua trong mắt anh ấy.

"Bỏ đi, không thích cũng không sao."

Anh ấy đi lướt qua tôi, tôi quay người lại chăm chú nhìn bóng lưng của anh ấy. Vài sợi tóc trên đỉnh đầu anh ấy dựng đứng, bị gió thổi tung, nhìn rất đẹp, nhưng bóng lưng lại rất cô độc.

Tôi cảm thấy hơi áy náy.

"Lưu Phi Phi, lát nữa anh cùng em đến bệnh viện, anh có một người bạn là chuyên gia trong lĩnh vực này."

Lục Gia giọng khàn khàn phát ra ngay trên đỉnh đầu tôi.

Tôi giật mình, đẩy anh ấy ra rồi chạy ra ngoài, ngay cả túi xách cũng quên cầm theo.

Ôi, muốn c h ế t quá, Lục Gia muốn đưa tôi đi chữa b ệ nh rụng tóc, sao không giết tôi luôn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro